Số lần đọc/download: 2195 / 12
Cập nhật: 2016-10-26 16:56:08 +0700
Chương 19
V
ưu Khả Ý cầu xin rất lâu, hoàn toàn không hề để ý đến chiếc áo măng tô màu nhạt bám đầy bụi đất, bất chấp vết thương trên chân chưa khỏi hẳn, chỉ một mực chạy từng bước nhỏ theo sau Lục Khải.
“Xin cậu nói cho tôi biết anh ấy ở đâu được không?”
“…”
“Là lỗi của tôi, nếu chẳng do tôi thì anh ấy cũng không bị thương. Tôi biết cậu trách tôi, nhưng ít ra hãy cho tôi cơ hội được bù đắp được không?”
“…”
“Cầu xin cậu,… Ít nhất hãy cho tôi biết hiện giờ anh ấy thế nào đi, tôi, tôi… thật sự cầu xin được không?”
“…”
Lục Khải mím chặt môi, càng chạy nhanh, Vưu Khả Ý cũng chỉ bước nhanh hơn, nhưng vì ban nãy bị té mắt cá chân hơi bị sái một chút, bây giờ chỗ đau càng dữ dội hơn. Chân cô mềm nhũn, lại ngã ngồi trên đất lần nữa.
Trong lòng ngỡ ngàng, tâm tình rối loạn không thể lý giải, hối hận và một vài thứ vô danh đan xen lẫn nhau, vành mắt cô đỏ ửng.
Cô không biết mình còn có thể làm được gì.
Cuối cùng sự vô ích của lời nói, lần đầu tiên, khiến cô hiểu rõ rằng, có những việc, không phải chỉ cần mở lời thì người khác sẽ làm theo mong muốn.
Mãi đến khi Lục Khải xoay người nhìn dáng vẻ chật vật của cô, rốt cuộc cũng quay trở lại. Cô ngước mặt lên nhìn cậu ta, mắt hơi ửng đỏ, ánh nhìn cũng mơ hồ.
Lục Khải im lặng nhìn cô không nói một hồi lâu, cuối cùng đành chấp nhận mà nói: “Đi theo tôi.”
Đó là một khu dân cư cũ ở thành Bắc, đường phố chật hẹp, ngõ hẻm quanh co khúc khuỷu. Dây điện biến bầu trời đêm thành những miếng vải rách chằng chịt, có vài điểm nhỏ biếng nhác rải rác bên trên.
Vưu Khả Ý theo Lục Khải đi vào trong ngõ hẻm sâu hoắm kia, lúc tường vây và nhà ở chỉ còn cách nhau khoảng một thước, hai bên đường thi thoảng có một vài đống đồ dùng cũ nát và bình rượu. Đèn đường mờ nhạt không chiếu sáng được con đường này, phải mượn chút ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ của khu căn hộ. Cô nhìn thấy tường gạch loang lỗ và những hình vẽ màu đen nguệch ngoạc.
Mười giờ tối, những người về muộn mới bắt đầu xào rau, khói dầu phun ra từ máy hút khói khiến cô phải nín thở mà bước nhanh qua cửa sổ, thế nhưng cái mùi nồng nặc ấy vẫn khiến cô không nhịn được mà ho khan. Trong tiếng xào rau đó, có kèm âm thanh chơi mạt chược, kèm cả những tiếng chửi bậy tục tĩu khàn to, mang đầy cảm giác chợ búa.
Càng đi vào sâu, trong ngõ hẻm không có người đi đường.
Lục Khải nghiêng đầu liếc mắt nhìn cô, “Sao rồi, sợ hả?”
Sợ? Sao lại sợ chứ? Cô chỉ sợ không tìm thấy người kia, không biết rốt cuộc vì cô, anh đã phải trả một cái giá lớn đến mức nào.
Vưu Khả Ý lắc đầu, buông bàn tay đang che miệng xuống, “Còn xa lắm à?”
