Medicine for the soul.

Inscription over the door of the Library at Thebes

 
 
 
 
 
Tác giả: David Baldacci
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: Memory Man
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 82 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 17
Cập nhật: 2023-06-19 10:54:17 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17
hông thường, tòa án sẽ chật ních người trong một sự kiện như thế này. Một vụ sát hại ba người và có một gã tự đầu thú, xác nhận là do mình làm. Hai ngày trước, đó sẽ là câu chuyện nổi bật nhất ở Burlington, mà có thể là ở cả tiểu bang.
Nhưng sau vụ thảm sát ở trường Mansfield, chẳng còn ai quan tâm đến nữa.
Ừm, thật ra là có một người.
Decker biết tuần tự thủ tục, anh đã ra làm chứng trước tòa vô số lần theo quy trình để khởi tố những kẻ mà anh đã góp sức tóm cổ. Anh đi qua cửa an ninh, gật đầu chào một vài cảnh sát trưởng các hạt mà anh biết, và kiểm tra số phòng xử đăng trên cái bảng ở gần bàn thông tin. Sau đó anh đi tới phòng xử án, tại đây trong khoảng hai mươi phút nữa, Sebastian Leopold sẽ xuất hiện lần đầu tiên trước tòa kể từ khi hắn đi tới đồn cảnh sát và tự đầu thú.
Decker đẩy mở cánh cửa bằng gỗ sồi to nặng và ngồi xuống tại một vị trí chính giữa căn phòng lớn. Anh là người duy nhất có mặt ở đó. Không một chấp hành viên tòa án. Không một phóng viên. Không một luật sư. Báo chí đang bận quan tâm chuyện ở Mansfield rồi, anh nghĩ chừng. Một phần trong anh cũng muốn có mặt ở Mansfield hơn. Nhưng phần quan trọng nhất trong anh muốn bản thân có mặt ở ngay tại chính nơi này.
Một phút sau, luật sư bên nguyên, một người phụ nữ ngoài bốn mươi, bước vào trong phòng xét xử, đi ngang qua Decker và ngồi xuống vị trí của mình ở bàn luật sư. Decker biết Sheila Lynch, nhưng chị ta không nhìn anh. Chị ta mở cặp táp, lấy ra một tập hồ sơ và đọc nó. Decker nhìn chằm chằm vào phía sau gáy của chị ta, phần gáy để lộ bởi vì tóc đã được búi cao, gọn gàng, chuyên nghiệp. Chân váy và áo khoác của Lynch màu đen có vài vết bám bẩn. Phía sau chiếc giày bên phải của chị ta bị thủng một lỗ và đôi tất hơi sờn một chút ở chỗ mép giày chạm tất.
Năm mười phút sau, chính cánh cửa mà Decker đã đi vào lại bung mở một lần nữa. Anh ngoái nhìn ra sau. Lancaster vẫy nhẹ tay với anh. Sau lưng chị là Đội trưởng Miller. Hôm nay, ông đang mặc cảnh phục.
Họ ngồi xuống bên trái và bên phải của anh.
Lancaster nói, “Chẳng biết tôi đã nghĩ gì lúc bảo anh là tôi sẽ gặp anh ở đồn nữa. Tất nhiên anh sẽ phải đến đây chứ.”
“Sao hai người không ở trường Mansfield?” Decker hỏi.
Miller đáp, “Tôi đã đến đó rồi. Từ sáu giờ ba mươi sáng nay. Giờ thì chúng tôi ở đây. Sau vụ này, Lancaster sẽ quay lại trường còn tôi thì ngồi dính đít ở bàn làm việc, giải quyết mấy thứ khắm thối mà tôi không hề muốn đụng đến.”
“Chưa trả lời tại sao hai người lại ở đây,” Decker nói.
“Ờ, hình như là chưa trả lời thật.”
