Người khôn ngoan nhất không phải là người gặt hái được nhiều thành công, mà là người biết biến thất bại thành những lợi thế nhất định.

Richard R. Grant

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 46 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 664 / 4
Cập nhật: 2017-09-24 23:25:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19
ạ Tử Khâm phát hiện, kể từ khi cô phát bệnh, Tịch Mạc Thiên liền thay đổi thái độ, ngày càng cẩn thận, đối với tập quán sinh hoạt của cô, nghiêm khắc trông nom, hơn nữa về vấn đề thức ăn, dinh dưỡng, cấm Hạ Tử Khâm không được đụng rất nhiều thứ, khiến cô rất buồn bực.
Thật ra thì cô cảm thấy bệnh của mình cũng không nghiêm trọng như thế. Mặc dù lần này không biết tại sao lại tái phát, nhưng mọi thứ vẫn khá tốt, cô căn bản không có cảm giác khó chịu gì. Tịch Mạc Thiên hiển nhiên có chút lo xa rồi.
Đối với bệnh của cô, thái độ của Tịch Mạc Thiên chuyển thành cường ngạnh cùng bá đạo xưa nay chưa từng có, việc phẫu thuật đã được quyết định, bắt đầu liên lạc với bệnh viện cùng các chuyên gia uy tín nước ngoài, ý kiến của Hạ Tử Khâm căn bản là trực tiếp bị bác bỏ.
Lần đầu tiên Hạ Tử Khâm phát bệnh là ở năm sáu tuổi, bệnh này trước đó không hề có triệu chứng gì rõ ràng. Lúc phát hiện, mẹ viện trưởng đã mang cô đi đến nhiều bệnh viện tiến hành kiểm tra, họ đều nói không nghiêm trọng, có thể không cần phẫu thuật, cộng thêm điều kiện của cô nhi viện lúc ấy, mẹ viện trưởng cũng thật không kiếm đâu ra được một khoản tiền lớn như vậy, nên mọi chuyện cứ thế được cho qua.
Qua 11 tuổi, dần dần bệnh không tái phát nữa, nhìn qua chẳng khác gì những cô gái bình thường, nên chuyện phẫu thuật lại không cần nhắc tới. Hiện tại nói phải tiến hành, thật khiến Hạ Tử Khâm có chút sợ. Dù sao một ca phẫu thuật an toàn đến đâu cũng đều có tính nguy hiểm nhất định. Hôm nay, cô vô cùng luyến tiếc mạng sống, cô muốn đi cùng người đàn ông tên Tịch Mạc Thiên này cả đời, nên không nghĩ vì một ca phẫu thuật mà ước muốn của mình bị phong kín, dù chỉ là một chút không chắc chắn cũng không được.
Nhưng những lời này đánh chết Hạ Tử Khâm cũng không dám nói với Tịch Mạc Thiên. Cô không phải chưa từng thử qua, chỉ là mỗi khi mở miệng, mặt người đàn ông kia liền đen lại đầy dọa người, ánh mắt nhìn cô nghiêm nghị đến đáng sợ, làm Hạ Tử Khâm một chữ cũng thốt không ra được. Anh rất cố chấp, chỉ cần là chuyện anh đã quyết định, căn bản không cho phép người khác phản kháng.
Tịch Mạc Thiên thầm cảm thấy may mắn, bác Sở nói cho anh biết, mặc dù hơi muộn, nhưng bây giờ tiến hành phẫu thuật, tỷ lệ khang phục vẫn cực kỳ cao, việc mang thai tuy còn có chút ảnh hưởng, nhưng không quá nguy hiểm nữa, chỉ do lúc trước anh hoảng loạn nên không nghe được những lời nói sau đó của bác Sở thôi.
Về chuyện đứa bé, sau khi chính mắt thấy Hạ Tử Khâm phát bệnh, Tịch Mạc Thiên chợt cảm thấy cũng không quá trọng yếu như trước nữa. So với tính mạng của Hạ Tử Khâm, vấn đề có con hay không hình như bị trí não của anh tự động lược bỏ, hơn nữa, hiện tại y học ngày càng phát triển, tỷ lệ thành công của việc thụ tinh ống nghiệm tương đối cao, không đến mấy năm nữa, trong tương lai, bọn họ có thể thử, nhưng điều kiện tiên quyết là cô phải có sức khỏe thật tốt mới được.
