Books had instant replay long before televised sports.

Bern Williams

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 112 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 615 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 23:22:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19
hương 52
Mũ phượng khăn quàng, đại hôn có thành?
Trong tình hình một đám người kinh hồn bạt vía, một vài kẻ vẫn còn trăm mối nghi vấn ngổn ngang, còn ‘tân lang’ ‘tân nương’ mỗi người lại một mối tâm sự, thì ngày đại hôn của tôi cùng Âu Dương Vân đã tới đến nơi rồi.
Đeo  khăn quàng sắc  đỏ  rực  với  những đường kim mũi chỉ tinh xảo, đầu đội mũ phượng
cửu long, trên mũ phượng khảm nạm chín mươi chín hạt bạch ngọc giống hệt nhau cùng chín mươi chín viên bích thạch.
Đó là trang phục của tôi ngày hôm nay, rất có phong cách phải không? Ha ha, cũng còn phải xem lại đã, cái khăn quàng này dài bao nhiêu nhỉ? Nói cho bạn biết, ở phía sau tôi vải vẫn còn phải dài tới hai thước nữa! Mũ phượng này nặng bao nhiêu? Ông trời ơi, không từ mà biệt thôi, tính riêng ngọc với đá tổng cộng cũng phải đến một trăm chín mươi tám viên ý chứ! Ước chừng năm cân chứ chẳng chơi!
Chết tiệt! Âu Dương Vân rõ thật là tàn nhẫn mà, mặc y phục này cho dù bàđây có muốn làm tân nương bỏ trốn cũng có thể được sao!
“Hôm nay là một ngày lành, thầm nghĩ chuyện đều có thể thành, hôm nay là một ngày lành, mở rộng cửa ~~ Ta đón gió xuân!~~ Ta đón gió xuân!
Àch... Khụ khụ...” Hát cao quá, có phần đứt hơi khàn cả giọng... mất mặt quá đi...
Tiểu Tạc Tử bị giọng ca của tôi hấp dẫn, chính là thiếu chút nữa thì té cả người tới trước mặt tôi.
“Chủ tử, người... người làm sao vậy?!” Biểu cảm trên mặt Tiểu Tạc Tử vô cùng kinh hãi, chút xíu say mê cũng không có.
“Khụ khụ, không sao, chủ tử ngươi chẳng phải hôm nay rất phấn khởi đó sao, cho nên mới hát một bài góp vui thôi, ha ha...” Tôi vân vê chơi đùa ống tay áo của mình, vẫn không thôi khe khẽ hát bài ca kì lạ kia.
“Chủ tử, giờ lành sắp tới rồi, nô tài trùm khăn lên cho người nhé?”
“Hả? À......” Trùm đi, trùm đi, sớm muộn gì cũng không tránh khỏi việc này. Hừ, Âu Dương Vân! Tôi không tin anh có thể thành công mà đại hôn được?! Nghĩ tới lời Ất bẩm báo đêm hôm qua, tôi liền... Hắc hắc...
Tiểu Tạc Tử chắc bị nụ cười gian tà tươi rói của tôi làm cho sợ, run rẩy lên tiếng hỏi: “Chủ tử, người... người quả thực không sao chứ?”
“Không có việc gì!” Tôi vung tay, tiện thể đoạt luôn cái hỉ khăn trong tay Tiểu Tạc Tử trùm lên đầu mình. Chủ tử cậu hiện giờ tâm tình đang rất chi là tốt, đợi lát nữa cho cả nhà vương cậu không thể nào lên đài được! Hắc hắc ha ha, aha ha ha......
Tiểu Tạc Tử ngây người chốc lát, sau mới chậm rãi nói: “Chủ tử, để nô tài giúp người.”
“Được.”
“Chủ tử, cẩn thận dưới chân......” “Chủ tử, nhấc chân...... chủ tử......”
