Khi phải chống chọi với những thử thách của cuộc sống, bạn đừng vội nản lòng. Bởi đó là cơ hội tốt để những khả năng tiềm ẩn trong bạn có dịp được phát huy.

S. Young

 
 
 
 
 
Tác giả: Cổ Tây Tước
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 31 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 728 / 15
Cập nhật: 2017-09-25 02:46:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 37-38
HƯƠNG 37
Dịch: rainyalice
Ngày hôm sau tỉnh lại, Lạc Trăn cơ bản đã khôi phục nguyên trạng, cái này phải cảm ơn thể chất dã thú của cô, phục hồi thần tốc, tuy vẫn còn hơi đau đầu, thêm vào đó lại không thể nhớ nổi những chuyện tối qua, ví như, ai đưa cô về, mà dựa theo mạch suy nghĩ thông thường chỉ có thể là Thẩm Hạ Thụy hoặc Liên Ân.
Rửa mặt xong bước ra từ phòng vệ sinh, Thẩm Hạ Thụy gọi điện tới, cười một cách quái dị rồi cúp điện thoại, chẳng có một từ tiếng trung nào, Lạc Trăn chẳng hiểu gì hết, nhìn điện thoại chằm chằm một lúc lâu, cuối cùng chợt cảm thấy giữa mình với Thẩm Hạ Thụy chẳng đơn giản chỉ là cách một con kênh đào như thế.
Quần áo chỉnh tề lái xe ra ngoài, đến thẳng Mị Thượng, quảng cáo sản phẩm bên đó vẫn phải chụp mấy ngày nữa, thành thật mà nói cô vẫn chưa thể tiếp nhận quảng cáo thương mại, nhưng dù thích hay không vẫn phải làm đến cùng, ai bảo cô biết người ta không rõ, kết giao với một ông sếp có cái tâm trả đũa tương đối nặng, nghĩ đến ông sếp này, Lạc Trăn lờ mờ cảm giác mình như thể đã quên mất chuyện gì đó, nhưng ngẫm lại cẩn thận vẫn thấy chẳng có chuyện gì cả.
Tất cả mọi người trong S&G đều nhìn ra, hôm nay tâm tình của tổng giám đốc Mạc cực kỳ không tốt!
“Sếp vừa bước vào văn phòng đã thẳng tay đóng sầm cửa lại.” Chị Lệ – thư ký trực thuộc dưới quyền Mạc Hoành tiết lộ, với một người lịch thiệp như thế, hành động này quả là bằng chứng hùng hồn nhất.
“Tôi đi vào chuyển văn kiện đã thấy sếp đứng trước cửa sổ trầm tư, sắc mặt vô cùng u ám.” Bổ sung thêm.
“Nhưng em cảm thấy nét mặt đó rất quyến rũ!” Em gái làm công tỏ ra sùng bái, “Lúc em mang cà phê vào, sếp đang hút thuốc, dáng dấp ấy thật sự u buồn vô cùng!”
“Có lẽ tổng giám đốc như vậy là do áp lực công việc quá lớn.”
“Lại nói hôm qua Mạc tổng mới họp được đến phân nửa đã chạy mất, có vấn đề.” Ngược dòng truy tìm.
Ai đó lại suy đoán, “Sếp liệu có khả năng thất tình không?”
Cả đám người liền công kích, “Làm sao có thể được?”
“Tôi làm ở S&G hơn một năm, chưa từng nghe nói sếp có bạn gái.”
“Hơn nữa, sếp xuất chúng như vậy, ai cam lòng đẩy ra sếp ra ngoài chứ, là tôi cũng không nỡ.”
Vân vân, vân vân vân, thực ra nhân viên ở S&G rất hiếm khi bàn tán đưa chuyện, đặc biệt là tán dóc về cấp trên, nhưng hôm nay tính khí hiếm lộ ra ngoài của tổng giám đốc Mạc khiến mọi người tò mò vô cùng.
Trần Huy đẩy cửa bước vào, đặt tài liệu lên bàn làm việc, “Trên dưới công ty náo nhiệt hiếm có.”
Mạc Hoành nhếch mắt nhìn hắn, “Cậu cũng rất tích cực.”
Trần Huy bật cười, “Có một vị tổng giám đốc như anh đây cung cấp đề tài câu chuyện, tôi đương nhiên cũng phải tham gia một chút.”
“Tôi không biết mình có đề tài gì hay ho để các người mang ra bàn luận.” Mạc Hoành đứng dậy đến bên cửa sổ.
