Nguyên tác: Alice Et Les Faux - Monnayeurs Librairie Hachette, 1968
Số lần đọc/download: 2361 / 49
Cập nhật: 2018-02-11 00:22:51 +0700
Chương 19 - Vũ Hội Trong Màn Đêm
V
ượt lên phía trước, Alice kéo bạn bè theo sau. Trăng nhô cao trên nền trời, những tia sáng vàng vọt lọt qua các cành cây kẽ lá. Một làn gió hiu hiu thổi, lay nhẹ những đám lá xào xạc... và làm Bess run lên bần bật.
Cuối cùng, cả bọn đã đổ ra một con đường mòn chạy dọc theo ven sông và họ men theo lối mòn ấy.
- Hãy thận trọng, Alice hạ thấp giọng nói. Ta đang lại gần khu lều trại. Không chừng có những lính gác cảnh giới quanh đây cũng nên.
- Em nghĩ chắc chắn là có, Milly đồng tình, vì họ đâu có muốn những kẻ ngoài cuộc tham dự các nghi lễ của họ.
- Em rất ân hận vì đã tới đây, Bess nói nhỏ. Trăng gì mà tối như đêm ba mươi vậy.
- Chừng nào trăng lên cao hơn, ta sẽ thấy rõ như giữa ban ngày vậy, Alice bảo. Tuy nhiên, nếu em muốn "đánh bài chuồn" thì vẫn còn kịp chán.
- Không, không, ai lại làm thế! Bess vội vàng thanh minh. Ở lại, có chị có em... vẫn hơn chứ!
- Đừng có gào tướng lên như vậy, ngốc ạ! Marion cằn nhằn. Sợ không ai biết em là một hiệp sĩ ư?
- Thôi nào, nên để ý nghe ngóng động tĩnh xung quanh thì hơn! Alice nhắc nhở.
Không muốn nói cho bạn bè biết, nhưng Alice linh cảm thấy mọi chuyện không đơn giản. Trong khi Milly, Bess và Marion đều có xu hướng coi các thành viên của giáo phái như những người bị bệnh tâm thần, thì riêng Alice lại tin chắc rằng đó là những tên bất lương nguy hiểm. Chẳng phải nỗi sợ hãi của người đàn bà bất hạnh mà Alice đã cứu giúp là bằng chứng đó ư?
Những tảng đá lớn, những thân cây nằm rải rác đó đây là những chỗ trú ẩn trên sườn đồi. Trong suốt quá trình các cô gái leo lên triền dốc cheo leo hiểm trở, khu lều trại không hề để lộ một dấu hiệu nào cho thấy có sự sinh hoạt cả.
- Hình như chúng ta đã cất công đến đây mà chẳng được việc gì cả. Marion thất vọng lên tiếng.
- Chúng ta đã xuất phát quá sớm đấy thôi, Alice nhắc nhở. Ta hãy chia nhau ra và hãy kiếm chỗ núp đi.
Hai chị em Marion và Bess đến ngồi sau một tảng đá lớn, còn Milly và Alice thì sau một bụi rậm với những đám cỏ tranh cao vây quanh.
Suốt mười phút dài đằng đẵng, các cô gái lẳng lặng đợi chờ, cố dằn sự sốt ruột đang nung nấu.
Thình lình, Alice nghe một tiếng gầm rú.
- Cái gì vậy? Cô hạ giọng khẽ hỏi Milly.
- Hình như là một chiếc xe hơi, Milly đáp.
- Không phải một, mà là nhiều chiếc.
- Chúng đang chạy băng ngang đồng cỏ kìa, Milly họa theo, ngạc nhiên đến cao độ.
Lát sau, cả hai đều trông thấy thấp thoáng ánh đèn pha của ba chiếc xe hơi.
- Lạ cái là các lái xe vẫn để đèn pha sáng choang, chứ không chịu xuống đèn cốt, Milly nêu nhận xét.
Alice lại không cho điều ấy là chuyện lạ. Theo cô thì những kẻ ngồi trên xe muốn rằng màn nhảy múa của họ phải được thiên hạ để ý tới.