Decker tiếp tục tròn mắt nhìn Miller. “Tôi không mang súng đâu. Tôi đã đi qua cửa an ninh ở cổng vào rồi. Tôi không thể bắn hắn được đâu,”
“Chưa từng nghi ngờ anh dù chỉ một giây,” Miller vừa nói vừa vuốt phẳng một nếp nhăn trên chiếc áo khoác màu xanh thẫm của mình. “Nhưng đây là một vụ án quan trọng, và đó là lý do chúng tôi có mặt ở đây.”
“Các anh có truy được danh tính thật của Leopold không? Có phải hắn từng ở trong hải quân?”
“Chúng tôi đã gửi dấu vân tay tới cơ sở dữ liệu nhận dạng vân tay IAFIS của FBI. Không có kết quả nào.”
Decker nói, “Hắn bảo với tôi hắn từng ở hải quân. Hắn có vết xăm. Nhưng có khi hắn không phải ở hải quân cùa nước ta.”
“Người nước ngoài sao?” Miller nói bằng một giọng trầm ngâm. “Có khi là thế thật.”
“Anh có nghĩ Sebastian Leopold là tên thật của hắn không?” Lancaster hỏi.
“Trước thì không,” Decker trả lời. “Nhưng giờ thì tôi không chắc.”
“Ừm, chúng ta có thể yêu cầu Cục thực hiện điều tra quốc tế cho chúng ta,” Miller nói. “Họ có thể tìm kiếm các cơ sở dữ liệu ở nước ngoài dễ dàng hơn chúng ta.”
Mười giờ đúng, cánh cửa phía sau dẫn vào phòng làm việc của thẩm phán bật mở, và một chấp hành viên tòa án, một người đàn ông béo tốt với bộ ria cong vểnh, bước vào. Ông ta bảo mọi người đứng dậy, và cả bốn người làm theo. Decker nghe thấy tiếng cánh cửa kẽo kẹt đẩy mở, và anh quay lưng lại, nhìn thấy một người phụ nữ trẻ lao vào và chọn một chỗ ngồi ở phía sau. Một tay cô ta cầm một cuốn sổ ghi chép, và tay còn lại thì cầm một cái máy ghi âm nhỏ xíu.
Báo giới. Cả bên báo giới chỉ có đúng một người. Cô ta chắc hẳn là một người rất mới, Decker nghĩ. Nếu không cô ta đã bận đưa tin ở trường Mansfield rồi. Bộ não của anh lục tìm trong cái đống trí nhớ đầy ự trong đầu và rút ra một cái tên.
Alex Jamison.
Người phụ nữ đã gọi điện cho anh để hỏi han về Leopold. Cô ta làm việc cho tờ New Leader. Anh đã cúp máy không tiếp cô ta. Anh đã quay người lại trước khi cô ta có thể hướng sự tập trung vào anh.
Đúng lúc này, thẩm phán Christina Abernathy trong bộ áo choàng màu đen bước vào phòng xét xử. Ông thẩm phán già, đeo kính, yếu ớt, có mái tóc bạc, còn vài sợi, mọc lởm chởm khắp đầu trông như những sợi bông bị xù được dán vào một tờ giấy nến màu hồng giả làm da người. Hội cảnh sát vẫn thường cá cược với nhau chừng nào thì Abernathy sẽ chết gục trên ghế, ngã lộn nhào trên nền đá hoa cương. Decker còn nhớ, ông thẩm phán này chưa bao giờ để cảnh sát kết tội một ai đó một cách dễ dàng, nhưng có lẽ đúng ra thì nên như vậy, anh nghĩ.
Abernathy ngồi xuống ghế và họ cũng vậy.
Cánh cửa phía bên phải mở ra. Buồng tạm giam được đặt ở bên đó, Decker biết điều này.
Sebastian Leopold bước ra trong bộ áo liền quần màu cam sáng, hai tay và chân của hắn bị xích, cùng với hai cảnh sát mặc cảnh phục to cao lực lưỡng áp tải hai bên. Hắn có dáng điệu lê chân trong lúc bước đi do bị xích. Hắn nhìn xung quanh phòng xử án rộng với trần nhà cao như thể hắn chưa hoàn toàn nhận thức được mình đang ở đâu và đang làm gì ở đây.
