Số lần đọc/download: 559 / 8
Cập nhật: 2017-09-25 03:07:03 +0700
Chương 19
M
ặt Quan Trì sa sầm nhưng Vịnh Nhi thì chẳng hề có vẻ áy náy. Thậm chí cô ta cũng không nhìn đến vẻ mặt Quan Trì, chỉ kinh ngạc nhìn Bạc Cận Yến và Hạ Miên.
Câu nói kia của Bạc Cận Yến thật quá chấn động. Cho dù lúc mở cửa thấy tình cảnh mờ ám không rõ, nhưng Vịnh Nhi cũng chỉ cho đây là một cuộc đổi chác của kẻ giàu có và một ngôi sao nhỏ thôi. Dù sao Bạc Cận Yến đã có vị hôn thê. Hơn nữa nhiều lần gặp mặt ở trước công chúng, anh cũng chưa từng tỏ ra hứng thú đối với Hạ Miên. Lại thêm lúc trước Hạ Miên cũng tóm lược sơ sài về quan hệ của hai người, Vịnh Nhi cũng cho rằng Hạ Miên đeo đuổi nhưng lại bị ghét bỏ…
Nhưng câu nói của Bạc Cận Yến muốn Hạ Miên sinh con cho anh ta… Thật sự khiến người khác không biết được tình trạng này là gì.
Bạc Cận Yến thân mật cợt nhã rủ rỉ nói với Hạ Miên mấy câu mới rời đi. Hoàn toàn xem hai người ở bên cạnh đang nhìn trân trối như vô hình.
Anh vừa đi khỏi thì Vịnh Nhi lập tức mở to đôi mắt tròn xoe choàng qua vai Hạ Miên “Em, em, em cuối cùng còn gạt chị gì nữa? Cuối cùng là đã có quan hệ với anh ta bao lâu rồi?”
Hạ Miên bị Vịnh Nhi hỏi đến chóng cả mặt. Lại thêm vào câu nói khó hiểu của Bạc Cận Yến khiến cô đau đầu. Cô bắt lấy hai tay Vịnh Nhi khẽ nói “Chị xác định muốn thảo luận ngay bây giờ ư?”
Vịnh Nhi quay đầu liếc nhìn Quan Trì đang ngồi ngay ngắn trên ghế salon, ngọi lửa nhiều chuyện đang kích động cũng dần dần tắt ngúm. Chỉ có điều tuy cô quay về ngồi lên ghế nhưng vẫn chống cằm thở dài “Trời ạ, Hạ Miên em thật sự muốn tìm đường chết sao? Nếu như việc này bị báo chí đưa tin thì em sẽ lập tức biến thành kẻ thứ ba phá hoại tình cảm của người khác. Em sẽ biến thành mục tiêu để mọi người chỉ trích đấy!.”
“Quả thật Thạch Duy Nhất và Bạc Cận Yến là một phiên bản sống của câu chuyện hoàng tử và công chúa. Có rất nhiều fan hâm mộ tình cảm từ thưở bé thơ của hai người đó lắm. Em, em muốn tự hủy tương lai của mình sao”
Hạ Miên yên lặng lắng nghe, đầu cô cúi xuống không thể thấy rõ vẻ mặt. Đợi đến khi Vịnh Nhi qua cơn xúc động trở lại bình thường, cô mới từ từ ngẩng đầu cười với Vịnh Nhi “Em biết mà, đừng lo lắng.”
Cô cũng không giải thích gì. Quan hệ của cô và Bạc Cận Yến giống như một cuộn len, càng kéo thì càng rối. Đáy lòng cô vốn tĩnh mịch lại bắt đầu nổi lên từng lớp sóng trào…
Vì có mặt của Quan Trì nên Vịnh Nhi cũng không nói thêm gì nữa, chỉ ngồi đó nhìn Hạ Miên lo lắng. Quan Trì thì nghiêm túc nhìn cô chăm chú rất lâu “Gần đây chuyện bắt cóc không xảy ra nữa hả?”
Lòng Hạ Miên căng thẳng, cô gật đầu “Có lẽ hắn ta cảm thấy không thú vị nữa.”
Trong đôi mắt của Quan Trì đầy rẫy sự nghi ngờ. Nhưng về sau chỉ hơi gật đầu không nói thêm gì cả.