Trần Huy nhíu mày, nom Mạc Hoành dễ dàng lộ ra nỗi ưu tư như vậy, đúng là hiếm thấy, “Nói thật, đây là lần đầu tiên tôi thấy tâm trạng anh không ổn đến thế.”
Tâm trạng không ổn? Có lẽ. Mạc Hoành lấy một bao thuốc từ trong túi quần, rút ra một cây, nhưng không châm lửa.
“Họ đang đánh cược, phải chăng tổng giám đốc bị cô gái nào đó quấn lấy nên tâm tình mới kém như vậy.”
“Nhàm chán.”
“Đúng là rất nhàm chán.” Tiền đánh cược thì nhàm chán, nhưng nội dung lại không, Trần Huy mỉm cười, cầm lấy quyển lịch trên bàn lật vài trang, làm như vô tình lên tiếng, “Đúng rồi, gần đây anh có liên hệ với Lạc tiểu thư đó không?”
Mạc Hoành xoay người nhìn Trần Huy, “Cậu muốn nói gì?”
“Trên thực tế, tôi chỉ có chút hiếu kỳ mà thôi.”
“Vậy thì cậu có thể ra ngoài được rồi, vì tôi sẽ không thỏa mãn tính hiếu kỳ của cậu.” Quăng điếu thuốc trong tay xuống, Mạc Hoành đến ngồi trước bàn làm việc, lật xem văn kiện.
“Thôi được.” Trần Huy đặt quyển lịch xuống, xòe hai tay, “Tôi nghĩ dù anh có tức giận, tuyệt đối cũng đừng để mình mất kiểm soát.” Trần Huy xoa xoa cằm đứng dậy đi ra, lúc chạm đến cửa bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, quay đầu chỉ văn kiện trên bàn làm việc hắn vừa đưa tới, “Đúng rồi, hôm nay anh có hai tài liệu phê duyệt sai sót.” Ngữ khí kéo lên cao vút, nói xong không quên chu đáo đóng cửa giúp cấp trên.
Mạc Hoành nghiêng đầu liếc tài liệu trên mặt bàn, ném bút xuống, cuối cùng vẫn rút ra một điếu thuốc, châm lửa.
CHƯƠNG 38
Dịch: rainyalice
Chụp hình quảng cáo ba ngày liên tiếp, tuy nói chỉ là quảng cáo sản phẩm, sức vận động không lớn, cơ bản chỉ đứng một chỗ tạo hình là xong, nhưng vẫn làm Lạc Trăn mệt mỏi quá chừng, chủ yếu là buổi chụp ngoại cảnh hai ngày sau, đến đất Y, một cảnh sắc vốn mang phong vị khá đậm, điểm cùng nét hoang sơ tựa như Cửu Trại Câu [1], Lạc Trăn đang bị côn trùng cắn đứng trước ống kính, ngay cả bắp đùi cũng phải hóa trang, may mà tổ chụp hình chạy sớm hơn tiến độ, bằng không mặt mũi cô đã thật sự thay đổi hoàn toàn. Hành trình trở về khoảng ba tiếng, Lạc Trăn bèn chợp mắt, chỉ là chỗ ngồi quá chật, tư thế không thoải mái, gập thế nào cũng khó chịu, lăn lộn hơn một tiếng, cuối cùng hận không kể nhảy từ trên máy bay xuống, chí ít trước khi rơi xuống, cô muốn duỗi tư thế nào thì duỗi thế ấy.
Xuống máy bay mở điện thoại, lại nói mấy ngày nay bận đến mức không liên lạc với tổ chức, cũng không biết yêu nghiệt Thẩm Hạ Thụy có còn trong nhân gian, trong điện thoại blah blah một đống tin nhắn, thư thoại tuôn trào rung tê cả tay Lạc Trăn, cô chợt nghĩ đúng là mình được yêu thích thật, nhiều nhất là của Thẩm Hạ Thụy, tâm linh tương thông hỏi cô đã chết chưa? Còn có Hạ Thiên Liên, Liên Ân, Lạc phu nhân, Lăng Cát Văn v.v… mỗi người hơn một cuộc gọi nhỡ.
Lạc Trăn lánh nặng tìm nhẹ gọi điện cho Thẩm Hạ Thụy trước, bên kia hiếm khi vang một tiếng đã nhận máy, “Đại tiểu thư, ngọn gió nào đưa mày tới đây thế, ba ngày không thấy người đâu, điện thoại cũng tắt, chị đây đang tính đi báo tìm người mất tích ày đấy.”
