Số lần đọc/download: 678 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 02:19:20 +0700
Chương 19
“ Vậy Huynh nói ta biết huynh chịu trách nhiệm như thế nào? Làm sao bảo vệ ta? Có thể dẫn ta đi theo không?”
Tiêu Long sững sờ, dục vọng thân thể nháy mắt ngừng lại.
“ Ta…Đại ca tạm thời không thể dẫn ngươi theo, nhưng ngày đó sẽ nhanh đến.”
Đôi mắt Tiêu Yên đẫm lệ mông lung nhìn Tiêu Long, điềm đạm đáng yêu nói: “ ngày đó là lúc nào? Ta ….. sợ rằng không đợi nổi.”
“ Lời này là sao?”
Tiêu Yên suy tư một chút rồi nói:
“ Nhị nương là người như thế nào chẳng lẽ đại ca không biết? Những năm này ta trải qua ra sao chắc Đại ca cũng nghĩ đến?”
“ Mấy ngày trước Thúy Trúc nói với ta, nàng nghe nha đầu bên cạnh Nhị nương nói Nhị nương chuẩn bị đem ta… Đem ta cho Từ lão gia xung hỉ.
Đại ca, Từ lão gia kia đã bảy mươi, hắn còn sống được mấy ngày?
Nếu ta thật sự gả qua, hắn chết đi Từ gia làm sao có thể bỏ qua cho ta? Nhị nương căn bản không muốn để ta sống, ta là dòng chính nữ, nên ngăn cản tiền đồ của con gái nàng.”
Tiêu Yên tình lý dạt dào nói, nước mắt dàn dụa, cổ họng ấm ức, bả vai run run, nước mắt thấm ướt mi, đôi mắt ướt nhẹp, khiến người nhìn chua xót không thôi, chỉ muốn đem nàng giấu vào trong tâm, đau thay cho nàng.
Tiêu Yên cũng không nói dối, dù sao trong nguyên tác Triệu thị thật sự đã đưa nàng ột lão đầu bảy mươi.
Tiêu Long vừa nghe liền bật dậy, trên mặt sát khí ẩn hiện, hung dữ mắng:
“ Tiện nhân này quả thực ác độc tới cực điểm, chỉ là một tiểu thiếp cũng dám khoa tay múa chân với hôn sự của dòng chính nữ, Yên nhi yên tâm Đại ca sẽ không để nàng thực hiện được ý đồ.”
Dù Tiêu Long không phải người tốt, nhưng đối với Tiêu Yên có thể cho là nhất kiến chung tình [ vừa gặp đã thương], thấy muội muội yêu mến bị ủy khuất, hắn đương nhiên muốn thể hiện vẻ nam tử hán.
Tiêu Yên mừng thầm, đối với biểu hiện của Tiêu Long nàng cảm thấy thoáng yên tâm, vì vậy nàng vội vàng thêm củi khô vào lửa.
Tiêu Yên che mặt khóc thút thít, bộ dáng rất thê lương:
“ Trong nhà tuy phụ thân làm chủ, nhưng mọi chuyện hắn đều nghe nhị nương, ca ca quanh năm không ở nhà, ngay cả người để kể khổ ta cũng không có.”