Love is hard to get into, but even harder to get out of.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Điển Tâm
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 21 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 544 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:22:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9 Part 2
ã sắp tới hoàng hôn, ánh chiều tà tản ra xung quanh làm những đám mây như có viền vàng, nhìn đẹp không sao tả xiết.
Tĩnh Vân cùng đi bộ với Giang Chấn, tới tận chỗ ồn ào náo nhiệt nhất của cái trấn nhỏ, còn cố ý vòng vo, đi quá đầu phố.
Hắn chưa từng dẫn nàng đi dạo phố mua sắm.
Nghe nói, đến tám phần đàn ông đối với việc đi dạo phố mua sắm, bị phải ôm nhiều đồ nên đều có thái độ e sợ tránh né. Nàng cố ý đi vào siêu thị, còn chậm rãi dùng dằng, vô ý cầm quả ớt ngọt để nhìn, hoặc là lấy, nghiên cứu hạn sử dụng trên đó, cố ý kéo dài thời gian, nghĩ chỉ một lát thôi, Giang Chấn sẽ cảm thấy không kiên nhẫn được nữa mà dẹp đường hồi phủ.
Nàng bước chậm đi, đi vào mở cái tủ lạnh phía trước, cầm hộp sữa, đang chuẩn bị nhìn ngày sản xuất thì một cô gái đứng bên người nàng, lại hé miệng, hai mắt đăm đăm, đầu hơi ngả ra sau, rồi mới --
Hắt xì!
m thanh của tiếng hắt xì kinh thiên động địa vừa mới vang lên, Tĩnh Vân đã cảm thấy, bên hông có một bàn tay. Giang Chấn trong thời gian ngắn đã nhanh chóng vững vàng “đem” nàng lùi ra.
“Sao lại kéo tôi?” nàng nhẹ nhàng giãy dụa.
“ Em có thể bị cảm đấy.” hắn cúi mắt xuống, nhìn vào người phụ nữ nhỏ bé trong lòng, nhìn thẳng hai mắt của nàng. “Anh không muốn em bị cảm mạo đâu.”
Lời nói của Giang Chấn, cùng với biểu hiện trên mặt hắn, làm cho Tĩnh Vân căng thẳng.
Nàng cố ý quay đầu đi, rời khỏi vòng ôm của hắn, còn không ngừng nhắc nhở với mình, hắn chỉ quan tâm nàng, chỉ bởi vì trách nhiệm thôi.Cái nàng muốn, không chỉ có trách nhiệm của hắn, mà thật lòng nàng còn muốn chính là hắn......
Tiếng thở dài nhẹ nhàng bật ra khỏi đôi môi hồng.
Nàng đi đến khu đồ ăn vặt, chọn đông chọn tây đợi cho tâm tình lặng một chút, mới dám quay đầu, nhìn hành tung của Giang Chấn.
Đôi mắt trong veo vì cảnh trước mắt mà kinh ngạc đến tròn xoe.
Giang Chấn có thể lại cầm giỏ đồ ăn, đi chọn cải củ trắng sao!
Chỉ thấy vẻ nghiêm túc của hắn, từ từ cầm từng của cải một, cẩn thận coi, kiểm tra xem củ nào cũ củ nào tươi. Mất một thời gian lâu, với tài cán của hắn, hắn chọn ra trong hàng vạn ra được hai củ vừa trắng vừa mập, cho vào bên trong cái giỏ đồ ăn.
Tiếp đó, hắn lại đi đến quầy ướp lạnh phía trước, cũng cái vẻ nghiêm túc như vậy, tiêu chuẩn khắc nghiệt như vậy, thẩm tra cái tủ đầy ắp trước mắt, rồi mới chọn trong đống cá bọc kín đó một con cá.
Hắn chọn một con cá Lư, đánh giá cẩn thận, mới giao cho nhân viên siêu thị xử lý, rồi đi theo lại chọn thêm một cân sườn sản phẩm nông sản không độc hại.