Hắn được áp tải tới bàn luật sư, mặc dù chẳng có luật sư nào ở đó cả.
Decker ghé sát vào Miller. “Luật sư chỉ định đâu?”
Miller lắc đầu và mấp máy môi, “Rõ là không có.” Trông mặt ông có vẻ không hài lòng trước điều này. Rất không hài lòng.
Hai cảnh sát tháo còng và lùi ra sau.
Chấp hành viên tòa án đứng dậy, cầm một tờ phiếu ghi bản án lên, tóm tắt về vụ án và đọc cáo buộc mà Leopold đang phải đối mặt. Sau đó, khi nhiệm vụ đã hoàn thành, anh ta lùi ra sau với cử chỉ máy móc y như con chim cúc cu trong đồng hồ đang quay trở lại nơi ẩn nấp của mình.
Abernathy chỉnh kính ra nhìn xuống vị trí của luật sư bên nguyên.
“Cô Lynch?”
Lynch đứng dậy, chỉnh ống tay áo, và nói, “Trước hết, ông Leopold bị cáo buộc sát hại ba người, thưa Tòa. Ông ta không có địa chỉ nơi ở cụ thể, và dường như không có mối quan hệ giáo tiếp nào với cộng đồng. Do cáo buộc vô cùng nghiêm trọng, chúng tôi yêu cầu không cho phép tại ngoại và tạm giam nghi phạm ở nhà tù hạt cho tới khi xét xử.”
Ừm, Decker nghĩ trong đầu, tất cả đều đúng như dự đoán. Họ sẽ không thả cho gã này tự tung tự tác đâu.
Abernathy quay sang Leopold và nhìn xuống hắn ta từ cái ghế cao của mình. Rồi ông đánh mắt nhìn sang phía Lynch.
“Luật sư của ông Leopold đâu rồi hả cô Lynch?”
Lynch hắng giọng và nói, “Ông ta không đủ khả năng thuê luật sư và đã có một luật sư công được chỉ định để đại diện cho ông ta. Tuy nhiên, ông Leopold đã từ chối sử dụng các dịch vụ này. Rất nhiều lần, tôi xin nói thêm là như vậy.”
Ánh mắt của Abernathy lại hướng sang phía bị cáo. “Ông Leopold, ông có hiểu các cáo buộc vừa được đọc cho ông nghe không?”
Leopold nhìn xung quanh như thể hắn thắc mắc Abernathy đang nói chuyện với ai thế nhỉ.
“Ông Leopold, ông không muốn có luật sư tư vấn pháp lý sao?” Abernathy hỏi rất rõ ràng.
Leopold quay mặt hướng về phía ông, lắc đầu và nói, “Tôi không có tiền.”
“Đó là lý do chúng tôi chỉ định các luật sư bào chữa công, ông Leopold ạ,” Abernathy cáu kỉnh nói, “Họ đâu có mất phí. Ông có thể cảm ơn Tòa án tối cao đã diễn giải Hiến pháp để có được điều này. Tạm thời tôi sẽ dừng buổi tuyên đọc cáo trạng này lại sau cho tới khi có một ai đó -”
“Là tôi đã làm thưa ông,” Leopold ngắt lời, nói.
Abernathy nhìn chằm chằm xuống hắn ta như thể gã bị cáo là một con bọ yếu đuối đang nằm trên vỉa hè. “Anh nói sao cơ?”
“Tôi đã làm chuyện đó, thế nên tôi không cần luật sư.”
“Có phải anh đang nói với tôi là anh đang nhận tội sát hại ba người ở mức độ cao nhất?”
Tôi đã giết họ, thế nên vâng thưa ông, tôi đoán là tôi đang nhận tội.”
