Biển lặng không làm nên những thủy thủ tài giỏi.

Tục ngữ châu Phi

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 83 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 827 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 06:59:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18: Tình Thương Nồng Đậm Của Cha
ởi vì Vân Tiếu bị thương, cho nên Thái hậu mới đồng ý cho nàng về Vân Vương phủ dưỡng thương.
Thật ra những vết thương này, chẳng qua là do Vân Tiếu dùng búng lông vẽ lên, sau đó lại bôi lên thêm một lớp sáp mỏng, vì vậy liền có màu trắng xanh y như vết thương thật, mặc dù Thái hậu không vui để cho nàng quay về Vân Vương phủ, nhưng trong phút chốc cũng không thể tìm thấy lí do gì để ngăn cản, huống chi hiện tại Vân Vương gia vẫn đang nắm binh quyền, bà ta cũng phải kiêng kị ba phần.
Phía trên đại điện, những người liên quan đều đã lui ra, Thái hậu nương nương xinh đẹp tuyệt trần, rốt cục không nhịn được mà giận dữ, vung tay đập mạnh lên kỷ trà khiến một bộ trà cụ quý báu từ trên rơi xuống vỡ tan, những thái giám và cung nữ trong đại điện ngay cả thở lớn cũng không dám, rầm một tiếng tất cả đều quỳ xuống, sợ hãi kêu lên.
“Nương nương?”
“Lâm An, lập tức đi tra xét, xem là ai không nghe theo mệnh lệnh của ta, dám ngầm động tay chân với Hoàng hậu?”
Trong mắt Thái Hậu lóe ra tia nhìn tức giận, khóe môi khẽ nhếch hiện lên nụ cười lạnh, bà thật muốn nhìn xem là ai dám âm thầm động tay chân?
Lâm An lên tiếng, ngẩng đầu liếc nhìn Thái hậu một cái, muốn nói lại thôi, chuẩn bị lui xuống làm việc, Lâm An là thái giám đã hầu hạ Thái hậu đã hơn hai mươi năm nay, chỉ một cử động nhỏ của hắn, Thái Hậu sao lại có thể không thấy, trầm giọng hỏi: “Lâm An, ngươi có lời gì muốn nói sao?”
Lâm An khẽ nhíu mày cung kính nói: “Nương nương, nô tài cảm thấy trong hậu cung này hẳn là sẽ không có ai dám động tay động chân với Hoàng hậu cả, Liễu Chiêu viện kia vừa mới bị trừng phạt, tất cả mọi người cũng đều được chứng kiến, lúc này đây làm sao có người dám đưa đầu mình vào lưỡi đao nữa chứ.”
Thái hậu nghe vậy, lời này thực sự rất hợp lí, vừa rồi đúng là do mình tức giận đến hồ đồ, bên trong hậu cung này, trước mắt chỉ e không ai dám động thủ với kẻ ngốc kia, nhưng mà con ngốc kia lại bị thương là vì sao? Từ đâu mà có a, chẳng lẽ là Hoàng thượng? Điều này không có khả năng, Hoàng thượng tuyệt đối sẽ không phải là người xuống tay với con ngốc kia, hắn đã đồng ý với bà là sẽ nhẫn nhin mà, nếu vậy thì sẽ là ai đây?
Đáng tiếc cái con ngốc kia cũng không thể nói rõ được, nếu không chỉ cần hỏi thôi cũng liền biết.
“Nhưng mà ngoại trừ các nàng ta ra thì còn ai dám gây bất lợi với Hoàng hậu nữa?” Thái Hậu khẽ lẩm bẩm.
Lâm An ngẩng đầu liếc nhìn chủ tử một cái, thật cẩn thận mở miệng: “Nương nương, chỉ e có người dụng tâm kín đáo*, người nghĩ xem nếu Vân Vương phủ và Hoàng thất xung đột thì người nào sẽ được lợi đây?”
*Dụng tâm kín đáo: có ý đồ khác
Hắn vừa dứt lời, tim Thái hậu liền loạn nhịp, mãi một lúc lâu cũng không lên tiếng, người ở trong tối là ai…
Vân Tiếu dẫn theo hai thái giám và cung nữ, cùng Vân Mặc dẫn đầu đi về phía nhuyễn kiệu, ra khỏi hoàng cung, vừa đến hai cánh cửa lớn, đã có một chiếc xe hoa lệ của Vân Vương phủ chờ sẵn, mọi người cùng chuyển từ kiệu sang xe ngựa, Vân Mặc và con gái ngồi ở xe phía trước, vài thái giám cung nữ ngồi ở một xe khác, đi theo phía sau, một đường hướng về phía Vân Vương phủ mà đi.
