It is what you read when you don't have to that determines what you will be when you can't help it.

Oscar Wilde

 
 
 
 
 
Tác giả: Jun
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 21 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 525 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 22:52:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19
ỏ tay khỏi cô ấy ra_Một bàn tay khác chen vô, đẩy mạnh hắn xém chút nữa là ngã
- David Trần, cậu làm trò gì vậy hả?_Nó hét toáng lên, chạy vội đỡ hắn dậy
- Em là người đã đính hôn với tôi, vậy mà vẫn còn tay trong tay với thằng khác à?
- Xin lỗi đi, lễ đính hôn này là do mấy ông bà già xếp đặt chứ tôi thì yêu thương gì anh. Hiểu chưa?_Nó đứng phắt dậy, chỉ thẳng vào mặt tên đó_Còn đây mới là người tôi yêu
- Thôi_Hắn cản nó lại, cứ mỗi lần tức giận nó sẽ có hành động không phải cho lắm
Vì hắn nên nó thôi, không cãi nhau nữa. Duy nắm chặt tay nó kéo đi
- Đi…. Đi đâu vậy?_Nó hoảng khi thấy hắn kéo lên trên bục phát biểu
- Suỵt, đừng nói gì cả_Hắn đặt tay lên môi nó
- Thưa quý vị_Hắn cầm mic đứng giữa bục_Hôm nay tôi xin có một tuyên bố.
Mọi con mắt đều hướng về phía hắn và cả nó nữa. Nó còn nghe loáng thoáng mấy câu bàn tán kiểu như:
- Gì đây, cuộc tình tay 3 của con gái chủ tịch DELUXE à?
- Mấy đứa nhóc dạo này thích nổi loạn quá nhỉ?
- Không biết là có điều gì nữa đây?
Duy nói rành rọt tứng câu, tứng chữ, không sau sót một chút nào
- Tôi xin tuyên bố từ nay tôi và David Trần, con trai chủ tich Forever sẽ cùng tranh chấp cô gái này_Hắn kéo nó lại, vòng tay ôm lấy eo nó.
- Duy, Duy à?_Nó lắp bắp
Cả hội trường rầm rộ đủ thể loại, cười có, nói có, nghi vấn có. Nhưng quan trọng hơn cả là ba nó. Ông đang từ từ tiến lại, cất giọng trầm
- Hằng, mọi chuyện là sao?
- Ba, mọi chuyện không như ba nghĩ đâu
Trong phòng làm việc:
Rầm, một tiếng đập bàn xé tan bầu không khí từ ba nó. Ông tức giận
- Con nói thế mà nghe được à? Chuyện này là chuyện quan trọng, con hiểu không. Sau sự việc hôm nay tập đoàn chúng ta đã suy giảm uy tín như thế nào?
- Nhưng con không yêu người kia. Tại sao ba lại ép con. Ba cũng cảm thấy như thế mà. Ba mẹ ngày xưa cũng đâu yêu thương gì nhau, chỉ là do ép buộc thôi. Cuối cùng mẹ đã bỏ đi rồi đấy. Ba thực sự hạnh phúc à?_Mặt nó đỏ gay gân cổ cãi lại
Chát. Ông tức giận cho nó 1 cái tát trời giáng. Mắt nó mở to ngạc nhiên
- Ba, ba đánh con sao?
- Không, ta không cố ý đâu_Ông cũng hoảng theo. Đúng là từ trước đến giờ ông chư bao giờ đánh nó cả._Nhưng chuyện này ảnh hưởng lớn lắm rồi, con bảo ta phải giải quyết sao?
- Con cũng không biết nữa, ba bảo con nên tính cách hay là đồ sát thằng kia
- Cái con bé này, không phải lúc đùa đâu.
Cửa phòng mở, nó bước ra. Người đầu tiên nó gặp không phải hắn mà là David.
Ném cho tên đó một cái liếc sắc lẹm, nó lướt qua không ngoảnh lại
- Tôi đã nói rồi mà, rồi em sẽ là của tôi thôi_David dựa người vào tướng, nhìn theo bóng nó, nở một nụ cười ranh mãnh.
Nửa đêm
- AAAAAAAAAAAAA_ Những tiếng hét kinh hoàng phát ra từ nó. Đang nắm ngủ tự nhiên có người đến vác đi. Chính xác là vác đấy. Nó quẫy đạp liên tục, nhưng vẫn không xi nhê gì?
