Số lần đọc/download: 537 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 01:46:08 +0700
Chương 18: Hoàng Hôn Của Biển
S
áng hôm ấy, Linh và NT dậy cùng 1 lúc và cùng vào nhà vệ sinh 1 lúc..
- Em.. – NT nhìn ánh mắt băng giá của Linh rồi nói -..vào trước đi....
-... – Linh bước vào nhà tắm sau 1 hồi, cô bước ra. Ko thèm nhìn NT lấy 1 cái. (thực ra trong lòng chị ý vui lắm ý, càng đè nén niềm vui nhìn chị ý càng khủng cơ)
- A... - NT lắp bắp – xin lỗi...
-... – Linh cất đồ vào vali..
- Tại hôm qua thấy em khóc – NT giải thích – nên anh định làm em ko khóc nữa, ồn ào, mất giấc ngủ của anh...anh thề chưa làm gì hết,..
-.. – Linh nhìn NT dò xét – Sao phải xin lỗi! – Giọng Linh hơi run run (vì vừa phải kìm nén cảm xúc quá khích, vừa nhớ lại chuyện hôm qua thấy mình hơi có lỗi nên chị ý nói hơi run tí)
- Vì anh đã ôm em – NT ko dám nhìn Linh (tội anh ý ghê)
- Ko sao – Linh buột miệng nói. (đang vui nên vậy, lúc ko vui thì ấy phát rồi)
2 ng họ lạch bạch khiêng đồ ra xe, Linh lại ngồi cạnh NT (ra muộn mà). Nhưng cô ko quan tâm, cô mong đc ra biển, mong đc nhìn ngắm những con ốc, mặt nc biển... tim cô đang tung tăng trong ngực vì vui sướng, cô muốn ra biển thật nhanh, thế mà mặt thì lạnh tanh lại cau có nữa chứ, nhìn vào ai cũng tưởng.. Linh đang bực mình khó chịu trong ng cơ..
- Này, - NT lên tiếng – cái bộ mặt ‘tao ày chết’ của cậu là gì thế?
- Gì? – Linh quay lại tỉnh bơ.
- Cái vẻ mặt khó chịu của... – NT đang nói thì Như vội với lên, kéo áo NT thầm thì
- Cậu ấy đang vui đó, cậu ấy đang sốt ruột kìa...
NT nhìn Linh thì, mấy ngón tay Linh khẽ gõ lạch cạch lên kính, nhắm mắt rồi lại mở mắt, ko giống với vẻ ảm đạm như thường ngày nữa. NT cũng vui, cậu định nói
- Này nhé, ở..
- Nói lắm – Linh cau có nhìn NT, vì mỗi lần cô sốt ruột lại mất kiên nhẫn và đâm ra cáu gắt,
- Ở biển.... – NT tiếp tục, Linh thì mắt ngó lơ nhưng tai thì căng ra hết sức -... mà cậu ko muốn cho tôi nói thì thôi vậy!
- Nếu muốn... – Linh quay lại, giọng lí nhí – cậu có thể nói, tùy cậu, tôi sao cấm đc...
- Ở biển có sóng này,...- NT cười tươi -...những cơn gió nhẹ mát lùa vào mái tóc, từng đợt sóng xô vào chân, khiến mát rượi, đi chân trần trên cát là vui nhất, cát mịn màng trải dài... nếu có may mắn bạn có thể bắt đc vài vỏ ốc biển, những con ốc biển khi úp lên tai thì có thể nghe đc tiếng sóng vỗ rì rào, thật vui tai. Biển mênh mông, rộng lớn lắm... to bằng bầu trời, trong và xanh như bầu trời, trải dài mênh mông vô bờ vô tận...
Bất chợt, NT nhìn sang Linh thì, 2 mắt to tròn long lanh, nhìn NT như có ý nói ‘ giỏi quá, ngầu quá’, 2 má ửng hồng khiến NT bối rối, đang trên xe mà Linh lại có thái độ bà kể cháu nghe như thế... NT cốc đầu Linh 1 cái rồi nói nhỏ
- Gia Huy ơi, nhìn mặt cậu thì ai cũng nghĩ cậu là con gái rồi đó!
Linh im lặng mắt long lanh, bộ mặt đáng yêu hết mức (ko phải chị Linh cố tình đâu, tại háo hức quá ấy). Linh nói
- Biển là nước muối...
