Con người là tập hợp những nỗ lực của chính mình.

S.Young

 
 
 
 
 
Tác giả: Sài Kê Đản
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ngân Phan
Upload bìa: Ngân Phan
Số chương: 81 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2021-01-09 16:33:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17:Đổi Việc Làm
ệt! Có phải cái tên thối Hàn Đông đó nguyền rủa mình?”
Ngày phỏng vấn, Lý Thượng dậy thật sớm, thay đồ mới chuẩn bị xuất phát. Lúc xoay người lấy túi xách, liền thấy Hàn Đông giơ cái quần rách của mình ra, hai mắt tròn xoe năn nỉ: “Thay cái này đi!”
Lý Thượng không đành lòng phũ phàng nhiệt tình của Hàn Đông, nhét quần vào túi.
“Tới nơi phỏng vấn tôi sẽ thay.”
Lý Thượng vừa đi, Hàn Đông cũng ngủ không được, vuốt vuốt mớ tóc xoăn lộn xộn, giống như một con chó săn vịt (chó Toy Poodle) loại lớn ‘bò’ vào phòng Diệp Thành Lâm, hai mắt mệt mỏi rầu rĩ chen lên giường.
Diệp Thành Lầm vỗ vỗ sau gáy hắn hỏi: “Sao cậu không đi cùng hắn?”
“Em muốn rời xa khỏi cái vòng luẩn quẩn này.”
Diệp Thành Lâm hoàn toàn không cho là thực, còn trêu chọc nói: “Không phải hai ngày trước còn có dự cảm mình sẽ nổi tiếng sao? Sao giờ lại quay đầu tuyên bố rút lui rồi?”
Hàn Đông đương nhiên không có mặt mũi nào nói ra sự thực, chỉ đành bất đắc dĩ đáp: “Chán.”
“Cậu mà cũng có lúc biết chán?”
Diệp Thành Lâm từ lúc quen biết Hàn Đông, hắn đã kiên cố đóng cọc tại cửa trường quay Bắc Ảnh, ba năm như một ngày. Diệp Thành Lâm nghĩ, Hàn Đông đã bỏ ra bao nhiêu nhiệt huyết cùng tình cảm mãnh liệt đối với giới văn nghệ, sẽ không thể chỉ vì một bức tường chắn ngang mà bỏ cuộc.
“Anh nghĩ dùm em, coi em còn tài nghệ gì không?” Hàn Đông buồn rầu.
Diệp Thành Lâm hỏi: “Tiền tiết kiệm của cậu bao nhiêu?”
Hàn Đông móc ra mấy đồng tiền lẻ rải lên giường: “Tám mươi bảy tệ ba đồng, trong thẻ xe buýt còn mười hai tệ bảy, cộng lại vừa đúng một trăm.”
“…” Hỏi cũng như không.
“Vậy cậu có bằng cấp… À quên, chưa tốt nghiệp trung học cơ sở…”
Hàn Đông đặc biệt cường điệu: “Thơ Đường ba trăm bài cứ việc kiểm tra.”
“Ai thèm cái thứ đó của cậu?” Diệp Thành Lâm lại nghĩ nghĩ: “Đúng rồi, cậu không phải biết coi bói sao?”
“Cái đó chỉ là nghề tay trái, hơn nữa, bây giờ bọn giang hồ bịp bợm đầy rẫy, làm bại hoại thanh danh mấy người coi bói tụi em rồi, cái chén cơm này càng ngày càng khó ăn.”
Diệp Thành Lâm bất đắc dĩ tỏ vẻ: “Vậy cậu cũng chỉ có thể đi bốc vác.”
“Anh nói đi bốc vác làm culi ở mấy công trường xây dựng ấy hả? Nghĩ sao vậy? Cái dáng người này, cặp giò này, thân thể tốt đẹp thế này sao không được trọng dụng chứ?”
“Chứ giờ sao? Bây giờ chỗ nào nhận người không cần bằng cấp? Có nhiều đơn vị thi công còn yêu cầu bằng chính quy kìa, không phải muốn làm culi bốc vác là được đâu.”
Hàn Đông dúi đầu vào trong nệm, thở một hơi thật dài.
“Trạm xe XX, mời cậu quét thẻ xuống xe.”
Lý Thượng vừa bước chân ra, lái xe đã đóng cửa lại, túi xách Lý Thượng còn bị kẹp bên trong, vội vàng hô to với tài xế: “Ặc, bác ơi, túi cháu bị kẹt rồi, mở cửa giúp cháu…”
Còn chưa nói xong, tài xế đã khởi động xe, Lý Thượng lảo đảo chạy theo. Sau đó xe đột nhiên phanh lại, Lý Thượng chưa kịp đứng vững cửa xe liền mở ra, cả người bật ngửa ra phía sau. Mất thăng bằng, té vào một vũng bùn, càng tà môn chính là, áo hoàn toàn không có việc gì, nhưng quần thì bẩn đến thảm hại.
Đệt! Có phải cái tên thối Hàn Đông đó nguyền rủa mình?
Lý Thượng âm thầm cắn răng, quần Hàn Đông cho hắn mặc dù bị rách, nhưng ít nhất cũng coi như có cá tính, còn quần bẩn như vậy mới hết thuốc chữa.
Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể thay quần của Hàn Đông.
Phong Mang Phong Mang - Sài Kê Đản Phong Mang