Abernathy dừng một lát để lau sạch cặp kính, như thể làm thế sẽ khiến cho những gì đang diễn ra sẽ rõ ràng hơn một chút. Sau khi đặt lại cặp kính lên cái mũi khoằm dài của mình, ông nói, “Giờ không phải là lúc để đoán đâu, ông Leopold ạ. Đây là cáo buộc hết sức nghiêm trọng, nói đúng ra là nghiêm trọng nhất trong tất cả. Ông có nhận thức được rằng ông đang đánh cược không chỉ sự tự do, mà còn có thể là tính mạn của mình không? Đây sẽ là một vụ có thể sẽ lĩnh mức án cao nhất.”
“Ý ông là án tử hình à?”
Abernathy trông như muốn đột quỵ đến nơi. “Đúng. Tất nhiên ý tôi là đúng là như thế, ông Leopold ạ!”
“Ừm, tôi đang nhận tội bởi vì tôi đã phạm tội. Thế nên tôi đoán chúng ta không cần xét xử gì đâu.”
Abernathy quay sang nhìn Lynch và nói bằng một giọng khiển trách, “Cô Lynch, tôi cảm thấy việc này thật đáng trách.”
“Thưa thẩm phán Abernathy, chúng tôi đã cố gắng hết sức. Ông Leopold từ chối tất cả dù chúng tôi khẩn khoản nài xin ông ấy -”
Abernathy nhìn vượt qua vai Lynch và trông thấy Miller. Giơ tay vẫy chầm chậm, ông ra hiệu cho vị cảnh sát trưởng tiến lên phía trước.
“Chết tiệt,” Miller lẩm bẩm.
Ông đứng dậy, đi trước mặt Decker và Lancaster và vội vã tiến lên hàng ghế cùng với Lynch.
Decker nhìn theo vị đội trưởng cảnh sát, luật sư bên nguyên và thẩm phán tham gia vào một cuộc tranh luận nảy lửa. Ừm, thực ra hì người nói nhiều nhất là Abernathy. Vị thẩm phán có vẻ khá là năng nổ, và hai lần khoa chân múa tay chỉ về phía Leopold.
Miller gật đầu và nói gì đó. Lynch cũng có hành động tương tự và họ vội vã quay lại chỗ ngồi của mình, cả hai trông đều có vẻ buồn bực.
Khi Decker nhìn ông với vẻ mặt thắc mắc, Miller lắc đầu và nói, “Để sau đi.”
Abernathy nói với Leopold, “Tôi yêu cầu tạm thời ông sẽ được đưa quay trở lại chỗ tạm giam. Sẽ có một luật sư công được chỉ định để đại diện cho ông. Sau đó ông sẽ quay trở lại tòa án này để nghe tuyên đọc cáo trạng vào sáng ngày mai.” Ông nhìn sang Lynch. “Và nhanh chóng làm xong đánh giá tâm lý, cô Lynch nhé. Rõ chưa nhỉ?” Chị ta gật đầu, ánh mắt của chị ta né tránh, không nhìn vị thâmt phán. Abernathy nói, “Cảnh sát, làm ơn đưa bị cáo đi.”
Ông gõ búa. Hai cảnh sát mặc cảnh phục ngay lập tức tiến lên trước, đeo còng cho Leopold lúc này vẻ mặt đang hết sức bối rồi, rồi dẫn hắn ra ngoài.
Abernathy nói với chấp hành viên tòa án, “Gọi vụ án tiếp theo đi. Và tôi tin rằng người này sẽ có luật sư.” Khi nói điều này, ông đánh mắt nhìn Lynch trước và tiếp đó đến Miller với vẻ mặt khinh miệt.
Decker, Lancaster và Miller đứng dậy và đi ra khi tù nhân thứ hai được dẫn vào để nghe đọc cáo trạng.
Cô phóng viên đã rời đi tự lúc nào.
Ở ngoài hành lang, Lynch cau có tiến đến chỗ Miller.
Chị ta nói, “Tôi không muốn bị vả vào mặt như thế này trước tòa đâu, Mac ạ.”
