Số lần đọc/download: 480 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 00:25:38 +0700
Chương 18
T
ứ Phương nhìn ông, “Cha muốn hỏi ý kiến của con, con không đồng ý.”
Hạ Hữu Quân đưa tay lấy hộp thuốc lá, lấy một điếu nói, “Chuyện trước kia, hiện giờ hắn đã biết sai rồi, về sau cũng sẽ không dám làm lại.”
Sắc mặt Tứ Phương nghiêm túc, “Hắn là một trái bom hẹn giờ, để ở bên người không an toàn.”
Hạ Hữu Quân nhả thuốc nói, “Tứ Phương con chưa biết nhìn người đâu, Tự Huy dù sao cũng đã theo ta mười mấy năm, nói thật, có đôi khi so con trai ta còn thân cận hơn, năm đó đánh nhau sống chết giành địa bàn, hắn đối với ta rất trung thành và tận tâm. Hiện tại hắn cũng đã già, còn có thể làm cái gì nữa, chẳng qua là về dưỡng lão mà thôi, ta thật sự không đành lòng để hắn ở trên rừng hoang đó nữa.”
Tứ Phương trầm mặc một lúc, anh biết cha anh và Trần Tự Huy có giao tình vững chắc, nhưng anh vẫn giữ lập trường cũ, “Con vẫn cho rằng hắn không đáng tin, để ở bên người mất nhiều hơn được.”
Hạ Hữu Quân không nói nữa, im lặng nhả thuốc.
Lại Văn đang chuẩn bị xuống lầu nói chuyện với Vương thúc, mới vừa đi xuống đã nhìn thấy Tứ Phương đứng ở bậc cầu thang gần cửa sổ trầm tư.
Cô nhìn anh một lát, không biết nên đi qua hay không, thì Tứ Phương như cảm giác được ánh mắt của cô, xoay người lại nhìn cô, sau đó đi lên ôm cô vào phòng khách tầng 3.
Anh ôm cô cùng ngồi xuống sô pha, đầu nhẹ đụng vào đỉnh đầu cô, hỏi: “Em đang xem gì vậy?”
“Xem hải tặc vương, anh có nhiều đĩa hải tặc vương thật.” Lại Văn ngoan ngoãn nói, cô biết anh có chuyện, bởi vậy cũng không giám đùa anh nữa.
Tứ Phương hôn vào trán cô, “Lúc trước biết em thích xem hải tặc vương, anh muốn có thêm nhiều để tài để nói chuyện, vì thế mới mua về xem, sau đó chúng ta lại chia tay, anh lâu rồi cũng chưa xem lại.”
” Xin lỗi” Lại Văn nhẹ nhàng ôm lấy anh.
“Nha đầu ngốc” Tứ Phương lại hôn lên trán cô
Đầu năm mới, Lại Văn cùng Tứ Phương xuất phát, đến Đảo Maldives nghỉ phép.
Lại Văn lần đầu tiên đi máy bay, cô nắm chặt lấy tay Tứ Phương, cực kỳ hồi hộp.
Chờ máy bay hạ cánh, cánh tay Tứ Phương đã bị Lại Văn bấu đến đỏ ửng. Tứ Phương xoa đầu cô, “Không có việc gì, không có việc gì.”
Lại Văn do tình thần căng thẳng quá, nên rất muốn ngủ. Cô mặc kệ đi ô tô hay đi xe lửa, vừa lên xe liền ngủ, nên lên máy bay chỉ chốc lát sau, cô đã dựa vào vai Tứ Phương thiếp đi.
Lại Văn ngủ cả chuyến đi, ngay cả cơm máy bay cũng bỏ lỡ. Máy bay hạ cánh, Tứ Phương mới gọi cô, lúc cô mơ mơ màng màng giúp cô vén lại tóc, sau đó kéo cô xuống máy bay.
Ra đại sảnh sân bay, một luồn không khí nóng thổi mạnh vào mặt.
Liếc mắt một cái cũng có thể thấy biển, hóa ra này sân bay cũng là một đảo nhỏ, thật làm cho người ta sợ hãi mà than.
Có một người đàn ông trung niên người địa phương tới đón họ, sau đó lái ca nô hướng đến đảo dừa. Dọc đường Lại Văn đều hưng phấn nhìn đông nhìn tây, lúc này ngồi trên ca nô, bị biển cả bao la bát ngát bao quanh, bốn phía là nước biển trong suốt thấy đáy, cá cảnh nhiệt đới màu sắc tươi đẹp bơi lội ở bốn phía, bản thân giống như một chú cá tự do trên biển.
