Số lần đọc/download: 577 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 23:33:21 +0700
Chương 10
Đ
ường Hân Hân vẫn đắm chìm trong những cuộc vui chơi điên cuồng như cũ, gần như mỗi ngày đều cùng một người bạn trai cùng điên khùng với cô. Tuy nhiên, gương mặt cô rõ ràng hốc hác đi, không còn phong thái của ngày xưa, ngày nào tinh thần cũng uể oải, lúc tập luyện cũng không tập trung, khi thì đi như diễn tuồng, khi thì vô duyên vô cớ đứng sựng lại, gương mặt ngây ngẩn.
Mọi người thấy cô thất thường nên rất lo lắng, cô cũng biết mình đã gây phiền nhiễu cho đồng nghiệp, nhưng cô cũng lực bất tòng tâm!
Đi ra khỏi sàn tập, Đường Hân Hân đứng trước cửa tòa nhà, cặp mắt mờ mịt sững sờ nhìn về phía trước, không biết nên đi con đường nào......
Cô nhìn đồng hồ đeo tay, mới hơn chín giờ; cô không muốn về nhà sớm như vậy, sau khi về nhà còn phải đối mặt với đôi mắt lo lắng của ba......
Cô đã không còn dư thừa sức lực để chịu đựng loại hành hạ này!
Nhìn chằm chằm những dòng xe qua lại trước mặt, Đường Hân Hân lại ngẩn người.
Đột nhiên, có tiếng kèn xe điếc tai vang lên, khiến cô đang trong trạng thái ngây ngẩn tỉnh táo lại.
"Hân Hân, ngẩn người cái gì? Lên xe đi!"
Là Peter, vẫn là chiếc xe mô tô thời trang và dáng vẻ anh tuấn.
"Peter? Chúng ta có hẹn sao?"
Đường Hân Hân có vẻ kinh ngạc, cô không nhớ rõ hôm nay hẹn người nào, nhưng hình như không phải Peter.
"Không có hẹn! Nhưng em không cảm thấy anh tới rất đúng lúc sao?"
Đường Hân Hân bất đắc dĩ cười cười: "Làm sao anh biết hôm nay tôi kết thúc tập luyện trước thời gian quy định?"
"Anh gọi điện thoại tìm em, Elle nhận, cô ấy nói lúc này tâm trạng em không tốt, cho nên anh liền chạy xe tới đây." Peter vỗ vỗ vào xe mô tô, đắc ý nói: "Như thế nào? Kỹ thuật khá tốt chứ!"
Đường Hân Hân chỉ cười cười, không trả lời.
"Lên xe đi! Anh dẫn em đi vui đùa một chút, bảo đảm tâm trạng em sẽ tốt lên!" Nói xong, hắn khởi động xe lần nữa.
Đường Hân Hân chần chừ một chút, cuối cùng vẫn lắc đầu.
"Không, hôm nay tôi không muốn đi đâu hết......"
"Tại sao vậy? Từ lúc nào thì trở nên dông dài như vậy? Không phải em luôn luôn rất dứt khoát hay sao?"
Peter sử dụng phép khích tướng, nhưng bây giờ Đường Hân Hân giống như một quả bóng cao xu bị xì hơi, sa sút tinh thần, phờ phạc rã rượi, mặc anh ta kích thế nào cũng không còn sức sống.
"Không cần đâu, tối hôm nay tôi......"
Đường Hân Hân vẫn còn muốn tìm cớ từ chối, đột nhiên sau lưng phát ra một giọng nói ——
"Cô ấy đã có hẹn với tôi rồi!"
Đường Hân Hân chấn động, quay nhanh đầu về phía sau, thoáng chốc ngây ngẩn cả người.
Sắc mặt Âu Dương Tử Duy rất nặng nề, ánh mắt sắc bén bắn về phía Peter.
"Âu Dương Tử Duy, xin chào!"
