Số lần đọc/download: 2224 / 13
Cập nhật: 2016-06-26 15:55:33 +0700
Chương 18: Hoa Xòe Cánh Nở Trong Máu Lạnh
T
rên Phù Không đảo, Long Mục nhàn nhã ngồi theo dõi trận quyết đấu kinh thiên động địa nọ.
- Ngươi có thể làm được đến mức này cơ đấy… - Gã quan sát Lý Huyền với vẻ tán thưởng.
Tuy Lý Huyền đang rơi vào thế yếu, nhưng vẫn khiến Long hoàng phải nghiêm túc giao chiến, đó chính là sự tôn trọng lớn nhất mà Lý Huyền từng nhận được. Thể chất đặc biệt của gã làm Long Mục ngạc nhiên. Chứng kiến Thạch Tinh Ngự liên tục thi triển sát chiêu tiêu diệt Lý Huyền, nhưng trước sau vẫn không thể thực sự đánh bại gã, Long Mục cảm thấy hết sức thú vị.
Long hoàng vĩ dại chẳng phải là đa năng vạn năng sao?
Chỉ mình Long Mục mới có thể nhàn nhã dùng ánh mắt thưởng thức mà theo dõi trận quyết chiến, cũng chỉ gã mới nhìn thấy rõ ràng, không chỉ mình Lý Huyền đang quyết đấu với Thạch Tinh Ngự. Nói khác đi, Lý Huyền chỉ là một công cụ.
Khuôn mặt Dược sư toát ra ít nhiều nghiêm nghị, mười ngón tay ấn hờ vào hư không như tấu nhạc, mà Thiên Địa đại trận chính là cây thụ cầm khổng lồ của hắn. Tuy chỉ có bốn dây, nhưng dưới những ngón tay vuốt phím tạo âm để điều khiển của Dược sư, cây đàn đại trận đó vẫn đủ sức thể hiện một bán nhạc hoa mỹ.
Trời, đất, núi, đầm, bốn thứ trận pháp lúc cô đọng, lúc dàn trải, lúc thanh tú, lúc oai hùng. Nguyên khí chứa đựng trong nó cháy tuôn dào dạt, vô tận vô cùng. Lý Huyền vốn không có một chút căn co đạo pháp nào, chẳng qua chỉ được thể chất đặc biệt, lại thêm trên mình có ba báu vật Bình Thiên mà thôi. Nếu cứ để mặc bốn thứ nguyên khí này khơi khơi tràn vào mình Lý Huyền, chỉ e gã sẽ nổ banh xác mà chết, làm sao cầm cự nối, nói gì đến chiến thắng? Nhưng nhờ tài phân phối điều hoà của Dược sư, các loại sức mạnh đó hợp nhất làm một, khí chất hung tàn trong chúng tiêu giảm khá nhiều, nhập vào người Lý Huyền là êm đềm nhu thuận phát huy tác dụng.
Hai mắt Long Mục lấp lánh tinh quang. Trước đôi mắt ấy, thân thể Lý Huyền như trở nên trong suốt cho phép gã nhìn thấu từng kẽ tóc đường tơ. Gã bất giác gật nhẹ đầu.
Thì ra là vậy.
Ngay cả chân khí trong người Lý Huyền cũng đang bị Dược sư khống chế. Bốn thứ trận pháp đều có tác dụng tuyệt diệu khác nhau, nhưng dưới sự chỉ huy của Dược sư, thì tiến lui nhập tách đều rất nhịp nhàng lớp lang. Đây đâu phải là Lý Huyền đấu với Long hoàng, mà rõ ràng là Dược sư đích thân xông trận.
Tính ra, từ khi cuộc đại chiến này bắt đầu, thì từ Ngũ Hành Định Nguyên trận, mười vạn quỷ binh, thái tử, Diệp Pháp Thiện, các sinh đồ Ma vân thư viện… cho chí Hoa Âm các chủ Giản Bích Trân và chiến thần Đại Đường Lý Tĩnh đều đã dự phần vào việc tấn công Thạch Tinh Ngự.
Lấy đông đánh ít, thực quá đê hèn!