Hạ Miên không dám suy nghĩ nhiều đến việc có liên quan tới Bạc Cận Yến. Cô ép buộc mình phải tập trung vào công việc. Nhưng hôm nay Vịnh Nhi lại hơi ấp úng về lịch trình của cô. Khi Vịnh Nhi còn đang suy tư nghĩ đến việc buổi sáng thì Hạ Miên thở dài miễn cưỡng “Tự em có chừng mực, chuyện tối qua thật sự là ngoài ý muốn.”
Vịnh Nhi chớp chớp mắt nhìn cô không hài lòng, sau đó khó chịu nhỏ giọng càu nhàu “Trước đây chị không biết em và Bạc Cận Yến có quan hệ thế này… cho nên đã sắp xếp công việc không được tốt lắm.”
Hạ Miên đặt điện thoại di động xuống nhìn Vịnh Nhi ngờ vực.
“Tiếng vang của quảng cáo công ích cho trẻ em tự kỷ rất tốt, cho nên nhà đầu tư quyết định mang đoạn quảng cáo khuếch trương thành một bộ phim cho em và Thạch Duy Nhất đóng vai chính.”
Vịnh Nhi nhìn cô thấp thỏm “Em là vai nữ chính thứ hai. Cơ hội này rất tốt, nên dĩ nhiên chị không suy nghĩ nhiều đã nhận rồi.”
Những việc này thật ra đều do công ty quyết định, nhưng bây giờ Vịnh Nhi biết được thật sự Bạc Cận Yến và Hạ Miên có quan hệ nên lại cảm thấy không ổn chút nào.
Hạ Miên như lạc mất hồn, ánh mắt nhìn Vịnh Nhi không hề có tiêu cự. Qua một lúc lâu mới trả lời “Cơ hội tốt như thế tại sao không nhận. Chị đang lo lắng điều gì?”
Vịnh Nhi càng không hiểu rõ cô, chỉ có điều nghĩ đến cảnh tượng mấy lần đôi co giữa Hạ Miên và Thạch Duy Nhất cũng khiến Vịnh Nhi không lo lắng nhiều nữa.
Buổi công chiếu phim đã được sắp vào hai ngày sau. Trong khoảng thời gian này Bạc Cận Yến cũng đến tìm Hạ Miên nhiều lần. Nhưng Hạ Miên vẫn trốn tránh anh, nào ngờ anh lại thẳng thắn trói cô lôi lên xe một cách quá đáng.
Lần này không dùng đến dây trói nữa, Hạ Miên vừa lên xe đã thấy được khuôn mặt ảm đạm của anh.
Anh ngồi phía sau chiếc xe thương vụ, gương mặt thanh tú lạnh lùng vô cùng đáng sợ. Hạ Miên trợn mắt nhìn trân trân với anh, cuối cùng cô tức tối nhắm mắt lại rồi hỏi anh “Anh còn muốn sao nữa? Em đã nói rất rõ ràng, em không muốn có bất cứ quan hệ gì với anh.”
Gương mặt trắng trẻo của Bạc Cận Yến chìm vào ánh đèn vàng hơi tối trong xe, khó thấy được sự hốt hoảng trong mắt. Chỉ có âm thanh hơi thấp len vào tai cô “Anh muốn có quan hệ với em.”
“” Quả thật Hạ Miên hết biết nói gì. Chưa bao giờ cô biết người đàn ông này lại khó khai thông đến vậy.
“Phụ nữ muốn có quan hệ và muốn sinh con cho anh rất nhiều”
“Anh chỉ cần em.”
Đôi mắt anh nhìn cô sáng rực, ngón tay thon dài nắm lấy cằm của cô, nhìn thật kỹ gương mặt đang ửng đỏ của cô. Ánh mắt anh si mê đắm đuối “Hạ Miên, đừng trốn tránh nữa, nếu như có thể bỏ qua thì anh đã không quay lại.”
Hạ Miên mím môi không lên tiếng, trái tim trĩu nặng khi nghe những lời này của anh. Anh nói đúng, người đàn ông lạnh lùng như anh nếu không phải phát hiện mình đã yêu sâu nặng thì sẽ không dễ dàng gì quay lại. Thế nhưng điều này đáng để vui mừng sao?
Có một người đàn ông không chịu buông mình ra, thậm chí là anh ta đã có vị hôn thê. Đến lúc này anh ta bỗng phát hiện ra là anh ta đã yêu mình nên mới miễn cưỡng quay lại… lại dùng một cách thức dây dưa dùng dằng…
Đôi mắt đen nhánh của Hạ Miên cứ nhìn anh trân trối, giống như muốn biết thật rõ con người anh. Cô cảm nhận được hơi thở của anh đang kề đến gần mình từng chút, cuối cùng lại bị anh cậy mạnh bá đạo hôn mình.
