Freedom is not given to us by anyone; we have to cultivate it ourselves. It is a daily practice... No one can prevent you from being aware of each step you take or each breath in and breath out.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: zhttty
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 199 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 724 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 22:50:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.2 - Chương 3: Kế Hoạch Đổ Bộ Cùng...Nguy Cơ!
ào buổi trưa của ngày kế tiếp sau khi thực hiện bước nhảy không gian, tại phòng ăn tụ tập đông đảo các nhà khoa học, bọn họ tụm năm tụm ba thảo luận rôm rả về các tình hình của hành tinh mới tìm thấy.
-…Dựa theo hình chụp thì sơ bộ có thể nhận thấy, tinh cầu này có tầng khí quyển nhưng tầng mây lại mỏng một cách kỳ lạ, hơn nữa cho đến hiện tại thì với các công cụ quan trắc, chúng ta vẫn chưa phát hiện được dấu vết của bất kỳ đại dương hay nguồn nước nào trên tinh cầu này. Thậm chí ở hai cực cũng không phát hiện thấy tầng băng, cho nên có thể kết luận rằng tinh cầu về cơ bản thì có cấu tạo khá giống với sao Hỏa.
Một nhà khoa học có mái tóc bạc phơ, vừa nhìn hình chụp, vừa ăn món thịt bò xào khoai tây, nói.
Nhà khoa học bên cạnh khẽ cau mày, nói:
-Có sự khác biệt chứ, thông qua hình chụp có thể thấy bề mặt tinh cầu này cơ hồ đều là sa mạc, vậy núi đồi ở đâu? Đồng bằng ở đâu? Tựa hồ ở đâu cũng không có, ít nhất theo sự quan sát của chúng ta thì cả viên tinh cầu này tựa hồ đều bao phủ bởi sa mạc. Nhưng kết quả này lại khác hẳn với kết quả thăm dò khí tượng của chúng ta. Nơi đó tựa hồ không hề có cơn lốc xoáy nào mạnh cả, tốc độ gió nơi đó cũng không mạnh đến mức có thể làm phong hóa tất cả đồi núi được, vậy thì sa mạc trên tinh cầu này là từ đâu ra?
Lúc này thì một nhà khoa học nữ người Italy cũng gật đầu tán đồng:
-Đúng thế, điều này hoàn toàn trái ngược với lẽ thường. Trừ phi đã trải qua thời gian trên trăm triệu năm, không, phải là mấy chục tỷ năm không ngừng bị phong hóa mới tạo thành tình trạng như thế, nhưng điều này là vô lý, vũ trụ mới có bao nhiêu năm tuổi? Bất quá cũng không phải không có khả năng, có thể do những kết quả tính toán của chúng ta sai lầm, chứ thực ra tuổi thọ của vũ trụ còn có thể lớn hơn chúng ta dự đoán nhiều lắm.
Lúc đó, một nhà khoa học bưng khay thức ăn vừa vặn đi ngang qua, nghe thấy như thế thì trợn mắt, dựng râu tức giận nói:
-Tại sao nói những kết quả tính toán từ trước giờ là sai lầm? Đây là những tri thức mà tiền nhân đã tích lũy không biết qua bao nhiêu năm! Ngươi dám nói các điều mà vật lý học cổ điển phát hiện ra là sai lầm sao? Ngươi dám phủ nhận lực vạn vật hấp dẫn sao? Ngươi dám…
-Được rồi, được rồi Schiele, chúng ta đi qua bên cạnh ăn thôi. Muốn cãi vã gì thì lát nữa lên bàn họp rồi hãy nói, tới lúc hai giờ mới đúng là khai hội đó.
Lúc này, một ông lão tầm năm mươi tuổi đứng kế bên vội vàng kéo lấy Schiele, đồng thời áy náy nhìn về các nhà khoa học còn lại.
-Thật xin lỗi mọi người, đây là bạn của tôi - nhà vật lý học Schiele của nước Đức. Bởi vì là người Đức nên tính tình hơi nghiêm khắc, hơn nữa nghe được người ta nói rằng các định luật mà vật lý học tìm ra là sai lầm cho nên…Thật xin lỗi.