- Nhìn kìa! Milly vừa nói vừa giật tay áo Alice. Các tín đồ của giáo phái đang chui ra khỏi lều bạt của họ đấy.
Alice đã thấy những cái bóng mặc áo thụng trắng đi thành hàng như một đám rước tiến về phía những chiếc xe hơi, lúc này đang đậu gần chỗ hai triền đồi thoai thoải đan chéo nhau. Alice đếm được cả thảy sáu người trong trang phục đặc thù. Thật ít ỏi.
- Vậy ra phần đông các tín đồ chỉ tới trại là để tham gia vào các nghi lễ. Cô tự nhủ.
Do khoảng cách ngăn chia mình với những kẻ mới đến, đôi bạn gái tuy không nghe lọt tai những gì bọn họ nói với nhau, nhưng nhìn thấy họ khá rõ. Một đám vừa đàn ông vừa đàn bà, đã xuống khỏi xe. Alice không sao phân biệt được mặt mũi của họ.
Họ nhanh nhẹn khoác lên mình những chiếc áo thụng có nón trùm đầu phủ kín mặt chỉ chừa lại đôi mắt, tương tự như mấy bộ đồ mà Alice và bạn bè đang kẹp dưới nách, và trà trộn vào sáu người kia. Những tiếng kèn xe, những tiếng còi rền vang inh ỏi giữa đêm trường.
- Họ đang tìm cách lôi cuốn sự chú ý của dân địa phương về các lễ nghi của họ đấy, Alice kề tai Milly nói nhỏ. Chắc là nhằm hù dọa cho dân tình khiếp đảm và hết hứng vượt qua các lằn ranh của khu lều trại đấy mà.
Các thành viên của giáo phái tiến về phía một cây sồi cao chót vót và họp thành một vòng tròn rộng lớn cứ hết phình ra lại teo nhỏ theo nhịp vũ điệu của họ. Alice xét thấy đã tới lúc có thể trà trộn vào đám đông. Đúng lúc cô sắp sửa nói thế với Milly, một tiếng sột soạt nhẹ chợt vang lên sau lưng. Những cành cây lay động.
Alice giật mình, hồi hộp chờ một thành viên của giáo phái nhảy bổ tới chộp cổ mình.
Nhưng đó chỉ là Marion và Bess.
- Có lẽ chúng ta hành động được rồi đấy! Marion kề tai Alice nói nhỏ.
- Ừ, lẹ lên! Chúng ta mau cải trang đi.
Núp sau những bụi cây và những tảng đá, bốn cô gái khoác vội lên mình bộ áo thụng, chụp lên đầu chiếc mũ vải trùm kín chỉ chừa lại đôi mắt.
- Khoan đã, Alice nói nhỏ, trong lúc nắm vai Marion níu lại. Không thể nào chen vào giữa bọn họ cả bốn người cũng một lúc đâu. Chúng ta sẽ lách vào vòng tròn lần lượt từng người một thôi.
- Em chả cảm thấy đầu gối mình đâu nữa, Bess nói lí nhí. Em sẽ chẳng đủ sức để nhảy múa.
- Vậy thì hãy ở lại đây, Alice bảo. Vả lại, cũng nên có một người trong bọn mình đứng cảnh giới ở đây và sẵn sàng đương đầu với mọi bất trắc. Chẳng hạn, đi tìm người chi viện trong trường hợp sự việc trở thành tệ hại.
- Ý kiến không đến nỗi tệ, Marion tán thành. Vậy thì, em ở lại chứ, hả Bess?
- Không đời nào! Em thích "vào đó" hơn.
- Dù sao cũng phải có ai đảm nhận việc canh chừng, Alice bảo. Các bạn muốn chúng ta rút thăm chứ?
- Tốt nhất hãy để đấy cho em, Milly tuyên bố. Em rành đường đi nước bước cả trong rừng lẫn ngoài đồng, có nhắm mắt em cũng tìm ra được hướng đi.
- Đúng đấy, Marion gật đầu. Ta đi thôi, Alice. Không thì trễ hết bây giờ đấy.