Tịch Mạc Thiên không chút nào cảm giác được suy nghĩ của mình biến chuyển, loại chuyển biến này từ từ, tích lũy theo từng giây từng phút, cho tới hiện tại, đã là long trời lở đất, cho nên nói, người dù thông minh đến đâu cũng có lúc hồ đồ. Đứng trước tình yêu mọi người đều ngang hàng, tinh anh cũng tốt, tiểu bạch cũng được, đều đối xử như nhau.
Lần đầu tiên Hạ Tử Khâm nhìn thấy Vinh Hồng Thịnh, là sau ngày giỗ của cha Tịch Mạc Thiên. Hai nhà Tịch, Vinh cơ hồ là truyền kỳ của thành phố A, từ lúc vừa bắt đầu đến khi hưng thịnh, có thể viết thành một quyển biên niên sử thật dày. Hiện tại, hai tập đoàn này đã phát triển ra khắp cả nước, thậm chí toàn thế giới, hơn nữa sau khi Tịch Mạc Thiên thừa kế sự nghiệp của cha mình đã một tay chế tạo ra vương quốc thương mại của bản thân, biến nó trở thành Tịch thị lớn mạnh như bây giờ.
Hạ Tử Khâm sâu sắc cảm nhận được, mình đánh bậy đánh bạ, lại gả ột người đàn ông vô cùng có bản lĩnh. Quan hệ của Tịch gia cùng Vinh gia nói ra rất dài, trước đó là quan hệ hợp tác kiêm đối thủ, sau khi Tịch Mạc Thiên cưới Vinh đại tiểu thư, căn bản hợp tác chiếm đa số, hiện tại thực quyền của hai nhà, cơ hồ đều nằm trong tay Tịch Mạc Thiên.
Những thứ này Hạ Tử Khâm vốn không rõ, nhưng bởi vì mấy ngày ở bệnh viện thật sự rất nhàn, theo sự khang phục của cô, Tịch Mạc Thiên cũng trở về công ty xử lý sự vụ, buổi tối mới đến bệnh viện. Hạ Tử Khâm nhàm chán cực kỳ, liền lên mạng gõ tên Tịch Mạc Thiên, mới biết những chuyện này.
Nhưng điều khiến Hạ Tử Khâm cảm thấy buồn bực là cô còn biết về Vinh Phi loan. Xì can đan xung quanh Tịch Mạc Thiên rất ít, lại chỉ liên quan đến một mình Vinh Phi loan, những tư liệu về cô ấy cũng hiếm hoi, đoán chừng là bởi vì thân thể không tốt, nên không hay xuất hiện tại những nơi công cộng, gần như là một nhân vật bí ẩn.
Thứ có ở trên web chẳng qua cũng chỉ là hai tấm hình nhỏ mà thôi, một bức chụp nghiêng lúc cô đánh đàn dương cầm, mặc lễ phục ngồi ở chỗ đó, tao nhã, mỹ lệ như thiên nga, tại một cuộc thi dương cầm quốc tế, bức còn lại là hình ảnh trong hôn lễ của Vinh Phi Loan và Tịch Mạc Thiên, cô mặc chiếc áo cưới màu trắng với làn váy thật dài đứng bên người Tịch Mạc Thiên.
Cô khẽ ngẩng đầu, dáng người mỹ lệ cùng nụ cười ngọt ngào trên khóe môi, trông thật xinh dẹp, thật hạnh phúc, hạnh phúc đến mức khiến Hạ Tử Khâm không nhịn được bắt đầu cảm thấy ghen tỵ, ghen tỵ với một người phụ nữ đã mất từ lâu, ghen tỵ bởi vì nhân vật nam chính là Tịch Mạc Thiên. Mặc dù biểu tình của Tịch Mạc Thiên biến hóa không lớn, nhưng trong hình, anh khẽ cúi người chuyên chú nhìn cô dâu mới, khóe miệng hơi hơi nhếch lên thành đường cong, là dáng vẻ mà Hạ Tử Khâm chưa từng thấy qua, đầy vẻ ôn nhu, dịu dàng.
Không, chính xác mà nói, cô cũng đã gặp qua, chính là buổi tối anh uống say kia, đêm đó, có phải anh coi cô thành Vinh Phi loan, cho nên mới dịu dàng như vậy.
