He who lends a book is an idiot. He who returns the book is more of an idiot.

Arabic Proverb

 
 
 
 
 
Tác giả: Tiếu Giai Nhân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 148 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1441 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 02:37:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18
dit: Trâm Trâm
Ngô gia là nhà giàu nhất Lưu Tiên trấn, nhà có ruộng mấy trăm mẫu, cửa hàng mười gian, có vườn trái cây trăm mẫu, phân biệt từng loại cây hạt dẻ và cây táo hồng.
Lục Thành làm việc trong vườn cây táo hồng của Ngô gia cách thôn trấn Đông Lâm khoảng hơn mười dặm, hắn đi mau thì nửa canh giờ có thể đến bên này, còn cưỡi lừa thì nhanh hơn. Hắn biết ăn nói, nhân duyên vô cùng tốt, rất thân thiết với ông chủ vườn hạt dẻ là Nghiêm Kính bên cạnh, ngày mai là sinh nhật một tuổi của A Nam. Nghiêm Kính có việc không thể đến Lục gia chúc mừng, liền khuyến khích hắn hôm nay mời khách. Lục Thành đương nhiên đồng ý ngay, hai người tới Nghênh tiên cư, ở tầng trệt gọi hai món ăn và một bầu rượu, cũng không có xài bao nhiêu tiền.
Nhã gian ở lầu hai mới là nơi các lão gia có tiền thích đến.
Ăn xong tính tiền, hai người đi ra ngoài cửa thấy một chiếc xe ngựa ngừng trước cửa còn có nha hoàn đứng bên cạnh bên cạnh dung mạo cực kì xinh đẹp. Lục Thành nhìn lướt qua liền thu hồi ánh mắt, Nghiêm Kính cũng không phải người háo sắc, hai người vừa đi vừa nói. Đi vài bước, liền nghe nha hoàn sau lưng gọi một câu.
Lục Thành nghe thấy được, nhưng hắn không có để vào trong lòng, bởi vì hắn nhớ kỹ người yêu của hắn tên là Từ Hương nhi.
Chỉ là hắn rất nhanh liền dừng lại, nghi ngờ xoay người, đôi mắt hoa đào căng thẳng nhìn chằm chằm vào màn xe ngựa.
Nàng ở Hầu phủ được gọi là Ngưng Hương, Ngưng Hương này, là nàng sao?
"Chậc chậc, vừa ý nha đầu kia à?" Nghiêm Kính thấy hắn dừng lại còn nhìn chằm chằm vào xe ngựa, cười cười vỗ lên bả vai Lục Thành.
Lục Thành bình tĩnh nói: "Ta xem thử là lão gia nhà ai."
Nghiêm Kính nửa tin nửa không, vừa vặn không vội trở về vườn trái cây ngay nên đứng ở bên cạnh nhìn.
Trong xe ngựa, bởi vì Tố Nguyệt thúc giục, cũng không muốn dọa Ngưng Hương sợ quá rồi hư chuyện, Bùi Cảnh Hàn làm bộ đỡ xong Ngưng Hương sau đó liền lui về ngồi trên giường, nhìn khuôn mặt trắng bệch của Ngưng Hương hắn ôn nhu nhắc nhở: "Coi chừng té."
Ngưng Hương vừa sợ Bùi Cảnh Hàn tiếp tục làm bậy, lại sợ Lục Thành còn chưa đi xa, nhưng mà lúc này không có thời gian cho nàng do dự, xử lý xong quần áo không còn rối, nàng nhanh chóng vén mành xuống xe.
Vì vậy Lục Thành liền nhìn thấy cô nương mà hắn ngày đêm mong nhớ, một tay vịn bản xe một tay vịn tỷ muội đứng bên dưới xe ngựa bước xuống.