Ông lão này sau khi nói xong thì hơi cúi người xin lỗi, rồi sau đó lôi Schiele đi ra chỗ khác, còn Schiele vẫn chưa chịu thua mà cố nói với theo:
-Ireland, ông không lẽ không biết tình hình của ngành vật lý học bây giờ sao? Bước nhảy không gian đã hoàn toàn phủ nhận các khái niệm trụ cột trong ngành vật lý của chúng ta, cứ thế thì ngành vật lý sẽ…
Hai người dần dần đi xa, còn các nhà khoa học kia cũng chỉ đành cười khổ. Trên thực tế, chuyện như thế thì trước khi sử dụng bước nhảy không gian chưa hề xảy ra, nhưng bởi vì do kỹ thuật bước nhảy không gian quá tiên tiến so với nền khoa học kỹ thuật hiện tại của loài người, cho nên với trình độ hiện giờ con người căn bản không cách nào giải thích được nó. Cứ như là một người cổ đại bỗng nhiên đi tới thời hiện đại, thấy được các thứ như máy bay, ca-nô, tivi,…thì lúc đó, sự giải thích duy nhất bọn họ có thể nghĩ ra là đây chẳng phải là thần tích, hay ma pháp gì đó sao….
Và bước nhảy không gian đối với nền vật lý hiện đại chính là một khái niệm tương tự thế, cho nên có thể thường xuyên nghe được thanh âm bất mãn của các nhà vật lý học, đặc biệt là từ một người Đức…
-Vậy chúng ta tiếp tục đề tài vừa rồi nào.
Nhà nữ khoa học người Italy khẽ cười nói:
-Cá nhân tôi cảm thấy thì bắt buộc phải đổ bộ lên bề mặt hành tinh này, chỉ thế mới có thể nghiên cứu kỹ càng nguyên nhân tại sao viên tinh cầu này lại quái lạ như thế. Thật mong chờ a, cách này có thể giúp chúng ta thu thập được rất nhiều tư liệu quý giá, nói thật, tôi đã nôn nóng lắm rồi.
Một nhà khoa học trẻ tuổi bên cạnh bỗng nhiên nói:
-Chỉ sợ cấp trên không đồng ý a, bọn họ giữ trật tự rất nghiêm. Người ngoài căn bản không cách nào tiến vào khu vực cư xá nơi chúng ta ở, thậm chí ngay khu vực của nhân viên kỹ thuật cũng thế. Ngươi muốn vào phải thông qua quân đội, xin phép ở cấp trên mới được. Ngày hôm qua mọi người có xem nội quy trong cư xá không? Nội quy đúng là nghiêm khắc.
-Nghiêm khắc một chút cũng phải.
Nhiều nhà khoa học lớn tuổi gật đầu đồng tình, trong đó một người nói:
-Nội quy nghiêm khắc nói lên rằng cấp trên mong muốn sự trật tự mãnh liệt thế nào, người trẻ tuổi, cậu có biết không? Nếu không phải nơi này có kỷ luật nghiêm minh cùng trật tự thì ban đầu ta đã không đến đây rồi, ở thời đại này…Điều cần thiết nhất chính là trật tự, chỉ cần không bị đối xử tàn bạo thì chúng ta đã may mắn lắm rồi.
Cứ thế, mọi người như được khơi gợi lại những hồi ước bi thảm lúc trước, đua nhau kể về những ngày tăm tối trước khi vào được trụ sở. Ai ai cũng lộ vẻ đau buồn, đồng thời cũng cảm thấy may mắn vì có thể còn sống, được gia nhập vào trụ sở. Và như vậy buổi ăn trưa lặng lẽ trôi qua, các nhà khoa học cũng đã trở về phòng riêng của mình hoặc quay lại phòng thí nghiệm để chuẩn bị các tài liệu cần thiết cho việc trình bày quan điểm sắp tới của mình
Thời gian trôi qua rất nhanh, lúc này các nhà khoa học liên quan đều đang lục tục tới phòng hội nghị, nào là nhà khí tượng học, nhà địa chất học, nhà vật lý thiên văn học, nhà hóa học, thậm chí còn có nhà bệnh độc học ( chắc là nhà khoa học nghiên cứu về dịch bệnh), cùng với các nhà khoa học thuộc các ngành liên quan tới tinh cầu. Lần này số nhà khoa học được mời đã ngót nghét chiếm hơn phân nửa số nhà khoa học trên phi thuyền, tất cả đều đang thảo luận về chuyện đổ bộ lên hành tinh.
