Love at first sight is often cured by a second look.

Love is sweet when it’s new, but sweeter when it’s true.

 
 
 
 
 
Tác giả: Tội Gia Tội
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 57 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 476 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:10:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 30 - 31
hương 30
Trầm Khánh Khánh hỏi Trữ Mạt Ly là bệnh viện nhà ai, Trữ Mạt Ly vẫn giữ nụ cười khó hiểu, sau đó vứt cho cô một câu: "Tự đi tìm hiểu."
Trữ Mạt Ly làm việc hay tùy tâm sở dục[1] như vậy, Trầm Khánh Khánh rất hiểu bản tính thối này của anh, vì thế hôm sau cô trực tiếp tới tìm đạo diễn Lí, sau đó đạo diễn Lí nói cô biết nơi quay phim được chọn chính là bệnh viện bậc nhất ở cao ốc Tân Tạo.
[1] tùy tâm sở dục: thích làm theo ý mình.
Quay phim trong bệnh viện vốn không dễ, bởi nơi ấy có nhiều người rất bất tiện cho việc quay phim, hơn nữa quá trình quay phim cũng dễ gây phiền toái cho bệnh viện. Nhưng địa điểm lần này là bệnh viện mới xây nằm trong một khoa của bệnh viện, vẫn chưa bắt đầu sử dụng, đoàn phim tức khắc mượn sân sử dụng.
Những chuyện khác cũng không là gì, nhưng khi bốn chữ bệnh viện bậc nhất xâm nhập vào trong đầu lập tức có thể đổi thành hai chữ "Quý Hàm."
"Em có thể tiếp tục quay bộ phim này khiến anh rất vui mừng. Ngày trước khi liên hệ với Ted, cậu ta nói em không có thời gian, hình như có vài bộ phim điện ảnh mời em, Trữ tổng dường như cũng không muốn em nhận lắm. Bất luận thế nào, xưa nay anh vẫn cho rằng em là nữ diễn viên anh không chọn nhầm."
Khi nói chuyện với Lí Chí Vân, Trầm Khánh Khánh còn như đi vào cõi thần tiên, cô lấy lại tinh thần, cười nói: "Em đã nói qua với anh ấy, sao có thể không nể mặt đạo diễn Lí."
Tuy Lí Chí Vân cũng được coi như một đạo diễn truyền hình xuất chúng, nhưng thái độ làm người của ông rất kiên cường, quay phim cố gắng đạt tới hoàn mỹ, đôi khi lại không được ưa chuộng, nên không phát triển thuận lợi lắm. "Nữ hoàng áo trắng" coi như giúp ông lấy lại danh tiếng, ông đã dùng nhiều tâm huyết biên soạn kịch bản, mời gọi tài chính, tìm kiếm diễn viên. Kịch bản đã xong, tài chính đã có, chỉ thiếu mỗi diễn viên thích hợp. Câu trả lời của Trầm Khánh Khánh chắc chắn đã cho ông một liều thuốc an thần.
"Em đã xem qua kịch bản, em muốn hỏi anh vì sao lại chọn em vào vai nữ chính, dù sao em cũng chưa thử vai."
Lí Chí Vân cười nhẹ hai tiếng: "Nếu đã đọc kịch bản xong rồi, còn không biết nguyên nhân vì sao à?"
Trầm Khánh Khánh thử hỏi, "Vì giống em?"
"Khánh Khánh, chúng ta quen biết đã lâu, mặc kệ người ngoài nói như thế nào, em là loại người gì, ngay từ năm năm trước anh đã rất rõ ràng."
Trầm Khánh Khánh lập tức tiếp lời: "Ích kỷ, dối trá, tao nhã, cố chấp, nham hiểm, cầu toàn, còn gì nữa đây?"
"Ha ha, những thứ này thật ra đều rất chuẩn", Lí Chí Vân trêu ghẹo nói, "Có điều, em còn sót từ lương thiện."
Trầm Khánh Khánh ngạc nhiên nói: "Hả, trên người em có thứ tốt đẹp như vậy, sao em lại không biết nhỉ?"
"Nếu không lương thiện sao em có thể đẩy Tằng đạo diễn đi để nhận bộ phim truyền hình này của anh. Vai diễn này rất phức tạp, lần đầu tiên xem vai diễn này anh đã nghĩ tới em rồi, cũng chỉ có em mới có thể nắm bắt."
"Nữ chính không quá lương thiện, được, rất xuất thế, em rất mong chờ."
"Em sẽ không đổi ý nữa chứ?"
Trầm Khánh Khánh cầm bút khoanh tròn hai chữ trên giấy, hai chữ đó là "bệnh viện", Trữ Mạt Ly không muốn cô nhận bộ phim này vì địa điểm quay phim ở bệnh viện mà Quý Hàm đang làm? Trầm Khánh Khánh có tự cao, nhưng cô còn chưa tự cao tới mức thực sự nghĩ rằng Trữ Mạt Ly "ghen" nên mới hạ lệnh cấm. Về phần Quý Hàm... Trầm Khánh Khánh nhíu mày, cô chưa đến nỗi phải trốn tránh người mất lòng tin như anh ta đâu. Còn nữa, "Tuyệt đại phong trần" là bộ phim thứ tư liên tiếp của cô, khó tránh hơi mệt mỏi, lại trải qua bao scandal cùng một lúc, bây giờ trở lại màn ảnh không hẳn là sự lựa chọn chính xác.