Khác hẳn hai lần gặp mặt trước, hôm nay nàng mặc xiêm y bằng tơ lụa, phía trên là chiếc áo màu hồng thêu hoa đào, phía dưới nàng mặc váy dài màu trắng thuần khiết, một đôi chân nhỏ giẫm lên trên ghế xe, đôi giầy trắng thêu sa tanh thanh lịch tinh xảo,làm cho hắn nhìn thấy tim đập tăng nhanh. Nhưng nàng rất nhanh liền đứng ở trên mặt đất, giầy thêu bị làn váy che lấp, Lục Thành lập tức một lần nữa nhìn về phía mặt nàng, không lãng phí một chút thời gian, đã thấy nàng đứng ở sau lưng nha hoàn kia lại bị che khuôn mặt.
Lục Thành nhịn không được muốn đi lên vài bước, nhưng hắn biết rõ nàng nhất định là theo chủ nhân ra ngoài, hắn đường đột đi đến sẽ làm cho nàng thêm phiền toái không cần thiết, cho nên hắn chỉ muốn nàng có thể nhìn đến hắn, đối mắt với hắn, hắn liền thỏa mãn.
Nhưng ngay tại lúc hắn khẽ nâng lên chân phải thì trong xe ngựa thò ra thân ảnh của một người nam nhân. Chân của Lục Thành không khống chế được đặt ở trên mặt đất, kinh ngạc nhìn xem người mặc bộ cẩm bào màu thiên thanh, nam nhân tuấn mỹ ngọc thụ lâm phong thong thả bước xuống xe, nhìn hắn hướng về phía hai tỷ muội Ngưng Hương cười nói gì đó, sau đó người trong lòng của hắn, liền đi theo người này đi vào Nghênh tiên cư, từ đầu đến cuối không hề nhìn về bên này.
Rõ ràng ánh nắng tươi sáng, gió cũng ấm áp, nhưng trái tim của Lục Thành lại giống như là bị ngâm một trận mưa.
Thì ra chủ nhân mà nàng hầu hạ lại là công tử sang quý như thế.
Tình huống bên trong phủ Trấn Viễn Hầu hắn cũng nghe phong thanh, người mới vào vừa rồi có lẽ là thế tử Bùi Cảnh Hàn của Hầu phủ?
Bùi Cảnh Hàn, đối với dân chúng của thái An phủ mà nói, cũng không khác gì so với thái tử trong kinh thành.
Lại nhớ đến lúc khi nàng nói đến chuyện chuộc thân nàng sợ chủ nhân không vui.
Lục Thành cười khổ, nếu hắn là Bùi Cảnh Hàn, hắn cũng sẽ không đồng ý thả nàng đi.
"Vị công tử này hình như chưa bao giờ thấy qua." Người vừa vào hết, Nghiêm Kính nghiêng đầu cùng Lục Thành tán gẫu, nhà hắn vốn ở trên trấn, những nhân vật có mặt mũi ở trên trấn hắn đều gặp quá, "Có lẽ là thân thích nhà ai."
Lục Thành lặng lẽ thở dài, cười nhạt nói: "Mặc kệ hắn là ai, chúng ta đi thôi."
Nghiêm Kính gật gật đầu, hai người sóng vai rời đi.
Trong gian phòng trang nhã trên lầu hai của Nghênh tiên cư, Ngưng Hương ngồi trên ghế ở gần cửa sổ, đôi mắt hạnh nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng khổ sở.
Nàng nhìn thấy hắn, chỉ là thoáng nhìn, vội vã, đuôi mắt quét qua, chỉ nhìn thấy bóng, nhìn thấy hắn đi về hướng xe ngựa, có lẽ hắn đã nghe được lời nói của Tố Nguyệt.
Vậy hiện tại hắn đang suy nghĩ gì?
Kỳ thật nàng cùng Lục Thành cũng không có quan hệ gì, thậm chí có chút phản cảm Lục Thành bạc tình đối với người vợ đã mất của hắn, Lục Thành bởi vì hiểu lầm mà coi thường nàng, nàng cũng sẽ không quá ảnh hưởng, nhưng Ngưng Hương cứ luôn có một loại cảm giác.... Bị người ta nhìn thấy được một mặt mà nàng không muốn bị nhìn thấy nhất. Nàng là nha hoàn, nàng không để ý chuyện toàn bộ người của phủ thành nhìn thấy cảnh nàng hầu hạ Bùi Cảnh Hàn, duy chỉ không muốn để những người cùng thôn chứng kiến.