Vào đúng hai giờ, một nhóm binh lính đã có mặt bên ngoài cánh cửa phòng họp, trên bả vai của họ đều có ký hiệu một ngôi sao đen nhỏ. Đây chính là ký hiệu của bộ đội đặc chủng được chọn lọc ra từ 1500 quân nhân của trụ sở, cũng là những quân nhân tinh nhuệ nhất, nhân số tổng cộng chỉ có hơn tám mươi người. Đội quân này được Diêu Nguyên đặc biệt giao cho nhiệm vụ bảo hộ các nhà khoa học cùng Trương Hằng, là những người quan trọng nhưng lại không có năng lực tự bảo vệ mình.
Tiểu đội này rất nhanh liền thực hiện nhiệm vụ bảo vệ phòng hội nghị, đến lúc này, Diêu Nguyên cùng với Vương Quang Chính mới cùng ngồi xe từ từ xuất hiện. Hai người vốn vẫn giữ thói quen trong quân đội, khi xuống xe không hề lãng phí thời gian thực hiện việc xã giao với các nhà khoa học đang chờ trước cửa, mà trực tiếp nói thẳng vào vấn đề:
-Cùng vào thôi mọi người, chúng ta sẽ bắt đầu cuộc họp ngay bây giờ. Thời gian cấp bách, hôm nay chúng ta nhất định phải quyết định xem có hay không đổ bộ lên hành tinh. Không thể nào để phi thuyền dừng lại một chỗ trong vũ trụ quá lâu được.
Mấy tổ trưởng trong từng tiểu tổ khoa học hơi kinh ngạc, bọn họ mặc dù là nhà khoa học nên không quá quan tâm với phương diện chính trị, nhưng dù gì thì cũng đã trải qua rất nhiều hội nghị cấp quốc tế, đặc biệt là khi tổ chức ở các nước lớn như Mỹ, Trung Quốc, Nga…Lúc ấy, thì thông thường lúc bắt đầu cũng phải có những nghi lễ chào hỏi, tỷ như trước khi bắt đầu hội nghị thì phải có nghi thức bắt tay chào mừng,…Những quốc gia lớn đều không phải làm thế để tuyên truyền trước công chúng sao?
Bất quá hiện giờ nơi này là bên trong phi thuyền, hơn nữa Diêu Nguyên cũng không phải là nguyên thủ quốc gia gì đó, nên các nhà khoa học mới kịp phản ứng lại, vội vàng theo sau Diêu Nguyên vào trong phòng họp. Trong đó một nhà khoa học hơn sáu mươi tuổi bỗng nhiên nói:
-Thiếu tá, ta hi vọng có thể sử dụng phòng hạt giống đã bị niêm phong, nơi này đã không còn trong Thái Dương hệ, bởi vì Hằng Tinh khác nhau (ý chỉ Mặt Trời khác nhau) nên nguồn sáng có thể sẽ khác nhau. Cho nên rất có thể sẽ dẫn đến việc sinh trưởng của các hạt giống sẽ khác nhau. Hơn nữa, ta cũng mong có thể tiến hành thí nghiệm việc sinh trưởng của hạt giống trong điều kiện của vũ trụ, dự định sẽ dùng một phần mười số hạt giống dự trự.
Thực tế, ngay từ trước khi rời đi Địa Cầu thì Diêu Nguyên cũng có cứu theo một số nhà sinh vật học cùng với chuyên gia về nông nghiệp, khi đó hắn liền giao cho họ các tài liệu về cách sinh sống trên vũ trụ cho bọn họ tham khảo, hoặc có thể coi như là học tập cũng được. Trong các tài liệu đó thì điều quan trọng nhất được đề cập chính là công đoạn trồng lương thực bên ngoài vũ trụ.
Cả phi thuyền có chiều dài tới hàng chục cây số, chiều rộng là mấy cây số còn chiều cao lên tới mấy trăm mét. Tất cả có tới sáu tầng, mỗi một tầng đều vô cùng kiên cố, đủ để chứa hơn mười vạn người. Cho nên có thể nói, cả con thuyền có thể chứa được hơn năm mươi vạn người! Nhưng đây chỉ là có thể thôi, vì nếu số người quá nhiều thì năng lượng cần để thực hiện bước nhảy không gian sẽ càng nhiều hơn nữa. Cơ hồ là tăng theo cấp số nhân.