"Anh yên tâm, một mình em bao hết." Trầm Khánh Khánh vo tờ giấy kia thành viên tròn.
Giong nói Lí Chí Vân nghe thật vui mừng: "Thế thì được, ngày kia chúng ta hẹn nhau một chút, em xem có ai thích hợp làm nam chính không."
"Vai nam chính, em quả thật chọn được một người." Ánh mắt Trầm Khánh Khánh đặt trên tạp chí phía trước, trên bìa là một bức ảnh đen trắng lớn, khí thế bức người.
"Thật không, ai thế?"
Trầm Khánh Khánh không khỏi nở nụ cười, dịu dàng nói: "Phương Thuấn."
Đạo diễn Lí nghĩ Trầm Khánh Khánh muốn mời Phương Thuấn vào vai nam chính là nói đùa, Trầm Khánh Khánh cũng không tùy tiện đùa cợt mấy chuyện này. Cô biết Phương Thuấn là một siêu sao đổ bộ kế tục Trữ Mạt Ly, nhất là vô số giải thưởng điện ảnh, như hào quang năm đó của anh. Chỉ là ban đầu hắn có cơ hội nổi tiếng vì gương mặt ấy, dung mạo giống Trữ Mạt Ly năm phần, phong cách thì bắt chước Trữ Mạt Ly bảy phần, nổi tiếng một lần dường như với hắn mà nói chẳng phải việc khó khăn. Hắn cũng là người thông minh, sau khi thành danh xóa dần bóng dáng Trữ Mạt Ly trên người, tự thêm vào nét riêng của mình, tạo một phong cách riêng biệt.
Trầm Khánh Khánh biết rõ hai năm trước Phương Thuấn cũng đã chuyển sang solo, thành lập công ty riêng, ngoại trừ ngoại hình giống, con đường phát triển tựa hồ đều giống những bước đi của Trữ Mạt Ly. Trước mắt, do việc đầu tư của Phương Thuấn gặp khó khăn, sau nửa năm nghỉ ngơi và chỉnh đốn, chuẩn bị khởi đầu lại lần nữa, hắn rất thân với An Thiến, đang chuẩn bị kế hoạch hợp diễn cùng An Thiến trong bộ phim "Chiến tranh tình báo", có điều còn đang trong giai đoạn đàm phán. Người bình thường cho rằng đây là chuyện chắc chắn, ngay cả đạo diễn Lí Chí Vân cũng nghĩ như vậy. Huống chi tìm một ảnh đế đến quay phim truyền hình? Nếu điều đó trở thành sự thật thì bộ phim truyền hình này khỏi cần lo lắng chuyện tỉ suất người xem, thế nhưng đây quả thật là một nhiệm vụ bất khả thi, chưa đưa vào chương trình xét duyện đã bị loại bỏ rồi. Nhưng Trầm Khánh Khánh không cho rằng như vậy, cô có thể diễn, vì sao Phương Thuấn lại không?
Mưu sự tại nhân, có Phương Thuấn tham gia, cô liền như hổ thêm cánh.
Trầm Khánh Khánh không đánh giặc khi không có chuẩn bị, đã có ý tưởng, tự nhiên có đối sách. Chẳng qua, chuyện này cần tìm Trữ Mạt Ly giúp một chút... Vấn đề là, vị hoàng đế này đang chơi trò mất tích với cô.
Từ lúc anh biết Trầm Khánh Khánh xác nhận quay phim "Nữ hoàng áo trắng", anh chỉ cười rồi cười một cách kỳ lạ, sau đó vài ngày liên tục không có chút tin tức gì, giống như người đã bốc hơi đi, lấy việc này nói ọi người, anh rất-không-vui.
Trầm Khánh Khánh phái Ted đi tìm, Ted tìm đến sứt đầu mẻ trán, cuối cùng đến Tây Tạng kéo Trữ Mạt Ly về, sau đó hết sức van xin, đeo mo vào mặt, lấy cái chết ra đe dọa, hoàng đế rốt cuộc không tình nguyện gật đầu đồng ý trở về.
"Thật ra diễn trò thì đâu cần so đo như vậy, đạt tới hiệu quả là được rồi. Anh xem Quý Hàm không phải đã có dấu hiệu muốn quay đầu là bờ rồi à? Quay một bộ phim, bọn họ nhất định tiếp xúc rất nhiều, chỉ cần Khánh Khánh mềm lòng một chút, quay lại chỉ là vấn đề thời gian, anh cũng có thể lập tức lui về thành."
Trên chuyến máy bay trở về, Ted cố gắng khuyên bảo nhân vật anh ta đã hầu hạ nửa đời người, người vẫn thối tính như vậy, thật sự là không chịu nổi.
Trữ Mạt Ly tháo kính quay lại, đôi mắt phượng di chuyển, đen như hồ sâu, lãnh đạm hừ nói: "Ai nói tôi diễn trò?"
