Ta có thể vượt qua những khó khăn có thật, chứ không thể vượt qua những khó khăn tưởng tượng.

Theodore N. Vail

 
 
 
 
 
Tác giả: 32++
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 160 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 765 / 4
Cập nhật: 2017-09-24 23:14:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19: “Bạch Mã” Lại Xuất Hiện
áng sớm ngày thứ hai, Tôn Vũ đi tới trước cửa phòng Công Tôn Toản.
Phía Đông vừa hé lên ánh sáng, gió thổi tới mang theo hương vị khắc nghiệt, ngoài thành kỵ binh Ô Hoàn đã chuẩn bị tổng tiến công, bốn vạn kỵ binh sát khí phát ra mạnh mẽ, khiến cho vạn vật chìm trong cảnh vắng vẻ tiêu điều.
Khi Tôn Vũ đi vào phòng Công Tôn Toản, Công Tôn Toản đã tỉnh, hông nàng đang quấn vài vòng vải trắng dầy, trên người mặc khôi giáp, dùng hai đầu thiết mâu chống đỡ trọng lượng cơ thể, nàng đang ngồi trên đầu giường.
- Ngươi tới rồi!
Thấy Tôn Vũ tới, Công Tôn Toản mỉm cười ôn nhu, vì mất máu quá nhiều khiến cho gương mặt tái nhợt nay vì thẹn thùng mà có chút đỏ ửng.
- Đi thôi, chúa công!
Tôn Vũ bế nàng lên một con ngựa trắng, sau đó lại kéo Triệu Vân lên, ba người một ngựa, may mắn là ba người đều không nặng lắm, đây lại là bảo mã của Công Tôn Toản, nên áp lực cũng không lớn.
Nắng sớm vừa lên, Công Tôn Toản ngồi trong lòng Tôn Vũ, cảm thấy toàn thân ấm áp. Nàng ngẩng đầu nghiêm khắc hạ lệnh:
- Gọi tất cả Bạch Mã Nghĩa Tòng tới cửa Nam tập hợp, ta có chuyện muốn nói với bọn họ.
Nghiêm Cương kỳ quái nhìn Tôn Vũ đang ôm Công Tôn Toản, tuy nhiên nàng cũng không thấy có gì lạ, ngay cả Vương Môn kia cũng biết chúa công có ý với Tôn Vũ, lúc này thấy bọn họ ngồi chung một ngựa, cũng không thấy có gì là lạ.
Không lâu sau, năm nghìn Bạch Mã Nghĩa Tòng đi tới cửa nam, đội ngũ sắp xếp chỉnh tề, đợi Công Tôn Toản lên tiếng. Tinh thần bọn họ còn chưa được khôi phục, người người đều ủ rũ gục đầu, bộ dáng hữu khí vô lực
Khi Tôn Vũ ôm Công Tôn Toản đi tới trước mặt chư quân, không ít binh lính nghĩ thầm: chúa công không thể tự mình cưỡi ngựa, còn phải để người khác ôm mới cưỡi được ngựa, chúng ta nhất định là không sống được lâu nữa rồi.
Thấy Bạch Mã Nghĩa Tòng mất hết sĩ khí, Công Tôn Toản trong lòng cũng lo lắng, Tôn Vũ thấp giọng nói bên tai nàng:
- Bá Khuê, ngươi nói với bọn họ, thương thế của ngươi đã tốt hơn phân nửa, có thể sử dụng “Bạch Mã” chúng ta hôm nay sẽ xông ra ngoài.
Công Tôn Toản ngồi trong lòng hắn, cảm giác được nhịp đập của tim hắn và nhiệt độ cơ thể, đầu vang lên một tiếng, sau đó nói với Bạch Mã Nghĩa Tòng:
- Chư quân nghe lệnh, thương thế của bổn tướng quân đã không đáng ngại, hiện tại có thể xuất ra “Bạch Mã”, lát nữa chúng ta sẽ mở cửa Nam xông ra ngoài thành, đi thẳng về Bắc Bình. Chư quân tướng sĩ phải dũng mãnh giết địch, như vậy có thể thoát ra tìm được đường sống.
Nàng nói xong những lời đó, vì dùng sức quá mạnh, miệng vết thương lại đau đớn, nhịn không được mà căng cứng người.
Bạch Mã Nghĩa Tòng làm sao có thể tin thương thế của nàng có thể tốt lên, ai ai cũng đều có vẻ do dự.
Tôn Vũ tận dụng thời cơ, hừ lạnh một tiếng, NM01 lập tức từ người hắn phát ra lam quang. Bởi vì hắn đang ôm Công Tôn Toản nên lam quang này cuối cùng là Tôn Vũ phát ra hay Công Tôn Toản phát ra đều không nhìn rõ được.