Lục Khải dừng bước, chỉ vào một căn hộ cách hơn mười bước chân, “Ở chỗ đó, lầu một bên trái.”
Vưu Khả Ý đi được mấy bước, phát hiện Lục Khải không theo cùng, quay đầu hỏi cậu ta: “Anh không đi vào trong với tôi ư?”
Lục Khải cười hai tiếng, “Đi vào hả? Anh Nghiêm đã dặn, bất kì ai cũng không được nói cho cô biết anh ấy đang ở đây. Bây giờ tôi không chỉ nói mà còn đưa cô tới nơi này, cô nghĩ tôi ngu đến mức này còn vui vẻ đưa mình vào chịu chết sao?”
Cậu ta nhét hai tay vào túi quần, huýt sáo một cái, trước khi đi còn không quên hung dữ dọa dẫm cô: “Là cô hại anh Nghiêm thành như vậy, nếu không chăm sóc anh ấy cho tốt, từ nay về sau cô đừng hòng nghĩ đến chuyện lăn lộn ở gần nhà mình nữa!”
Nếu không phải đang lo lắng cho người trong phòng, Vưu Khả Ý cảm thấy mình sẽ bật cười.
Trước nhà không có đèn, cô đã bước đến khoảng cách mười bước chân trong ngược chiều sáng, cái bóng được đèn đường kéo thật dài. Cánh cửa gỗ loang lổ khép hờ, bên trong cũng không bật đèn, tối đen như mực.
Cô đứng trước cửa một chốc, trái tim ban nãy vẫn còn ung dung thì nay bắt đầu quấy phá, từng chút từng chút một, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Sẽ thấy cảnh tượng thế nào đây?
Theo như giọng điệu của Lục Khải, hình như anh bị thương rất nặng, có phải cả người toàn vết chém hay không? Có bị bể đầu chảy máu hay không?
Nhưng mà cô một mình chạy tới đây thì có ích gì chứ? Cô không phải bác sĩ cũng chưa từng học qua lớp y tá nào, có tới cũng chỉ trân trân nhìn anh thôi.
Vưu Khả Ý đưa tay đẩy cánh cửa đang khép hờ, cuối cùng cũng nhìn thấy cảnh tượng trong phòng.
Thật ra cũng chẳng thấy rõ gì hết, nhưng qua ánh sáng nhàn nhạt xuyên từ trong ngõ hẻm, cô có thể thấp thoáng nhìn thấy bóng lưng kia.
Người đàn ông ấy đang cong lưng ngồi trên một giường gỗ rất hẹp, nghiêng đầu như đang muốn bôi thuốc trên vai. Thứ mà cô có thể nhìn thấy rõ ràng nhất là điếu thuốc anh đang ngậm trong miệng, trong căn phòng tối đen như mực, ánh lửa tí xíu ấy lại có phần sáng rực lạ thường, tựa như cả thế giới bỗng nhiên tối sầm, chỉ còn chút ánh sáng đom đóm nhỏ bé này thôi.
Nói cũng lạ, thứ mà cô nhớ rõ nhất về anh lúc nào cũng là bộ dạng hút thuốc ấy.
Ung dung mà bắt mắt, không nhanh không chậm.
Mà chút ánh lửa yếu ớt kia luôn giấu diếm một cỗ sức mạnh có thể thiêu cháy cả đồng cỏ.
Đột nhiên cô đứng bất động không bước, cứ đứng yên không nhúc nhích trước cửa nhìn anh, nhìn bộ dạng như đang ngồi thiền của anh, thế nhưng từ ánh lửa hơi lắc lư, có thể nhận ra anh đang khẽ run.
Có lẽ là… đau lắm sao?
Môi cô cũng lặng lẽ run lập bập hai cái, tay cầm chốt cửa cũng hơi dùng lực theo bản năng.
Cạch, khóa cửa phát ra tiếng động nhỏ xíu. Bóng lưng của người trong nhà cứng đờ, vội vàng xoay đầu lại, cùng cô, bốn mắt nhìn nhau.