Một tia sét đánh qua, Ted trợn tròn mắt, miệng mở lớn đến mức nhét vừa một quả trứng khủng long, đơ người không nói được câu nào.
Tối hôm ấy, Trầm Khánh Khánh thấy Trữ Mạt Ly đã về, người này tự mình hưởng thụ rượu ngon món ngon, đối với việc mình bỏ công ty đi cũng chẳng áy náy chút nào.
Trầm Khánh Khánh ngồi đối diện anh, trực tiếp nói: "Giúp tôi."
Trữ Mạt Ly đầu cũng không ngẩng: "Không giúp."
"Này." Trầm Khánh Khánh mềm giọng, như giọng nói dịu dàng bình thường của những người yêu nhau: "Bây giờ tôi cho anh một cơ hội theo đuổi tôi."
Trữ Mạt Ly nghe đến đây có phần hứng thú: "Gì?"
"Tôi muốn anh đối phó Phương Thuấn."
Trữ Mạt Ly lập tức nhíu mày, khuôn mặt tuấn tú căng ra: "Tôi không thích hắn."
Trữ Mạt Ly rất chướng mắt với kẻ có ngoại hình tương tự mình vài phần như thế.
Trầm Khánh Khánh muốn nói người anh không thích có nhiều lắm, ngược lại người anh thích có ai đâu.
Cô trở mặt xem thường, gõ gõ cái bàn, tỏ vẻ cương quyết: "Tôi muốn hắn là nam chính trong "Nữ hoàng áo trắng."
Một hồi lâu, Trữ Mạt Ly hơi đăm chiêu buông dĩa ăn, khẽ cười: "Em định cướp bạn diễn của An Thiến?"
"Không muốn hả? Ái chà, tốt xấu gì cũng là bạn gái cũ..." Trầm Khánh Khánh cố ý giễu cợt nói.
Lúc này Trữ Mạt Ly không tức giận, ngược lại cười thật gian xảo: "Đây là ghen à?"
Trầm Khánh Khánh sửng sốt, vẻ mặt cô kinh ngạc rất đáng yêu, tâm tình Trữ Mạt Ly không khỏi tốt lên: "Chuyện em nói, tôi sẽ cân nhắc xem."
Trầm Khánh Khánh lại sửng sốt hơn nửa ngày mới phản ứng lại, cô hắng giọng, có hơi xấu hổ, rồi lại sinh phiền muộn, đứng ngồi không yên một lúc, nửa nhăn nhó nửa tức giận nói: "Cân nhắc cái gì, anh giúp hay không giúp, nói một câu. Anh cũng đừng quên, chuyện Trương Hiển Chính là anh nợ tôi."
"Vài ngày không gặp, học được già mồm át lẽ phải rồi đây." Trữ Mạt Ly hào phóng nói: "Được. Tôi đồng ý. Có điều, có một điều kiện."
Trầm Khánh Khánh biết rõ anh sẽ không hào phóng như vậy: "Còn điều kiện gì?"
"Khi Liễu Liễu thi xong có kỳ nghỉ hè, tôi muốn đưa con bé đi du lịch, chẳng qua con bé hy vọng em đi cùng."
"Ba người chúng ta?" Như thế nào cũng thấy rất kỳ quái, Trầm Khánh Khánh do dự nói: "... Tôi cố gắng sắp xếp thời gian."
"Có đi hay không, nói một câu."
Điều này gọi là gập ông đập lưng ông.
Trầm Khánh Khánh nghiến răng phun ra một chữ: "Đi."
Trữ Mạt Ly hài lòng chớp mắt.
Ba ngày sau, một thông tin xuất hiện ào ạt trên tất cả các phương tiện truyền thông.
Ảnh đế Phương Thuấn xác nhận tham gia "Nữ hoàng áo trắng", hiện đã ký hợp đồng. Mấy ngày trước còn nói hắn tay nắm tay cùng An Thiến tạo mộng uyên ương, chỉ chớp mắt tuy vẫn là tổ hợp ảnh đế cùng diễn viên, nhưng nữ diễn viên lại trở thành nhân vật mới Trầm Khánh Khánh, người thông minh đều nhìn ra trong chuyện này chắc chắn có nội tình.
Hai người nổi tiếng trên màn ảnh lớn chuyển địa bàn qua màn ảnh nhỏ, nghe thế nào cũng có hàm ý ở đây, là cái gì hấp dẫn ảnh đế cùng ảnh hậu bỏ đi vòng nguyệt quế, trong ngoài giới không khỏi thêm chú ý vào "Nữ hoàng áo trắng", bộ phim này lập tức được hâm nóng lại.
Tin tức Phương Thuấn vừa ra, điện thoại đạo diễn Lí Chí Vân lập tức tới, ông rất vui mừng, cười toe cười toét. Ông rất muốn biết rốt cuộc Trầm Khánh Khánh dùng cách gì lừa Phương Thuấn đến đây, Trầm Khánh Khánh chỉ cười mơ hồ nói Lí Chí Vân đừng nghĩ nhiều, tất cả đều rất thuận lợi.