“Chúng ta không thể ép buộc hắn ta chấp nhận một luật sư được, Sheila ạ. Cô cũng là người trong cuộc. Cô biết mà.”
“Hừm, hắn sẽ phải chấp nhận có luật sư bất luận hắn có thích hay không, kể cả chỉ là để nhận tội.” Chị ta đưa mắt nhìn Lancaster và sau đó là Decker. “Xin chào Amos, thật tình tôi không bấy ngờ khi thấy anh có mặt ở đây.”
“Thật là không,” Decker đáp.
Lynch quay sang Miller. “Do Abernathy đã yêu cầu đánh giá tâm lý, tôi không dám chắc hắn có khả năng nhận bất kì một tội gì nếu kết quả đánh giá cho ra giống như những gì tôi nghĩ.”
“Ý cô là tâm thần không bình thường,” Lancaster nói.
“Cô đã gặp gã đó rồi. Cô có nghĩ hắn bình thường không?”
“Nhưng mười sáu tháng trước có khi hắn bình thường,” Decker nói.
“Cũng chẳng nghĩa lý gì nếu ngay bây giờ hắn không đủ năng lực pháp lý để ra tòa.”
Chị ta quay người và vội vã rời đi, chiếc cặp táp đập đồm độp vào người.
Decker quay sang Miller. “Sao nào?”
“Thì chúng tôi bị ông Abernathy sạc cho một trận. Ông ấy bực bội khi Leopold không có luật sư biện hộ và ông ấy đúng. Một vụ án khung tử hình mà lại không có luật sư ư? Bất cứ việc gì xảy ra ở cấp này đều sẽ tự động bị lật lại khi kháng cáo. Và Abernathy không thích bị tòa thượng thẩm lật ngược kết luận. Đó là lý do mà ông ấy chỉ trích mạnh nhưu vậy. Tôi ghĩ ông ta cho rằng chúng ta đang cài bẫy ông ta. Ai mà thèm làm vậy chứ.”
“Thế tại sao lại không có luật sư công được chỉ định?” Decker hỏi.
“Như Lynch đã nói đấy, Leopold không muốn. Hắn hoàn toàn bất hợp tác. Hắn cứ nói rằng là đã có tội nên cần đến luật sư làm gì. Chúng tôi đã quá bận với vụ Mansfield, nếu không chúng tôi đã tìm hướng giải quyết khác rồi. Về cơ bản, là chúng tôi đã sai ở điểm này.”
Decker đút hai tay vào túi quần và để cằm hạn xuống tựa vào ngực. “Vậy nếu chỉ định luật sư cho hắn, hắn quay lại, nhận tội, và sau đó thì sao nữa?”
“Ừm, hi vọng là luật sư sẽ thuyết phục hắn không nhận tội, làm như thế trông sẽ ổn hơn. Chúng ta có thể thử thỏa thuận và xem kết quả thế nào. Nhưng chúng ta cũng phải chờ xem kết quả đánh giá tâm lý nói gì. Nếu hắn không đủ năng lực ra tòa thì coi như đổ bể hết.”
“Và nếu hắn ta không có tội thì sao?” Decker hỏi.
“Cậu nghĩ hắn có tội không?” Miller hỏi.
“Tôi gặp gã này có một lần. Tôi không thể nói chắc chắn được gì.”
“Ừm, dù sao thì tất cả những việc đó sẽ không xảy ra trong hôm nay. Thế nên chúng ta còn thời gian.” Miller liếc nhìn sang Lancaster. “Tốt hơn cô nên quay về chỗ Mansfield đi. Tôi nghe nói FBI đang cố tìm cách tiếp quản vụ đó đấy.”
“Và nếu họ muốn, chúng ta có cản được họ không?” Lancaster hỏi.
“Chúng ta sẽ không mặc kệ và để họ muốn làm gì thì làm, Mary ạ,” Miller nghiêm khắc nói. Ông nhìn Decker. “Anh có thể tiếp tục giúp chúng tôi vụ này không? Leopold thì sẽ ở nguyên đó. Còn thằng chó chết ở trường Mansfield, càng để lâu, chúng ta càng khó tìm ra được hắn.”