Vì thế nên cả phi thuyền thì chỉ có tầng một, hai và ba là chứa dân chúng, tầng bốn là nơi ở của các nhà khoa học và nhân viên kỹ thuật, còn tầng năm là nơi quân đội đóng quân. Đồng thời ở tầng năm còn có rất nhiều phòng quan trọng như phòng chế luyện sắt thép, phòng chế tạo vũ khí,…Còn có rất nhiều phòng chứa các nguyên vật liệu quan trọng như hạt giống, một số động vật, thư viện điện tử (dù toàn bộ dữ liệu đã được lưu vào trong máy chủ của phi thuyền),…. Về phần tầng sáu thì hầu hết là các vùng đất canh tác nhân tạo, các cánh rừng sinh thái…
Cho dù ở nơi đâu, chỉ cần có ánh sáng mặt trời, có Hằng Tinh tồn tại thì như vậy có thể không ngừng trồng trọt lương thực để cung cấp ọi người, hơn nữa qua việc trồng trọt có thể tái sử dụng dưỡng khí, bổ sung lượng Oxi bị tiêu hao. Cùng với đó là việc chăn nuôi gia súc ở các vùng sinh thái, như các loại heo, bò, dê…Những giống loài này đều được Diêu Nguyên mang lên phi thuyền theo lời khuyên của các nhà khoa học, cơ hồ đều là những chủng loài tốt và phổ biến nhất trên Địa Cầu.
Lúc này Diêu Nguyên đang đi vào trong phòng hội nghị, sau khi nghe được lời nói từ nhà khoa học kia thì hơi khựng lại một chút, nhưng sau đó thì vẫn đi thẳng về trước, vừa đi vừa nói:
-Một phần mười thì hơi nhiều, trước mắt chúng ta vẫn còn chưa biết gì về Hằng Tinh của tinh hệ này, vẫn chưa rõ ánh sáng do nó phát ra có thể gây ra sự biến dị hoặc thương tổn gì đó cho các hạt giống không. Bất quá thức ăn đúng là một vấn đề lớn, chúng ta không thể nào cứ sử dụng thức ăn đóng hộp hoặc đông lạnh một thời gian dài được…Được rồi, ta cho phép ngài sử dụng năm phần trăm số hạt giống, có thể sử dụng cùng một lượng hạt giống để thăm dò sự thay đổi của hệ sinh thái.
Các nhà khoa học kia nghe vậy thì tỏ ra vô cùng vui mừng, liên tục hướng về Diêu Nguyên đảm bảo là sẽ chú ý cẩn thận tới tình huống của các hạt giống, đồng thời sẽ gửi báo cáo về thường xuyên,….Mắt thấy các nhà khoa học này kiếm được chỗ tốt, các tổ trưởng của các tiểu tổ khác cũng trở nên khẩn trương. Nhưng không đợi cho bọn họ lên tiếng thì phía trước đã là giảng đài trong phòng hội nghị rồi, nên họ đành bất đắc dĩ quay lại chỗ ngồi của mình. Còn Diêu Nguyên thì đi thẳng lên giảng đài, Vương Quang Chính ngồi ở bên dưới, trên một ghế sát bên.
-Các vị tiên sinh, các nữ sĩ, thời gian còn lại của chúng ta không nhiều lắm. Mỗi phút ở trong không gian vũ trụ cũng sẽ tiêu hao một lượng lớn dưỡng khí, nước, nguyên liệu,…và thải ra biết bao là rác thải, khí thải…Chúng ta sẽ đi thẳng vào vấn đề chính của hội nghị hôm nay. Về phần tài liệu liên quan cho hội nghị thì ta nghĩ các vị đều có trên tay hết rồi…
Một hành tinh cách phi thuyền chúng ta một tháng lẻ năm ngày phi hành, ta sẽ phát ra toàn bộ các thông tin mà chúng ta có được về nó cho đến thời điểm hiện tại. Ta hi vọng các vị có thể cho ta một đáp án…
Chúng ta có nên đổ bộ lên hành tinh này hay không?