Long Mục bắt chước Dược sư làm động tác kháy đàn, rồi hoà giọng ngâm nga theo giai điệu, di chuyển dần vẽ ngọn Cấm Thiên. Gã không rỗi hơi đến múc lao vào trận chiến một sống một chết với Thạch Tinh Ngự. Gã chỉ muốn “đánh cắp” Tô Do Liên đi thôi.
Ánh mắt thái tử gắn chặt vào trận chiến. Chiến thần Lý Huyền quả thực là uy lực vô tận, tạm thời đã duy trì được trạng thái ngang cơ ngang sức với Long hoàng. Điều đó khiến thái tử thở phào. Món quà thứ mười, kể cũng không khiến hắn thất vọng. Nhưng hắn vẫn không thể yên tâm được, một khi Thạch Tinh Ngự chưa chết, thì có thể gió còn xoay chiều bất cứ lúc nào. Nhân lúc rối ren này, nhất định hắn phải nghĩ cách đánh lén Thạch Tinh Ngự. Đột nhiên, nghĩ đến một người, thái tử không nhịn được reo lên:
- Giản chủ…
Hoa Âm các chú được Trảm Thiên thần thuật phù hộ, chính là pháp bảo mạnh nhất để đối phó Thạch Tinh Ngự, làm sao bỏ qua không tận dụng cho được! Thái tử vừa dứt tiếng thì một làn hơi lạnh như nước triều bạt ra, câu reo mừng của hắn hoá thành tiếng rú thảm thiết, hắn co rúm người, rút vào trong Thanh Lương nguyệt cung.
Cây quế rung rinh bảo vệ chủ nhân, nhưng thái tử vẫn không nguôi khiếp đảm. Biểu hiện ấy không thể thoát được đôi mắt điềm tĩnh của Giản Bích Trân. Thái tử khiếp đảm còn là vì, hắn đã trông thấy Giản Bích Trân đang giữ một người. Chính là Long Vi, lúc nãy cô đã được Lý Huyền che chắn hiểm nguy, nhưng vẫn không tránh khỏi bị thương nặng. Trong trạng thái bất tỉnh nhân sự, khuôn mặt non thơ của cô toát lên nỗi nhức nhối âm thầm. Đối với Long Vi, cuộc đời chỉ là một cơn ác mộng, dù tỉnh hay mê, đều là ác mộng.
Đôi mắt của Giản Bích Trân càng lúc càng lạnh, thái tử không nén được run rẩy. Thói đa nghi bẩm sinh bắt đầu tạo ra một thứ áp lực kinh hồn với chính bản thân hắn, nguyệt cung và cây quế đều không đủ để hắn tự tin chống lại Giản Bích Trân. Hắn thậm chí nghĩ đến việc rút mật chỉ ra, hạ lệnh cho Dược sư triệu hồi chiến thần giúp hắn chống đỡ nhát kiếm của Hoa Âm các chủ.
Đúng lúc đó, Long Vi bỗng lẩm bẩm, rồi từ từ thức tỉnh. Giản Bích Trân hơi biến sắc mặt. Nàng không thể giết chết người anh ruột của cô bé này ngay trước mắt cô được. Nàng cũng không muốn Long Vi mục kích cảnh tượng đang diễn ra, càng không muốn cô tỏ tường chân tướng mình.
- Kiếm nô!
Một luồng sáng tím loáng động, hình bóng Giản Bích Trân từ từ chìm đi trong không trung. Bầu không khí đanh lạnh bị gió thổi tan, tiêu biến trong hư không, thay vào đó tiếng phượng hót dịu dàng.
Thái tử vấp chân ngã quay ra đất, kiệt quệ cả người.
Lý Huyền giống như Cộng Công điên cuồng trong trận đại chiến giữa thần và ma thời thượng cổ, hai mắt càng lúc càng ngầu đó, gió sấm chớp xoáy tít quanh gã, mỗi động tác của gã đều khiến trời đất kinh hoàng.
Màn trời bắc cực vốn chìm trong pháp lực của Thạch Tinh Ngự, tuyết lam xao xác rơi vốn thấm nhiễm oai phong tuyệt thế của y, nhưng cùng với sự kết hợp mỗi lúc một hoàn hảo của Lý Huyền và Thiên Địa đại trận, không gian xanh lam ấy đang bắt đầu rối loạn.
