Nguyên tác: Memory Man
Số lần đọc/download: 0 / 17
Cập nhật: 2023-06-19 10:54:17 +0700
Chương 18
D
ecker bắt chuyến xe bus ở cách tòa án một khu nhà và xuống xe ở cách nơi anh đang tới chừng một cây số. Khi đôi bàn chân to lớn đưa anh chạm xuống vỉa hè, màu xanh nước biền trong đầu anh dâng lên mãnh liệt cho đến khi dường như cả thế giới đang ngập chìm trong sắc màu đó. Kể cả mặt trời cũng dường như đã biến thành một quả việt quất xanh khổng lồ trương phình khủng khiếp, đến mức trông như thể nó có thể nổ tung bất kì lúc nào.
Nó khiến anh cảm thấy nôn nao, nhưng anh vẫn bước đi. Hơi thở của anh nặng nề hơn, và bước đi chậm dần. Anh thừa cân, nhưng đó không phải là lý do khiến anh trở nên như vậy. Mà là do thứ ở ngay phía trước mặt.
Khi anh rẽ vào góc phố và nhìn thấy căn nhà, anh dừng lại, nhưng chỉ một vài giây ngắn. Nếu không tăng tốc độ, anh biết anh sẽ quay người và bỏ chạy.
Ngôi nhà vẫn thuộc sở hữu của ngân hàng. Chẳng ai muốn chuyển vào, kể cả giá có giảm. Chết tiệt, có khi cho cũng chẳng ai thèm. Và có vô số những căn nhà bỏ trống ở Burlington. Khu này là nơi mà người ta muốn tránh xa, chứ không phải chuyển vào ở. Cửa trước của căn nhà đã được khóa, anh biết điều này. Cánh cửa bên cạnh nhà để xe và dẫn vào bếp vẫn luôn rất dễ cạy. Anh tự hỏi liệu có phải kẻ sát nhân đã vào trong nhà bằng đường đó. Leopold đã nói rằng hắn đã đi vào bằng cách đó, nếu lời hắn nói là đáng tin.
Anh đi qua cửa chính và mở cánh cửa rào mắt cáo dẫn vào sân sau. Màu xanh nước biển ban đầu chỉ giới hạn với các thi thể. Giờ đây toàn bộ khu đất và tất cả mọi thứ trong phạm vi một cây số của chúng đều có màu xanh. Anh gặp phải tình trạng này vào lần thứ ba quay trở lại căn nhà, và tiếp tục bị như thế kể từ đó trở đi. Anh chưa bao giờ có thể giải thích gãy gọn cho bất kì ai cảm giác sẽ như thế nào khi nhìn thấy thảm cỏ màu xanh da trời, cây cối màu xanh da trời, lớp ván gỗ ốp ngoài mà anh biết chắc được sơn màu vàng cũng mang lại cảm giác khác thường bởi vì tất cả các đám mây cũng đều mang màu sắc đó.
Anh nhìn cái cây ở phía sau và cái xích đu đung đưa treo trên cây. Anh đã tự tay treo nó, bởi vì Molly muốn có một cái xích đu. Khi cô bé còn nhỏ, Decker đã đẩy xích đu cho cô bé. Đôi khi anh đẩy xích đu có cả Cassie và Molly cùng ngồi trên. Đó là một cách giải trí giá rẻ cho một cặp đôi trẻ không có nhiều tiền.
Giờ đây sợi dây thừng treo xích đu đã mục, tấm ván gỗ dài mà Decker đã tạo hình thành một cái ghế ngồi đã bị cong và nứt vỡ. Ngân hàng có thuê người cắt cỏ, nhưng cỏ dại vẫn mọc đầy.
Anh quay sang nhìn vào phần phía sau của ngôi nhà. Cánh cửa phía sau dẫn vào một căn phòng nhỏ cất các đồ linh tinh. Có khi nào đó mới thật sự là nơi mà kẻ sát nhân tiến vào nhà?