Trữ Mạt Ly bên kia vẫn giữ im lặng, Trầm Khánh Khánh bên này vừa tham gia một tuần lễ thời trang, không rảnh gọi điện thoại cảm ơn, nhưng bên kia lại thấy cô căn bản qua quýt, thờ ơ tắt điện thoại, tỏ rõ Trầm Khánh Khánh phải tự mình đến trước mặt anh cảm ơn. Trầm Khánh Khánh nhẫn lại nhẫn, đành chịu gọi Ted chuẩn bị rượu vang đỏ Trữ Mạt Ly thích nhất, chờ công việc bên này của cô xong xuôi, khi bay về lập tức tới nhà Trữ Mạt Ly.
Không ngờ, cô vừa xuống máy bay đã có người chặn lại.
Wow wow, nhìn xem ai vậy.
Trầm Khánh Khánh làm bộ không biết: "Khách ít đến chơi, tìm tôi có việc?"
"Cô nói gì?" An đại mỹ nữ lạnh lùng giương cằm nhìn Trầm Khánh Khánh.
Chương 31
An Thiến là đại mỹ nữ nổi danh trong giới giải trí, từng là nghệ sĩ nổi tiếng nhất Hoàn Nghệ một thời, vinh quang không ai có thể so bì, nghe nói cô ta cũng do một tay Trữ Mạt Ly dẫn dắt, khi scandal của hai người được bàn tán xôn xao, họ được người ngoại giới phong tặng xứng đôi nhất như Kim Đồng Ngọc Nữ, nhưng sau đó lại bị Trữ Mạt Ly đè xuống, bản thân anh cũng chưa bao giờ từng thừa nhận đoạn tình cảm này. Trữ Mạt Ly rốt cuộc có thái độ gì thì không ai biết, nhưng An Thiến quả thật rất say đắm Trữ Mạt Ly, thậm chí còn công khai ám chỉ không ngại làm mẹ kế con gái người ta.
Nhưng là, tình cảnh sau khi Trầm Khánh Khánh xuất hiện lại có biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Năm đó, Trầm Khánh Khánh mới nhận giải Hắc Mã nhanh chóng bắt đầu sự nghiệp. Cô cũng không xinh đẹp như An Thiến, diễn xuất cũng không giàu tư chất như An Thiến, lại không biết xử lý mọi chuyện sao cho thuận lợi. Trong giới giải trí, đẳng cấp chia làm ba bậc. Địa vị An Thiến đã bị thách thức nghiêm trọng, mối bất hòa giữa cô ta và Trầm Khánh Khánh càng ngày càng sâu sắc. Có lẽ cô ta nghĩ Trữ Mạt Ly sẽ ra mặt cân bằng thế cục, nhưng ai ngờ Trữ Mạt Ly lại chẳng quan tâm, mặc nhận hiện trạng này.
An Thiến đố kỵ điên cuồng, kích động đi tìm Trữ Mạt Ly tranh luận, không ai biết lần đó hai người nói chuyện gì, chỉ là một tuần sau có thông tin An Thiến rời khỏi giải trí Hoàn Nghệ, Trữ Mạt Ly không giữ lại. Scandal tình ái tan vỡ, sau đó tinh thần An Thiến rất sa sút, dường như bị tổn thương quá nặng, mãi đến hai năm nay cô ta mới có tin đồn mờ ám với Phương Thuấn – phiên bản của Trữ Mạt Ly.
Mọi người nghĩ Trầm Khánh Khánh ép An Thiến ra đi, cô trở thành “tân sủng” mới của Trữ Mạt Ly, vòng luẩn quẩn này chính là lạnh lẽo vô tình như vậy, chỉ thấy người mới cười không thấy người xưa lụy. Hai người này gieo thù kết oán, đối chọi ngày càng gay gắt. Từ những cuộc chạm mặt trên thảm đỏ so ai lộng lẫy hơn, đến những giải thưởng lớn xem ai giành nhiều hơn, cô tới tôi đi, giả bộ hòa bình nhưng đều muốn đâm đối phương một đao ngoan độc. Tuy bây giờ An Thiến hơn Trầm Khánh Khánh một bậc, nhưng Trầm Khánh Khánh hiện tại là nữ hoàng đang lên, vượt qua An Thiến dường như chỉ là vấn đề thời gian.
Kẻ thù gặp mặt đương nhiên đỏ mắt, hai người khó có thể giữ mặt ngoài bình thản.
Ở trong một góc bí mật, Trầm Khánh Khánh không còn nhiều bình tĩnh, nói: “Tôi phải đi, có chuyện gì nói mau.”
“Vội vã đi gặp Trữ Mạt Ly như vậy sao?” An đại mỹ nữ nói chuyện vô cùng kỳ ảo, êm tai như chuông bạc.
“Phải.” Trầm Khánh Khánh cười rất vui vẻ, một vẻ mặt tôi tóm được cô.
Vẻ mặt tươi cười của An Thiến chẳng giữ được bao lâu liền trầm xuống: “Mạt Ly đối với cô tốt chứ?”