Trong xe vô cùng an tĩnh không hề có bất cứ tiếng dư thừa nào, chỉ có tiếng hô hấp mỏng manh của anh như tiếng đàn violin du dương vang lên.
Bạc Cận Yến bất chấp bước vào cuộc sống của Hạ Miên. Buổi tối bắt đầu ngủ lại nhà của cô. Hạ Miên chán nản nghiêm giọng nói với người đàn ông tự nhiên như thường này “Em sẽ báo cảnh sát. Anh đã xâm phạm quyền tự do cá nhân của em một cách nghiêm trọng.”
Bạc Cận Yên mặc áo sơ mi màu đen, đôi mắt sâu lắng lẳng lặng nhìn cô. Nhưng gương mặt lại nở một nụ cười ngây thơ như trẻ con “Em không nỡ đâu.”
Gương mặt Hạ Miên đỏ lên, nắm lấy chiếc gối đập vào người anh “Biến thái.”
Bạc Cận Yến giang tay ôm cô vào lòng, không để ý đến cô đang vùng vẫy cứ vùi mặt thật sâu vào cổ cô, hít hà lấy mùi hương dễ chịu của cô “Phải ngủ cùng với nhau mới có thể sớm sinh bé cưng.”
Hạ Miên nghĩ mãi không hiểu tại sao anh bỗng cố chấp với việc sinh con đến vậy. Cô giữ vẻ mặt bình tĩnh quay đầu nhìn anh “Thạch Duy Nhất không mang thai được sao? Chưa gì anh đã gấp gáp tìm một người phụ nữ khác sinh con rồi à?”
Bạc Cận Yếu nheo đôi mắt lại, cụng trán vào trán của cô, nói khẽ khàng “Anh chia tay với cô ấy rồi.”
Hạ Miên lộ ra vẻ mặt kinh ngạc trong phút chốc. Nhưng ngay sau đó cô lại cười chế giễu “Qua năm năm mới phát hiện nhớ mãi không quên được em. Cho nên mới đá Thạch Duy Nhất đi tìm em à? Để em đoán thử xem, qua năm năm nữa anh có thể lại nhớ đến Nhất Nhất chân chính của anh nữa đấy?”
Bạc Cận Yếu cau chân mày lại, trong đáy mắt hiện lên sự mất kiên nhẫn. Anh giữ lấy ót của Hạ Miên hung hăng cắn lên môi cô.
Hạ Miên đau nhíu cả mày, chỉ nghe anh nói khẽ khàng “Anh lại thích em trước kia hơn, bây giờ chẳng ngoan gì cả.”
Hạ Miên tức giận nheo mắt nhìn anh. Đôi mắt sâu thẳm của anh dần dần hiện lên nụ cười quyến rũ. Cô đưa tay quàng lên cổ anh “Nhưng làm sao đây? Đây mới thật là em, Nhất Nhất anh thích trước kia không hề tồn tại. Vậy anh vẫn còn yêu em sao? Hả?”
Gương mặt Bạc Cận Yến chẳng hiện lên vẻ gì, đáy mắt tối lại không thể nhận ra. Bỗng nhiên anh giang tay ôm lấy cô, khóe miệng nhếch lên “Dù sao cũng là Hạ Miên em là được.”
Hạ Miên không nghĩ đến mình không chọc giận được anh lại còn bị anh ôm thẳng vào phòng ngủ. Cơ thể nặng nề của anh đè cô lên giường, ngay cả giọng nói của Hạ Miên cũng run run “Anh làm gì vậy?”
Bạc Cận Yến hôn dọc theo từ sống mũi rồi đến bắp đùi đang khép chặt của cô, anh chẳng hề tỏ vẻ xấu hổ “Giang ra hoặc là xoay người nằm sấp lại. Tùy theo em lựa chọn.”
Hạ Miên kinh ngạc không thôi, đôi mắt đen láy trợn lên nhìn anh lộ vẻ khó tin. Bạc Cận Yến trong ấn tượng của cô không phải là người có tính tình tốt đẹp gì, nhưng muốn khiêu khích anh là việc không thể.