Vào lúc xế chiều….
Trương Hằng dĩ nhiên không cần tham gia lần họp này, thực tế, phần lớn đội viên của tiểu đội Hắc Tinh cũng đều không cần tham gia hội nghị này. Bọn họ chỉ đều tập trung tại một phòng huấn luyện ở tầng năm, tiếp tục rèn luyện kỹ năng bắn súng hoặc là kỹ năng võ thuật của mình. Về phần Trương Hằng, bởi vì vết thương vẫn còn chưa lành hẳn nên không thể nào huấn luyện được, cho nên hắn được tự do trong thời gian này.
Đến lúc này Trương Hằng mới thấy được những lợi ích mà quân hàm thượng sỹ mang lại ình, đúng là đặc quyền a. Từ lúc xế chiều thì hắn đã không ngừng cảm thán như vậy rồi.
Cả phi thuyền có tổng cộng sáu tầng, dân thường vốn chỉ có thể sinh hoạt trong ba tầng đầu. Hơn nữa chỉ có thể di chuyển trong phạm vi phụ cận nơi mình ở, mà không thể đi qua vùng khác, nếu không sẽ bị cảnh cáo, rồi bị tống giam.
Về phần các nhà khoa học, nhân viên kỹ thuật thì có thể tự do di chuyển trong bốn tầng đầu, bất quá khi đi tới ba tầng đầu thì sẽ được an bài theo một binh lính để hộ tống, mà số lượng binh lính tổng cộng chỉ có 1500 người cho nên khi bọn họ muốn đi tới ba tầng đầu thì đều phải trình báo lên trên. Về phần tầng thứ năm, nếu muốn tiến nhập thì cũng cần phải trình báo, hoặc phải là một thành viên trong tiểu tổ nào đó mới có thể tiến vào.
Về phần binh lính thì căn bản đều có nhiệm vụ bên mình, nên sao có thời gian đi dạo chơi được. Nhưng nếu như thật sự có thời gian rỗi thì có thể tự do di chuyển trong cả năm tầng, riêng về tầng sáu thì không được phép tiến vào.
Chỉ có mười bốn người trong tiểu đội Hắc Tinh, cùng với bản thân Trương Hằng mới có tư cách di chuyển vào bất cứ nơi đâu mà không cần trình báo lên trên. Hơn nữa Trương Hằng còn được ưu đãi là bên cạnh hắn lúc nào cũng có hai binh lính bộ đội đặc chủng tiểu Hắc Tinh bảo vệ. Chỉ cần hắn rời khỏi tầng năm thì cho dù đi bất cứ đâu, hai người này sẽ luôn theo sát hắn, đúng là con mẹ nó thoải mái, bởi hai người này chính là hai đại mỹ nữ trong bộ đội đặc chủng…
Trong lòng Trương Hằng cảm thấy vô cùng đắc ý, nhưng trên mặt lại không hệ biểu lộ ra vẻ gì cả. Nhưng trong lúc đi dạo quanh ba tầng đầu, khi nhìn thấy sự trật tự của mọi người sau cơn hỗn loạn, còn thấy được nụ cười nở trên môi của rất nhiều người, vô hình chung hắn cũng tò mò nhìn theo. Quan sát tất cả mọi người, từ những người da vàng, da trắng hay người da đen…Bọn họ đều ở chung một chỗ, trên khuôn mặt đều tràn ngập hi vọng chứ không như lúc còn ở trên Địa Cầu, tràn đầy tâm tình chán chường, tuyệt vọng…
Hiện tại ai ai cũng mong về một tương lai tốt đẹp, tỷ như khi Trương Hằng thuận đường đi ngang qua đã nghe được mấy người Trung Quốc đang bàn luận về số thức ăn cung cấp cho họ mỗi ngày. Trừ những người quá khổ hay quá thèm ăn ra thì phải trình báo lên cấp trên, một khi được xác nhận vậy có thể nhận được lượng thức ăn cho hằng ngày tăng lên.