Trầm Khánh Khánh ra vẻ thẹn thùng cười nói: “Đương nhiên rất tốt. Anh ấy công khai thổ lộ tình cảm làm tôi rất cảm động.”
Trầm Khánh Khánh thích khiến An Thiến tức chết.
An Thiến dùng đủ mọi cách lấy lòng Trữ Mạt Ly, không đổi được nửa câu của anh, nhưng anh lại nguyện ý vì Trầm Khánh Khánh thổ lộ “Là tôi vẫn theo đuổi cô Trầm” như vậy. Điều này đối với An Thiến mà nói là một đả kích trí mạng. Dù trải qua nhiều năm như vậy, nhưng nhìn người đàn ông bây giờ cô ta lựa chọn là Phương Thuấn, dễ thấy An Thiến vẫn tình cũ chưa dứt với Trữ Mạt Ly.
An Thiến không rõ, vì sao lại là Trầm Khánh Khánh. Cô ta không xinh đẹp bằng mình, cũng không dịu dàng như mình, thậm chí trong sự nghiệp cũng không xuất sắc như mình. Cô cũng có thể vì đền đáp tình mẫu tử, hy sinh bản thân. Nhưng Trầm Khánh Khánh rất đặc biệt, từ ngày cô vô ý thấy Trữ Mạt Ly thất thần nhìn người mới tới bưng trà qua cánh cửa thủy tinh, giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho An Thiến, Trầm Khánh Khánh chính là người phụ nữ hủy diệt giấc mộng của cô.
Quăng bỏ hồi ức, An Thiến coi thường nói: “Cô đã có Mạt Ly, vì sao còn muốn có Phương Thuấn?” Cô ám chỉ chuyện “Nữ hoàng áo trắng.”
Trầm Khánh Khánh lập tức phản pháo: “Cô đã có Phương Thuấn, vì sao còn muốn có Trữ Mạt Ly?” Cô ám chỉ chuyện ở Mỹ.
Hai người đều được truyền thông ca tụng là tao nhã mê người, nhưng khi đấu đá nhau lại một mất một còn.
An Thiến hận Trầm Khánh Khánh vì cô cướp đi người cô ta yêu, cướp đi danh tiếng của cô ta, mà Trầm Khánh Khánh chán ghét An Thiến chỉ có một lý do.
Khi cô vừa đạt được giải thưởng dành cho diễn viên mới, có lần được sắp xếp trong một chương trình cùng An Thiến. Trầm Khánh Khánh ngày đó còn rất thích An Thiến, nhưng ai ngờ khi An Thiến nhìn thấy cô, câu đầu tiên là “hồ ly tinh”, câu thứ hai là “Hệt như người mẹ thần kinh của cô, có tôi ở đây, cô vĩnh viễn đừng mong nổi tiếng.”
Có lẽ khi đó An Thiến quá tức giận nên mới có thể nói ra lời mất lý trí như vậy. Nhưng đối với Trầm Khánh Khánh mà nói, mặc kệ cô ta có ý đó hay không, hai câu nói này cô nhớ kỹ. Và rồi, một ngày nào đó cô sẽ ép cô ta phải ra về. Mặc kệ như thế nào, An Thiến ra tay trước, Trầm Khánh Khánh cho rằng bản thân chỉ đang phòng vệ.
Chỉ cần là chuyện có thể làm cho An Thiến không vui, Trầm Khánh Khánh đều rất vui vẻ làm, ví dụ như kéo Phương Thuấn lại đây.
An Thiến cười lạnh nói: “Trầm Khánh Khánh, đừng quá kiêu ngạo.”
Trầm Khánh Khánh không cho là đúng chỉ cười cười.
Ngón tay thon dài của An Thiến lướt qua gương mặt xinh đẹp, châm chọc: “Cô nghĩ rằng Mạt Ly thật sự thích cô? Cô không biết à, trong tim Mạt Ly chỉ có một người, là mẹ của Liễu Liễu, cô hay tôi đều không vượt được. Vậy nên, tôi với cô đều giống nhau cả, anh ấy chẳng qua chỉ chơi đùa với cô thôi.”
An Thiến rất đắc ý khi thấy trên mặt Trầm Khánh Khánh có một tia không được tự nhiên, hờn dỗi trong ngực dần tan ra.
Tuy nhiên, bản lĩnh lớn nhất của Trầm Khánh Khánh là mồm mép tuyệt đối không rơi xuống thế hạ phong, cô đè nén khó chịu, đáp trả: “Vẫn có cái khác đó, ít nhất tôi vẫn được công nhận, còn cô chỉ là hàng giả.”
Khuôn mặt xinh đẹp của An Thiến bỗng nhiên mất đi ánh sáng, Trầm Khánh Khánh như con khổng tước thắng lợi, khi rời đi còn không quên thêm một câu: “Bây giờ có người muốn làm hàng giả cũng không được.”
Nói xong, ung dung cầm ví, quay đầu bước đi, lười nói nhảm.
Ted chờ Trầm Khánh Khánh ở bãi đỗ xe, gần nửa giờ sau, anh ta thấy Trầm Khánh Khánh qua gương chiếu hậu đang giận dữ bước nhanh tới phía anh ta, trái tim bé nhỏ đáng thương của anh ta lại bắt đầu run rẩy.