Âu Dương Tử Duy không đợi Peter có bất kỳ phản ứng nào, chỉ lạnh lùng gật nhẹ đầu, kéo tay Đường Hân Hân, nhanh chóng băng ngang qua đường, mãi khi đến công viên, mới thả tay cô ra.
Mặc dù Âu Dương Tử Duy quay lưng về phía Đường Hân Hân, nhưng vẫn có thể nhìn thấy hắn đang cố gắng kềm nén cảm xúc.
Đường Hân Hân quả thật không dám tin vào hai mắt của mình, người mình ngày đêm mong nhớ, giờ phút này cư nhiên lại đứng ở trước mặt......
Cô không nhịn được lệ nóng viền quanh khóe mắt, kích động muốn ôm lấy hắn khóc to một trận cho thỏa nỗi nhớ mong.
"Tại sao em lại cư xử với tôi như thế?" Giọng nói lạnh lẽo mà cứng ngắc, từ hai hàm răng của Âu Dương Tử Duy thoát ra.
Đường Hân Hân cứng người lại, giống như bị điểm huyệt, cô ngây người đứng bất động một chỗ.
"Em không nên thừa dịp tôi bị mất trí nhớ xông vào cuộc sống của tôi, em không nên khiến tôi không hề phòng bị mà yêu em, em không nên vào lúc tôi yêu em lại bỏ tôi đi như không có chuyện gì xảy ra, em không nên ngay cả lý do cũng không có, nói đi là đi, em không nên...... Không nên đối xử tàn nhẫn với tôi như vậy..., "
Nước mắt Đường Hân Hân giống như chuỗi ngọc trai bị cắt đứt, từng viên từng viên nối tiếp nhau lăn xuống.
Trời ơi! Tử Duy yêu cô? Tử Duy vẫn còn yêu cô!
Khát khao bị đè nén biết bao ngày tuôn tràn, Đường Hân Hân khóc nức nở.
"Anh biết anh không có quyền nói những lời này, anh cũng biết tình yêu không thể miễn cưỡng được, nhưng....."
Âu Dương Tử Duy bỗng xoay người, tâm trạng có chút kích động, nhưng trên mặt lại tràn ngập sự nhớ nhung.
Hắn nhìn Đường Hân Hân đang khóc sướt mướt, đôi tay đột nhiên nắm chặt cánh tay mảnh mai của cô.
"Nhưng, anh không làm được! Từng giờ từng phút luôn nhớ đến em nhưng lại không thấy em, cảm giác này khó chịu biết bao nhiêu, đau đớn biết bao nhiêu, em có biết không? Điều khiến cho anh khó chịu nhất vẫn chưa phải là những chuyện này, mà là nhìn thấy em mỗi ngày cùng mỗi người đàn không khác nhau chơi đùa, ôm ấp......"
Âu Dương Tử Duy ghen tỵ đến độ muốn điên mất rồi, mỗi lần chỉ cần nghĩ đến việc Đường Hân Hân ở cùng một người đàn ông khác, lửa ghen muốn đốt cháy tim gan của hắn thành tro luôn rồi.
Xoay mình, Đường Hân Hân nhón chân lên, làn môi đỏ mọng trơn mềm ngăn chặn đôi môi Âu Dương Tử Duy vì ghen tuông mà trở nên run rẩy, dùng phương thức hắn quen thuộc nhất hôn hắn......
Âu Dương Tử Duy hơi ngẩn ra, ngay sau đó không cách nào kiềm chế được hôn trả lại cô.
Cái hôn này, tháo bỏ đi những đau khổ và lo lắng đang lơ lửng trong lòng hai người.
Một bóng dáng vẫn đứng trong chỗ khuất, cặp mắt như mắt mèo thoáng chốc trở nên ngây dại và mờ mịt. Khuôn mặt anh ta trắng bệch, toàn thân run rẩy, hai chân giống như bị đóng đinh trên mặt đất không thể động đậy được!
Không biết đã trải qua bao lâu, rất khó khăn, hai đôi môi rốt cuộc cũng từ từ tách ra.