Mặt Decker rũ xuống. Câu trả lời đáng lẽ ra phải rất dễ dàng. Nhưng lần này thì không hề.
Miller chăm chú nhìn anh một lúc lâu. “Ừm, có gì báo tôi biết nhé.”
Ông quay người và bước đi, để Lancaster và Decker đứng lại trong sảnh. Quang cảnh tòa án đã bắt đầu nhộn nhịp hơn và các hành lang đang ngày một đông đúc hơn. Các bà mẹ gào khóc vì những cậu con trai vướng vào rắc rối. Các luật sư túm tụm với nhau như gà trong lồng. Các cảnh sát đến rồi đi, và đi qua đi lại quanh những người đã hoặc chuẩn bị vướng vào rắc rối.
Lancaster gay gắt nói, “Sao lại do dự thế? Tối qua anh mới nói rằng không để cho kẻ nổ súng thoát cơ mà.”
Decker không trả lời ngay tức thì. Anh đang nhìn theo người phóng viên đứng ở cạnh lối vào của tòa án. Rõ ràng là cô ta đang chờ anh.
“Amos?” Lancaster nói.
Anh liếc nhìn lại về phía người cộng sự cũ của mình. “Tôi sẽ có mặt ở trường cấp ba sau, trong hôm nay.”
“Thế có phải có nghĩa là anh vẫn tham gia?”
“Hôm nay, nhưng để sau,” Decker nói. Anh đi về phía cửa sau.
Cô phóng viên bắt kịp anh ở đoạn giữa hành lang.
“Anh Decker? Anh Decker?”
Kế hoạch ban đầu của Decker là cứ bước đi tiếp, nhưng người phụ nữ tỏ rõ ý là cô ta sẽ cứ thế mà đi theo anh, ra khỏi tòa án, đi xuống phố, và bám theo anh tới kiếp sau nếu cần thiết. Thế nên anh dừng lại ở cửa ra, quay người và cúi đầu nhìn cô ta. Bộ não của anh tự động thu thập các quan sát và đánh giá, chiết lọc chúng thành các nhóm suy luận.
Cô ta tuổi gần hai mươi, xxinh xắn, cao, thanh mảnh, và tóc nâu, với mái tóc cắt ngắn ngang tai. Hai tai không bấm lỗ kể cả chỉ để đeo khuyên. Anh nhìn thấy hình xăm là các chữ cái trên cổ tay trái mà cô ta đã xắn áo lên.
Iron Butterfly. Ồ, nhóm nhạc rock đó đã tái xuất sau khi cô gái này ra đời.
Đôi mắt màu xanh đục tương phản với nước da của cô ta. Một trong số răng cửa bị mẻ, móng tay bị cắt sát đến thịt, ngón tay trỏ bên phải của cô ta từng bị gãy, tuy đã liền nhưng không lành lặn lắm, thế nên nó hơi cong một chút ở chính giữa, và đôi mpoi của cô ta mỏng quá đỗi, lại nứt nẻ. Người cô ta không có mùi thuốc lá, rượu hay nước hoa.
Quần áo của cô ta không mới, cũng không quá sạch sẽ, nhưng hài hòa với dáng người cao, mảnh khảnh. Mặt trong ngón tay giữa bên phải của cô ta có một vết mực đen, đó là vị trí mà cô ta đặt bút. Vậy là không phải một kẻ chỉ biết đánh máy. Cô ta dùng mực.
Gương mặt cô ta sáng bừng nhiệt huyết tuyệt vời của tuổi trẻ và chưa bị cuộc đời làm cho vấy bẩn. Tuổi đó là quãng thời gian tuyệt đẹp trong cuộc đời của bất kỳ ai. Và đó là quãng đời cần thiết. Để có thể vượt qua những gì sắp tới trong những năm sau này.
Nếu tất cả chúng ta đều bắt đầu bước vào đời với nỗi hoài nghi về những điều tốt đẹp, thế giới này sẽ kinh tởm ra làm sao.