Bạc Cận Yến ôm khuôn mặt của cô nhìn thật sâu, sống mũi của anh không ngừng ma sát mũi cô. Tư thế vô cùng thân mật, cơ thể cao lớn của anh cũng dán sát vào Hạ Miên, đôi chân thon dài quấn lấy chân cô.
Hạ Miên bị anh đè thở không nổi, lại thêm đôi môi của anh cứ trêu chọc như có như không khiến toàn thân khó chịu. Cô không thở được vùng vẫy “Nặng chết được.”
Đáy mắt của Bạc Cận Yến hiện lên nụ cười vui vẻ, nói khẽ bên môi cô “Vậy em lên trên nhé.”
Hạ Miên giả vờ muốn đạp anh nhưng lại bị anh nắm lấy mắt cá chân không thể nhúc nhích.
Hai người đang dùng dằng thì điện thoại của Bạc Cận Yến bỗng rung lên dồn dập. Tiếng rung nho nhỏ cũng đủ khiến cho vẻ mặt đôi co của hai người dần dần nguội lại.
Bạc Cận Yến lấy điện thoại ra. Ánh mắt anh hơi đờ ra khi nhìn thấy dãy số hiện trên điện thoại. Anh liếc nhìn Hạ Miên rồi ném di động sang một bên không quan tâm đến nó.
Nhưng người đầu bên kia tựa như rất có tính nhẫn nại. Gương mặt anh tuấn của Bạc Cận Yến lạnh lùng nghiêm lại, hoàn toàn hiện ra vẻ khó chịu.
Hạ Miên tò mò liếc nhìn xem. Lòng cô càng thêm hoảng sợ, nhưng cố nén lại sự đau đớn nói ra vẻ khinh thường “Nhất Nhất của anh gọi mà cũng không nghe à?”
Màn hình điện thoại vẫn nhấp nháy, hai chữ “Nhất Nhất” chói mắt không ngừng lóe sáng. Sự dịu dàng ấm áp trong phòng hoàn toàn biến mất vì bị tiếng điện thoại quấy rầy.
Bạc Cận Yến cầm lấy điện thoại di động, tay kia ôm lấy eo Hạ Miên kéo sát lại. Trong khoảng cách gần gũi như thế, quả nhiên Hạ Miên bị bắt buộc phải nghe thấy âm thanh mà mình muốn quên đi. Nhưng bất ngờ chính là người bên kia không phải là Thạch Duy Nhất mà là Vệ Cần!
“Mặc kệ là bây giờ con đang ở đâu, lập tức đến bệnh viện ngay ẹ.”
Vệ Cần nói xong chẳng hề đợi Bạc Cận Yến trả lời đã cúp điện thoại. Trong ống nghe vang lên tiếng tút tút khiến cho sự yên tĩnh và lúng túng kéo dài miên man.
Hạ Miên im lặng nhìn người đàn ông trên người mình, lặng lặng chờ đợi phản ứng của anh.
Bạc Cận Yến nhìn màn hình điện thoại di động, trong giây lát từ từ buông tay nới lỏng vòng eo của hạ Miên.
Hạ Miên cảm nhận được nhiệt độ ấm áp kia bỗng nhiên biến mất, khiến cho hơi ấm mong manh cũng từ từ tan đi.
Người đàn ông cao lớn đứng sừng sững trước mặt cô, đôi mắt sâu thẳm vẫn tha thiết yêu thương không khác gì khi nãy “Anh xin lỗi.”
Chỉ là ba chữ đơn giản nhưng Hạ Miên đã nghe rõ sự áy náy trong giọng nói của anh. Thật đúng là châm chọc, chỉ trong vài giây ngắn ngủi cũng đủ để anh đưa ra quyết định.
Hạ Miên không hề tỏ vẻ giận dỗi, càng không có oán hờn “Sao lại nói xin lỗi với em?”
Bạc Cận Yến lặng lẽ nhìn cô. Trong nháy mắt Hạ Miên cảm thấy dường như anh có điều gì muốn nói và chuyện lại vô cùng khó mở lời. Nhưng ngọn sóng vừa gợn lên trong mắt anh cuối cùng lại từ từ chìm xuống.
Hạ Miên thất vọng không thể tả. Cô vốn cũng chẳng muốn sự dây dưa rắc rối thế này. Cô cũng không hề kỳ vọng gì vào người đàn ông này một khoảnh khắc nào. Trước giờ cô luôn là kẻ bị bỏ rơi. Cho nên… cũng đã quen rồi…