Rõ ràng chỉ trong khoảnh khắc đó thôi, vậy mà ngỡ như được màn đêm kéo dài đến vô tận.
Ánh mắt anh vẫn đen và trong suốt, tựa một lọ mực, nhưng lại lạnh như băng.
Cô lúng túng đứng ở đó, nghe thấy Nghiêm Khuynh ung dung phát ra hai chữ: “Ra ngoài.”
Đó là hai chữ lạnh lùng xa cách, không mang theo chút độ ấm, tựa như không phải phát ra từ miệng anh. Tựa như người đàn ông trong phòng lúc này không phải là người đã tay không đưa cô thoát ra khỏi bang côn đồ hung ác kia nữa. Bởi vì người ấy dịu dàng lại anh dũng, như một người hùng đạp lên dải mây bảy sắc đi xuống, nào có chút gì giống với người đàn ông trước mặt, ánh mắt và giọng nói đều không mang chút độ ấm nào?
Rõ ràng Vưu Khả Ý nên biết sợ bộ dạng lúc này của anh, thế nhưng chẳng biết vì sao trái tim lại bị lời của anh cắt ngang, dứt khoát mở cửa rộng nhất, sau đó dưới góc độ lớn nhất, mở cửa ra, sau đó bình thản bước vào, khép cửa lại.
Cô lập tức đi tới bên cạnh, nhờ vào chút ánh sáng yếu ớt truyền vào từ bên ngoài cửa sổ mà nhìn anh.
“Tôi không đi.” Cô nghe thấy mình đang gằn từng tiếng.
Nghiêm Khuynh trầm mặc một lát, hỏi cô: “Ai mang em đến đây?”
Cô không đáp.
“Lục Khải?” Nghiêm Khuynh dễ dàng đoán được ai sẽ không nghe lời, hoặc nói cách khác, ai dám không nghe lời.
Anh dứt khoát lấy di động trên giường, đầu tiên mở máy, sau đó tìm số của Lục Khải, thế nhưng lúc tìm được một nửa thì điện thoại đã bị Vưu Khả Ý cướp mất.
Cô không biết vì sao lại có gan làm ra chuyện này, sau đó không nghĩ ngợi mà giơ màn hình chiếu sáng tấm lưng Nghiêm Khuynh, sau đó… sau đó, hít một ngụm khí lạnh.
Bắt đầu từ bả vai, kéo dài đến thắt lưng, ba vết dao chém, một nửa như khe miệng hé mở của đứa trẻ sơ sinh, một nửa thì máu đã đông lại, còn có vài chỗ thì đang tứa máu. Những vết thương ấy sâu đến mức khiến người ta rùng mình, nhịp tim cũng ngừng đập trong giây phút đó.
Vưu Khả Ý chỉ thấy có một tia sáng màu vàng lóe lên trước mắt, vì quá chói mắt mà chân mềm nhũn.
“Bọn chúng, bọn chúng…” Hơi thở cô bất ổn lắp bắp, giọng nói vừa run rẩy vừa khàn.
Nghiêm Khuynh giật lại di động trong tay cô, vì mức độ của động tác này lớn quá, động vào vết thương, chân mày anh nhíu chặt, hít một hơi lạnh.
“Em tới làm gì?” Anh mệt mỏi hỏi, sau đó rít một hơi thuốc, phả ra màn sương dày.
Giọng nói như có chút bất đắc dĩ, lại như có phần trút được gánh nặng, khiến người ta không thể nắm bắt.
Vưu Khả Ý không trả lời được. Lúc ở ngoài cửa cô đã từng hỏi mình câu ấy, thế nhưng chính cô cũng không biết đáp án.
Cô dừng lại một lát, trả lời nhạt nhẽo: “Tôi cũng không biết. Chỉ là, chỉ là muốn đến tìm anh, muốn xem anh thế nào rồi.”