"Ngưng Hương?"
Bùi Cảnh Hàn đem thực đơn đưa cho Tố Nguyệt để cho các nàng gọi thức ăn, thấy Ngưng Hương ngơ ngác nhìn qua ngoài cửa sổ, vẻ mặt cô đơn, nhìn thấy nàng như vậy không hiểu tại sao hắn lại vô cùng đau lòng, giống như nha hoàn mà mình sủng ái bị người ta khi dễ vậy,... Không đúng, lúc xuống xe hắn có 'khi dễ' nàng một lần, chẳng lẽ nàng đang giận hắn?
Ngưng Hương hoàn hồn, thấy Bùi Cảnh Hàn nhíu mày nhìn mình chằm chằm, nàng vội vã cười cười, lung tung viện cớ, "Bầu trời hôm nay rất xanh."
Kiếp trước số lần bị Bùi Cảnh Hàn bắt nạt quá nhiều, vừa rồi lại có chuyện khiến nàng bận tâm, nên Ngưng Hương gần như đã quên chuyện không vui xảy ra trong xe ngựa.
Nhìn thấy nàng tươi cười chứ không có oán giận mình, bộ dáng ngây ngô khi nói dối cũng cực kì ngây thơ đáng yêu, Bùi Cảnh Hàn cực kì vừa lòng, cười nói: "Mau chọn món ăn đi, thích ăn cái gì cứ tùy tiện chọn, không cần tiết kiệm giùm ta."
Ngưng Hương cười gật gật đầu.
Cuối cùng Tố Nguyệt chọn một món xương sườn nướng mật, Ngưng Hương chọn món thịt băm đậu phụ mà nàng thích ăn nhất, cũng là món bình dân nhất trong ba người.
Bùi Cảnh Hàn liếc nhìn nàng một cái, lắc lắc đầu cho sự ngây thơ của nàng, nếu nàng thích đậu hũ, hắn liền chọn thêm món canh cá trích nấu đậu phụ.
Nhai kĩ nuốt chậm, một bữa cơm ăn gần nửa canh giờ.
Sau khi ăn xong ba người lên xe ngựa, Tố Nguyệt thấy Bùi Cảnh Hàn dựa vào thành xe nhắm mắt dưỡng thần, nàng cũng có chút mệt nhọc, liền tựa vào trên vai Ngưng Hương. Ngưng Hương nghiêng đầu, nhìn gương mặt ngủ say của nàng ấy cười cười, cơn buồn ngủ đánh tới, nàng cũng nhắm mắt lại.
Bên trong xe tĩnh lặng, nhưng chẳng biết lúc nào thì người nam nhân kia đã mở đôi mắt ra.
Hắn sung sướng nhìn hai nha hoàn đang tựa đầu vào nhau ngủ say, càng nhìn càng hài lòng. Dáng vẻ xinh đẹp lại thân thiết với nhau, đến Lãnh Mai Các lâu như vậy hai người cũng không từng khắc khẩu qua, giống như Nga Hoàng, Nữ Anh, tương lai có thể chung đụng hòa thuận, cùng nhau hầu hạ hắn.
Ngưng Hương ngủ cũng không sâu, cảm giác được xe ngựa có rung xóc, nàng khẽ nhíu mi, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chứng kiến một mảnh đất đai trồng đầy hoa mầu.
Tố Nguyệt cũng tỉnh, xem một chút ngoài cửa sổ, kinh ngạc hỏi Bùi Cảnh Hàn, "Thế tử muốn đi đâu?"
Bùi Cảnh Hàn lười nhác noi: "Nghe nói vườn trái cây của Ngô gia đang vào mùa hoa nở, buổi chiều chúng ta đến đó giết thời gian."