Nếu nàng có mang kính mắt chắc giờ phút này kính mắt đã tan nát ra rồi.
‘Anh mua cái này làm gì?’ nàng tò mò hỏi.
‘ Nấu cho em ăn.’
Ánh mắt nàng trừng lớn hơn nữa.
‘Anh sẽ nấu á?’
‘Anh có mua sách dạy nấu ăn mà.’ hắn thong dong trả lời.
Ngực Tĩnh Vân co rút.
Một người đàn ông lãnh cảm cao ngạo như hắn,mà lại nguyện ý vì nàng xuống bếp......
Một hình ảnh hiện lên trong óc. Nàng đột nhiên nhớ tới, lần đầu tiên nàng tới nhà hắn, trong tủ lạnh có hai quả trứng gà ‘yên nghỉ’ đã lâu.
Nàng chưa được hưởng qua tay nghề của hắn, nhưng sau khi hai quả trứng gà làm nàng kinh hách, đến nay nỗi khiếp sợ vẫn còn tồn tại, nàng bắt đầu phiền não, nếu hắn thật sự nấu đồ ăn ngon, mang tới trước mặt thì nàng không biết có dám cho đống đồ ăn đó vào bụng hay không.
A, thực không xong, nàng thật sự không muốn lấy cái mạng của bản thân ra cược a!
Trong lúc nàng phiền não thì Giang Chấn đã lấy lại đống cá sạch sẽ, mang cái giỏ đi tới. Thân hình cao lớn đi lại trong siêu thị, trên tay còn mang theo cái cái giỏ đồ ăn, thoạt nhìn chẳng phù hợp tí nào.
‘Em còn muốn mua gì nữa à?’ hắn hỏi.
Tĩnh Vân lắc đầu, đã cảm thấy chân đau nhức, muốn về nhà nghỉ ngơi.
Đúng lúc quầy thanh toán không có khách, hai người đi đến tính tiền, người tính tiền lại vừa vặn là ông chủ siêu thị.
‘ Tĩnh Vân, đây là chồng cháu à?’ ông ta cười hì hì, rất vui khi được nhìn thấy đôi nam nữ nhân vật chính trong những tin đồn gần đây của trấn.
Nàng cứng ngắc gật gật đầu.
Ông ta vẫn không ngừng tươi cười, còn nhiệt tâm mời điếu thuốc đưa cho Giang Chấn. ‘Này này này, đừng khách khí, hút một điếu đi!’
Giang Chấn không tiếp nhận.
‘ Cám ơn.’ hắn thản nhiên nói. ‘Tôi cai thuốc.’
Đơn giản một câu mà lại như là một tiếng sấm rền nổ trong đầu nàng.
Hắn cai thuốc?! Giang Chấn cai thuốc?!
Trước khi kết hôn, ấn tượng của nàng đối với hắn là thuốc không rời tay, một điếu lại một điếu, một bao lại một bao. Ngay cả lần đó gặp nàng, phát hiện nàng mang thai, trên đường hắn đưa nàng tới phòng khám khoa sản cũng vẫn hút thuốc. Rồi -- rồi --
Rồi sau đó, nàng chưa từng thấy qua hắn hút thuốc nữa.
Sau khi chẩn đoán, bác sĩ bảo hắn, hút thuốc lá rất có hại đối với thai nhi và phụ nữ có thai, yêu cầu hắn cai thuốc. Mà hắn một câu cũng chưa nói, đã cai cái thứ mình nghiện nhiều năm, từ đó về sau không hề hút thuốc.
Tĩnh Vân cắn môi, trong lòng loạn không thôi, hai tay cũng xoay ba lô, nỗi lòng hỗn loạn khó có thể bình tĩnh lại được.
Rốt cuộc, Giang Chấn chịu làm tất cả, là vì trách nhiệm, hay là, hay là -- hay là vì khác?