Lạc Trăn cười chọc, “Nói nhảm cái gì thế, bận công việc, tìm tao có chuyện gì?”
“Mải việc gì mà phải tắt máy hai ngày, mày chẳng phải đang thực tập ở tổ tạp chí à, lại đổi công việc hả?”
“Không đổi, bớt thì giờ làm thêm việc thôi, kiếm chút tiền tiêu vặt.”
“Mày vẫn thiếu tiền tiêu vặt á, nhanh quay về đây, Liên Ân đang sốt ruột tìm mày kia kìa.”
Lạc Trăn cười hì hì, cô ấy có thể có việc gì gấp đây, nghiêng đầu nhìn chị Trình – chuyên gia trang điểm đang vẫy tay với cô, Lạc Trăn khẽ gật đầu với chị ấy, ra dấu tay chờ một chút, “Được rồi, chốc nữa tao qua tìm mày, bên này tao phải tập trung rồi.”
Lạc Trăn cúp điện thoại, chị Trình đã đến bên cạnh cô, “Mấy hôm nay vất vả rồi, chị thấy tinh thần em không được tốt lắm, về nhà nghỉ ngơi thoải mái đi nha.”
Trong tổ chụp hình này, quan hệ giữa Lạc Trăn với chị Trình tương đối tốt, chủ yếu là nói chuyện cũng hợp, “Chỗ kia em nghĩ cả đời này cũng sẽ không đến lần thứ hai.” Hai người vừa đi vừa nói.
“Phong cảnh thực ra cũng khá.” Chị Trình cười.
“Em thích xi măng cốt thép, đại đô thị hơn.” Nhớ lại hồi mình học đại học, xem một bộ phim tên là Không thiếu một em [2] gì đó, còn từng ầm ĩ muốn lên phía tây để hỗ trợ dạy học, lúc đó làm cho Lạc phu nhân sợ hú vía, bây giờ nghĩ lại may mà không thành, cô vẫn thật sự không tưởng tượng nổi.
“Lạc Trăn, em đã từng muốn chuyển từ nghiệp dư sang chuyên nghiệp, tiếp tục quay quảng cáo chưa?”
“Tha cho em đi chị Trình!” Lạc Trăn đầu hàng, “Urey kêu chị hỏi đúng không?”
“Hiếm thấy đại sư nhìn trúng em.” Chị Trình chớp mắt cọ cọ Lạc Trăn.
“Điều đó cũng cần hai bên tình nguyện mới được cơ, còn bên này chẳng rành rành ra chỉ theo mỗi ý mình đấy thôi.”
Chị Trình cười ha hả, “Tiếc thật, có tiềm năng tốt như vậy, chị cũng cảm thấy cô nhóc em rất khá.”
Lạc Trăn sờ sờ má, “Lẽ nào đúng là thiên sinh lệ trí nan tự khí.” [3]
Vừa nói xong điện thoại vang lên, liếc liếc tên người này.
Cúi đầu nhìn một cái, suýt nữa thì đánh rơi điện thoại, không nghĩ ngợi liền ấn phím tắt.
“Hai ngày nay em tắt điện thoại, nhìn trái nhìn phải, không phải là để trốn người này đấy chứ?”
Lạc Trăn ngừng lại một lát, cười nói, “Không có chuyện ấy đâu.”
Lạc Trăn trở về nhà, vừa vào cửa đã thấy hai khuyển thần ngồi chồm hỗm ở phòng khách, huyệt thái dương lại giật giật đau nhức. Tắm xong bước ra, khuyển thần số một đang canh trước cửa phòng tắm lập tức kéo cô vào trong phòng, nghiêm chỉnh chờ đợi.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Sự tình thật ra rất đơn giản, chính là một người anh em của Liên Ân bị vào cục, muốn cô giúp đưa người ra, trên thực tế là muốn cô nhờ ba mình giúp xin ra.
“Em nghĩ chuyện này cũng hơi khó, ba em vốn rất ghét nhờ quan hệ nội bộ.” Lạc Trăn ngã lên giường, vắt thành tư thế ngủ hình chữ đại.
“Lạc Trăn, chuyện này chị nhờ mày, dù thế nào mày cũng phải giúp chị.”
Lạc Trăn nghiêng đầu hỏi Bách Hiểu Sinh [4] đang ngồi dưới sàn, “Ai thế? Nhìn chị gái căng thẳng vậy.”
