Số lần đọc/download: 538 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:05:04 +0700
Chương 18
C
hương 18: Cuốn phăng bởi Gió Quỷ...
Gió Quỷ - hiện thân của loài quỷ. Dư thừa quỷ quyệt, đặc biệt quỷ quái và biệt tài là khiến người sáng suốt nhất cũng phải cay cú tới nổiđiên.
*
- Không dính hạt bụi nào!
Thầy giám thị đưa ngón tay vừa quệt xuống thảm vải về phía chàng trai trẻ.
Hữu Phong không nhìn, anh buông tầm mắt dạo chơi khắp văn phòng mộtlượt. Những chậu cây xanh tốt kê ngay ngắn trên bệ cửa sổ, mặt bàn kínhsáng bóng in những tia nắng mỏng hắt của trưa hè.
Phảng phất hương ngọt từ loại quả mang màu đỏ lịm.
Hữu Phong lấy quả dâu tây nằm trên cùng của chiếc giỏ gỗ, ăn. Nụ cườihiếm hoi dần lan toả trên gương mặt của người có thói quen để cảm xúc tự chết đi thay vì bộc lộ chúng.
- Thầy định khi nào sẽ nhận Đông Vy?
Vẻ điềm tĩnh thường trực của người đàn ông thoáng chốc đã biến mất, trên vầng trán cao rộng hiện rõ cái cau mày đầy ngờ vực.
- Tôi lại sắp sửa chui tọt vào cái hố nào của cậu đây?
Theo sát bước đường của Gió Quỷ nhưng chưa bao giờ đoán ra được bất kỳ một ý định nào từ anh.
Chiều qua, Hữu Phong đã tới đây và đột ngột hất tung sự tinh tươm vốncó của nó. Đem giấy tờ tung thành đám hỗn độn, hất ống đựng làm bút lănkhắp mặt bàn, đổ ly cà phê còn uống dở …
Sau sự đảo lộn đó, mọi khiếp đảm và thắc mắc của người theo chủ nghĩa hoàn hảo được anh gói gọn trong câu nói hời hợt.
“ Sẽ có người thu dọn sau. ”
Hữu Phong vừa đi một lát, cô trò nhỏ liền bước vào, điện thoại cho người dì ở dưới quê và nhờ tìm việc làm …
Biết rồi!
Thầy giám thị tự đánh nhẹ vào trán mình, ý nghĩ thông suốt kéo hàng lông mày rậm giãn ra.
- Nghĩa là Đông Vy sẽ đảm nhiệm công việc dọn dẹp tại văn phòng tôi?
- Đúng thế!
Hữu Phong ném nguyên giỏ hoa quả vào sọt rác chỉ vì dâu tây nhạt thếch, chẳng lưu lại lấy chút hương vị.
Thế thì ăn làm gì? Tốn công nhai, tốn công nuốt và dạ dày tốn công co bóp!
Đoán trúng phóc nhưng người đàn ông vẫn còn rất kinh ngạc.
Chỉ Gió Quỷ mới sở hữu bộ óc biến hóa đến tột đỉnh như thế.
Nắm bắt được những suy tính của anh là điều không thể nhất trong số những điều không thể!
Anh có quyền lực nhưng hiếm khi mới dùng đến. Đáng sợ nhất phải là bản chất Quỷ,có thể xoay chuyển mọi thứ theo đúng ý muốn của mình.
Ai cũng có thể rơi vào những dòng xoáy, những bẫy do anh tạo ra.
Ai rồi cũng sẽ nằm trong kiểm soát của Gió Quỷ, anh dễ dàng điều khiểnhọ, họ dễ dàng cuốn vào những sắp đặt tưởng chừng như là rất ngẫu nhiên.
Bàn tay ma quỷ chỉ việc vẽ ra bản kế hoạch và đôi mắt xám trosẽ bình thản dõi theo những con người đang ngầm bị chi phối để thực hiện nó …
Người đàn ông bất lực nhìn chàng trai trẻ.
Vì bản tính trái đạo nên anh thích điều khiển người khác như con cờ!
- Tôi tìm việc khác cho cô bé được chứ. Văn phòng này mình tôi là đủ, cũng không có gì nhiều.
- Có đấy!
Hữu Phong đá chiếc sọt đặt ngay dưới bàn, đống quả tươi tuôn từ nắp nhựa, vấy lên thảm …
- Nếu thầy tự dọn được. Okay! Xem như tôi chưa làm gì cả.
- Được rồi, được rồi! Đông Vy sẽ là trợ lý của tôi. Lương tháng là tùy ở cậu.
Thầy giám thị giữ tay Hữu Phong, ngăn anh tàn phá thứ gì thêm nữa.
- Cậu định trả bao nhiêu đây?
Gió Quỷ - hiện thân của loài quỷ. Dư thừa quỷ quyệt, đặc biệt quỷquái và biệt tài là khiến người sáng suốt nhất cũng phải cay cú tới nổiđiên.
Hữu Phong xoay nhẹ chiếc nhẫn bạc quanh ngón cái, chiếm đoạt quyền đặt câu hỏi:
- Bao nhiêu thì đủ để Đông Vy mua lại căn nhà ấy trong vòng 1 năm?
***
Việc học hành của Đông Vy khá thuận lợi. Trong lớp, cô được xếp vào loại giỏi, ngang hàng cùng Tuệ Anh và Thanh Ngân.
Chẳng có sự cạnh tranh giữa ba cái tên đứng đầu lớp này cả, ngược lại, họ chơi với nhau khá thân. Nhìn qua là thế!