Nàng không dám ôm ấp hy vọng, chỉ sợ sẽ lại càng thất vọng hơn. Nhưng không biết tại sao, nước mắt lại trào ra khỏi hốc mắt, vừa mới bước ra siêu thị, nàng liền khóc sướt mướt.
‘Vì sao anh lại đối với tôi tốt như vậy?’ nàng hai mắt đẫm lệ, ngẩng đầu nhìn hắn.
Hắn lại không thương nàng, cần gì đối tốt với nàng như vậy? Chẳng những theo tới trung bộ, còn như hình với bóng theo nàng, bá đạo nắm giữ hành tung của nàng, mà hơn nữa lúc nào cũng bảo đảm an toàn cho nàng, không để nàng ngã, hay bị thương.
Nhưng hắn đối nàng càng tốt đến đâu, nàng càng thấy lo lắng đến đó vì tất cả những thứ đó đều chỉ vì trách nhiệm.
Giang Chấn làm thinh, cúi đầu nhìn nàng, không hiểu tại sao nàng nói khóc liền khóc.
‘ Đừng khóc, như vậy không tốt cho đứa nhỏ đâu.’ hắn thử trấn an nàng.
Nàng lại tức giận!
‘Đứa nhỏ đứa nhỏ! Trong lòng anh lúc nào cũng chỉ có đứa nhỏ!’ Vì lời nói của hắn trong lòng nàng không hỗn loạn nữa mà ngược lại là phẫn nộ.
Người đi bên đường lập tức chú ý tới hai người.
Có một phu nhân trông phúc hậu nhìn thấy nàng khóc thương tâm như vậy thì lập tức chạy lại, mở một vòng tay ôm nàng vào ngực.
‘ Tĩnh Vân, làm sao vậy? Ngoan nha, đừng khóc đừng khóc, nói á Thẩm biết, có phải anh ta bắt nạt con không?’ nói xong, bà còn hung hăng trừng mắt với Giang Chấn, vẻ mặt hung dữ, như có ý nghĩ hắn là kẻ thù của phụ nữ.
‘ Không phải.’ nàng khóc sướt mướt, đầu tiên là lắc đầu, nhưng một lát sau lại bắt đầu gật gật đầu. ‘Phải!’
Càng nhiều phụ nữ chạy lại đây.
‘Tĩnh Vân, cháu cứ nói đi, đừng sợ, nói cho chúng ta biết, anh ta bắt nạt cháu thế nào!’ Vương phu nhân lớn tiếng nói, làm chỗ dựa cho cô bé yếu đuối.
Tĩnh Vân khóc thút thít mở miệng.
‘Anh ấy cai thuốc!’
Đám phụ nữ quay mặt nhìn nhau, lặng thinh.
‘ Hả, thế không phải tốt lắm sao?’
‘ Đúng vậy, cái ông chồng quỷ nhà ta, ta bắt ổng cai thuốc, bắt những ba mươi mấy năm, mà đến giờ, ổng vẫn một ngày hai bao Trường Thọ!’
Tĩnh Vân khuỵu chân, nước mắt rơi càng nhiều.
‘ Cháu không chỉ muốn anh ấy cai thuốc không thôi!’ nàng không cần hắn nhẹ nhàng, không cần được hắn để ý,vì nếu không, nó sẽ chỉ làm nàng không thể hạ quyết tâm. ‘Còn nữa, anh ấy không chịu ly hôn với cháu!’
u Dương phu nhân vừa vặn cũng trên đường, nên chạy lại, mở miệng khuyên nhủ: ‘Ôi, ta nói này Tĩnh Vân, là vợ chồng, việc cãi nhau cũng khó tránh khỏi, cháu đừng xúc động quá, hãy bình tĩnh ngẫm lại trước, đừng có mà ly hôn!’