Tố Nguyệt chợt hiểu, đầu thò ra cửa sổ xe, quả nhiên nhìn thấy phía trước có dốc núi nhỏ, những đóa hoa màu trắng nở đầy trên những đồi núi xa xa, cảnh đẹp ý vui. Tuy kiếp này nàng quyết chí báo thù nhưng cũng không cản trở nàng hưởng thụ, cao hứng gọi Ngưng Hương, " Muội mau đến xem, có nhận ra đây là hoa gì không?"
Cửa sổ xe không lớn, Tố Nguyệt lui về sau, đẩy Ngưng Hương ra xem.
Ngưng Hương nhìn, lắc lắc đầu, nàng cũng không biết.
"Là cây táo hồng, nghe nói hoa của nó khá giống như hoa đào, hoa mai." Bùi Cảnh Hàn mở miệng giải thích.
Tố Nguyệt nghe thế, tiếp tục thò đầu ra ngoài nhìn.
Ngưng Hương lại biến sắc.
Lục Thành chính là làm việc ở một mảnh đất trồng cây táo hồng, hôm nay hắn hắn xuất hiện ở Lưu Tiên trấn, có lẽ là làm việc ở gần đây, vậy xung quanh Lưu Tiên trấn này có được mấy vườn trái cây? Không phải Lục Thành làm trong khu vườn phía trước đấy chứ?
Đang nghĩ ngợi, Trường Thuận đang đánh xe bên ngoài đột nhiên nhắc nhở: "Thế tử, phía trước có cái dốc, xuống dốc thì sẽ đến bên ngoài vườn trái cây, mọi người ngồi vững nhé!"
Bùi Cảnh Hàn ừ một tiếng, ý bảo hai tỷ muội của Ngưng Hương nên vịn chắc.
Ngưng Hương không yên lòng nắm lấy cửa sổ bên thành xe, không lâu sau, thân xe đột nhiên hạ thấp xuống, rất nhanh lại vững vàng xuống, sau đó ngừng lại.
"Thế tử, em..."
Ngưng Hương muốn viện cớ nói thân thể của mình khó chịu, tìm cớ để được ở lại trên xe ngựa chờ, không ngờ Tố Nguyệt đã vén mành xe lên, nàng thói quen nhìn ra ngoài, liền gặp Lục Thành đang đứng bên cạnh một ông lão, đôi mắt hoa đào thâm thúy đang nhìn nàng, bên trong đó hoàn toàn không hề có ngạc nhiên mừng rỡ, thật yên lặng, giống như hai người chưa từng quen biết nhau.
Trái tim đang thấp thỏm không thôi, đột nhiên lại trở nên bình thản.
Nhìn thấy thì nhìn thấy đi, nàng xác thực chính là nha hoàn của Bùi Cảnh Hàn, nàng làm việc theo đúng bổn phận của mình, không cần quan tâm người khác nghĩ như thế nào.
Thản nhiên, Ngưng Hương vững vàng xuống xe.
"Thế tử, thảo dân là quản sự của vườn này họ Lý, lão gia nhà thảo dân biết được thế tử đến ngắm hoa, đặc biệt dặn dò thảo dân đến dẫn đường cho thế tử."
Lý bá đã hơn năm mươi tuổi khẽ khom lưng, chào hỏi có chút cẩn trọng, sau đó lại giới thiệu đồ đệ của mình cho Bùi Cảnh Hàn, "Hắn gọi là Lục Thành, thế tử có chuyện gì cần phân phó, cứ bảo hắn đi làm."
Bùi Cảnh Hàn đối với bọn họ không có hứng thú, liếc cũng không cần, đi thẳng về phía trước.
Ngưng Hương Tố Nguyệt đuổi theo sát.
Trường Thuận phân phó thay chủ nhân nhà mình nói: "Các ngươi ở bên ngoài trông xe, thế tử có chúng ta hầu hạ, không cần các ngươi đi theo."
Nói xong muốn theo sau.