- Chúc may mắn! Milly thì thầm, trong lúc Alice, Marion và Bess theo nhau đi, từng người một.
Nhích tới từng phân, thân hình gập lại làm đôi, ba nữ thám tử nghiệp dư trèo lên phần còn lại của ngọn đồi. Còn cách đám tín đồ khoảng vài ba mét, họ ngồi xuống khuất sau một bụi cây.
Họ hầu như không dám thở, vì e sẽ để lộ sự có mặt của mình. Alice ra dấu cho các bạn là mình sẽ thử thời vận trước tiên. Bess và Marion hoàn toàn nhất trí bởi vì lúc này một sai lầm nhỏ nhặt nhất cũng có thể kéo theo những hậu quả tai hại.
Tuy tim Alice đập mau hơn thường lệ, nhưng dường như đã quen với những việc thế này, nên cô không hề cảm thấy sợ hãi. Với một sự điềm tĩnh đáng ngạc nhiên, cô đợi chờ giây phút thuận lợi và, uốn éo hai tay theo cùng một nhịp với các tín đồ, cô lách mình vào giữa vòng xoay.
Khoan khoái biết bao, Alice nhận thấy là sự len lỏi của mình vào hàng ngũ đối phương đã không bị ai ghi nhận. Mong sao Bess và Marion cũng gặp may như vậy! Cô không quá lo nghĩ đến Marion, nhưng Bess thì rất có nguy cơ phạm phải một lỗi hớ hênh vô phương cứu vãn do quá sợ hãi.
Đúng lúc ấy, vòng tròn tan rã và mỗi tín đồ bắt đầu xoay người tại chỗ, hết tiến lại lui một cách hỗn độn.
Marion đã lợi dụng tình thế trên để len lỏi vào đám người đang nhảy múa loạn xạ nhưng Bess thì vẫn chần chừ do dự. Đến khi Marion và Alice bắt đầu thất vọng thì, thu hết can đảm, Bess liều mạng xông vào.
- Chúng ta chớ tách xa khỏi nhau, Alice dặn nhỏ. Nếu lỡ để mất dấu, chúng ta sẽ không dễ gì tìm gặp được nhau đâu.
Các nữ thám tử nghiệp dư đã kết luận rằng nghi thức này chẳng dựa trên một cơ sở thần bí nào cả. Họ cảm thấy mình thật ngớ ngẩn khi nhảy múa và xoay tít như vậy. Những câu nói đùa dung tục mà các kẻ tự nhận là tín đồ ấy trao đổi với nhau đã xác nhận là bản thân bọn họ cũng chả coi trọng gì lễ nghi "tôn giáo" của mình.
- Bọn mình còn phải như những cái cối xay thế này bao lâu nữa đây? Tôi đã chán ngấy đóng vai một con rối rồi. Một tên đang nhảy múa cằn nhằn.
- Người ta đã lừa phỉnh bọn mình, đó là cái chắc! Tôi thấy cái trò cúng tế này thật là con nít.
- Không đến nỗi con nít như hai ông tưởng đâu, một tên thứ ba nói lầu bầu, giọng khá quen thuộc đối với Alice. Để tôi nói cho mấy ông nghe: chỉ mới mấy hôm trước, tôi đã gặp một con nhỏ choai choai ở quanh quẩn trong vùng này. Sếp biết việc sếp làm và mấy ông khỏi cần nói lôi thôi gì hết.
Đúng lúc ấy, một giọng nói sang sảng cất lên:
- Ngừng lại đi! Mọi người hãy vào cả trong hang!
Alice đang tự hỏi nên làm gì, thì Bess đã nắm lấy tay cô siết chặt, miệng xì xào nho nhỏ:
- Ta vào chứ?
- Ừ, Alice đáp. Bây giờ thì không thể trở lui được nữa rồi.
Tuy nhiên, nhìn các bóng trắng tiến tới theo hàng dọc, từng người một, về phía hang động, Alice cảm thấy hai chân mình cũng chỉ chực khuỵu xuống.