Rất nhanh đến đảo dừa, đảo này cũng không lớn lắm, trên đảo có rất nhiều thực vật nhiệt đới, quả dừa ở cao cao, cây chuối thấp bé, hoa mai ba cánh màu hồng nhạt cùng các loại hoa xinh đẹp không rõ tên, các loại thực vật màu sắc cực kỳ tươi đẹp.
Hoa tươi nở rộ ở mọi ngóc ngách, trong không khí phản phất mùi hoa thơm nhè nhẹ, không khí ướt át, làm cho người ta cảm giác thực thoải mái.(mình ghét tả cảnh thế…mà chap này toàn tả cảnh hix)
Bờ cát trắng rất đẹp, trên đảo có rất nhiều phòng ốc xây trên mặt nước hướng về phía biển, còn có rất nhiều phòng ốc xây trên bờ cát tự nhiên, nóc nhà đều lợp cỏ tranh, phong cách có vẻ cổ xưa lại rất tự nhiên. Mỗi một phòng phần phía trước đều có hành lang, mái hiên đều hướng về phía bờ cát.
Lại Văn cảm thấy hai mắt của mình hoa mất, nơi này thật sự rất đẹp. Tứ Phương kéo tay cô, xuyên qua cầu xếp, đi vào phòng ốc xây trên biển.
Oa, vừa vào cửa, Lại Văn lại cảm thán, bên trong đều được dựng bằng gỗ, hai bên vách tường là thủy tinh trong suốt, ở chính giữa sàn cũng là thủy tinh trong suốt, dù ở trong phòng, cũng có thể nhìn thấy các loại cá nhiệt đới màu sắc rực rỡ bơi qua lại.
Lại Văn hưng phấn giống như chú khỉ con, nhảy lên lưng Tứ Phương, tay cầm lấy đầu của anh vò nhẹ, “Tứ Phương, anh mau nhìn này, nơi này thật đẹp a!”
Tứ Phương đột nhiên ôm cô lên,đem cô ôm về phía trước, “Thích không?”
Lại Văn ôm cổ anh, hưng phấn nói, “Thích, siêu thích, nơi này thật sự rất đẹp a.”
Tứ Phương muốn hôn cô, nhưng cô lại hưng phấn quá, thoát khỏi vòng tay anh chạy ra ngoài hành lang, nắm lấy lan can, lớn tiếng cảm thán, “Oa, thật đẹp “
Tứ Phương cười lắc đầu, anh lớn tiếng nói với Lại Văn “Em chơi một lát, anh đi tắm trước, sau đó đi ăn cơm.”
Lại Văn sôi nổi lên tiếng, “Vâng.”
Lại Văn không thể không cảm thán, oa, thật đẹp, nước biển trong suốt thấy đáy, nhìn một cái có thể đến đáy. Trong nước biển, có mọi loại cá đủ màu sắc, hình thù kỳ quái mà Lại Văn chưa bao giờ thấy.
Nhìn một bên hành lang có một bậc thang dẫn xuống nước biển, Lại Văn hưng phấn bỏ giầy, xăn ống quần, đi chân trần xuống bậc thang. Cô ngồi xuống bậc thang cuối, đem chân nhúng vào trong nước biển, nghịch ngờm chơi đùa với bầy cá, thỉnh thoảng ha ha cười ra tiếng.
Lại Văn chơi một lát, lại muốn đi xuống một chút nữa, không ngờ bị trượt chân, ngã nhào vào trong nước.
Lại Văn vốn không biết bơi lại bị rơi vào nước cảm giác bốn phía giống lốc xoáy cực lớn, làm cho cô không có điểm tựa, không có chỗ dựa vào, trong đầu càng thêm thêm bối rối, tay chân luống cuống vung loạn xạ, phải uống mấy ngụm nước biển. Vì uống nhiều nước nên bị nghẹn, cô cảm giác càng thêm choáng váng, nhưng vẫn cố gắng nổi lên, cố gắng gọi Tứ Phương, “Tứ Phương, cứu em…” “Tứ Phương, Tứ Phương… “
Lúc này Tứ Phương vừa vặn tắm xong, anh thật ra cũng không nghe thấy tiếng Lại Văn,vì loại phòng này xây trên biển, vì sợ hải triều ảnh hưởng đến giấc ngủ của khách, nên cách âm rất tốt.
Nhưng Tứ Phương vẫn ra ngoài nhìn một cái, lại không thấy Lại Văn, trong lòng anh căng thẳng, cấp tốc vọt đến hành lang, vừa nhìn thấy Lại Văn ở dưới nước biển, anh rất nhanh ba bước thành hai bước, phi thân nhảy xuống biển, nâng Lại Văn lên, ôm cô đi lên.