Thân hình khổng lồ của Lý Huyền vẫn giữ nguyên không đổi, nhưng uy lực của gã đã tăng thêm vài phần. Mũ Bình Thiên, Hạo Hãn chiến giáp, Ngũ Vân chiến hài cũng đều hiện ra hình dáng thật của chúng, mỗi món đều có kích thước hàng chục trượng, phát ra những tia sáng lấp loá, bọc kín toàn thân Lý Huyền. Ở chân trời bắc cực lạnh lẽo mà đẹp đẽ, chiến thần khổng lồ đầu đội trời chân đạp đất như một vầng thái dương thiêu đốt mặt đất bao la lạnh lẽo. Mỗi lần Lý Huyền xuất thủ, thì một quẻ kéo theo sấm sét chuyển động cùng, khiến trận pháp sôi sùng sục lên trong người gã, làm toát ra một thứ uy lực ào ạt tương ứng với quẻ đó.
Càn, tức rồng bay trên trời. Lý Huyền bổng mình lên không, hai chân đạp lia lịa, mặt đất bị gã giẫm lõm xuống thành một cái hố lớn, tụt hẳn xuống. Gã bật mình thật cao, hệt như đám mây đen đè trĩu xuống Thạch Tinh Ngự. Bầu trời u ám hẳn đi, gần như bị thân hình to lớn của gã che lấp hết.
Khôn, túc rồng trên đồng dã. Lý Huyền đánh chiêu đầu tiên không trúng, liền giật lùi lại sau. Nhờ vào vóc dáng to cao, gã chỉ cần nhoài nửa bước là có thể kéo dãn khoảng cách với ngọn Cấm Thiên đến mấy chục trượng. Gã bước quanh ngọn núi, nắm đấm cuốn gió từ bốn phương tám hướng ập cả lại Thạch Tinh Ngự.
Cấn, là kín kẽ chặt chẽ. Một làn khí trầm hùng bao bọc toàn thân Lý Huyền, đó chính là khí của quẻ cân, giống như lòng đất, trào ra Hên miên không nguôi, duy trì vững vàng không đô. Lý Huyền gầm lên một tiếng, phóng vọt lên trời, không thi triển một chiêu thức gì hết, dùng chính thân mình lao vào húc Thạch Tinh Ngự.
Đoài, là loạn lạc chưa yên. Trong khi Lý Huyền di chuyển, trận pháp từ từ tách ra, ngưng lại, dâng cao lên rồi bị ấn xuống, kết thành một vầng mây tối tăm giữa không trung, cùng hoành hành vùng vẫy với gió lốc. Đột nhiên, cùng một tiếng động khẽ, mây đen hoá thành mưa bão ngập trời, cuồn cuộn khắp không trung. Mỗi giọt mưa lại được Lý Huyền làm giông, hoá thành những lưỡi dao còn cứng hơn sắt thép, chém phầm phập xuống ngọn Cấm Thiên.
Nhưng bất kể Lý Huyền có tấn công dữ dội đến đâu đi nữa, Thạch Tinh Ngự cũng chỉ khẽ phất tay là toàn bộ màn công kích bị hoá giải. Hễ y duỗi ngón trỏ, bất kể Lý Huyền né tránh thế nào thì cũng bị ngón tay ấn trúng vào trán, mang theo long khí sắc bén, làm máu thịt trong mình gã co giật đảo lộn. Song, tiềm lực của Lý Huyền dào dạt đến vô cùng vô tận, vòng vây búa quanh Thạch Tinh Ngự càng lúc càng dày dặn, càng lúc càng bừng sáng.
o O o
Long Mục nhẹ nhàng đặt chân lên đỉnh Cấm Thiên. Không ai phát hiện ra gã. Được Phật pháp Đại Thừa bảo vệ, gã nhẹ nhàng như một hạt bụi, lách qua tai mắt của tất cả mọi người.
Thánh điện xanh lam toả sáng lờ mờ, không tỏ vẻ chống đối cuộc viếng thăm của vị khách hào hoa đẹp để ấy.