Ý niệm này vừa chui vào trong đầu Hạ Tử Khâm liền giống như bén rễ rồi, khiến cô vô cùng khó chịu, sau lại cảm thấy mình thực sự quá nhỏ nhen, suy nghĩ lung tung, những điều này cũng đã thành quá khứ thế mà cô còn chạy đi ghen tỵ với một người đã mất.
Bởi vì trong lòng có chút vướng mắc, nên đối với Vinh Hồng Thịnh - cha vợ trước của Tịch Mạc Thiên, tâm tình Hạ Tử Khâm rất phức tạp, nếu có thể tự quyết định, đời này cô thật không muốn chạm mặt, nhưng Vinh gia cùng Tịch gia gần nhau, cũng nằm ở lưng chừng núi, muốn không gặp cũng khó khăn.
Ngày giỗ của cha Tịch Mạc Thiên cũng không long trọng như Hạ Tử Khâm nghĩ, ngược lại còn phi thường đơn giản. Tịch Mạc Thiên dắt tay cô, đi ra mộ bái tế một chút rồi trở về. Sau nghĩ lại, cô cũng thấy chuyện này rất đúng với tính tình của Tịch Mạc Thiên, anh là một người đàn ông không quá chú trọng đến hình thức bên ngoài.
Mới vừa vào cửa chính, bác Trung quản gia liền thông báo Vinh lão gia tử tới, dưới tình huống Hạ Tử Khâm không hề có chút chuẩn bị, liền gặp Vinh Hồng Thịnh. Nhìn diện mạo của ông ước chừng khoảng 60 tuổi, mặc một bộ trường sam bằng gấm xanh, ngồi ở trên sofa phòng khách, là một người trông rất nho nhã, nhưng cũng không che giấu được vẻ thâm trầm.
Nho nhã, thâm trầm, lần đầu tiên Hạ Tử Khâm thấy hai chủng loại đặc chất mâu thuẫn này từ trên thân một người đàn ông, lại còn kỳ dị dung hợp được ở cùng một chỗ. Nói thật, Vinh Phi Lân rất giống ông, đáng tiếc chỉ là giống về ngũ quan bên ngoài, có lẽ tương lai khi Vinh Phi Lân đến tuổi này, cũng sẽ biến đổi, tất cả những lắng đọng qua năm tháng sẽ khiến con người ta có hình tượng khác đi.
Vinh Hồng Thịnh rất bất ngờ, đối với cô vợ “cưới chui” của Tịch Mạc Thiên ông không biết gì nhiều, ban đầu cũng chỉ đơn giản hỏi thăm một chút, nghe nói là một cô nhi không gia thế, không bối cảnh, liền không chú ý nữa. Người phụ nữ không gây ảnh hưởng đến Vinh thị và Tịch thị thì cho dù cô là vợ của Tịch Mạc Thiên cũng không đáng để ông phải lưu tâm.
Thế nhưng lần đầu tiên gặp mặt lại khiến Vinh Hồng Thịnh cảm thấy kinh ngạc khó nén. Bọn họ trở về hơi trễ, sắc trời đã tối, Tịch Mạc Thiên ôm cô đi tới, hiển nhiên cô có chút mất tự nhiên, chỉ hướng ông cung kính chào hỏi một câu, liền đi ra ngoài, ngồi trên ban công nghịch điện thoại của mình.
Gặp mặt rồi, Vinh Hồng Thịnh cảm thấy thật có điểm quá bình thường, so với Phi Loan ưu nhã mỹ lệ, chỉ có thể miễn cưỡng được xem là thanh tú, nhưng bây giờ, thời khắc này, Vinh Hồng Thịnh chợt cảm thấy, cô gái nhỏ đang ngồi phía xa kia, có một loại cảm giác quen thuộc khó nói nên lời.
Ánh mắt Vinh Hồng Thịnh xuyên qua tấm thủy tinh trong suốt, rơi vào trên người Hạ Tử Khâm, Cô có chút nhỏ nhắn, cả cơ thể núp dưới bóng tối của ánh đèn, cúi đầu, những tia sáng từ màn hình điện thoại lúc ẩn lúc hiện trên gương mặt, khiến cho sườn má cô hơi mơ hồ. Mái tóc dài tùy ý rũ xuống một bên vai, khẽ di động theo gió đêm, khóe miệng thỉnh thoảng nhếch lên thành một đường cong, giống như đang hướng về phía điện thoại cười khúc khích, có chút ngây thơ, ngốc nghếch, giống như một tiểu nữ sinh không rành việc đời......