Bên trong xe ngựa.
Vân Mặc vẻ mặt đau lòng nhìn Vân Tiếu, đưa tay nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng.
“Tiếu Nhi, là phụ thân không tốt, lúc trước ta nên kiên trì không đồng ý cho con tiến cung, là phụ thân hại con, nếu như ngày thường ta bớt thương yêu con một chút, con cũng sẽ không trở thành một quân cờ cho người ta sắp đặt”.
Vân Mặc khẽ lẩm bẩm nói, Vân Tiếu nhìn ông lộ ra tình thương của một người cha, trong lòng đột nhiên dấy lên một tia lo lắng, thật muốn nói cho ông biết là mình không có ngốc, nhưng vẫn cố gắng kìm nén xuống, nếu như hấp tấp lộ ra, chỉ sợ là sẽ dọa Vân Vương gia, con gái mình ngây ngốc mười mấy năm, nay bỗng nhiên lại không làm sao, đổi thành ai cũng đều khó mà có thể tin được, huống chi hiện tại phong vân chuyển động*, càng nhiều người biết nàng không bị làm sao thì Vân Vương phủ cũng sẽ càng thêm phiền toái, Thái hậu và Hoàng thượng sẽ nghĩ như thế nào đây? Cho nên tốt nhất vẫn là nên yên lặng thì hơn.
*Phong vân chuyển động: nói chúng là để chỉ tình hình không ổn định.
Vân Mặc cũng không nhận ra Vân Tiếu có gì khác thường, vẫn cứ đang tự mình nói chuyện.
Có lẽ là bởi vì biết Vân Tiếu ngây ngốc, cho nên vị Vân Vương gia này vẫn nói, không hề kiêng kị chút nào, chân tình biểu lộ, thực sự khiến cho Vân Tiếu cảm động.
“Tiếu nhi, cả đời này phụ thân cũng chỉ yêu có một người là mẹ con, đáng tiếc nàng mất sớm, phụ thân đã đáp ứng với nàng, sẽ dùng cả đời này để thương yêu chăm sóc cho con, mặc dù con ngốc, nhưng cũng vẫn luôn là bảo bối trên tay phụ thân, ai ngờ rằng yêu thương này lại hại con, phụ thật thật có lỗi, nếu như sau này xuống dưới cửu tuyền, ta nào còn mặt mũi nào mà gặp mẹ con đây?”
Vân Mặc nói đến chuyện này, giọng hơi có chút nghẹ ngào, Vân Tiếu ngây ngốc nhìn hắn.
Thật không ngờ rằng đường đường là Nhiếp Chính vương mà ông cũng có một đoạn tình cảm này, có lẽ là do nàng ngốc, nên ông mới có thể phát huy được tình thương của một người cha như vậy, ở trước mặt người khác, ông vẫn luôn là Vân Vương gia lãnh khốc cơ trí.
“Tiếu Nhi, đừng sợ, chúng ta quay về Vân vương phủ, lần này bổn vương nhất định phải khiến cho bọn họ đưa ra một câu trả lời rõ ràng, nếu không Tiếu Nhi cũng không cần trở về Hoàng cung nữa, cứ ở lại trong Vân Vương phủ đi”.
Một câu cuối cùng này, cũng chính là ý tứ của Vân Tiếu, khóe môi nhịn không được mà cười rộ lên.
Thời điểm nàng cười lên, trên gương mặt hiện lên hai má lúm đồng tiền thật là sâu, đôi mắt to sáng ngời linh động, tỏa sáng lấp lánh, da thịt trắng muốt, cả người cực kì đáng yêu ngọt ngào, Vân Mặc ngẩng đầu, nhìn thấy nữ nhi như vậy, trong lòng không khỏi chua xót.
Tiếu nhi của bọn họ, nếu như không ngốc thì thực là tốt a, đáng để mong đợi một nam tử hoàn mĩ nhất trần đời.
“Bộ dáng của Tiếu nhi thật giống mẹ a”.