“Ách......” Chết ta mất thôi, đến bậc cửa Ngôn quốc cũng gây khó dễ cho ta có phải không? Chờ đấy! Một ngày nào đó lão nương sẽ đem toàn bộ chúng bay san phẳng cho bằng hết!
***
Năm Ngôn Vân Lăng thứ hai, ngày 18 tháng
11. Trời quang, gió nhẹ.
Vân Lăng vương đại hôn, văn võ bá quan, sứ giả đại diện của các quốc gia đều hướng về Thần Chỉ đài.
Dưới Thần Chỉ đài, dân chúng thủ đô Vân
Kinh của Ngôn quốc tề tụ.
Trời ạ, Ất đâu rồi? Ất sao còn chưa tới? Bằng không thì chủ tử của cậu sẽ phải xuất giá làm vợ người ta đó! Mẹ thân yêu của tôi sẽ đau lòng chết mất!
“Vương phi, giờ lành đã tới.”
Ách... Giọng nói của ai vậy? Ta nâng tay định vén hỉ khăn...
“Là Vô  Ngôn, vương phi không cần phải phiền hà.” Lão cáo già Vô Ngôn cười nhạt khiến tôi cứng đờ người, đem một bên dải lụa đỏ đặt vào tay tôi, thì thầm bên tai tôi nói nhỏ: “Vương phi, mời.”
Mời thì mời, ai sợ ai chứ?! Cứ tưởng rằng ông đường đường là một quốc sư ai ngờ giờ đã suy đồi đến chức vị bà mối rồi, tôi đây không thèm so đo với loại người tầm thường như ông!
Vô Ngôn dắt tôi từng bước một đi về phía trung tâm Thần Chỉ đài, đứng giữa Thần Chỉ đài, tâm tư tôi bất an lại có chút tê lặng.
Ất đến giờ vẫn còn chưa tới, chắc là đã bị Âu Dương Vân giam giữ rồi. Tối qua tôi có thể gặp Ất, có lẽ đều là nhờ vào cái ‘phúc’ của Vân tiên nhân, người ta cố ý cho tôi chút hi vọng, bằng không tôi hôm nay sao lại nhu thuận đội mũ phượng đeo khăn quàng ngoan ngoãn như thế chứ?!
Ha ha, thiệt là, mẹ kế đấy?! Thủy thấu tam quốc thì sao? Rốt cuộc bị tính kế chẳng phải vẫn là bản thân tôi sao?!
Nếu như thực sự bái đường, thành vương phi Ngôn quốc rồi, ngày ngày bị giam trong cái lồng bạch ngọc, thì cuộc sống của tôi cũng coi như xong... Không bao giờ còn có thể.... kiêu ngạo mà cười nữa, không bao giờ còn có thể.... hô hoán làm càn nữa, không bao giờ còn có thể.... chơi game vui đùa như ở nhà nữa, không bao giờ còn có thể.... xé áp phích soàn soạt trên đường phố được nữa...
Âu Dương Vân thuận theo Vô Ngôn đón nhận nốt dải lụa đỏ bên kia, từ tốn bước về phía tôi......
Giờ khắc này thực sự tới rồi......
Thở dài, vì sao trong lòng vẫn trĩu nặng như trước?
Song, ông trời dường như còn chưa muốn tuyệt đường mẹ kế tôi đây, trong khoảnh khắc tôi nhất thời muốn cam chịu số phận bất hạnh, lại hình như có thể xoay chuyển được......
“Lương quốc — Cửu vương gia, tới chúc mừng!” Tiểu thái giám đón khách thanh âm cao giọng truyền vào.
Ái chà chà, Đông Phương Cửu, tên ngốc mưu tính ký hiệp ước bất minh bất bình đẳng với tôi đây mà!
Dưới lớp hỉ khăn, tôi vui mừng nhướng mày. Tiếp đến, tiểu thái giám kia lại cất giọng lần
nữa: “Kim quốc  —  Hiên Viên đế,  tới  chúc
mừng!”