Anh run run đặt Lại Văn nằm ngửa ra, đang chuẩn bị giúp cô làm hô hấp nhân tạo, đã thấy cô nâng tay lên. Tứ Phương vội vàng đem cô ôm vào trong lòng, lo lắng gọi, “Lại Văn, em sao rồi?”
Lại Văn ói ra mấy ngụm nước biển, khụ khụ vài cái, hổn hển thở, yếu đuối nói, “Em không sao “
Tứ Phương lúc này mới âm thầm nhẹ nhõm thở dài một hơi, lúc nãy nếu anh ra muộn một chút, Lại Văn có thể đã bị nước biển cuốn đi, lúc này trong lòng nghĩ mà cảm thấy sợ, khiến cơ thể anh không nhịn được run lên.
Anh ôm chặt Lại Văn, tức giận phát mạnh vào mông cô, “Ai cho em đi xuống, có biết như vậy làm anh lo thế nào không.”
Lại Văn oa một tiếng khóc thật to, cô vừa sống sót sau tai nạn, bây giờ lại bị Tứ Phương giận dữ mắng như vậy, cảm thấy bản thân thật oan ức.
Tứ Phương chùi nước mắt cho cô, ôm cô vào phòng tắm xả nước ấm, sao đó lấy khăn bao cô lại ôm đến giường, rồi dùng máy sấy sấy tóc cho cô.
Lại Văn nhìn khuôn mặt lạnh băng không nói gì của anh, cũng không dám ủy khuất nữa, vốn là ngày nghỉ, đều bị cô hồ đồ gây chuyện, hại anh lo lắng như vậy.
Lại Văn giật nhẹ áo Tứ Phương, vẻ mặt đáng thương nhìn anh “Đừng giận mà.”
Tứ Phương cũng không thèm để ý cô, chỉ lo sấy tóc cho cô, khuôn mặt vẫn lạnh tanh.
Lại Văn nghĩ chắc phải nịnh bợ Tứ Phương thôi, nhưng mới nãy vùng vẫy trong nước mất rất nhiều sức, lại nghe tiếng máy sấy thổi đều đều, chỉ một lát, Lại Văn liền ngủ.
Tứ Phương sấy tóc cho cô xong, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Lại Văn, không khỏi thở dài một hơi. Anh cúi xuống hôn cô, rồi ngã nằm xuống, đem cô ôm chặt vào trong lòng.
Buổi sáng tỉnh lại, bốn phía đều im ắng, Tứ Phương mở mắt đã không thấy Lại Văn, anh bật dậy, lao ra khỏi phòng. Tìm khắp nơi mới phát hiện Lại Văn đang mặc một cái váy dài, cô đang ngồi xổm ở trên chiếc cầu xếp. Trên váy cô có rất nhiều hoa đủ màu sắc, cô đang xếp chúng thành hình dạng gì đó. Tứ Phương đến gần một chút mới nhìn thấy mấy đóa hoa này xếp thành hai chữ”Tứ Phương”, bên trái còn có một trái tim màu hồng thật to.
Trong lòng Tứ Phương vừa vui mừng vừa kích động, anh đi đến phía trước ôm Lại Văn.
Lại Văn để những đóa hoa còn lại nhẹ nhàng để rơi xuống bốn phía, xoay người sang chỗ khác, ôm chặt Tứ Phương.
“Xin lỗi, về sau em sẽ ngoan hơn.” Lại Văn nhỏ giọng nói.
“Đứa ngốc” Tứ Phương vuốt ve lưng cô, nhẹ nhàng nói.
Bởi vì Lại Văn gây ra chuyện như vậy, nên ăn xong bữa sáng, Tứ Phương liền đổi phòng từ trên mặt nước thành phòng ở trên bờ cát. Lại Văn cảm thấy rất tiếc, không thể ở thêm trong phòng đẹp như vậy. Nhưng mà dù sao phòng ở trên bờ cát cũng không tồi, trang trí cũng rất lãng mạn.
Có lúc Tứ Phương muốn đưa cô đi tắm biển, nhưng bây giờ lại không dám cho cô đụng vào nước. Ban ngày hai người đành đi bộ dọc theo hòn đảo, cùng du khách khác ở trên bãi biễn đánh bóng chuyền, nằm võng dưới tàng cây dừa phơi nắng nghe nhạc. Buổi tối thì đi tới bãi biễn móc cua, rồi lại ngồi ngắm sao. Lại Văn chưa bao giờ ngắm trời nhiều sao đến như vậy, bầu trời như trong suốt tựa như có thể giơ tay lên là có thể đụng tới.