Đã đi đến hàng rào ngoài cửa vườn trái cây Bùi Cảnh Hàn quay đầu lại nhìn hắn một cái.
Trường Thuận lập tức hiểu, chủ nhân cũng không cần hắn hầu hạ, có chút mất mặt, Trường Thuận phẫn nộ chui vào xe lim dim ngủ.
"Chuyện này..." Lý bá có chút khó khăn nhìn về phía Lục Thành, ông chỉ có kĩ thuật xử lí vườn cây ăn quả, nếu gặp phải chuyện gì thường theo thói quen nhìn về phía đồ đệ yêu am hiểu nhất là giao tiếp để thương lượng.
Lục Thành trấn định nói: "Nếu thế tử đã không cần chúng ta hầu hạ, chúng ta tiếp tục đi làm việc thôi, lát nữa thế tử có yêu cầu thì chúng ta lại tiếp."
Lý bá gật gật đầu, nói với Trường Thuận một tiếng, sau đó hai thầy trò lại đi vào vườn trái cây.
Trong vườn trái cây, Tố Nguyệt cực kì thích những đóa hoa màu hồng phấn trên cây táo hồng này, nhịn không được muốn bẻ một cành.
Ngưng Hương vội vã ngăn cản nàng ấy, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Đây là thành quả của người ta, đừng bẻ..."
Tố Nguyệt lúc này mới nhớ ra, cười buồn bã, "Ôi, tỷ thật là, thiếu chút nữa đã quên rồi, còn tưởng là hoa mai của Hầu phủ chúng ta chứ."
Bên cạnh lại duỗi ra một bàn tay, không chút lưu tình bẻ gãy cành hoa nàng vừa định hái, đưa cho nàng nói: "Thích thì cứ hái, khi nào về thì thưởng thêm bạc cho bọn họ."
Tố Nguyệt ngẩng đầu, rơi vào khuôn mặt phong lưu tuấn mỹ của Bùi Cảnh Hàn.
Nàng cười rạng rỡ, đón nhận cành hoa đi về phía trước.
Bùi Cảnh Hàn lại muốn bẻ cho Ngưng Hương, nhưng Ngưng Hương lại lắc đầu, "Em không thích hoa này, thế tử đừng hái..."
Nói xong vội vã đuổi theo Tố Nguyệt.
Bùi Cảnh Hàn nhìn những cánh hoa trên cành đang e ấp nở, cười đầy ý vị sâu xa, chậm rãi thong thả bước đi.
Đi dạo khoảng hai khắc, chợt, sau lưng ba người truyền đến một giọng nói, "Thế tử, sư phụ của thảo dân bảo thảo dân đến hỏi ngài có cần nước trà hay không."
Ngưng Hương căng thẳng trong lòng, không cần quay đầu lại, cũng biết đó là Lục Thành.
Bùi Cảnh Hàn nhìn chung quanh vườn cây ăn quả một vòng, ngược lại tò mò hỏi một câu, "Chỗ của các ngươi có trà ư?"
Lục Thành rủ mắt xuống và đứng đó, không kiêu không nịnh nói: "Xác thực không có trà, nhưng trong vườn có nước nước suối, ngọt tinh khiết, lão gia nhà thảo dân mỗi ngày cũng sẽ phái người đến đây lấy nước về pha trà dùng."
Bùi Cảnh Hàn gật đầu, nhìn chung quanh. Ngưng Hương khẽ cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, Tố Nguyệt lại không ngừng ngó nghiêng ngắm cảnh chung quanh, dưỡng như khát nước khẽ liếm liếm môi. Ánh mắt lưu luyến nhìn đôi môi đỏ tươi của nàng ấy một cái, Bùi Cảnh Hàn cảm thấy không nhịn nổi nữa, phân phó Ngưng Hương nói: "Quả thật có chút khát, em theo hắn đi lấy nước đi."
Có hoa, có mỹ nhân, thiên thời địa lợi, hắn muốn ăn Tố Nguyệt đỡ thèm trước.
Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục - Tiếu Giai Nhân