Mấy người Trung Quốc này tựa hồ từng là hàng xóm của nhau, trong đó phần lớn đều có người nhà, trẻ nhỏ. Trương Hằng khi đi ngang qua cũng vừa hay nghe được họ đang bàn luận về lượng thức ăn phát cho bọn họ hằng ngày tựa hồ hơi nhiều, vì vậy có nên tiết kiệm một ít hay không, chờ tới lúc đói thì mới đi lãnh đồ ăn tiếp đây? Và một ngàn lẻ một vấn đề linh tinh khác trong cuộc sống mà bọn họ gặp phải.
-Không biết bao giờ chính phủ mới tạo ra tiền a.
Một nam tử hơi béo mập nói:
-Tính ra thì không tốt lắm, ta tuy chỉ mới học về kinh tế học những cũng có thể biết được. Hiện giờ trong phi thuyền có tới mười hai vạn người, nhân số đã tương đương với một thành phố rồi còn gì, trước mắt thì chế độ phân phối chỉ có thể áp dụng trong thời gian ngắn, nếu để quá lâu, tỷ như một năm, hai năm thì chế độ này sẽ hiện ra nhiều bất cập ngay. Các ngươi thử nghĩ xem, các người lính giúp đỡ chúng ta vận chuyển, phân phối thức ăn cho chúng ta,…Các binh lính đó đều có khối lượng công việc khá lớn, tuy đều được ở trong khu vực đặc biệt tại tầng năm, nhưng những công tác này hoàn toàn không hề thích hợp với bọn họ. Nếu chỉ trong thời gian ngắn thì không sao, chứ nếu kéo dài thì….Bản thân ta lo rằng bọn họ sẽ cho rằng đãi ngộ quá thấp, kế đó là chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Một thiếu phụ tầm ba mươi tuổi, đang bế một bé gái ngồi cạnh chồng khẽ gật đầu nói:
-Đúng thế, ở trên phi thuyền thì dù đối mặt với khó khăn nào chúng ta cũng không sợ, chỉ cần đồng sức đồng lòng là được. Nhưng sợ nhất là lòng người hiểm ác a, đặc biệt là quân đội nắm vũ khí trong tay, nếu có biến cố gì xảy ra thì chúng ta đúng thật là sống không bằng chết…May là cấp trên dường như là người Trung Quốc, còn may còn may.
Những người chung quanh nghe thế cũng cảm thán gật đầu.
Về phần Trương Hằng thì hoàn toàn kinh hãi, hắn trước kia chỉ là một tên công tử ăn chơi, rảnh thì đi tìm gái, hút thuốc phiện, hoặc nghịch một ít kỹ thuật của hacker,….Chứ nào biết về mấy đạo lý trong xã hội đâu, hiện tại nghe được lời của mấy người này thì cảm thấy rất có lý, lập tức hơi dè chừng liếc qua hai mỹ nữ đang bảo vệ hắn phía sau. Nhưng cũng may tựa hồ hai mỹ nữ này không hiểu tiếng Trung, nên vẻ mặt không lộ ra nét gì khác thường, vẫn chuyên tâm cảnh giác xung quanh.
Nhưng Trương Hằng thì lại cảm giác càng nguy hiểm hơn, hắn không biết rõ hai mỹ nữ này thật sự nghe không hiểu, hay là hiểu mà cố ý che dấu, cho nên bắt đầu nghi thần nghi quỷ, cộng thêm thương thế trên người vẫn chưa lành bắt đầu tái phát. Cho nên mỗi lần khi đi ngang qua cửa kính hướng ra vũ trụ, nhìn thấy khoảng không đen nhánh bên ngoài, bất chợt sâu trong nội tâm hắn cảm nhận được vô số cảm xúc. Sợ hãi, tịch mịch, cô độc, nguy hiểm….Các cảm xúc trái chiều này cứ thi nhau xuất hiện, càng lúc càng rõ ràng.
Lập tức, Trương Hằng cảm thấy mắt mình tối sầm lại, cả người ngã về trước.
Hắn phát cơn sốt cao…
Trong lúc mơ hồ hắn vẫn cảm nhận được vô số cảm xúc bất an đó. Cô độc, tĩnh mịch, bất an,…(Tân nhân loại thứ ba ra đời rồi, Đố các bạn Tân nhân loại thứ hai là ai đây?)
Ở trong phòng hội nghị, Diêu Nguyên đang trao đổi, tham khảo ý kiến của các nhà khoa học.