Long Mục tiến vào cung điện. Gã đi đứng rất ung dung, ánh mắt quét qua loạt màn trướng rủ thấp. Gã tỏ vẻ cám cảnh cho thẩm mỹ của Thạch Tinh Ngự. Trong một thánh điện oai phong thế này, sao lại trang hoàng một cách sơ sài đến thế! Phải bày đầy hoa tươi, lát đầy ngọc quý, có hương trời toả lan mới đáng làm nhà ở cho mỹ nhân chứ! Đến đâu cũng thấy chồng chất toàn băng giá, không sợ mỹ nhân chết cóng ư? Trên màn trướng đến một nếp gấp cũng không có, không sợ mỹ nhân thấy vô vị ư?
Long Mục nhẩn nha đi qua những hành lang dài, bước đi lâu đến nỗi mỏi cả chân. Thình lình, một âm thanh ngọt ngào vọng tới:
- Đứng lại, tiểu vương tử! Còn tiến thêm một bước nữa thôi là ngươi vào tới cấm địa của Long hoàng đấy.
Long Mục hướng ánh mắt vào nơi phát ra tiếng nói. Đó là một cái bệ cao, đẽo từ thứ ngọc thạch nõn nà tinh xảo nhất, nhưng cũng không có trang trí chạm trổ gì, chỉ to lớn bề thế mà thôi. Trông thật hợp với khí chất hùng tráng của ngọn Cấm Thiên và thánh điện xanh lam. Bệ ngọc mịn màng như mỡ dê. Long Mục ở cách mười mấy trượng mà vẫn cảm nhận được ánh sáng dìu dịu của nó thấm vào làn da mình một cách dễ chịu như đang xoa bóp nhẹ nhàng. Nhưng điều khiến Long Mục choáng váng không phải là bệ ngọc, tuy đây là thứ ngọc đẹp thuần chất nhất mà từ thuở cha sinh mẹ đẻ gã mới gặp lần này là một.
Ánh mắt gã đọng lại ở hình dáng trắng muốt ở giữa bệ. Người đó đang nằm sấp như một đụn bông. Bệ ngọc thì to cao, thân hình mềm mại của cô chỉ nằm hết một nửa. Cô uể oải dựa nghiêng vào tay vịn, tay đỡ lấy má, ống tay áo trắng tuột xuống, để lộ một phần da thịt nõn nà đẹp đẽ. Cô nhìn mà như không thấy Long Mục.
Hứng thú của cô đối với Long Mục còn lâu mới sánh bằng hứng thú đối với màu sơn vừa quét lên móng tay. Cô thổi khe khẽ, để móng mau khô. Những ngón tay như búp mãng lại sơn màu đỏ, trông thật xinh đẹp mê hồn.
Mắt Long Mục thoáng kinh ngạc. Đã vài ba lần, gã tưởng tượng ra cảnh gặp lại Tô Do Liên, và đoán chừng cô sẽ rất khốn đốn khổ sở khi bị Long hoàng bắt giữ. Lần này gã từ ngàn dặm xa xôi đến Đại Ma quốc, vốn không có mục đích nào khác ngoài việc cứu Tô Do Liên, nhưng gã không thể ngờ rằng, Tô Do Liên mà gã gặp trong cung điện xanh lam lại yêu kiều quyến rũ như một người khác hắn thế kia, như một người hoàn toàn xa lạ.
Long Mục nhíu mày. Những tưởng tượng khuấy đảo, kèm theo ít nhiều buồn rầu. Sao trông cô hầu như không có chút ấn tượng nào về gã vậy? Long Mục lắc lắc đầu, gắng sức xua đuổi những ý nghĩ ấy:
- Mau đi với ta, về trường.
Cô gái thậm chí không buồn ngước mắt, chỉ thong thả nói:
- Ngươi nhận lầm người rồi.
Long Mục tiến lên mấy bước, túm lấy tay Tô Do Liên. Gã nghi ngờ đẩy một bụng, nhưng bây giờ, cách tốt nhất là mau chóns đưa cô đi đã.