‘Nhưng mà cháu hỏi anh ấy, nếu cháu không mang thai, anh ấy có lấy cháu không.’ Tĩnh Vân khóc rất đau lòng. ‘mà anh ấy nói không!’
Đám phụ nữ xôn xao lên, mỗi người đều có vẻ mặt ngưng trọng, có người thì trừng Giang Chấn, có người thì lắc đầu quầy quậy.
‘ Thật là nhìn không ra đấy nha!’
‘ Đúng vậy, lấy Tĩnh Vân chỉ là vì đứa nhỏ trong bụng cô ấy.’
Mọi người trái một câu, phải một câu, thay nhau quở trách Giang Chấn không được. Tĩnh Vân lau nước mắt, tiếp tục khóc kể.
‘Anh ấy còn nói, cháu chỉ là đồ đa năng trong nhà anh ấy thôi.’
Giang Chấn bảo trì im lặng mà cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa rít gào ra tiếng.
‘Anh không có!’ hắn xiết chặt nắm tay, muốn tiếp cận Tĩnh Vân, lại bị đám phụ nữ che chắn. ‘Đó là do chị của em nói trước, anh chỉ là tức quá, mới thuận theo lời của cô ấy thôi.’
‘Nếu anh không nghĩ như vậy, thì sao có thể thuận theo lời chị ý được chứ?’ Bị đám người vây quanh như bức tường, Tĩnh Vân vừa khóc vừa kêu. ‘Chính vì anh nghĩ như vậy, mới có thể nghe theo!’
‘ Em –’ Giang Chấn tức giận đến nổi cả gân xanh, mà không dám làm gì nàng, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng oan giận khóc than với đám phụ nữ kia.
‘ Còn nữa còn nữa, khi cháu xem tivi, nhìn đến nữ nhân vật chính sắp chết, cảm thấy rất đau khổ mà khóc!’ nàng khóc nức nở. ‘Các bác biết anh ấy nói gì không?’
Đám phụ nữ dựa vào, vẻ mặt nghiêm túc nghe.
‘Anh ấy nói, đó là giả! Đó là giả --!’
Đám phụ nữ phát ra tiếng kinh hô, như thể Giang Chấn đã phạm phải cái tội tày trời vậy.
‘Chết, sao có thể thế được?’
‘Thật đáng sợ, tên này máu lạnh quá, không có lệ sao?’
‘ Đúng vậy, đáng sợ!’
‘ Mau đưa Tĩnh Vân đi đi, đừng để ở cùng với người đàn ông này.’
‘ Đúng vậy đúng vậy!’ Bà u Dương gật mạnh đầu, mang Tĩnh Vân hướng đi. ‘Ngoan, Tĩnh Vân đừng khóc, đi tới nhà ta ăn một bữa cơm, rồi nhiều người ở lại với cháu cùng xem phim, yên tâm, nhà chúng ta không ai dám nói đó là giả đâu.’ (Cam: Đùa, đến chết với cái trấn này!:D)
Mười mấy người phụ nữ, cứ như vậy trước trước sau sau vây quanh Tĩnh Vân nhỏ bé, bỏ lại Giang Chấn sắc mặt xanh mét đằng xa.
[ alobooks.vn ]
‘Đến tôi ở cái trấn này cũng phải nói cái tập đoàn phụ nữ ở đây, thực đáng sợ mà!’ Giọng nói to bỗng dưng vang lên. ‘Trăm ngàn đừng đắc tội các bác ấy, nếu không sẽ phải tự chịu đấy.’
Giang Chấn quay đầu, lửa giận nhuốm cả đôi mắt đen, quét về phía Thành Đại Nghiệp.
‘Nếu cậu muốn tới để ăn đánh, tôi sẽ rất vui khi được hỗ trợ.’ hắn lạnh lùng nói, xiết chặt nắm tay, đang tức giận mà không có chỗ phát tiết.