- Ừ - NT khẽ gật đầu, trông Linh y như đứa trẻ con đáng yêu ý
- To bằng cả bầu trời. – Linh nói tiếp, (may mà nói bé)
- Ừ - NT lại gật.
- Có nhiều nước... – Linh háo hức mô tả
- Ừ - NT khẽ đồng ý..
- Biển rất đẹp.. – Linh long lanh nhìn NT. Thế này hết biết luôn, NT đổ ngay tại trận, cậu nhìn khuôn mặt ấy...tươi cười...và ừ nhẹ 1 tiếng.
Bỗng nhìn vào ánh mắt hiền dịu của NT, Linh chợt nhận ra mình đang quá lố, liền thắng giọng quay đi.
- Chả có gì đặc biệt cả!
- Vậy tôi ko kể nữa. – NT nói như nhử Linh.
- Nhưng tôi nghĩ.. – Linh quay lại -..nên nói trc để tôi chuẩn bị tinh thần đi...đến cái nơi đó
Và suốt dọc đường, NT cứ kể, Linh cứ nghe, và thi thoảng Linh còn khẽ ngúc ngoắc cái đầu (y như trẻ con) khiến NT càng muốn kể..., và Linh nghe mãi ko biết chán..
Khi ô tô vừa dừng lại, mắt Linh sáng long lanh khi nhìn từ xa, khuất sau tán thông là biển, trải dài...sau khi đặt phòng ở khách sạn, Linh thay quần áo... quần jean, áo cộc tay, và đi dép lê. Trông nàng ta vô cùng cuốn hút, còn NT thì mặc áo sơ mi ko cài hết cúc, quần ngố, giày thể thao (ăn mặc kì lạ)... và thế là đoàn ng cũng ra biển...
Bao tiếng xuýt xoa, tiếng cười đùa nhưng ko khiến Linh quan tâm, Linh ra biển, nhìn về chân trời xa ko có điểm dừng, mặt lạnh tanh, Linh quay lại, thực ra trong lòng cô bứt rứt ko yên, cô muốn đc ra nghịch nước, ra chơi đùa, nhặt vỏ ốc... nhưng cô lại sợ những ng kia nhìn cô rồi thế nọ thế kia...
Chiều hôm đó khuôn mặt cô từ ửng hồng, sang xám xịt, rồi đỏ gay vì bực tức... cô ko thèm ở lại, cô quay ng bỏ vào khách sạn, lên phòng đánh 1 giấc, mãi đến khi NT lên gọi cô mới dậy ăn cơm rồi lại nằm, mặc cho NT gọi thế nào cũng ko dậy nữa...cho đến khi hoàng hôn buông cô lại dậy và nhìn ánh ban mai đang từ từ ngả xuống,...
11h đêm hôm đó,
NT đang nằm ngủ, cô vội rón rén đến bên giường NT nằm, kéo chiếc vali dưới gầm giường NT ra và mở nắp, đồng thời kê sát cái vali vào mép giường chỉ để nắp thòi ra.. Cô trèo hẳn lên giường NT mò mẫm (híc, sao mà giống đi ăn trộm quá à), bỗng, NT đang nằm thì vung tay ra ôm gọn Linh rồi kéo nàng nằm cái rụp, tay của anh thả ra khỏi giường, chỉ chờ có thế Linh khuơ chân đóng cái va li lại và tay anh NT nhà ta bị kẹp giữa nắp và thân vali
- AAAAAAAAAAAAAAAAA.... – NT với cái đèn pin để định thần xem cái gì dám làm anh đau trong khi anh đang cố tình ôm Linh (hí hí, cơ hội quá đây mà)
Thừa thời cơ, Linh cầm chiếc đèn pin phi ra cửa, cô muốn dạo trên biển buổi đêm..
Ra đến biển, gió xanh vi vu, Linh ra ngoài biển, để bàn chân trần trên cát, dùng chân té nước, dùng tay tung nước lên, hay nếm vị mặn của nước biển..từ đằng sau, NT đã đứng bên cô tự lúc nào..