Cô gái liếc mắt, dịu dàng nhắc:
- Ngươi vượt qua ranh giới rồi đó…
Một tiếng rống gầm rùng rợn vang vọng khắp đỉnh Cấm Thiên. Ngọn núi băng còn cao hơn cả chân mấy này rung chuyển một hồi, y như thế có một loài bò sát khổng lồ đang mau chóng trườn lên từ lòng núi. Thình lình, đám màn che trướng rủ bay tung, một cái đầu rồng to tướng vụt xuất hiện trước mặt Long Mục.
Ngọc Đỉnh Xích Tiến long vĩ đại cuối cùng cũng đã quay về ngọn Cấm Thiên.
Liếc thấy cái bóng xanh lam, nó mừng quýnh. Uy lực của Long hoàng vẫn còn nguyên vẹn, thế thì không thể coi là chậm trễ cứu giá. Sau đó nó mới trông thấy chiến thần sừng sững nọ. Nó lập tức ngoan ngoãn thu móng vuốt lại, tránh tuốt đi xa. Đáng sợ làm sao! Nó nhìn đôi chân của chiến thần, thấy to như trái núi vậy. Bị bàn chân xù xì đó giẫm trúng thì khống chế t cũng bị thương.
Nhưng Long hoàng cao quý đang chiến đấu, Ngọc Đỉnh Xích được sủng ái không thể ngồi chơi. Nó bèn quan sát xung quanh một cách thận trọng và tỉ mỉ.
Tìm ai để quyết đấu nhỉ?
Thanh Lương nguyệt cung… quá yêu tà…
Thiên Địa đại trận… quá đông người…
Diệp Pháp Thiện… đã chết toi rồi…
Trời cao thật rộng lượng! Cuối cùng, nó cũng phát hiện ra Long Mục đang có mưu đồ bất chính trong cung điện xanh lam. Tên này được đây! Ngọc Đỉnh Xích lập tức cuốn theo thần mấy tướng gió chạy thình thịch tới gần, thoăn thoắt leo lên, hung hãn lao vào đối mặt với Long Mục. Để bảo vệ người đàn bà của Long hoàng, nó sẽ liều mạng với tên này.
o O o
Sau đợt công kích điên cuồng thứ bảy mươi hai của Lý Huyền, Long hoàng phát ngán ngẩm, bèn chọc cùng lúc hai ngón tay vào trán Lý Huyền.
Hệt như bị hai thiên tướng đánh văng, thân hình to tướng bắn văng đi, rồi rơi thình xuống ở cách xa đến mười dặm. Xa như thế mà vẫn khiến ngọn Cấm Thiên rung chuyển.
Long hoàng ôn tồn nói:
- Đế các ngươi yên lòng nhắm mắt, ta cố ý không dốc hết sức, cho các ngươi cơ hội thi triển những tuyệt chiêu mạnh nhất. Thế mà, Vệ công, vì sao ngươi vẫn còn ngoan cố giữ miếng như vậy?
Dược sư thở dài:
- Long hoàng nói đúng. Trước mặt ngươi, ta quả thực không có tư cách giấu giếm tuyệt chiêu.
Hắn vẫy nhẹ tay, Thanh Lương nguyệt cung treo lơ lửng giữa Thiên Địa đại trận bỗng xoay tít. Vầng trăng tròn từ từ dâng cao như vầng trăng thật, chiếu soi khắp cả vũ trụ. Ánh vàng kim từ trong trăng tua tủa đâm ra, hoá thành những bánh xe to tướng.
Cảnh tượng này thật giống với cảnh tượng lúc Diệp Pháp Thiện và Thiên Địa đại trận đồng thời hiện thân. Điểm khác biệt là, lần này kẻ bị giam hãm bên trong các bánh xe không phải là bọn quỳ binh, mà là những yêu ma đen kịt. Thân hình chúng khắc chi chít những vết thương đủ hình đủ dạng, vừa xuất hiện đã la rống rầm trời, răng nghiến kèn kẹt. Huyết dịch sền sệt từ trên mình chúng nhỏ xuống, cho thấy những năm tháng bị trấn áp, chúng đã phải chịu biết bao cực hình. Nếu được tự do, chúng sẽ không ngần ngại gì mà không lao lên, xé xác tất cả mọi người thành muôn mảnh.