“Anh Decker? Tôi là Alex Jamison từ báo New Leader.”
“Cô thích bài In-A-Gadda-Da-Vida? Đó là bài hát bán chạy nhất của Butterfly. Ba mươi triệu bản và vẫn còn đang bán tiếp. Nằm trong top bốn mươi mọi thời đại.” Decker đã đọc được điều này trong một bài viết trên cuốn tạp chí Rolling Stone ba năm trước, trong lúc đang ăn một chiếc sandwich kẹp mức với bơ lạc và uống một ly cà phê tại một quán ăn ở trung tâm thành phố, trong lúc anh là nhân chứng của một vụ phá vỡ đường dây đột nhập ăn trộm mà anh và Lancaster đã tham gia. Nó nằm ở trang bốn mươi hai của cuốn tạp chí, góc dưới bên tay phải. Anh nhìn thấy trang tạp chí cùng bức ảnh đính kèm trong đầu rõ mồn một như thề đang xem qua một màn hình tivi độ phân giải cao. Lúc đầu, khả năng ghi nhớ toàn bộ này khiến anh sợ phát khiếp. Giờ thì với anh nó là một thứ tự nhiên như là việc nhai rồi nuốt.
Trông cô có vẻ bất ngờ trước câu hỏi đó cho tới khi cô ta đưa mắt liếc nhìn hình xăm. Cô ta ngẩng đầu nhìn anh, mỉm cười. “Là mẹ giới thiệu cho tôi âm nhạc của họ giai đoạn đầu. Sau này khi ban nhạc tái hợp lần gần đây nhất, tôi gần như là kiểu bị ám ảnh đấy. Ý tôi là, họ chơi với Jimmy Page và Zeppelin. Nhưng có rất nhiều chuyện bi kịch xảy ra với họ.”
Decker không đáp lại gì để tiếp câu chuyện này, bởi vì âm nhạc không phải là lý do mà cô ta có mặt ở đây, và anh còn cần đi việc khác nữa. Cô ta có vẻ hiểu ý khi thấy anh im lặng.
“Tôi đã cố gọi cho anh. Tôi không thích bám theo người khác tới tận tòa án,” cô ta nói với một chút dè chừng.
Decker tiếp tục nhìn cô ta chăm chăm. Xung quanh họ, mọi hoạt động ở tòa vẫn tiếp tục diễn ra, như đàn ông trong tổ, lãng quên hai kẻ không mời mà xâm phạm vào thế giới luật pháp hết sức lộ xộn của chúng.
“Sebastian Leopold không có luật sư biện hộ.”
“Đúng là thế,” Decker nói. “Nhưng sẽ có.”
“Anh nghĩ sao về tất cả những chuyện này?” Cô ta giơ máy ghi âm. “Anh không phiền chứ?”
“Tôi không có gì để nói cả.”
“Tôi dám chắc ngay lúc này anh đang rất không vui. Ý tôi là, gã đó không biết từ đâu xuất hiện và nhận tội. Chắc hẳn anh phải thấy rối như tơ vò.”
“Tôi chẳng thấy rối gì,” Decker nói. Anh quay người định rời đi.
“Nhưng chắc hẳn anh phải cảm thấy gì đó chứ. Và cảm giác khi đối mặt với Leopold trong đó thế nào? Chắc hẳn nó đã khiến cho anh nhớ lại mọi chuyện.”
Decker mặt đối mặt với cô ta. “Tôi không nhớ lại gì hết.”
Trông cô ta có vẻ sửng sốt. “Nhưng tôi nghĩ -”
“Bởi vì tôi chưa bao giờ quên đi mọi chuyện. Còn bây giờ, tôi còn có việc phải đi.”
Decker bước ra khỏi tòa án và Jamison không bám theo anh.
Ký Ức Vĩnh Cửu Ký Ức Vĩnh Cửu - David Baldacci Ký Ức Vĩnh Cửu