Nghiêm Khuynh cười, dập thuốc, ném xuống đất, “Bây giờ cũng xem xong rồi, về đi.”
Anh thậm chí còn nhấn số di động, “Chắc Lục Khải vẫn chưa đi xa, tôi gọi cậu ấy đưa em về. Chỗ này hơi lộn xộn, một mình em con gái về khuya không an toàn, nếu—”
Còn chưa nói hết thì di động đã bị người ta cướp mất lần nữa.
Vưu Khả Ý nắm chặt di động, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào anh: “Tôi không đi.”
“…” Nghiêm Khuynh nhìn thẳng vào cô, không nói.
“Tôi không đi.” Cô lại nhấn mạnh lần nữa, chỉ cảm thấy hình như mọi sự yếu đuối và dũng cảm cả đời này của mình đều cùng tập trung vào buổi tối này.
Cô không dám nhìn vết thương trên lưng anh, không dám hỏi lòng mình vì sao lại rung động và sợ hãi như thế, không dám nghĩ đến chuyện phải làm gì để báo đáp đau đớn mà anh phải chịu vì cô.
Thế nhưng cô bất chấp mọi thứ muốn ở lại, bất chấp mọi thứ muốn chăm sóc anh, muốn bất chấp nghe theo những thôi thúc trong lòng, không đi đâu cả, vứt bỏ lí trí vứt bỏ yếu đuối vứt bỏ tất cả chỉ để ở đây, nhìn anh, trông chừng anh không chớp mắt.
“Đi bệnh viện đi, chúng ta đi bệnh viện đi, được không?” Cô hỏi đến là hèn mọn, trong lòng tràn ngập hi vọng.
“Đi bệnh viện làm gì?” Nghiêm Khuynh đáp thản nhiên, “Chỉ cần không chết thì không cần phải đến bệnh viện.”
Anh thậm chí còn tỏ ra vui vẻ ngẩng đầu đưa mắt nhìn cô một cái, nhẹ giọng bảo: “Đối với người như tôi mà nói, bệnh viện không phải là nơi tùy tiện đến được.”
Người như anh…
Anh lại chứng nào tật nấy, lại kéo giãn khoảng cách của hai người ra xa thật xa.
Vưu Khả Ý giữ chặt cái điện thoại kia, mãi lâu sau mới cất nó vào trong túi áo khoác. Bấy giờ mắt đã thích ứng với bóng tối trong phòng, cô lấy thuốc đỏ sát trùng và tăm bông trên giường ở trước mặt Nghiêm Khuynh lên, không nói một lời đứng sau anh, thấp giọng bảo: “Vậy anh ráng chịu một chút.”
Sau đó, cô để trái tim lắng lại, lấy vài cây tăm bông ra, chụm lại một chỗ, thấm thuốc đỏ sát trùng rồi bôi lên vết thương của anh,
Rõ ràng cả người Nghiêm Khuynh run lên.
Vưu Khả Ý không hề do dự, vẫn từ từ lau sạch vết thương của anh trong bóng đêm mờ mịt này. Thoạt nhìn động tác của cô trôi chảy ung dung, không hề qua loa, cũng chẳng có nửa phần khiếp đảm.
Thế nhưng có chỗ nào đó trong lồng ngực bị siết chặt, gần như phải dùng hết sức lực để kiềm chế không để mình run lên, không được nhắm mắt, không được bỏ chạy.
Miệng vết thương rất dài và sâu, có thể nhận thấy kẻ vung dao đã chém xuống không chút lưu tình, máu thịt ứa ra nhưng một đóa hoa kiều diễm mà tàn nhẫn, nở rộ trên cơ thể chắc nịch của chàng thanh niên này, lòe loẹt khiến người ta phải hoa mắt.
Vưu Khả Ý gần như chết lặng, lau từng chút, từng chút một.