Ách...... Đến hết cả sao?!
♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪
Chương 53
Hỉ phục đỏ thẫm, tranh giành nổi bật!
Sao lại có tiếng khóc thổn thức?! Còn có tiếng thét chói tai?! Xảy ra chuyện gì?!
Nhấc hỉ khăn lên, để ta được nhìn thấy hàng mày ấy, hàng mi ấy......
Còn có loại người cực kì thích tranh giành nổi bật thế này, ta chắc chắn Đông Phương Cửu chính là loại ‘đại biểu tiên tiến’ này.
Ta còn tưởng trò Đông Phương Cửu chỉ thích màu sắc long bào, vậy mà hôm nay có người thái độ bất bình thường, mặc một bộ y sam đỏ thẫm kinh diễm vô cùng, trình độ chói mắt dứt khoát hơn xa tân lang Âu Dương Vân này.
Vạt áo phía trước của Đông Phương Cửu hơi mở rộng, lộ ra một phần lồng ngực bạch ngọc khiêu gợi như ẩn như hiện... (Xịt máu mũi =_=)
Không nghĩ tới tên khốn Đông Phương Cửu lại trắng nõn trắng nà như vậy! Cạc cạc......
Ôi chao?! Tôi làm sao có thể bị cái mã ngoài của hắn mê hoặc được chứ! Không thể, không thể! Hắn là rắn độc, hắn là bò cạp, hắn là ác ma, A-men......
Bên hông sít chặt một đai lưng bằng gấm hoa sắc trắng như bạch ngọc, hiện ra vòng eo hoàn mỹ đến cực độ cùng thân hình rắn rỏi cao ngất. Mượt mà tựa nước suối, mái tóc đen như mực chỉ dùng một sợi dây đen thẫm cột lên, một đôi phượng mâu đen kịt thản nhiên đảo qua, càng thêm phong tình vô hạn......
Ông trời ơi, tên khốn Đông Phương Cửu này quá quá quyến rũ! Cố tình muốn PK với lão nương sao?! Là ai kết hôn vậy hả, anh cố ý mặc như thế phải không?! Hận nhất là hắn cứ bày ra bộ dạng phù rể, phù dâu như vậy!
Ách... Không đúng không đúng, tôi mới không thích kết hôn mà, muốn nổi bật để cướp tôi thì cứ cướp đi, whocare a!
Người người trên dưới Thần Chỉ đài đều bị cách ăn mặc diêm dúa lẳng lơ mê người của bạn học Đông Phương Cửu chấn động, những cô gái định lực kém kém sớm đã chảy nước dãi đầm đìa rồi. Thậm chí, một số thiếu niên nhìn thấy cũng đã mặt mày choáng váng, ai nấy đều mặt đỏ chân run, trống ngực thình thịch liên hồi mà cúi đầu.
Trời ạ, chẳng lẽ ý của ông trời là cho tôi ở trong này để tạo nên một cơ hội cho nhân duyên đam mỹ sao?!
Hiên Viên Tiêu theo sau Đông Phương Cửu, mày kiếm chau lại. Vốn cho dù là nơi nào, hắn đều cực kì chói mắt, để có thể chạy đến đây kịp thời, hắn thực sự không lưu tâm đến cách ăn bận ngày hôm nay, không ngờ tới cuối cùng lại bại bởi tay Đông Phương Cửu. Trong lòng nhìn cảnh tượng trước mắt hừ lạnh một tiếng. Đông Phương Cửu có ý gì, ăn mặc như vậy, mục đích có phải muốn người khác mơ hồ không phân biệt được ai mới là tân lang?!
Ngay khi tất cả mọi người đều giật mình, Âu Dương Vân cười ảm đạm, tiến lên phía trước nghênh đón: “Hôm nay là đại hôn của Âu Dương Vân, không ngờ Đông Phương huynh, Hiên Viên huynh lại có thời gian tới cổ vũ, Âu Dương thật sự vui mừng.”