- Oa... ốc.. đẹp quá – NT cầm vỏ ốc vừa kiếm đc giơ lên
-... – Linh chạy lại định lấy con ốc nhưng NT giơ cao hơn và nói:
- Muốn lấy phải cho tôi hôn 1 cái
Linh nhắm mắt, trên gương mặt thoáng có nụ cười ẩn xuất hiện, để đề phòng, NT định sẽ hôn nhẹ 1 cái chụt rồi chạy nhưng cậu vẫn tính sai 1 bước, cậu còn chưa kịp hôn, khi 2 môi cách nhau 0,5 cm thì Linh giơ chân thúc đầu gối 1 cái huỵch và cướp trên giàn mướp cái vỏ ốc của NT, cậu chỉ còn biết ôm bụng
- Trời..ơi.. – NT rên rỉ - Biết ngay mà...cậu toàn như thế!
Linh giơ con ốc lên, 2 má lại ửng hồng và ghé vào tai nghe, cái thứ sóng biển trong ấy, thật hay biết bao. Cô ôm cái vỏ ốc, tung tăng trên bờ biển dài. NT đi theo và chép miệng.
- Cái này – Linh quay lại ấp úng – cho tôi...
- Cậu vừa cướp đc mà – NT ngó lơ chỗ khác – nên coi như tôi bị cướp vậy.
- Cứ vậy mà làm – Linh lạnh lùng trả lời
1 lần nữa NT sock nặng vì thái độ quay phắt 180 độ của nàng, cậu thở dài ngao ngán, ko biết còn tiếp diễn bao lâu nữa đây, Linh tiến đến ghé sát vào tai cậu và nói
- Nên nhớ cậu là con chuột trong tay tôi, là bậc bầy tôi trung thành của tôi, nên tôi sẽ vờn đến khi nào cậu mệt lử ra thì tôi mới ăn, ngày nào còn thấy cậu bực tức, khuôn mặt đỏ gay ko làm gì đc là ngày đó tôi vui ko sao tả siết, vì vậy, con mồi của tôi à, cái gì của cậu sẽ là của tôi, nên ko thể nói tôi cướp của cậu đc... (trời ơi, khủng bố tinh thần thế này còn hơn cả bọn ném bom liều chết để khủng bố)
-... – Sau 1 tràng bắn iên thanh đến kinh ngạc của Linh, NT á khẩu, ko nói đc cho dù chỉ là 1 câu, cậu có nói cũng đấu ko lại, cậu chỉ biết trân trân nhìn Linh lên phòng của mình.
Lúc tỉnh ra và lên phòng thì Linh đã ngủ tự khi nào, NT trèo lên giường của.... Linh ngủ ké. (híc, giường anh đâu?)
Và Linh thức giấc, cô ko quen có ng ngủ chung giường, cô nhìn thấy NT, thôi, máu bốc lên não, khói bốc lên ngùn ngụt nhưng nàng ta nhẹ nhàng đặt 2 chân NT xuống trước và rước đầu NT xuống sau, NT nằm trọn gói dưới đất mà ko hề hay biết, Linh viết 1 mảnh giấy nhớ nho nhỏ dán ở đầu giường..
‘Dù tôi là chủ nhân của anh thì anh ko nên hạ thấp mình như thế, nằm dưới chân tôi vậy...ko cần ‘canh’ chủ đâu, tên biến thái’, cô cười nham hiểm rồi lên giường ngủ ngon lành.
Sáng đó cô dậy sớm hơn mọi ngày và đi ra ngoài ăn sáng, còn NT ko hiểu ngủ kiểu gì chui tọt vô gầm giường mà vẫn ngủ ngon lành... (sợ lun), sáng ra, anh ngóc đầu dậy theo thói quen tìm đồng hồ, thì va cái cốp rõ đau vào thành giường, anh nhăn nhó, sờ sờ, nắn nắn cái gì vừa tặng cho anh 1 cục u đau điếng..trời ơi, cái gầm giường yêu quý, lúc này đã tỉnh ngủ, anh vội phi ra khỏi gầm giường nhìn xung quanh, thì thấy mẩu giấy nhỏ... anh như tức sôi lên, 1 đại công tử như anh lại ngủ dưới gầm giường 1 đứa con gái. Cầm mảnh giấy anh phi như bay xuống chỗ mọi ng đang dùng bữa, anh thì cau có khó chịu còn mọi ng... khuôn mặt đầu tiên là ngơ ngác, ngỡ ngàng và rồi ai nấy phì cười tập thể....