Tên này ăn cái gì mà khỏe thế nhỉ. Tên đó dùng bàn tay cứng cáp của mình đỡ nó rồi ném vào ô tô không thương tiếc. Nó hoảng, bắt cóc tống tiền hả. Có bắt thì đi mà bắt con của Bill Gates ấy, đi bắt một đứa như nó làm gì. Không chịu thua, nó ra sức đạp cánh cửa ô tô. Mẹ kiếp, cửa gì mà chắc thế nhỉ, ô tô nhà nó phải thay cửa đến chục lần vì nó đấy
- Ngồi yên đi, vỏ của ô tô làm bằng hợp kim chắc chắn lắm, có đạp hoài cũng chẳng bay đâu
Nó ngừng lại hành động có thể coi là khỉ của mình. Chẳng phải là…
- David?_Nó ngớ ra. Một đống câu hỏi dồn dập trong đầu nó. Tên này định làm gì vậy? Bắt cóc à?
- Ừ, tôi đây
- Cậu chở tôi đi đâu thế hả, tên bệnh hoạn này
David khẽ nhíu mày, cậu không thích bị người ta **** bằng mấy câu như thế chút nào. Đạp phanh, kít, bánh xe mài sít mặt đường, nó chưa kịp định thần nên nhào ra đằng trước. Tuy nhiên đã có bàn tay đỡ nó. Nó ngẩng đầu lên. Mặt đối mặt. Nó chớp chớp mắt liên hồi, bây giờ mới được zoom thật kĩ mặt tên này nha. Trắng mịn không tì vết, đôi mắt nâu kia như đang xoáy vào đồng tử của nó và môi hai người chỉ cách nhau khoảng 1 cm.
- Sao, cô mê tôi rồi phải không?_ David nở nụ cười gian tà
- Hờ hờ_Nó nhếch môi lên và “Bốp! Bốp! Bốp!”
Trước cổng khu vui chơi:
- Oa, là anh thuê trọn chỗ này đêm nay đó hả?_Nó thích thú nhìn vào bên trong.
Đèn bật sáng trưng, đủ màu sắc lấp lánh, gió vờn vợn nhè nhẹ, một khung cảnh tuyệt vời
- Cô đánh đúng là thấm lắm đó_Tên đó xoa xoa một bên má còn đỏ của mình rồi hất mặt vào bên trong_Sao thích lắm chứ gì?
- Ừ, vô chơi đi
Nó hí hửng kéo tay David vô trong. Các nhân viên của khu vui chơi cũng có mặt ở đó để giúp đỡ. Tuy nhiên họ là người Pháp nên nó chả iểu David vơi họ xì xồ xà xì xầm cái gì cả. Thôi kệ, vui là được rồi.
Trò thứ nhất: Tàu lượn siêu tốc.
- Aaaaaaaaaaa, đã quá_Nó hét toáng lên
Trò thứ 2: Cá chép lộn vòng
- Aaaaaaaaaaaa, mát quá_Nó lại hét
Trò thứ 3: Vòng quay
- Aaaaaaaaaaaaa. Chóng mặt quá_Lần 3
Đến lúc đặt chân xuống mặt đất, nó bủn rủn năm phịch dưới thảm cỏ ở đó.
- Hết hơi, quay vòng vòng hoài, choáng quá đi.
- Mệt rồi hả?_David nằm ngay bên cạnh ném cho nó một lon nước
- Cảm ơn anh_Nó đón lấy rồi tu ừng ực
- Tôi thắc mắc_David nói_Nếu tôi và Duy cùng bị ngã xuống biển thì cô sẽ cứu ai
- …._Nó chần chừ cứ ngước mặt nhìn lên trời rồi cười hề hề_Dĩ nhiên là tôi sẽ cứu anh
- Thật sao?_Hai con mắt của David sáng trưng
- Thật, bởi vì Duy biết bơi mà. Hahaha_Nó cười nhưng nụ cười chưa đón nhận trên môi được bao lâu thì đã bị chặn ngan bởi một nụ hôn. Từ David. Nhẹ nhàng, tên đó chỉ lướt qua môi nó thật chậm, rồi dứt. Nó đứng hình
- Sao, còn muốn hôn thêm à?_Về thôi, trời cũng sắp sáng rồi.
- Anh đứng lại đó_Nó hằn giọng và Bốp! Bốp! Bốp! lần hai_Nụ hôn của tôi chỉ giành cho Duy thôi, nghje chưa?