Trầm Khánh Khánh đóng mạnh cửa xe, từ sau khi lên xe đã làm mặt lạnh, không biết tức giận cái gì.
Chắc chắn là do An Thiến nói cái gì khó nghe, Ted không dám hỏi nhiều lúc này, chỉ nói: “Đi tới nhà Mạt Ly?”
“Đi đi đi, đi cái đầu anh, sao em phải đến nhà hắn cảm ơn, sao phải mua vang đỏ cho hắn! Đưa em về nhà, bản tiểu thư buồn ngủ.”
Miệng Ted mở thành chữ O, bà cô ăn phải bom rồi, anh ta vội gật đầu lia lịa, sau đó nhanh chóng mật báo cho Trữ Mạt Ly.
Trữ Mạt Ly đang ở phòng bếp chuyên tâm nấu món ăn sở trường duy nhất của anh, con gái đứng bên cạnh vỗ tay vui vẻ.
Tiếng nói giòn tan của trẻ con vang lên: “Ba ba, khi nào dì Khánh Khánh đến ạ?”
“Sắp rồi, nhớ rõ vừa rồi ba dạy con nói thế nào không?” Trữ Mạt Ly vừa cẩn thận bày biện bàn ăn, vừa hỏi.
Liễu Liễu ngoan ngoãn gật đầu: “Nhớ rõ ạ “Dì Khánh Khánh, con rất muốn ra biển chơi, dì đi chơi với con nha, không được đổi ý đó, đổi ý là cún con.” Nhưng ba ba, vì sao ba không nói với dì Khánh Khánh mà lại bảo con nói vậy? Rõ ràng là ba muốn đi mà!”
Trữ Mạt Ly quay người lại ôm con gái, cười thâm thúy: “Binh bất yếm trá.” [1]
[1] binh bất yếm trá: chiến tranh không ngại dối lừa.
Tuy Trầm Khánh Khánh đã đồng ý với anh, nhưng cô gái này có nhiều quỷ kế, lại không lưu tình với anh chút nào, nói không chừng còn nuốt lời.
Trong phòng khách vang lên tiếng chuông có tin nhắn, Trữ Mạt Ly mau chóng cởi tạp dề, lại trịnh trọng dặn dò Liễu Liễu một lần nữa: “Liễu Liễu, phải nói sau khi cô ấy cảm ơn ba đó.”
“Con biết ạ ~”
Trữ Mạt Ly đến phòng khách lấy điện thoại, thế nhưng anh không nhận được tin nhắn của Trầm Khánh Khánh, mà là tin nhắn của Ted.
Liễu Liễu chảy nước miếng nhìn cơm chiên trứng, chỉ trong chốc lát, Trữ Mạt Ly đã trở lại phòng bếp.
“Dì Khánh Khánh tới đúng không… ba ba?”
Liễu Liễu sợ sệt khi thấy sắc mặt Trữ Mạt Ly bỗng thay đổi bất ngờ, mây đen lên đỉnh, sau đó thấy Trữ Mạt Ly nhìn món cơm chiên trứng ngon hơn do cả đầu bếp làm, sau đó, đến trước thùng rác, lấy đĩa cơm định đổ xuống, rồi đột nhiên lại dừng lại.
Trầm Khánh Khánh về nhà tắt điện thoại, rút dây điện thoại bàn, ngả đầu ngủ một giấc.
Nhưng, trằn trọc nửa tiếng, cáu kỉnh lại đứng lên, quỷ biết cô bực bội cái gì, vậy mà chỉ cần nghĩ tới lời nói của An Thiến kia, cô sẽ mất bình tĩnh.
Trầm Khánh Khánh đến sô pha, đưa tay bật điện thoại, đợi một lát, không có tin nhắn mới.
Hừ hừ hừ, Trầm Khánh Khánh cười lạnh ba tiếng, bỏ điện thoại xuống.
Đúng lúc này chuông cửa vang lên, Trầm Khánh Khánh sửng sốt, có lẽ Ted quay lại tìm cô. Trầm Khánh Khánh lười biếng ra cửa, mở băng hình, vừa muốn mở miệng kêu Ted, ai ngờ trên màn hình xuất hiện một gương mặt khiến thần kinh cô vô cùng kinh hãi.
Trữ Mạt Ly đứng ở cửa, trong tay còn dắt cục cưng.
“Em đứng ngây ra đó làm gì, mở cửa.”
Trầm Khánh Khánh cuống quýt mở cửa lớn, cục cưng nhào lên ôm eo cô, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười nói: “Dì Khánh Khánh, con đến gặp dì nha!”
Trầm Khánh Khánh trợn mắt há mồm, tầm mắt qua lại giữa một lớn một nhỏ, cuối cùng dừng trên gương mặt thờ ơ của Trữ Mạt Ly: “Anh tới làm gì?”
Trữ Mạt Ly không đáp, giống như đến nhà mình, thay giầy rồi lập tức vào phòng khách, Trầm Khánh Khánh vội kéo Liễu Liễu ra sau: “Anh đừng làm loạn.”