-Trước mắt, theo chúng ta quan sát được thì bề mặt hành tinh này đều được bao phủ bởi sa mạc, được rồi, các nhà khí tượng học kia dường như có ý kiến, ta biết các vị muốn nói gì. Ta cũng như các vị, cũng thấy được khí tượng trên hành tinh này dường như không hề có hoạt động gì kịch liệt cả, nhưng ta phải nhấn mạnh là ta vốn không phải đến đây để tranh luận mâu thuẫn này với các vị, ta chỉ trình bày một sự thật mà thôi…
Ở trên bục cao, tổ trưởng của tiểu tổ địa lý đang thuyết trình, đó là một người đàn ông khỏe mạnh tầm bốn mươi tuổi, thoạt nhìn có vẻ hơi côn đồ nhưng thật ra hắn rất nổi tiếng trên thế giới, bởi dù gì thì hắn cũng là tổ trưởng của một tiểu tổ trên phi thuyền.
Hắn tiếp tục nói:
-Cả hành tinh đều được bao phủ bởi sa mạc, hơn nữa theo tình huống trước mắt thì chúng ta vẫn chưa phát hiện được nguồn nước nào cả…Nhưng ta muốn đề cập đến một vấn đề khác thường, đó chính là vấn đề về địa hình. Bãi đất, đồi núi, cao nguyên, biển cả,…các địa hình này ở đâu? Không có, đâu cũng không có, cả viên tinh cầu này đều là sa mạc. Vậy nguyên nhân là gì, không thể do thời gian quá dài mà đồi núi đã bị phong hóa hết được, bởi tiểu tổ thiên văn đã cho kết quả thăm dò vào trưa nay. Theo báo cáo chi tiết của họ thì tuổi của hành tinh này tuyệt đối không thể lớn hơn Trái Đất. Nói cách khác, nó không thể nào đã trải qua mấy chục tỷ năm phong hóa được, thời gian đâu mà đủ! Chính bởi vì thế nên tiểu tổ chúng tôi đã đưa ra một kết luận khó tin…
Không khí trên viên tinh cầu này có thể mang tính ăn mòn mãnh liệt, bất kỳ vật chất nào bị nó bao quanh đều bị ăn mòn, từ đồi núi đất cát cho đến cả nước. Cho đến khi tất cả biến thành sa mạc mới thôi! Chúng ta nếu tiến vào đó, rất có thể sẽ lái phi thuyền tiến vào một nơi có nồng độ axit Sunfuric đậm đặc (1)!
Người đàn ông này vừa nói xong thì một loạt tiếng kinh hô đã vang lên từ phía dưới. Rất nhiều người khẩn cấp thảo luận với người kế bên mình, còn người đàn ông trên bục thì không bình luận thêm gì, khẽ cúi chào mọi người rồi bình tĩnh trở về chỗ ngồi của mình, để lại vô số thanh âm thảo luận vang lên không ngớt.
Diêu Nguyên cau mày, khẽ nhìn lên tổ trưởng của tiểu tổ khí tượng học, nhưng nhà khoa học nữ này đang vội vã nói chuyện với các thành viên khác trong đội mình, xem ra tạm thời vẫn chưa thể lên thuyết trình được. Hắn thở dài bất lực, đành phải tự mình bước lên trên bục, vừa đi vừa suy nghĩ làm cách nào để giảm bớt sự ảnh hưởng từ những tin tức vừa rồi gây ra ọi người…Bất kể đều đó có thực hay không thì chưa cần quan tâm vội, trước mắt cần phải tạo nên một sự hi vọng cho phi thuyền, một khi hi vọng này mất đi thì kết quả xảy ra thì không chỉ mình hắn, kể cả toàn bộ phi thuyền này cũng không sao chịu nổi…
Nhất định phải đổ bộ lên hành tinh đó! Cho dù nó nguy hiểm đến thế nào đi chăng nữa! Đây là hành tinh đầu tiên chúng ta gặp phải, vì thế nhất định phải đổ bộ lên nó! Đây là quyết định của hắn!