Hiên Viên Tiêu lại không thèm để ý đây là đâu, cười lạnh một tiếng, thanh âm tuy nhỏ nhưng những kẻ có thể nghe được cũng không thiếu, đáp:“Trẫm cùng Âu Dương dù sao cũng coi như tương giao một hồi, đại hôn của Âu Dương, trẫm làm sao có thể bỏ qua, bằng không cũng thực có lỗi với tình nghĩa của chúng ta.”
Mọi người trên Thần Chỉ đài đều kinh hãi, kinh hãi chính là Hiên Viên Tiêu lúc này lại tự xưng trẫm.
Âu Dương Vân thu lại nụ cười, giọng nói cũng không cấp bách không buồn bực, ôn hòa nói:“Vậy bổn vương đa tạ Hiên Viên huynh.” Trong chớp mắt ánh mắt ngưng đọng trên người Đông Phương Cửu so với hắn còn chói mắt hơn, có chút khách khí nói: “Đông Phương huynh thật vui vẻ đi.”
Đông Phương Cửu phượng mâu nheo lại, tà mị cười, hắc mâu trong veo mà tĩnh lặng, quả thật phong tình vạn chủng, lời nói xa thẳm:“Âu Dương huynh khách khí rồi, tiểu vương đến đây nghênh đón vương phi của mình, tự nhiên phải ăn mặc như vậy, bằng không vị vương phi nhanh mồm nhanh miệng của ta sẽ lại quở trách tiểu vương.”
Nghe vậy, Âu Dương Vân giật mình, ý tứ của Đông Phương Cửu quá mức rõ ràng, lẽ nào hắn dám tranh đoạt người của mình trước mặt mọi người sao?! Trong lòng lại suy xét kĩ càng một hồi, thấy rằng khả năng không lớn, dù sao Đông Phương Cửu cực kì ham muốn ngôi vị hoàng đếLương quốc, hắn sao có thể làm ra hành động ‘cướp dâu’ kinh người này.
Cười khẩy chính mình quá mức khẩn trương, trên mặt lại hiện lên ý cười nhàn nhạt, nhìn Đông Phương Cửu, Hiên Viên Tiêu thản nhiên nói:“Nhị vị khách quý thỉnh nhập tiệc trước.”
Đông Phương Cửu dường như không nghe thấy, nhìn thật sâu vào đôi mắt Thượng Quan Lăng, dịu dàng lại sủng nịch nói: “Tiểu Lăng nhi của ta, nửa tháng không gặp, nàng lại gầy đi, thật sự làm ta đau lòng chết đi được.”
Tiếp đến, không để ý đến ánh mắt hoàn toàn ngây dại của mọi người, Đông Phương Cửu tiến nhanh về phía trước, tao nhã vươn tay phải, chớp chớp đôi phượng mâu hoàn mỹ, cong môi tạo nên một nụ cười ôn nhu rực rỡ như hoa, nói:“Lăng nhi, còn không cùng bổn vương quay về, hửm?!”
♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪
Chương 54
Sắc đỏ diễm lệ, mê hoặc lòng người!
Kỳ thực, tôi rất muốn lập tức gật đầu ngay với Đông Phương Cửu mà nói: Yes, I do! Sau đó sẽ liền theo hắn hỏa tốc rời khỏi cái Thần Chỉ đài toàn dân ‘kinh hãi’ này.
Chỉ trách cái đầu của tôi nghiêng qua không
đúng lúc, đã thấy rõ đôi ngân sắc u ám của Vân
tiên nhân và đôi đồng tử ánh kim đầy hỏa khí của Hiên Viên Tiêu, trong chớp mắt cả người tôi cứng đờ, ánh mắt tha thiết nhìn về phía Đông Phương Cửu, chẳng biết phải làm sao.