‘Ê, đừng giận cá chém thớt lên người tôi nha, tôi chỉ vừa mới đi ngang qua, vừa vặn đứng ở một bên, rồi lại vừa vặn xem hết và nghe hết trò hay vừa rồi thôi.’ Thành Đại Nghiệp cười to, một tay đút ở trong cái túi quần.
Giang Chấn xoay thân, đi về phía Hướng gia, Thành Đại Nghiệp phía sau lại mở miệng.
‘Giang học trưởng, Giang phó đội trưởng, anh còn giả vờ lãnh đạm làm gì? Đối với con gái, giả vờ lạnh là vô dụng.’ hắn ân cần chân thành khuyên răn, nhịn tò mò không được lại hỏi một câu. ‘Đúng rồi, vừa nãy tại sao anh không nói câu đó?’
‘Nói cái gì?’ hắn thô lỗ hỏi.
‘Thì kim bài miễn tử ý!’
‘Cái gì?’
‘Thì là ‘anh yêu em’ ấy!’
Thân hình cao lớn đột nhiên cứng đờ, Giang Chấn vừa mua đồ ăn, đứng dưới ánh chiều tà, hai mắt đăm đăm, mà như là bị sét đánh vậy, khiếp sợ động cũng không dám động.
Thành Đại Nghiệp thấy hắn bất động, thì lại chạy tới quấy nhiễu.
Nhìn thấy vẻ mặt Giang Chấn, hắn nheo mắt, quan sát trong chốc lát, rồi đột nhiên điên cuồng cười tiếng.
‘Không thể thế được? Chắc anh hay nói giỡn ấy chứ? Anh chưa bao giờ nói với cô ấy những lời này à? Ha ha ha ha ha, khó trách cô ấy trách móc, nói muốn ly hôn với anh!’ hắn ôm bụng, cười đến ngả nghiêng.
Hắn yêu nàng?
Hắn yêu nàng?
Hắn yêu nàng?
Ba chữ này, không ngừng quanh quẩn ở trong đầu Giang Chấn, sắc mặt hắn trắng bệch, từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên hắn cảm thấy mình không biết bị làm sao.
Thành Đại Nghiệp nhìn hắn, tiếng cười hơi nhỏ lại. ‘Ê, Giang Chấn!’
Hắn quay đầu, ánh mắt không phải lạnh lẽo mà tay chân loạn lên, là bối rối.
‘Không thể nào!’ Thành Đại Nghiệp kêu to ra tiếng. ‘Chẳng lẽ anh chưa phát hiện ra chuyện này à?’ Vẻ mặt hắn hiện lên chữ không thể tin, lập tức lại bắt đầu cười như điên. ‘Ha ha ha ha ha, anh vì cô ấy cai thuốc, hơn thế, lại từ Đài Bắc đuổi theo vợ tới tận đây, thế mà lại không biết mình yêu cô ấy?’
Bốp!
Giang Chấn phục hồi tinh thần lại, hung hăng tống cho Thành Đại Nghiệp một quyền.
Cái đấm đó rất mạnh, làm cho Thành Đại Nghiệp ngã xuống đất, lại còn đánh cho hắn hết cười mới thôi.
‘ Ha ha ha ha ha, chê cười kiểu này rất phấn khích, không hổ danh bạn học ta nói hai ta khác hẳn nhau.’ hắn miễn cưỡng đứng dậy, cười không ngừng, thậm chí còn chủ động tiến lên gần. ‘Vì cảm tạ anh đã chê cười tôi, tôi nguyện ý để anh đánh thêm một quyền nữa. Đến đi đến đi, đánh tôi đi!’
Giang Chấn mặt lạnh, không chút do dự động thủ.
Quyền này mạnh, đánh cho Thành Đại Nghiệp bay xa mấy mét, đập mạnh vào tường, rồi chậm rãi trượt xuống.
Kiều Thê Của Tôi Kiều Thê Của Tôi - Điển Tâm