Tịch Mạc Thiên thấy cha vợ mất hồn, theo ánh mắt của ông nhìn qua, phát hiện cha vợ đang chú ý đến Tử Khâm ngoài ban công, sắc mặt hơi trầm xuống, bỗng nhiên nghe ông hỏi:
"Cô vợ nhỏ của con tên gì?"
"Tử Khâm, Hạ Tử Khâm."
Tịch Mạc Thiên chần chờ mấy giây mới trả lời.
"Tử Khâm? “Thanh Thanh Tử Khâm, du du tôi tâm”, cái tên này thật là dễ nghe!"
Nói xong, ánh mắt ông lần nữa rơi vào trên người Tịch Mạc Thiên, sâu sắc nhìn anh hồi lâu:
"Hình như, cô gái này và Phi Loan có chút giống...... Là do cảm giác của ta bị sai sao?"
Tịch Mạc Thiên nhíu nhíu mày:
"Chắc hẳn là do cha lại nhớ đến Phi Loan rồi."
Vinh Hồng Thịnh lắc đầu cười khẽ, đứng lên:
"Khuya lắm rồi, ta cũng cần phải về. Còn bên phía Phi Lân con nên rộng lượng với nó một chút, dù sao con cũng là anh rể của nó."
Chậm rãi đi tới cửa bên, chợt thấp giọng nói một câu:
"Mạc Thiên, thật ra thì ta luôn hi vọng con hạnh phúc, dù sao Phi Loan cũng đã đi rồi, con phải hiểu được, đã là quá khứ thì nên để cho nó trôi qua!"
Hạ Tử Khâm là bị những tiếng đàn mơ hồ đánh thức. Cô ngồi dậy, nhất thời quên mất đây là nơi nào? Nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần, chỉ nghe thấy tiếng đàn loáng thoáng như có như không.
Hạ Tử Khâm bước xuống đất, cũng không mang dép, cứ như vậy dùng chân không đi ra cửa, theo tiếng đàn tìm đến, những chiếc thảm lông thật dày trải dài trên hành lang quanh co, tĩnh lặng, dẫm lên có chút ngứa ngứa, mềm mại, rất thoải mái.
Tiếng đàn là từ trong căn phòng ở cuối hành lang truyền đến, Hạ Tử Khâm cầm nắm đấm cửa, nhẹ nhàng mở ra
Khoảng trống dần dần hé mở, không gian sáng ngời trong nháy mắt ập đến, Hạ Tử Khâm giơ tay lên che lại theo bản năng, qua một lúc lâu mới thích ứng.
Đây là một gian phòng dùng để đánh đàn rất tốt, sáng ngời, ấm áp nhưng cũng xa hoa, cảm giác rất quen thuộc, Hạ Tử Khâm nhớ rõ, trong căn nhà ở thành phố C cũng có một phòng như vậy.
Bên cửa sổ là một chiếc Piano màu trắng, Tịch Mạc Thiên ngồi trên ghế đánh đàn, âm thanh bay ra từ những ngón tay thon dài của anh, trong nháy mắt tụ thành giai điệu tuyệt đẹp, đầy cảm động.
Cũng không biết anh đã đàn bao lâu, trên người vẫn còn đang mặc bộ quần áo của ngày hôm qua, chỉ là chiếc áo khoác đã được rút đi, cà vạt cũng không thấy bóng dáng, hai chiếc cúc áo phía trên cùng mở ra, ánh mặt trời xuyên qua màn cửa sổ đang nhẹ nhàng phiêu đãng chiếu vào trên người anh, Hạ Tử Khâm thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng, những sợi râu mới mọc trên chiếc cằm anh tuấn. Một Tịch Mạc Thiên như vậy, toát lên loại hấp dẫn rất khác, một loại hấp dẫn rất đàn ông.
Hạ Tử Khâm ngây ngốc nhìn anh, nửa ngày cũng không cử động, tiếng đàn dần dần ngừng lại, cho đến lúc mọi thứ trở nên an tĩnh, Tịch Mạc Thiên vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy Hạ Tử Khâm đang đứng cạnh cửa, có chút sửng sốt, ánh mắt hơi hơi lóe lên, rơi vào trên chân cô, nhíu nhíu mày mở miệng:
"Tới đây......"
Đặt Bút Thành Hôn Đặt Bút Thành Hôn - Hân Hân Hướng Vinh