Vân Mặc cảm thán, vươn tay xoa xoa đầu Vân Tiếu, vẻ mặt yêu thương, Vân Tiếu cái mũi cay cay, thiếu chút nữa nhịn không được mà gọi ông một tiếng cha, cuối cùng chỉ đành nhanh quay đầu đi, vén rèm lên nhìn ra bên ngoài xe ngựa.
Trên đường cái, người người tấp nập, ngựa xe như nước, vô cùng náo nhiệt, các tòa nhà cổ xưa trải dài trên đường phố náo nhiệt, giống như một bức tranh.
Quả nhiên là kinh đô dưới chân thiên tử, phồn vinh hưng thịnh, tiếng rao của người bán hàng rong, tiếng cò kè mặc cả, hòa vào nhau náo nhiệt vô cùng, các nhà hàng tửu lâu lại đông khách, làm ăn hưng thịnh.
Xe ngựa đi thẳng một mạch về phía trước, người cũng càng ngày càng ít, đến tận khi đến một ngã tư đường yên ắng, cả một dãy phố đều được tường lớn bao quanh, có thể thấy được phủ đệ này thực to lớn, Vân Tiếu im lặng không nói gì nhìn, chẳng lẽ đây là Vân Vương phủ, phủ này cũng thật là lớn a, xe ngựa tiến thẳng về phía cửa lớn.
Ánh mặt trời chiếu xuống hàng vạn tia nắng, chiếu vào phía trên cửa phủ, một tấm bảng rồng bay phượng múa, chỉ thấy ba chữ cứng cáp lại hữu lực đề “Vân Vương phủ”.
Bên dưới phía trái hàng chữ to kia, còn có một hàng chữ nhỏ, phủ đệ ngự ban.
Thật không ngờ rằng một phủ đệ lớn như vậy là do Tiên hoàng ngự ban cho, có lẽ Tiên hoàng rất coi trọng Vân Mặc, nhưng mà Thái hậu nương nương và Hoàng thượng hình như cũng không ủng hộ ông, chỉ sợ thời gian càng lâu, toàn bộ những thứ này cũng sẽ đều trở thành ma chướng của Vân Vương phủ, Vân Tiếu thầm than.
Người đi thứ sáu mở hai cánh cửa đại môn, hai con sư tử đá được đặt ở hai bên, một đám người đông nghìn nghịt quỳ ở đó, có lẽ Vân Mặc đã phái người thông báo cho quản gia, cho nên mới có cục diện trước mắt này, tuy Vân Tiếu là một kẻ ngốc, nhưng thân phận cũng là Hoàng hậu một nước, những lễ nghi này không thể bỏ.
“Tiếu Nhi, chúng ta về đến nhà rồi.”
Vân Mặc dẫn đầu xuống xe, quay đầu lại đỡ nữ nhi, đứng ở trước mặt mọi người.
Một đám người đông nghẹt, chừng khoảng ba bốn mươi người, đứng đầu là một vị phu nhân quý phái tao nhã, một người là quần áo thượng hạng, đầu cài châu ngọc, tuy không thấy rõ ràng khuôn mặt, nhưng cũng biết rằng thân phận nàng ta không thấp, Vân Tiếu ánh mắt lóe lên, chẳng lẽ đây là Vân Vương Phi, nếu vậy thì mẫu thân của khối thân thể này là ai?Chỉ là một tiểu thiếp thôi sao?Nếu vậy mình cũng chỉ là con của vợ lẽ, mà lại còn là một kẻ ngốc, nếu không có được Vân vương gia yêu thương, chỉ sợ sống trong Vân Vương phủ này cũng không được bình yên.
Vân Tiếu đang cân nhắc, bông nhiên cảm thấy một đạo ánh mắt sắc bén, đang nhìn mình đến như sắp cháy, là ai? Tầm mắt dời qua đi, liền thấy bên người Vân Vương phi, một thục nữ yểu điệu đang quỳ, mặt mày như vẽ, xinh đẹp động lòng người, nhưng mà bên trong đôi mắt đẹp kia, lại bắn ra tia nhìn sắc bén, oán hận nhìn chằm chằm nàng.
Nàng ta là ai?
Quỷ Y Ngốc Hậu Quỷ Y Ngốc Hậu - Ngô Tiếu Tiếu