Trữ Mạt Ly đánh giá phòng khách, nói chậm rãi: “Lại nói phòng này vẫn thuộc tài sản của tôi, bây giờ cho em mượn dùng, tôi đến nhà tôi thì có gì kỳ lạ nhỉ?”
Trầm Khánh Khánh lại hơi chấn động, hôm nay Trữ Mạt Ly lại điên cái gì rồi: “Tôi vừa xuống máy bay, thật sự mệt…”
“Liễu Liễu nói rất nhớ em, điện thoại em không gọi được, tôi đành trực tiếp đến đây.” Trữ Mạt Ly dứt khoát cắt ngang.
Trầm Khánh Khánh nuốt nước miếng của mình, vừa cúi đầu lại bắt gặp ánh mắt chờ mong của Liễu Liễu, dốc sức thu lại lời định nói.
“Còn có, thuận tiện đến nhận quà cảm tạ.” Trữ Mạt Ly ngồi xuống sô pha cầm lấy chai rượu vang, quay đầu lại cười với Trầm Khánh Khánh, “Năm sản xuất chai rượu này, tôi không thích lắm.”
Trầm Khánh Khánh lạnh mặt, tiến lên đoạt lấy: “Không thích thì trả lại cho tôi.”
Trữ Mạt Ly nhanh chân tiến lên, tay phải nâng lê rượu lên cao nói: “Tôi chưa nói không cần.”
Trầm Khánh Khánh thu tay, đứng một bên khoanh tay lườm anh: “Lấy rồi đấy, bây giờ tốt nhất đi nhanh cho tôi, Liễu Liễu có thể ở lại chỗ tôi, ngày mai anh tới đón con bé.”
Đối với lời nói vô tình của Trầm Khánh Khánh, Trữ Mạt Ly làm như không nghe thấy, anh xách cặp lồng giữ nhiệt, vẫy vẫy ta: “Ăn cơm.”
Trầm Khánh Khánh bị hai người nọ lơ đi một mình, trơ mắt nhìn bọn họ ở nhà mình bày bàn, ăn cơm, sau đó lấy ra hai đĩa cơm chiên trứng.
Liễu Liễu vẫy tay gọi Trầm Khánh Khánh: “Dì Khánh Khánh, ăn cùng con đi!”
Trữ Mạt Ly nhìn Trầm Khánh Khánh có ý khiêu khích, Trầm Khánh Khánh nghĩ cô chẳng sợ gì anh ta. Trầm Khánh Khánh nghênh ngang ngồi xuống, Liễu Liễu ngoan ngoãn lấy cô một đĩa cơm.
Trữ Mạt Ly bên cạnh chỉ điểm: “Dì Khánh Khánh mệt chết rồi, không ăn được nhiều như vậy, con lấy ít thôi.”
Liễu Liễu ngoan ngoãn gật đầu, sau đó bớt ra hơn nửa bát.
Trầm Khánh Khánh suýt nữa không thở được, anh ta nhất định cố ý, trừng mắt nhìn người đàn ông có thù tất báo này.
Trầm Khánh Khánh bưng bát cơm, thấy bên trong ít đến đáng thương, cơm chiên trứng lại hấp dẫn như vậy, cái bụng không chịu thua kém kêu lên.
Mặt Trầm Khánh Khánh hơi đỏ, Liễu Liễu nghi hoặc quay đầu hỏi: “Dì Khánh Khánh, dì đói bụng ạ?”
Vô nghĩa, từ khi cô xuống máy bay đến giờ vẫn chưa ăn qua gì.
“Liễu Liễu, dì Khánh Khánh đau bụng.” Trữ Mạt Ly chính là muốn chọc tức cô, loại chuyện vớ vẩn này cũng có thể nói.
“Dạ.” Liễu Liễu cái hiểu cái không gật đầu, “Dì Khánh Khánh, dì có cần uống thuốc không?”
Trầm Khánh Khánh liều mạng giữ bát, điều chỉnh khuôn mặt tươi cười đúng chuẩn rồi nói: “Không có việc gì, con ăn đi.”
Trữ Mạt Ly làm cơm chiên trứng quả đúng là cực phẩm nhân gian, chỉ chốc lát Trầm Khánh Khánh liền xử lý hết bát cơm trong tay, một tẹo này cũng chẳng bõ dính răng. Liễu Liễu đã ăn xong rồi, Trữ Mạt Ly cho phép bé đến phòng khách xem TV.
Sau đó, trong nhà ăn chỉ còn Trầm Khánh Khánh và Trữ Mạt Ly.
Trầm Khánh Khánh lườm Trữ Mạt Ly, thấy anh cầm muôi, còn muốn lấy thêm cơm trong cái bát đã đầy ụ của mình. Thật đúng là không biết xấu hổ, một mình anh ta ăn được nhiều như vậy sao?
Cơn đói bụng đã thành công gục ngã sau khi bị công kích từ hai phía, Trầm Khánh Khánh phát hỏa, giật lấy bát cơm từ tay Trữ Mạt Ly, giành muôi múc toàn bộ cơm chiên trứng vào bát của mình, sau đó sung sướng đứng lên.