Lam quang cùng hai chữ “Bạch Mã” hiện ra trên đầu Công Tôn Toản khiến cho năm nghìn quân sĩ Bạch Mã đều trợn tròn mắt.
- Oa, chúa công đã khôi phục rồi!
- Bạch Mã!
- Chúng ta được cứu rồi! Là Bạch Mã!
- Ha ha ha, đột nhiên ta thấy toàn thân tràn đầy sinh lực.
- Hiện giờ ta ít nhất có thể đánh được mười tên địch, ha ha!
Bạch Mã Nghĩa Tòng nhìn thấy hai chữ “Bạch Mã” liền vỗ tay hoan hô vang trời, dũng khí thất lạc trong nháy mắt đã quay lại, bàn tay đang mềm nhũn liền lập tức nổi gân xanh, mạch máu căng lên.
Đây là sự bộc phát sau khi đè nén đã lâu, mấy ngày qua mất đi sự lãnh đạo của Công Tôn Toản, bọn họ giống như chuột chạy qua đường. Bây giờ có “Bạch Mã”, bọn họ lại từ chuột biến thành mãnh hổ, sát khí so với bình thường càng thêm cuồng bạo.
Tôn Vũ thở dài trong lòng, những người này, haiz, sĩ khí cứ vậy ngày càng dâng cao. Nếu họ biết “Bạch Mã” chỉ là cái thùng rỗng, không thể tăng cường lực lượng cho bọn họ, không biết khi đó bọn họ sẽ biến thành bộ dáng gì.
Công Tôn Toản thấy sĩ khí Bạch Mã Nghĩa Tòng khôi phục, trong lòng không khỏi vui vẻ, nàng nhẹ nhàng uốn éo trong ngực Tôn Vũ, thở dài:
- Tôn tiên sinh, ngươi quả là người thần bí, đột nhiên còn có võ tướng kỹ như vậy … Ta thật không biết ngươi làm thế nào.
Quá khen, ta chỉ là tiểu đạo, kỹ năng “Bạch Mã” kia của người mới là chính đạo, ta còn không hiểu ngươi làm sao mà biết được, Tôn Vũ miên man suy nghĩ trong lòng.
Lúc này ngoài thành quân Ô Hoàn cũng bị kinh động bởi tiếng hoan hô của Bạch Mã Nghĩa Tòng, bốn phía ngoài thành đều vang lên tiếng kèn “Ô ô ô”, bốn vạn đại quân Ô Hoàn bắt đầu xuất kích, hôm nay công thành được coi là điểm mấu chốt của Ô Hoàn. Nếu như có thể dẹp được Công Tôn Toản, cả U Châu sẽ rơi vào tay Ô Hoàn.
Tôn Vũ lớn tiếng ra lệnh:
- Mở cửa Nam, toàn quân chuẩn bị đột kích!
- Cánh quân bên trái Điền Dự đã chuẩn bị xong
- Cánh quân bên phải Nghiêm Cương đã chuẩn bị xong.
- Tốt! Chúng ta xông lên.
“Bính” Cửa Nam mở rộng, Bạch Mã Nghĩa Tòng giống như một dải mây trắng, ồ ạt xông ra từ phía Nam. Năm nghìn ngựa trắng, năm nghìn quân sĩ áo choàng trắng, tạo nên một con sóng lớn màu trắng cuồn cuộn.
Tôn Vũ thì thào nói:
- NM01, lấy hết khả năng của ngươi, lam quang, phát ra thật nhiều lam quang.
“Bạch Mã”
Hai vòng tròn lớn màu lam hiện lên trên đỉnh đầu Công Tôn Toản và Tôn Vũ, lam quang bay xa vạn trượng, từng đợt ánh sáng bắn tới trên người Bạch Mã Nghĩa Tòng, tuy nhiên những lam quang này không phải là võ tướng kỹ, đây là do NM01 tỏa ra ánh sáng bình thường, nhưng lại có tác dụng tâm lý khiến cho Bạch Mã Nghĩa Tòng cảm thấy bản thân mình trở nên lớn mạnh vô cùng, tinh thần hết sức phấn chấn.
- Giết!
Không biết ai hô một câu, sau đó năm nghìn Bạch Mã Nghĩa Tòng đồng loạt hét lớn:
- Giết
Thanh âm vang vọng khắp nơi, sát khí tràn ngập.
Phụ trách tấn công cổng phía Nam của Ô Hoàn là “Kỵ tướng” Trương Cử, lúc này nàng trừng mắt nhìn, năm nghìn Bạch Mã Nghĩa Tòng giống như mãnh hổ ngẩng cao đầu, sĩ khí vang dội không có bất kỳ đội quân nào có thể chống lại được. Trong quân lam quang nhấp nháy, hai chữ “Bạch Mã” cách xa từ một dặm cũng có thể thấy rõ ràng. Hỡn nữa hai ánh hồng quang chớp động, Nghiêm Cương và Điền Dự đang dẫn đầu công kích.