Đông Phương Cửu trông thấy Thượng Quan Lăng vẻ mặt ngây ngô, khóe miệng hơi nhếch lên, chậm rãi đi tới trước mặt Thượng Quan Lăng, chợt nén thanh âm, giọng nói tuy nhỏ nhưng lại rất xa xăm rõ ràng: “Lăng nhi, ngày ấy ta và nàng ở ‘Lăng Vân cung’ đã lập lời thề ước
— ‘Trên có trời xanh dưới có hoàng tuyền, từ nay đến cuối đời sẽ không phụ bạc nhau!’ Hôm nay, lời nói hãy còn văng vẳng bên tai, người vẫn còn đó, nàng sao có thể phụ ta như vậy?!” Thanh âm Đông Phương Cửu yếu ớt lại tràn đầy ai oán, một nam nhân với điệu bộ lên án kẻ bạc tình.
Trên Thần Chỉ đài rộ lên một trận xôn xao. Tôi... tôi... tôi là bị oan a!...... Tôi làm sao –
làm sao – có thể – nói cái câu buồn nôn kinh
tởm ấy chứ?!
Thế nhưng, không thể phủ nhận, khoảnh khắc trong mắt tôi ánh lên đôi đồng tử đen nháy của Đông Phương Cửu, thì đôi mắt hắn dường như cũng ánh lên trong trái tim tôi, một màu đen óng ánh trong veo...
“Ta... Ta...” Tôi đáng ra không nên phụ anh? Không ngờ anh lại dám bịa đặt trắng trợn như vậy?!
Bốn bề vây khốn là cái loại cảnh ngộ gì thế không biết, giây phút này tôi quả thực vô cùng thấm thía rồi. Một bên là Âu Dương Vân với đôi ngân mâu xinh đẹp u ám không chút tia sáng, một bên là Hiên Viên Tiêu gần như muốn bùng lên cơn thịnh nộ, còn lại hai phía nữa cũng đều là đám thiếu nữ hận không thể đem tôi ra xé xác cho hả giận......
Thấy Thượng Quan Lăng lắp bắp sau đó vẫn không thốt ra được lời nào, Đông Phương Cửu cúi đầu thở dài, có lẽ vẫn còn phải tác động thêm mới được. Lại vung tay lên, Đông Phương Cửu nét mặt lộ vẻ mỉm cười, rất hợp tình hợp lý, cao giọng nói: “Lăng nhi, nếu nàng thật lòng thích Vân Lăng vương, thực sự muốn làm vương phi Ngôn quốc, ta đây liền cầu chúc hai người bạch đầu giai lão, vĩnh viễn không rời.” Nói xong, khuôn mặt Đông Phương Cửu không còn dáng vẻ tươi cười nữa, đôi lông mày chau lại, trong đôi mắt kia ngập tràn sự bi thương, cực kỳ chua xót, hắn nhẹ xoay gót, thì thầm như tự nói: “Lăng nhi, nàng sao lại vô tình... như thế...“
......
“Nàng ta cứ tưởng mình là ai chứ? Có gì ghê gớm đâu? Cũng chỉ là công chúa của một quốc gia thôi!”
“Đúng đấy đúng đấy, chẳng qua là công chúa Ngọc quốc mà, có cái gì tốt...”
“Này, người Ngọc quốc toàn là dựa vào tư sắc thôi!”
“Ha ha ha......”
“Cửu vương gia thật tội nghiệp......”
“Vương thượng của chúng ta mới là đáng thương kìa, từ đầu đến cuối lại đi yêu thích loại nữ nhân thủy tính dương hoa này!”
“Cũng đều tại nữ nhân ngoan độc xấu xa kia!”
“Đúng đúng!”
......