Thiện cảm mọi người dành cho nữ sinh mới dần nhiều hơn. Thanh Ngân cũng ít nhiều tạo nên một cách nhìn mới lạ. Cô nàng vẫn giữ nguyên tínhkiêu kỳ của riêng mình nhưng không hề khó ưa.
Cô quan tâm tới Đông Vy như một người chị hiền trong suốt những ngày gần đây.
Giờ ra chơi, Thanh Ngân đưa cô gái nhỏ dạo vài vòng để làm quen thêmbạn mới. Cô gái nhỏ làm theo nhưng thật ra, vẫn muốn ở lại lớp, cùng Tuệ Anh xem phim. Từ chối thẳng thừng sẽ rất khó coi nên cô gái nhỏ sẽ lựachọn thời điểm thích hợp để chấm dứt luôn thể.
Xã giao cũng tốt, cô không phủ nhận điều này, chỉ là, đeo lên mình bộ mặt tươi cười và nói những câu sáo rỗng thì cô dở tệ.
Cô khác Thanh Ngân!
Đông Vy không tìm ra cô nàng này có điểm gì đáng ngờ nhưng trực giácluôn tự nâng mức đề phòng lên tối đa vào mỗi lần giáp mặt với đôi môi đỏ thẫm.
- Đi nào Đông Vy! Tớ sẽ giới thiệu với cậu một anh chàng siêu thú vị.
Thanh Ngân sà vào bàn Đông Vy khi hồi chuông chỉ mới reo. Đứng trướcluồng sáng hắt từ cửa kính, làn da trắng ngần của cô nàng gần như trongsuốt.
- Tuệ Anh, cậu đi với …
- Không!!!
Tuệ Anh gắt lớn, ném thẳng vào lời đề nghị của Thanh Ngân câu từ chối thô kệch.
Mặc kệ những ánh mắt đổ dồn về phía mình, cô bạn mập nuốt gọn viên kẹongọt và lôi từ balô chiếc máy tỉnh bảng thân thuộc.
Bạn học trong lớp kéo nhau ra hành lang, vài người tỏ ý bực bội, vàingười lắc đầu ngao ngán …trong những câu xì xầm đang lan truyền, từ “mập ” được kháo tưng bừng, lôi kéo mọi câu chuyện đều phải hướng đếnchủ đề nóng hổi này.
Cô bạn mập bỗng trở nên kỳ lạ,ngoài giờhọc, cô bạn chỉ ngồi lỳ tại chỗ và ôm khư khư rạp phim mini. Biểu hiệnnhư người trầm cảm!
Những quan tâm từ bạn bè trong lớp đều được cô ghi nhận nhưng chuyện mà cô đang vướng phải thì là vấn đề riêng tư.
Vài câu hỏi thăm dò được tung ra, có lúc, Tuệ Anh trả lời vô thưởng vô phạt, có lúc, hét vào mặt người khác như vừa rồi.
Có lẽ, cô bạn mập đang theo chế độ ăn kiêng khắc nghiệt nào đó!
Đông Vy cũng nghĩ như vậy. Tuệ Anh gần đây có gầy hơn, dễ thấy nhất làhai má lúm đồng tiền, chẳng cần tới nụ cười mà vẫn hiện thật xinh!
Cô bạn không thay đổi thái độ với Đông Vy, mối quan hệ giữa hai người vẫn rất thân thiết.
Tuệ Anh nhất quyết giữ bí mật nên Đông Vy tôn trọng nhưng cô sẽ để ý tới cô bạn nhiều hơn.
Cô gái nhỏ khá bối rối trước nụ cười niềm nở của Thanh Ngân, tay đặt dưới gầm bạn vặn vẹo vào nhau.
- Tớ không đi nữa đâu Thanh Ngân ạ. Tớ sống khác lắm, sẽ làm mất vui mọi người.
- Đừng nói thế chứ!
Cô hoa khôi gạt phắt, toan nắm cô gái nhỏ kéo đi như thường lệ thì Tuệ Anh giữ lại, quắc mắt:
- Này bạn, chuột nhắt bảo không thích đấy thôi!
- Đông Vy chỉ ngại chút chút, tớ lo được.
Ánh mắt Thanh Ngân rực lên, những móng nhọn bấm thật sâu vào cổ taymảnh dẻ của Đông Vy là bằng chứng cho cơn tức giận mà nàng hoa khôi lấpliếm.
Nét mặt cô nàng vẫn vui tươi, giọng nói vẫn nhẹ nhàng, yểu điệu khiến khối người lầm tưởng.
Cô gái nhỏ rụt tay về, đè cứng rắn vào đôi mắt, nhìn thẳng vào Thanh Ngân:
- Tớ không đi được! Xin lỗi cậu nhé!
Nụ cười ngưng đọng trong vài giây ngỡ ngàng, Thanh Ngân buông lơi những ngón tay, giọng nhẹ tênh:
- Ừ. Tớ muốn giúp cậu, không cần thì thôi nhé.
- Cậu sẽ không giận tớ chứ?
- Đông Vy, tớ sao có thể giận cậu. Cả Tuệ Anh nữa! - Thanh Ngân nhìnhai cô bạn trìu mến, giọng máy móc như phát ra từ cuốn băng ghi âm - Tớ đi ăn trưa thôi! Hai cậu vui nhé!
Đông Vy giật thỏi socola khỏi cô bạn mập, vẫy tay chào cô hoa khôi đã đi tới cửa lớp.
Ngoài hành lang vắng vẻ, cô nữ sinh vuốt làn tóc êm mượt, cười khẩy.
- Tôi giận à? Không hề! Tôi căm thù đấy, bọn khờ khạo.