Nghiêm Khuynh thậm chí không rên một tiếng, trừ thi thoảng có hơi rùng mình. Trong đêm đông lạnh giá, trong phòng không bật điều hòa, gió lạnh ùa vào qua cửa sổ chưa từng được đóng kín, thế mà cả người anh lại túa đầy mồ hôi. Từng giọt mồ hôi lăn xuống, không phát tiếng động nhưng lại hút mất hồn người.
Anh cắn chặt môi, trên trán hiện gân xanh.
Rất nhanh sau đó, anh đã nhận ra tình hình của Vưu Khả Ý.
Dù đau dữ dội, dù mồ hôi ướt lưng, thế nhưng anh vẫn cảm nhận được có nước nhỏ ươn ướt nơi đó, càng lúc càng nhiều hạt ngọc nóng hôi hổi.
Những hạt ngọc đó như bị dứt dây, đầu tiên là từng viên từng viên một nhỏ xuống sống lưng anh, sau đó rất nhanh lan ra, rồi càng lúc càng nhiều hạt ngọc, càng nhiều giọt nước hơn, như muốn nhấn chìm anh.
Anh không nhúc nhích, chỉ thấp giọng gọi thầm cô: “Vưu Khả Ý?”
Vưu Khả Ý không nói, nhưng bàn tay đang bôi thuốc khựng lại, dừng giữa không trung.
Cô lặng lẽ khóc, nước mắt càng rơi xuống nhiều hơn, rõ ràng luôn tự nói với mình không được yếu đuối, không được khóc, thế nhưng lại không thể khống chế cảm xúc này, đột nhiên ùa ra trong đêm khuya yên tĩnh nơi đây.
“Tôi không phải, không phải cố ý…” Cô khóc một chút lại hít một hơi, nói mà không thở được, đúng là khóc không thành tiếng, “Tôi không biết, không biết bọn chúng, bọn chúng đang chờ mình… Tôi không, không biết anh phải chịu, vết thương, nặng như vậy… Tôi, tôi…”
— Tôi không biết anh sẽ một mình đến cứu tôi, phải chịu vết thương đáng sợ như thế vì tôi, lại không nói cho tôi biết một chữ.
Chính cô cũng không biết rốt cuộc mình muốn nói cái gì.
Có có rất nhiều điều muốn nói.
Có rất nhiều sợ hãi và hoang mang không biết phải bày tỏ thế nào.
Còn có cái gì đó đang rục rịch trong sâu tận trái tim, đau lòng, thương xót, lo lắng và cả những tình cảm phức tạp khó diễn tả bằng lời dành cho người đàn ông này.
Vì sao lại muốn cứu tôi?
Vì sao lại luôn xuất hiện bên cạnh tôi vô số lần khi tôi tuyệt vọng như thế?
Vì sao lại dành cho tôi sự dịu dàng, yêu chiều, sự quan tâm và chăm sóc lặng lẽ mà không ai cho tôi?
Vô số lần cô muốn chạy trốn, muốn tìm lại lí trí, muốn vạch rõ ranh giới với anh. Nhưng giờ khắc này, như mồ hôi và nước mắt đang lẫn vào nhau không thể phân biệt trên lưng anh, quan hệ của bọn họ tựa hồ cũng trở nên phức tạp khó có thể dễ dàng chia tách.
Trong không gian im ắng không tiếng động, cô khóc như một đứa trẻ không tim không phổi. Mà người đàn ông đang quay lưng cuối cùng cũng chầm chậm xoay người, lấy tăm bông và thuốc sát trùng trong tay cô.
Nghiêm Khuynh dùng bàn tay nóng hổi đến không bình thường đặt lên bàn tay lạnh cóng của cô, như muốn dùng lửa than trên người sưởi ấm băng tuyết trong Vưu Khả Ý.
Anh cúi đầu thở dài, nhẹ giọng bảo: “Vưu Khả Ý, em mà cứ khóc như vậy, tôi sẽ cho rằng nếu không được chữa trị lập tức thì mình sẽ chết ngay. Xin em thương xót, đừng giày vò tôi vậy nữa, được không?”