Âu Dương Vân vẫn như trước không nói, lẳng lặng đứng, ánh mắt ảm đạm, nhưng khi đôi ngân mâu hắn lướt qua khuôn mặt Đông Phương Cửu, thì lại bừng lên như bị dao đâm thực dọa người, đón nhận ánh mắt Đông Phương Cửu, hắn trông thấy chính là ý cười khúc khích, một bộ dạng nắm chắc phần thắng trong tay. Âu Dương Vân trong lòng cười lạnh một tiếng, nhưng vẻ mặt lại biểu lộ điểm bi thương. Hắn giơ tay lên, liền có người hầu bưng chén rượu tới, cất bước đi đến trước mặt Đông Phương Cửu, nét bi thương trên mặt đã không còn, thoáng hiện ý cười nơi khóe môi, tiếp đến hắn thấp giọng nói: “Chén rượu này Âu Dương cảm tạ  Đông Phương huynh đã  tác thành, giờ Âu Dương xin thề cùng Lăng nhi...”
Đông Phương Cửu tiếp nhận chén rượu, nở nụ cười như khiêu khích Âu Dương Vân, bất chợt quay lại, đối diện với Thượng Quan Lăng, trông thấy bộ dạng giật mình kinh ngạc của Thượng Quan Lăng, Đông Phương Cửu chỉ dám cười thầm trong lòng, trên mặt vẫn vô cùng nghiêm túc, đôi mắt đen thẫm chứa đầy nỗi đau khổ vô hạn: “Lăng nhi, đã như vậy, chúng ta từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt, sẽ không còn liên quan gì nữa. Nguyện cho, ta và nàng đời đời kiếp kiếp — vĩnh viễn không gặp lại nhau!”
Dứt lời, vung tay, chén rượu rơi xuống đất,
‘choang’ một tiếng vỡ nát, Đông Phương Cửu quay bước đi đầu không ngoảnh lại, sắc đỏ kinh diễm thoáng hiện trong khoảnh khắc đã lại dần tan biến ngay trước mắt...
Đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không gặp lại? Tên ngốc Đông Phương Cửu này sẽ không còn quan tâm tới tôi nữa sao?!
Tôi trừng mắt nhìn về phía sắc đỏ sắp biến mất kia, lồng ngực thắt lại đau xót, ngay cả ánh mắt cũng có chút chua xót lẫn yêu thương.
Đột nhiên, tôi vươn tay chộp tới phía trước, theo bản năng, tôi chưa từng nghĩ đến sắc đỏ luôn bên cạnh tôi ấy sẽ biến mất, tôi muốn nắm chặt lấy nó, bắt lấy sắc đỏ kia!
Tôi vứt dải lụa đỏ trong tay, nhấc chân chạy theo ánh đỏ, bộ dáng này của tôi, thực sự là có điểm liều lĩnh bất chấp.
“Lăng nhi! Nàng làm gì thế?!” Phía sau là Âu Dương Vân kinh ngạc chất vấn, thanh âm run rẩy.
“Thượng Quan Lăng!—”Hiên Viên Tiêu cũng ngây người.
Do chạy quá nhanh, mũ phượng trên đầu rớt xuống, rơi xuống mặt đất ‘Loảng xoảng —’ một tiếng vang thật lớn, đuôi váy dài chẳng biết từ lúc nào đã bị tôi giẫm lên, nhất thời tôi liền mất trọng tâm, mặt hướng xuống mặt đất sắp ngã......
Một thanh âm, có phần vui sướng xen lẫn yêu thương: “Tiểu Lăng nhi của ta...” Một tiếng than nhẹ, ước chừng đều là niềm yêu thương tha thiết:“Rõ thật từ đầu chí cuối đều là một tên tiểu ngốc mà!”
Mặt tôi không va phải nền đất, mà là một
lồng ngực như bạch ngọc, bao bọc tôi, cũng đều là sắc đỏ diễm lệ mà tôi vừa định bắt lấy kia...
♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪
Chỉ Cần Có Tiền Ta Yêu Chỉ Cần Có Tiền Ta Yêu - Hiên Viên Việt