Thẩm Hạ Thụy cười hư hỏng, “Anh nó, ông anh yêu dấu.”
“Được đấy Liên Ân, mẹ chị sinh cho chị một ông anh lúc nào thế?”
Liên Ân ngại ngùng hiếm thấy, “Lạc Trăn, một câu thôi, mày giúp hay không giúp?”
“Giúp, đương nhiên giúp, ai bảo chị là chị em, chị gái thân yêu ạ.” Lạc Trăn cười híp cả mắt, cười trên nỗi đau của người khác đúng là cách hiệu quả nhất để tiêu biến nỗi buồn của mình, tăng thêm niềm vui.
Thành thật mà nói Lạc Trăn không ngờ cũng có một ngày Liên Ân rơi vào bể tình, trước kia Liên Ân tự nhận mình là đồng tính luyến ái, với đàn ông thì làm anh em, còn với phụ nữ lại làm tình nhân, khinh thường yêu đương nam nữ, không ít lần cười nhạo cô và Thẩm Hạ Thụy, nhưng hiện tại, có thể nói là vòng luân chuyển chế nhạo. Liên Ân dặn dò xong việc lập tức rời đi, cô không ngốc đến độ ở lại để làm trò cười cho hai đứa yêu nghiệt kia, nhưng cho dù đối tượng cười nhạo không có mặt, Lạc Trăn và Thẩm Hạ Thụy vẫn có thể tiếp tục cười đến run cả người.
“Hóa ra là gã đàn ông mất hai cái răng cửa đấy hả.”
“Mày quen à?” Thẩm Hạ Thụy đối với loại chuyện này cực kỳ hứng thú.
“Nghe nói, chưa gặp, nhưng sẽ có cơ hội gặp thôi, dẫu sao cũng là anh rể yêu dấu mà.” Lạc Trăn cười khanh khách.
Cười được nửa chừng, Lạc Trăn đột nhiên nhớ đến một chuyện, chuyển hướng sang Thẩm Hạ Thụy, như có như không, như ẩn như hiện, hắng giọng, “Hôm nay thời tiết không tệ, nhớ lại cái hôm say rượu năm ấy, trời quang vạn dặm, nói chung hôm đó mày đưa tao về nhà hả?”
Bách Hiểu Sinh ồ một tiếng, sau đó cười như thể cả thế giới chỉ có mình cô ấy, “Mày không nhớ à?” “Nhớ mà tao còn hỏi mày.” Lạc Trăn nhìn Thẩm Hạ Thụy cười đến rũ rượi cả người, “Mày cho tao thoải mái coi nào.”
“Nói thật nhé, thằng cha đấy trông rất có tiền đồ, lại quyết đoán, dạy bảo tốt có thể sánh ngang với bạch mã của chúng ta.”
Khóe mắt Lạc Trăn giật giật, dự cảm chẳng lành xông vọt lên não bộ, “Thằng cha nom thế nào?” Ôm tia hy vọng cuối cùng, hy vọng không phải anh ta, hy vọng chỉ là một gã trong quán rượu, dù sao cũng không cần chịu trách nhiệm.
“Khỏi phải hỏi nữa, người ta là Hạ Thiên Liên.” Lần này Thẩm Hạ Thụy như Lạc Trăn mong muốn, vô cùng dứt khoát nhanh gọn giúp Lạc Trăn thoải mái, đúng là vừa đau vừa khoái.
Lạc Trăn vô thức phun ra một câu, “Tao không muốn chịu trách nhiệm với hắn.”
“Vậy anh chịu trách nhiệm với em cũng được.” Thanh âm trầm thấp mộc mạc truyền từ cửa vào.
Hạ hồ ly tựa lên cửa phòng mỉm cười với Lạc Trăn, một nụ cười đạm nhạt, bốn mùa như xuân, phản chiếu ánh sáng. “Nụ hôn đầu của người đàn ông không đáng giá, nhưng cũng không hề rẻ mạt.”
—-***—-
[1] một khu thắng cảnh nổi tiếng ở Trung Quốc (Jiuzhaigou)
[2] Một bộ phim của đạo diễn Trương Nghệ Mưu (1998)
[3] Thiên sinh lệ trí nan tự khí: Sắc đẹp trí tuệ trời cho khó uổng phí.
[4] ý chỉ người tinh thông mọi việc.
Đêm nay bao giờ sáng Đêm nay bao giờ sáng - Cổ Tây Tước