Hai người đưa mắt nồng nàn nhìn đối phương, cùng lúc phát hiện đối phương rõ ràng gầy đi rất nhiều.
Trái tim Âu Dương Tử Duy se lại, ôm Đường Hân Hân, dịu dàng vuốt mái tóc dài mềm mại như tơ của cô.
"Hân Hân, hứa với anh, đừng rời bỏ anh nữa...... Anh không muốn tiếp tục trải qua những ngày mà không có em nữa......"
"Em cũng không muốn rời bỏ anh, nhưng......"
Đường Hân Hân muốn nói lại thôi, Âu Dương Tử Duy hoảng hốt buông cô ra, hai tay ôm mặt của cô, dồn dập nói: "Hân Hân, em nói cho anh biết đi, em yêu anh thật lòng đúng không? Không phải bởi vì muốn chuộc tội nên mới làm bạn gái của anh, cũng không phải bởi vì đùa vui, đúng không? Là em thật lòng, đúng không?"
Nhìn sắc mặt hốt hoảng của Âu Dương Tử Duy, trong lòng Đường Hân Hân thấy rất chua xót và đau đớn......
"Em yêu anh, em thật sự yêu anh!" Đường Hân Hân vừa khóc vừa nói: "Em cũng không muốn rời xa anh, nhưng, là do em hại anh xảy ra tai nạn xe cộ, em sợ anh hận em, em sợ khi anh khôi phục lại trí nhớ sẽ quên mất em, em sợ anh không cần em nữa......"
Gương mặt tuấn tú của Âu Dương Tử Duy hiện lên nụ cười thỏa mãn, bàn tay dầy và êm ái nhẹ lau đi nước mắt của cô.
"Bé ngốc! Anh yêu em còn không hết, anh còn tưởng rằng em ở bên cạnh anh là do lương tâm cắn rứt mà thôi, chứ không phải vì yêu anh......"
"Không phải như thế......"
Đường Hân Hân lo lắng muốn giải thích, nhưng Âu Dương Tử Duy đã dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào môi của cô, chặn lại lời giải thích này.
"Anh hiểu, anh hiểu hết." Âu Dương Tử Duy gật đầu cười, dịu dàng nói: "Hân Hân, hãy cùng quên hết quá khứ đi, chúng ta bắt đầu lại lần nữa, được không?"
Đường Hân Hân mắt lệ nhạt nhòa nhìn hắn, cảm xúc trong lòng dâng trào không dứt.
"Tử Duy, anh đối với em thật tốt..... Nói cho em biết, em nên làm thế nào mới công bằng với anh?"
Âu Dương Tử Duy cười một tiếng: "Lấy thân báo đáp, thế nào?"
"Anh......" Sắc mặt Đường Hân Hân ửng hồng.
"Hãy lấy anh! Hân Hân, anh nhất định sẽ chăm sóc em thật tốt." Âu Dương Tử Duy cầm chặt tay cô, vẻ mặt nghiêm túc và thận trọng: "Đồng ý đi! Anh không thể chịu được nếu không có em trong cuộc sống của anh."
Đường Hân Hân sững sờ.
Đây là thật sao?
Tử Duy cầu hôn với cô thật sao?
Đường Hân Hân quả thật không thể tin mọi chuyện đang xảy ra.
Cho tới đêm qua, cuộc sống của cô vẫn đang trong vực sâu không thấy ánh mặt trời, nhưng từ hôm nay về sau, trên thế giới này cô là người phụ nữ hạnh phúc nhất!
Điều này có thể sao? Cô chưa bao giờ dám hy vọng xa vời mình sẽ may mắn như thế!
"Hân Hân, không phải em muốn sống cùng với anh sao? Có phải em không tin tưởng anh?" Âu Dương Tử Duy nhìn Đường Hân Hân đang ngẩn người, không khỏi sốt ruột: "Nếu em không tin anh, vậy hãy cho anh ít thời gian, anh có thể chứng minh......"