Diêu Nguyên vừa đi lên trên bục cao, vừa lặng lẽ nhìn ra khoảng không vũ trụ đen nhánh bên ngoài thông qua các cửa kính, không gian đó vẫn tràn ngập sự cô độc, tĩnh mịch như xưa
(Đúng là một nơi nguy hiểm a, một khi rời khỏi phi thuyền thì con người sẽ trở nên yếu ớt như một con kiến vậy…Không, so với con kiến thì còn yếu ớt hơn…Cả vũ trụ thì ra tràn ngập sự cô độc, tịch mịch, nguy hiểm, không lối thoát….)
Diêu Nguyên còn chưa đi tới trên bục thì đột nhiên cánh cửa phòng họp mở toang ra, mấy người lính từ bên ngoài vội vã chạy vào. Bọn họ không màng tới các nhà khoa học đang tròn mắt ngạc nhiên mà chạy thẳng tới bên Diêu Nguyên, sau đó một người lính khẽ nói vào tai của hắn điều gì đó. Một nhà khoa học bên cạnh chỉ nghe được vài từ rời rạc như bảy mươi ba người, bao gồm mười hai Hắc…
Diêu Nguyên khẽ biến sắc mặt, bất quá chỉ trong nháy mắt liền trở về như cũ, khẽ nói với người lính kia mấy câu rồi sau đó vẫy tay với Vương Quang Chính.
Vương Quang Chính thấy thế liền vội vàng chạy tới bên cạnh, thấp giọng hỏi:
-Xảy ra chuyện gì thế? Sắc mặt của ngài sao lại khó coi vậy? Chẳng lẽ phát sinh bạo động sao?
Diêu Nguyên hơi lắc đầu nói:
-Không, ta đang nghi ngờ không biết có virus đang lây lan trên phi thuyền này hay không. Tiểu đội Hắc Tinh trừ ngươi cùng ta ra thì mười hai người còn lại đều phát sốt, Trương Hằng cũng thế. Ta đang nghi ngờ không biết lúc ấy Lăng Ba Đào có bố trí bệnh dịch gì ở tòa nhà cao tầng cùng cục cảnh sát hay không, ngoài ra còn có một số dân chúng cũng phát bệnh tương tự, tổng cộng là bảy mươi ba người đã lâm vào cơn sốt cao, cần cách ly bọn họ ngay lập tức, lão Vương, ngươi lập tức đến nơi….
Khi đang nói tới những lời này thì đôi mắt Diêu Nguyên bỗng tối sầm lại, nhưng dù sao thì hắn cũng có ý chí vượt xa người thường nên vẫn còn hơi gắng gượng được, tuy thế thì sự bất an trong lòng hắn chỉ có tăng chứ không giảm, hắn khẽ mở mắt ra vội vàng nói:
-Không ổn, ta cũng có thể bị lây nhiễm rồi. Mau cách ly ta chung với mọi người, lão Vương, nhớ kiểm soát chặt chẽ quân đội…
Lời chưa nói xong thì Diêu Nguyên đã ngã xuống hôn mê rồi. Trong lúc mơ hồ hắn vẫn còn nghe được vô số thanh âm hoảng hốt xung quanh, tiếp đó cái gì cũng không biết tới nữa.
Chẳng qua trong lúc mê man, hắn vẫn phảng phất cảm giác được thân thể của mình tồn tại, đây là một vùng hư không đen tối lạnh lẽo như băng, nơi đó tràn đầy các loại cảm xúc: bất an, cô độc, tịch mịch,…
Hắn phảng phất cứ như biến thành một nguồn sáng, mà xung quanh còn có bảy mươi ba đốm sáng nữa, thậm chí còn có một số đốm sáng nữa đang tạo thành, mà trong đó, hắn là đốm sáng khổng lồ nhất…
Chú thích:
1/ Axit sunfuric: là một loại axit vô cơ mạnh, công thức hóa học của nó là H2SO4. Nó có thể tan trong nước với bất kỳ tỉ lệ nào. Dung dịch axit Sunfuric đậm đặc là khi nồng độ phần trăm của nó trong dung dịch đạt tỷ lệ từ 98% trở lên. Đây là một axit khá mạnh với tính ăn mòn khá nguy hiểm nên cần phải cẩn thận trong việc sử dụng. Muốn biết thêm chi tiết xin mời xem thêm tại: vi.wikipedia.org/wiki/Ax%C3%ADt_sunfuric
Đại Vũ Trụ Thời Đại Đại Vũ Trụ Thời Đại - zhttty