Anh dễ dàng cạy mở cánh cửa này. Có vẻ như tất cả các ổ khóa trong căn nhà này chẳng có ổ nào có tác dụng, một lần nữa, đó là một điều khiến cho anh cảm thấy vô cùng tội lỗi. Là một cảnh sát nhưng chẳng thể đảm bảo an ninh cho chính căn nhà cùa mình ư?
Anh bước vào, đóng cánh cửa lại và nhìn xung quanh. Một đoạn cầu thang ngắn dẫn lên bếp. Nơi ông anh vợ của anh ngồi uống bia cho tới khi bị ai đó cứa cổ một đường từ tai này sang tai kia.
Anh bước lên các bậc cầu thang màu xanh và bước vào trong căn bếp cũng màu xanh nốt. Bên trong phủ đầy bụi và có xác một vài con côn trùng trên sàn nhà và trên các mặt bàn, mặc kệ. Anh nhìn vào một vị trí từng là nơi đặt bàn ăn. Đó là vị trí mà Johnny Sacks bị tấn công.
Máu đã được lau dọn từ lâu, nhưng Decker vẫn ghi nhớ vị trí của từng giọt máu. Giờ không còn màu đỏ nữa, tất cả là màu xanh da trời, giống như màu của máu nhìn thấy bên trong các tĩnh mạch ở dưới da, có điều sắc màu đó mạnh hơn gấp cả ngàn lần.
Anh đã đi vào căn phòng tiếp theo và đi lên tầng. Chính là cái cầu thang mà đêm hôm đó anh nhảy ba bậc một lần. Va nảy vào các bức tường, không hề quan tâm tới bất kì nào đến kẻ đã hãm hại gia đình anh có thể còn đang ở đây.
Giường và đệm đã được chuyển đi khỏi phòng ngủ. Bằng chứng. Chúng đang ở trong nhà kho được bảo vệ an ninh do cảnh sát Burlington lưu giữ. Có thể chúng sẽ ở đó vĩnh viễn.
Cho dù là thế, anh vẫn nhìn thấy rõ ràng bàn chân trần của cô ấy giơ cao vượt mặt giường. Anh đi ngang qua căn phòng và cúi đầu nhìn xuống, và nhìn thấy Cassie trong màu xanh ánh điện đang nằm trên sàn. Thứ duy nhất không có màu xanh trên người cô ấy là vết thương duy nhất di súng gây ra trên đầu cô. Kể cả trong trí óc đã bị biến đổi của Decker, vết thương đó sẽ vĩnh viễn y nguyên như thế trong quá khứ: thâm đen và sưng rộp.
Anh quay người và rời đi bởi vì anh sắp sửa không chịu thêm được nữa, hơn nữa anh còn cần ghé thăm những căn phòng khác.
Anh mở cánh cửa phòng tắm và nhìn chăm chú cái bồn cầu mà đứa con gái bé nhỏ của anh được đặt ngồi, đoạn dây buộc áo choàng tàn nhẫn giữ chặt thi thể của cô bé đã khuất tại vị trí đó.
Leopold đã không giải thích được việc này. Hắn chỉ làm mà thôi. Không thực sự biết lý do. Cảm thấy thế là đúng. Hắn nói. Một gã không ai có thể xác minh danh tính. Một gã muốn nhận tội và chết.
Anh nhìn xuống vị trí mà anh từng ngồi bắt chéo chân cùng khẩu súng, lúc đầu nhét trong miệng và sau đó là áp sát thái dương. Cô con gái đã mất ngồi trước mặt anh. Anh đã muốn đoàn tụ cùng cô bé, có lẽ là ở thế giới bên kia. Nhưng anh đã không bóp cò. Cảnh sát đã đến, nhận ra anh và khuyên nhủ anh bỏ vũ khí. Đó là một kì tích khi họ không nổ súng bắn anh. Có khi nếu họ làm thế thì đã tốt hơn.
Anh quay người và quay lại hành lang, đi tiếp tới căn phòng tiếp theo.
Phòng của Molly. Anh mới chỉ bước vào đây vài lần để dọn dẹp sau cái chết của cô bé.