"Không, em tin anh." Đường Hân Hân nhẹ nhàng cười một tiếng, lao vào trong lòng hắn.
Là mộng cũng được! Có một giấc mộng đẹp như thế, cô đã cảm thấy thỏa mãn rồi!
Lưu Khải Hiên từ trong chỗ khuất đi ra, lòng căm hận không dứt, thẳng bước về hướng Đường Hân Hân.
"Cô hứa với tôi thế nào? Cô quên cam kết của cô rồi sao?"
"Khải Hiên, cậu ở đây nói bậy bạ gì đó?" Âu Dương Tử Duy tức giận, "Cứ coi như cậu là bạn tốt của tôi, cậu cũng không quyền can thiệp vào chuyện tình cảm của tôi!"
"Tử Duy, đây không phải là thật! Là do cậu nhất thời bị cô ấy mê hoặc mà thôi...... Cậu không phải thật lòng muốn nói mấy lời......"
"Không! Những lời này là những lời thật lòng của tôi! Nếu như cậu làm tổn thương Hân Hân, cả đời này tôi cũng sẽ không tha thứ cho cậu!"
Sắc mặt Lưu Khải Hiên tái nhợt, ánh mắt trở nên mờ mịt. Cơn ác mộng từ bé luôn quấn lấy Khải Hiên, bây giờ lại hiện lên trong tâm trí anh ta.
"Cậu vì cô ta mà trách tôi? Cậu vì cô ta mà giận dữ với tôi?" Lưu Khải Hiên thì thào vẻ không thể tin, đột nhiên, anh ta gào to lên: "Không! Không thể! Tử Duy, Cậu không thể đối với tôi như vậy! Cô ta là người phụ nữ hư đốn, cô ta muốn chia rẽ chúng ta, cậu đừng mắc mưu cô ta! Cô ta sẽ hại cậu......"
Âu Dương Tử Duy nhìn Lưu Khải Hiên có vẻ như mất kiểm soát, đột nhiên trái tim dâng lên một cảm giác áy náy, bao nhiêu tức giận giờ tan thành mây khói, thay vào đó, là trách nhiệm nặng nề.
"Khải Hiên, cậu hãy nghe tôi nói." Âu Dương Tử Duy cầm đôi tay đang nắm chặt thành quyền của anh ta: "Hân Hân không phải là người phụ nữ xấu, cô ấy sẽ không hại tôi, cô ấy chỉ yêu tôi......"
"Không, không cần những người khác, tôi cũng có thể chăm sóc cậu, đúng không? Ở Mĩ, chúng ta vẫn chăm sóc lẫn nhau, ở Đài Loan, chúng ta cũng có thể......" Lưu Khải Hiên trở tay bắt được tay Âu Dương Tử Duy, vẻ mặt sợ hãi và cấp bách: "Cậu đang rất cần tôi, tôi sẽ giúp cậu đẩy mạnh kế hoạch sáp nhập công ty, tôi sẽ giúp cậu ổn định cổ phần công ty, tôi còn......"
"Khải Hiên, đó là chuyện khác!" Âu Dương Tử Duy cắt ngang lời anh ta, “Tôi công nhận cậu là người bạn tốt nhất của tôi, chúng ta đôi bạn hợp tác rất tốt, nhưng, chuyện đó và chuyện tôi yêu Hân Hân là hai chuyện khác nhau, cậu hiểu không?"
"Không! Phụ nữ là mầm họa, họ chỉ biết gây chuyện. Hãy nghe lời tôi, rời bỏ cô ta đi, Tử Duy, bỏ cô ta đi......" Rõ ràng Lưu Khải Hiên càng lúc càng kích động.
Đường Hân Hân đứng ở một bên chỉ biết ngây ngốc nhìn hai người bọn họ, đối với cuộc nói chuyện của bọn họ càng ngày càng không hiểu, càng không hiểu hơn chính là, quan hệ tồn tại giữa bọn họ cuối cùng là quan hệ gì?