Trương Cử trong lòng run sợ, mất hết khí lực, nàng không dám tiến lên nghênh địch, đành ghìm ngựa bỏ chạy.
Triệu Vân bị Tôn Vũ dùng một đoạn vải trắng buộc phía sau lưng, hắn một tay ôm chặt Công Tôn Toản, một tay cầm đại chùy, đánh ngửa xông thẳng về phía trước, bên người là hàng loạt quân sĩ áo choàng trắng của Bạch Mã Nghĩa Tòng.
Lần công kích này giống như thiên binh thiên tướng xuống phàm trần, kỵ binh Ô Hoàn ở cửa Nam bị giết kêu khóc, sau một lúc người ngựa ngã xuống, Bạch Mã Nghĩa Tòng từ trong một vạn kỵ binh Ô Hoàn tạo một đường máu xông ra, xuyên thủng đám quân Ô Hoàn.
Từ trong vòng vây của kỵ binh Ô Hoàn quân của Bạch Mã Nghĩa Tòng đã mở một đường máu xông ra, trên đường không có bất kỳ sinh vật nào chắn ngang, nếu có ai can đảm đứng ra can đường đều sẽ bị dẫm nát dưới vó ngựa, máu tươi cùng các bộ phận của thân thể trải đầy trên mặt đất.
Vừa lao ra khỏi trận địa của quân địch, Bạch Mã Nghĩa Tòng sĩ khí giảm đi hẳn.
Có người ngạc nhiên nói:
- Ồ! Không đúng, khí lực của ta dường như không còn lớn như bình thường.
- Cảm giác khí lực không lớn lắm.
- Bạch Mã thật sự hữu hiệu sao?
- Không đúng, dường như ta không cảm giác được uy lực của Bạch Mã.
Đội quân Bạch Mã Nghĩa Tòng dù sao cũng đã chiến đấu dưới trướng Công Tôn Toản đã lâu, đối với sự trợ lực của “Bạch Mã” và không có sự trợ lực của “Bạch Mã” bọn họ đều có thể phân biệt được. Sau khi xông ra khỏi thế trận quân Ô Hoàn, bọn họ mới giật mình, trên người căn bản không cảm nhận được sự trợ lực của “Bạch Mã”. Sát khí giết địch toàn bộ dựa vào tác dụng tâm lý.
Chư quân đều kỳ quái nhìn về phía Công Tôn Toản.
Tôn Vũ tranh thủ thời gian thấp giọng nói bên tai Công Tôn Toản:
- Bá Khuê, mau giả bộ bất tỉnh.
Công Tôn Toản dùng thủ đoạn lừa dối thủ hạ, cũng không còn mặt mũi nhìn người khác, dứt khoát nhắm hai mắt “ngất” luôn.
Tôn Vũ lập tức lớn tiếng kêu:
- Không tốt rồi, chúa công lại hôn mê, chúng ta tranh thủ thời gian chạy về phía Nam, nếu quân địch đuổi tới thì gay to.
Chư quân trong lòng khẩn trương, bây giờ mới nhớ ra là mình đang trong tình huống thế nào, tranh thủ thời gian ghìm ngựa bỏ chạy về phía Nam. Trải qua việc này, sự tin tưởng của bọn họ lại khôi phục chút ít, dù không có sự lãnh đạo của Công Tôn Toản, bản thân cũng tự nhận ra sức chiến đấu của mình. Tuy sĩ khí không còn dâng cao như lúc đầu nữa, nhưng cũng không bị mất đi hoàn toàn, muốn bỏ chạy cũng không phải khó khăn gì.
Công Tôn Toản nhắm mắt thở dài:
- Chúng ta cứ chạy như vậy, Quản Tử thành làm sao bây giờ? Nguy Du còn ở trong thành, còn có binh sĩ và dân chúng trong thành.
Tôn Vũ thấp giọng nói bên tai nàng:
- Yên tâm, mục tiêu của quân địch là ngươi, chúng ta bỏ chạy, bọn chúng sẽ đuổi theo, nếu ngươi cứ ở trong Quản Tử thành không đi, như vậy Quản Tử thành mới thực sự gặp nguy.
- Ai … Bỏ chạy thôi.
Công Tôn Toản không nói, nhắm mắt lại hưởng thụ sự ôm ấp của Tôn Vũ.
Tôn Vũ “thay mặt chúa công ra lệnh cho tam quân” cưỡi ngựa dẫn Bạch Mã Nghĩa Tòng chạy thẳng về phía Nam, cắm đầu bỏ chạy.
Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa - 32++