Tiếng động từ bên trong làm anh dừng lại, tay của anh đã gần chạm vào nắm cửa. Anh nhìn xung quanh. Anh đã để khẩu súng ở lại phòng trọ bởi anh biết mình chuẩn bị đi tới tòa án. Anh lắng nghe thêm chút nữa, và rồi sự căng thẳng cũng được giãn ra. Anh nghe thì đó không phải là tiếng bước chân người.
Tiếng chạy vụt qua, tiếng gõ lách cách, nhỏ xíu.
Anh mở cửa vừa kịp lúc nhìn thấy một con chuột chạy lẩn vào một cái lỗ trên vách tường thạch cao.
Anh có thể nhớ lại từng món đồ nội thất, vị trí đặt của từng con thú nhồi bông, vị trí của mỗi cuốn sách, bởi Molly là một đứa trẻ cực kì ham đọc.
Decker đã chuẩn bị bước hẳn vào trong căn phòng thì anh khựng lại, người cứng đờ. Có một thứ trong phòng mà trí nhớ hoàn hảo của anh không nhớ đến nó, vì một lí do. Bởi vì lần cuối cùng Decker ở trong căn phòng này, nó không có mặt ở đây.
Trên bức tường, viết bằng chữ in hoa, màu đỏ.
Chúng ta quá giống nhau, Amos ạ. Rất giống. Như anh em vậy. Anh có anh em trai không? Tất nhiên là không rồi. Tôi đã kiểm tra. Chị em gái thì có, nhưng anh em trai thì không. Tôi làm em của anh được không? Thực sự thì giờ ta là tất cả những gì mà người kia có. Chúng ta cần nhau.
Anh đọc đi đọc lại lời nhắn này ba lần. Anh muốn đào xới bên dưới từng từ để tìm ra tác giả của nó là ai. Nhưng càng nhìn chăm chăm vào những câu từ, anh càng thêm bồn chồn, rối trí. Kẻ này đã quay trở lại đây. Đã quay trở lại đây để viết lời nhắn này cho anh. Đây không phải chỉ là một kẻ cảm thấy bị coi nhẹ ở cửa hàng 7-Eleven. Đây là một kẻ có quan hệ cá nhân sâu sắc với Decker.
Như lời nhắn có nói, Decker không có anh em trai. Anh chỉ có hai chị em gái. Họ đã chuyển đi từ lâu. Một người sống ở California cùng người chồng là quân nhân, có bốn con. Người còn lại ở Alaska, không có con nhưng giàu có và đang tận hưởng cuộc sống cùng người chồng làm giám đốc điều hành công ty dầu mỏ. Họ đã tới tham dự tang lễ và sau đó ai về nhà nấy. Kể từ đó đến nay anh không liên lạc với họ. Là lỗi của anh. Họ đã cố tìm anh. Nhiều lần. Anh cự tuyệt. Nhiều lần.
Ấy thế nhưng, anh vẫn cần làm rõ cho chắc chắn. Bất luận là kẻ nào đã viết lời nhắn này, hắn đã phải tìm hiểu về anh. Chị em gái.
Anh chầm chậm rút điện thoại từ trong túi ra và nhắn tin cho từng người. Anh chờ, chờ, và chờ mãi. Rồi điện thoại rung lên một tiếng. Người chị ở California vẫn ổn và rất mừng khi nghe tin từ anh.
Hai phút sau anh vẫn đang ở nguyên tại chỗ. Lúc này ở Alaska thậm chí còn sớm hơn cả California. Có khi cô ấy chưa dậy –
Điện thoại lại rung. Cô chị gái ở Fairbanks đã nhắn tin lại. Chị ấy vẫn ổn. Rất muốn nhận cuộc gọi khi nào anh thấy tiện.
Anh bấm một số điện thoại khác và chờ người này bắt máy.
“Lancaster nghe,” giọng người nói.
Decker nói, “Mary, tôi cần cô xem cái này. Và cô cần phải xem nó ngay bây giờ.”