Có tiền và có những thứ tiền có thể mua được là điều tốt, tuy nhiên, đôi khi cũng nên xem lại và đảm bảo rằng mình không mất những thứ mà tiền không mua được.

George Horace Lorimer

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Vĩ Lan
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 133 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 655 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:21:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18
ỗi lúc bốn người họ cùng cười nói, Kỉ Hoa Ninh luôn làm như vô ý hướng về Giang Viễn Ảnh, mắt lấp lánh, nhìn cho đến khi ánh mắt hai người giao nhau.
Trên đường về nhà, đi dưới ánh nắng mặt trời chói chang, họ kề vai sánh bước bên nhau, ngày ngày cô đều dễ dãi để cậu tiễn về đến tận nhà, còn dõi theo bóng cậu cao gầy khuất xa.
Thỉnh thoảng cậu bị ốm không đi học được, cô ghi chép bài vở cho cậu thật đầy đủ. Cậu từng vô tình nhìn thấy cô vì mình mà chăm chú chỉnh sửa nắn nót từng câu chữ, lòng cậu chợt dâng lên một niềm cảm xúc ngọt ngào.
Loại ngầm ý này, càng có sức hấp dẫn đặc biệt, khiến cho trái tim thanh xuân khó có thể cưỡng lại được, huống hồ trong lòng cậu đã thầm mến cô từ lâu.
Giang Viễn Ảnh sinh ra trong gia đình có truyền thống theo ngành y, đối xử với mọi người rất hòa nhã. Từ gia thế, ngoại hình đến thành tích học tập cậu đều được coi là ưu tú. Tuổi trẻ đã xuất chúng như thế nên tất nhiên cậu có chút kiêu ngạo, người khác không dễ lọt vào tầm ngắm của cậu. Nhưng không ngờ ngay buổi học đầu tiên của cấp ba cậu đã bị một cô gái tựa như bông hoa nhài hạ gục.
Cô gái ấy trong sáng, ngây thơ, giỏi giang, xinh đẹp. Một vẻ đẹp không chỉ có ở ngoại hình, bởi nếu xét cho cùng cô còn thua kém Tần Di Giang ít nhiều. Nhưng cô có một vẻ yểu điệu thục nữ khiến cho người khác phải tiếc thương trân trọng, đôi khi cô rất bướng bỉnh lạnh lùng làm cho người ta không dám tới gần.
Cũng như cậu, cô rất chăm chỉ học tập, trừ những lúc hỏi han bài vở ra... còn lại bất kể những lúc vui hay buồn, khi hai người ở bên nhau đều cảm thấy rất thoải mái. Rất tự nhiên, cậu quan tâm tới mọi điều về cô, cậu từ bỏ sự kiêu ngạo vốn có của mình, bắt đầu nhung nhớ đến hình bóng của người con gái đó.
Mối tình học trò e ấp khó giãi bày, tựa như có lớp lụa mong manh ngăn cách, chỉ có thể đứng nhìn từ xa xa. Giang Viễn Ảnh ngày càng thấy luyến tiếc khoảng thời gian bốn người ở bên nhau, nụ cười tươi sáng rạng ngời của cô đẹp tuyệt vời, gợi cho cậu niềm tin yêu hy vọng vào tương lai phía trước.
Hiện tại, Kỉ Hoa Ninh chủ động vén lên tấm màn lụa mỏng đó, để cậu có thể thấy rõ những điều mơ mơ hồ hồ kia. Mỗi ánh mắt, mỗi nụ cười của cô đều làm cậu thấy bay bổng. Cậu thầm nhủ rằng có lẽ cô cũng thích cậu - thật vậy, thích; hoặc có thể gọi đó là tình yêu? Đã biết bao đêm cậu trăn trở nhớ mong, một loại cảm giác lạ kỳ như con tằm nhả tơ, cứ từng chút từng chút một tích lại, tạo thành hàng lớp vỏ kén bao quanh, dần dần vun dày lên, tựa hồ những cánh bướm xinh đẹp sắp sửa nở bung ra.
Cuối cùng, vào một buổi chiều nắng đẹp, lá vàng rơi lất phất, trong niềm vui khôn tả của Kỉ Hoa Ninh cùng sự tuyệt vọng của Tần Di Giang, tất cả đã được định đoạt.
Kỉ Hoa Ninh chính thức trở thành bạn gái của Giang Viễn Ảnh. Lời đồn tình ái trước kia về hai người đã thành hiện thực.
Lúc này, e rằng chỉ có Ứng Lệ Viện đang thầm gạt lệ chúc phúc cho họ mà thôi.
Tình Muộn Tình Muộn - Dạ Vĩ Lan