Đây là bọn yêu ma mà Long hoàng đang giam giữ. Sau khi Long Mục đánh tan hạc châu tím, chúng được phóng thích, nhưng lại bi Thiên Địa đại trận bắt lấy, biến thành đòn công kích cuối cùng của Dược sư. Chúng không đủ sức phá vỡ bánh xe, đành chỉ gào thét bên toong. Gào thét bằng những âm điệu vừa sợ hãi vừa căm hận.
Dược sư chìa bàn tay khô xác, một lá cờ xuất hiện trên tay.
Hắn rung khẽ, lá cờ liền biến thành một luồng sáng phóng vào một bánh xe. Vì bị nhốt chặt, con yêu ma bên trong không làm sao né tránh được, ánh sáng liên đâm lút vào lưng nó rồi biến mất tăm. Yêu ma rống lên một tiếng, thân hình liền phổng to, rồi nổ bùm. Khí độc toả lên khắp trời, bánh xe đổi màu ảm đạm, chìm lịm trong màn đêm.
Dù vậy, trước thứ khí độc ngập tràn oán hận câm ghét đó, ngay cả Long hoàng cũng không dám coi thường. Lưỡng sáng mà Dược sư vừa phóng có khả năng tăng cường nỗi oán hận của yêu ma, tăng đến mức thân thể nó cũng không chịu đựng nổi sức ép, đành tan xác mà chết.
Nỗi oán hận ấy sao mà lớn thế?
Dược sư nghiêm mặt, liên tục xuất thủ. Ánh sáng tán loạn, chín mươi chín bánh xe vàng kim đều hoá thành màu đen. Hắn chậm chạp buông tay, dằn tùng chữ:
- Long hoàng, ta đã từng nói rằng, nếu là sát chiêu thực sự, thì chỉ một chiêu là đủ - Trời đất ì ầm rung chuyển, tựa hồ cũng run rẩy vì câu hắn sắp nói - Bọn yêu ma ảo sinh, hãy đón chiêu chọc giận trời cao đây!
Chín mươi chín bánh xe đen kịt cùng nổ tung. Khí độc xộc tới tận trời, hoá thành những tiếng gầm rít inh ỏi, chỉ tích tắc trời đất đều ngập tràn ma khí. Oán hận, phẫn nộ, căm thù, sát ý… muôn vàn thứ cảm xúc cuồng bạo lần lượt hoá thành muôn vàn bóng ma, vặn xoắn trong không trung, ma khí ngùn ngụt hoá thành một vòi rồng đen kịt to tướng, đố cả vào người Lý Huyền.
Lý Huyền rú lên đau đớn, hai tay ôm chặt ngực rồi tự banh mạnh ra. Cơn đau đớn xuyên vào tận sâu trong thân thể gã, hung bạo nhai nuốt cốt tuỷ gã. Tưởng chừng chỉ có cách xé tan đục thủng người ra thì mới làm nguôi ngoai cơn đau đó. Khi vóc dáng đội trời đạp đất của gã nhiễm ma khí, thi thân thể gã cũng mau chóng biến thành màu đen.
Gã gào lên nghẹn ngào, ngực đột nhiên vỡ toác. Một con mắt to tướng mọc trên ngực gã, dữ tợn và oán độc nhìn Thạch Tinh Ngự. Lúc này, thân thể không còn nghe theo sự sai khiến của Lý Huyền nữa, nó lao tới Thạch Tinh Ngự, mang theo một luồng hơi nóng ma mị đủ ăn mòn cả trời cao. Vòi rồng to tướng như chiếc cánh rủ xuống quấn chặt lấy người Lý Huyền. Nơi gã đi qua, tuyết xanh lam lập tức biến màu đen kịt. Ảm đạm, tan vỡ, suy sụp. đổ nát. Gã mất hết ý thức, mất hết linh hồn, cơ thế chỉ còn là một đống hỗn độn, mỗi phân mỗi tấc đều ngập đẩy cừu hận oán thù, cuồn cuộn như cuồng phong lao tới Long hoàng.
Để! Giết! Chết! Hắn!