Nói rồi nó ngúng nguẩy bỏ đi, hậm hực.. Diavid chạm vào môi mình, bất giác
- Sao lại chẳng có cảm giác gì vậy ta?
- Lúc hôn cô ấy, tớ lại không có cảm giác gì, kiểu như điện giật hay là tim loạn nhịp ấy_David đi đi lại lại trong căn phòng, hỏi người đối diện. Cậu nhớ về tối hôm qua, một buổi tối lạ lùng
- Tớ nghĩ đó chỉ là cảm xúc nhất thời thôi, cậu không có cảm tình đặc biệt lắm với cô bé đấy đâu_Người đối diện mỉm cười, xoay xoay li nước trong tay_Tớ cũng có lần lầm lỡ như cậu đấy!
- Hừm_David nhíu mày, vậy đó là thật sao, cậu không hề yêu nó à, chỉ là thích một chút thôi đúng không?
- Cũng có thể cậu coi con bé như một cô em gái nhưng lại lầm tưởng thành tình tảm nam nữ_Người đó đứng dậy, bước thật chậm đến chỗ David và vỗ vai cậu
- Có lẽ cậu nói đúng, Nhật Thiên
Thiên mỉm cười, rồi cậu bước ra ngoài nghe điện thoại từ cô gái tên Nguyệt Nga
- Cái gì, mày không nói xạo đấy chứ?_Nó gần như hét lên với con bạn qua điện thoại_Sao Nguyệt Nga với Nhật Thiên hẹn hò được? Bộ cha đó bị khùng à?
- Sự thật là thế mà!_Ngân phân bua
Nó tắt máy, ôi cái tin trời đánh. Mong đây không phải sự thật chứ ai mà quen nổi bà chị đỏng đảnh ấy. Nằm vật ra giường, nó ngán ngẩm và quyết định một điều nghe có vẻ điên rồ đó là cúp học
Dạo bước trên đại lộ Champs-Elysees nó ngắm nhìn mọi thứ xung quanh, tất cả đầu thật lạ lẫm, khung cảnh, con người đều khác với Việt Nam. Bất chợt, mùi cà phê nóng ấm, thơm phức từ một cửa tiệm hấp dẫn nó. Tiệm cà phê khá nhỏ nhưng trông rất sang trọng. Bày trí theo phong cách Châu Âu cổ, mang lại một vẻ thuần bí. Nó đẩy cửa bước vào.
Trong đây cũng đẹp tuyệt, cách bố trí hài hòa mang lại sự riêng tư. Nó kín đáo chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ, nơi có thể ngắn nhìn mọi cảnh vật và rất yên tĩnh. Người phục vụ bưng ra một tách capuchino và chiếc bánh ngọt socola.
- Ơ, tôi đâu gọi bánh ngọt_Nó ngơ ngác
- Có người nhờ tôi chuyển phần bánh này đến cô và kèm theo lời chúc cô ngon miệng_Người phục vụ mỉm cười đầy ẩn ý
Nó nhìn lại dĩa bánh ngọt. Người biết nó thích ăn socola chỉ có Ngân và …….. Duy thôi. Nhướn mày, nó phân vân một hồi và quyết định….ăn. Duy bước tới bàn nó và ngồi xuống, khẽ hắng giọng:
- Ngon không?
- Ó (Có)_khóe miệng nó đầy vụn và miếng bánh rong cổ họng chưa kịp trôi. Nuốt cái ực, nó tươi cười_Cảm ơn Duy nha
- Ừm. Thật ra thì Duy không có nhiều thời gian để ở lại đây, chỉ còn 1 tiếng nữa là phải ra sân bay về ViệtNam rồi.
Duy tới đây để tạm biệt Hằng_Những lời nói của Duy thốt ra khó nhọc. Thật khó để xa người mình yêu nhưng phải nói điều này với người đó còn đau hơn
- Vậy sao?_Nó khẽ cúi mặt xuống, nhanh vậy sao, hắn phải rời xa nó thật à?
- Xin lỗi nhưng tới giờ rồi, Duy phải đi đây_Nói rồi hắn đứng dậy, toan bước đi. Nó tính gọi với theo
- Nhưng……_Nhưng còn một tháng nữa là tới lễ đính hôn chính thức của nó và David rồi. Điều này nó chưa kịp thốt ra hắn đã mất hút. Buồn, Nhưng không biết phải làm sao. Miếng bánh chẹn ngang cuống họng, chua loét.
Cô Nhóc Đại Ca Cô Nhóc Đại Ca - Jun