Trầm Khánh Khánh ăn không khách khí, đột nhiên phát hiện Trữ Mạt Ly đang nhìn chằm chằm vào mình, cô nhăn mày: “Nhìn cái gì, anh thèm à?”
Trữ Mạt Ly đan chéo hai tay, giương cằm, hỏi: “Ăn no chứ? Tâm trạng tốt lên không?”
Trầm Khánh Khánh sửng sốt, quên mất cái thìa trong bát.
“An Thiến nói gì làm em tức giận như vậy?”
Chết tiệt, nhất định là Ted rò rỉ thông tin.
Trầm Khánh Khánh cúi đầu, chọc chọc bát cơm, nhất thời mất vui, bĩu môi: “Chả nói gì.”
“Về Phương Thuấn, hay là về tôi?”
Trầm Khánh Khánh ngẩng đầu thật nhanh: “Liên quan gì tới anh!”
Trữ Mạt Ly hiểu rõ: “À, thì ra về tôi.”
“Không phải.” Trầm Khánh Khánh hung hăng ăn một miếng cơm to.
Trữ Mạt Ly đứng dậy đưa cô cốc nước: “Cô ấy rất nặng tình với tôi, cái gì cũng nói ra, không phải cái gì em cũng tin đấy chứ?”
Trầm Khánh Khánh lấy cốc nước uống một ngụm, sau đó hừ lạnh một tiếng: “Ai nói tôi tin, tôi chỉ chán ghét thái độ đó của cô ta.”
Trữ Mạt Ly gật đầu: “Trước kia không thấy em để ý như vậy.”
Trầm Khánh Khánh cố giữ sĩ diện: “Bây giờ tôi cũng không để ý, mặc kệ anh với cô ta là cái quan hệ gì, mặc kệ cô ta có phải tình cũ của anh không. Nhờ anh quản lý người phụ nữ này cho tốt, đừng để cô ta đến trước mặt tôi khóc lóc om sòm.”
“Hình như lần này em trêu cô ấy trước, ai bảo em nhất định muốn Phương Thuấn diễn nam chính.” Trong đôi mắt phượng của Trữ Mạt Ly tràn đầy ý cười, “Tôi cần phải nhắc em nhớ một câu, cô ấy không phải người tình cũ của tôi.”
“Thật không phải?” Trầm Khánh Khánh chả trách, “Không phải anh cho cô ta ảo tưởng gì à, không thì sao cô ta có thể chung tình với anh như vậy.”
Trữ Mạt Ly hỏi lại: “Người thích tôi xếp hàng chật cả phố, vậy chẳng lẽ tôi đều cho bọn họ ảo tưởng?”
“Ai biết.”
Nói là nói như vậy, nhưng Trầm Khánh Khánh bỗng thấy lại thèm ăn, mãi đến khi xử lý hết bát cơm.
Trầm Khánh Khánh đưa mâm bát bảo Trữ Mạt Ly đi rửa, vốn nghĩ anh sẽ nổi giận, nhưng Trữ Mạt Ly chỉ nói, giúp Liễu Liễu tắm rửa một chút, đêm nay họ ở lại nơi này.
Trầm Khánh Khánh không kịp phản ứng: “Anh cũng ở?”
“Tôi lo lắng con bé ngủ chỗ lạ.” Bộ dạng Trữ Mạt Ly rửa bát cũng rất tuấn tú, anh chăm chú vào đám bát đĩa ấy như che chở một tác phẩm nghệ thuật.
“À, đúng rồi.” Trữ Mạt Ly gọi Trầm Khánh Khánh lại, “Hành lý chúng tôi vẫn để trên xe.”
Khóe miệng Trầm Khánh Khánh hơi giật giật, người đàn ông này, hóa ra là bị điên.
Khi Trầm Khánh Khánh giúp Liễu Liễu tắm rửa, Liễu Liễu bỗng nhớ tới lời dặn dò của ba ba, vì thế hăng hái ôm cánh tay Trầm Khánh Khánh: “Dì Khánh Khánh, con rất muốn ra biển chơi, dì đi chơi với con nha, ba ba nói dì đã đồng ý rồi, không được đổi ý đó, đổi ý là cún con.”
Trầm Khánh Khánh sau khi ăn uống no nê, tâm tình bị An Thiến giày vò đã trở lại thật tốt, mỉm cười nói: “Được, không thành vấn đề.”
Buổi tối, Liễu Liễu chạy đến gian phòng của Trữ Mạt Ly báo cáo tình hình, Trữ Mạt Ly thưởng cho bé một viên chocolate, bình thường buổi tối anh không cho Liễu Liễu ăn loại đồ ngọt này.
Liễu Liễu vui vẻ nhai chocolate, ôm cổ Trữ Mạt Ly: “Ba ba, có phải ba rất vui không?”
Trữ Mạt Ly xoa nhẹ cái mũi nhỏ của bé: “Sao con biết?”
“Bởi vì dì Khánh Khánh sẽ đi chơi với chúng ta!”
Trữ Mạt Ly ôm bé, vẻ mặt hài lòng, cười cười.
Không xứng Không xứng - Tội Gia Tội