Nguyên tác: One Heart To Win
Số lần đọc/download: 0 / 1
Cập nhật: 2023-06-19 09:36:07 +0700
Chương 17
N
HẢY PHÓC XUỐNG XE ngay sau khi dừng phía sau chiếc xe chở hàng trong thị trấn, Hunter gầm gừ với Degan, “Tôi cần uống thứ gì đó. Anh dính cô ấy như keo cho tôi. À, không cần phải sát đến thế, nhưng phải đảm bảo không ai dám làm phiền cô ấy.”
Rồi Hunter bước đi và mất hút phía sau góc tòa nhà. Tiffany thở dài, loay hoay tự bước xuống xe trước khi Degan xuống ngựa để giúp nàng. Nếu nàng không chọc giận Hunter thì giờ đã không bị bỏ lại một mình với Degan. Là do nàng hết.
Spoiler
Nhưng nàng vẫn không hiểu vì sao Hunter lại nổi cáu. Vì nàng không đồng quan điểm về chồng sắp cưới của mình với anh? Hay vì anh đã đính hôn và chán ghét chuyện đó đến mức anh không muốn nhắc đến nó một chút nào cả? Nàng không hiểu anh lắm nên không đoán được. Chỉ muộn màng nhận ra rằng nàng luôn thụ động trước sự thân thiện của anh. Bị xao động với giọng nói thầm thì khàn khàn của anh. Nàng phải kiềm chế phản ứng với anh tốt hơn. Nàng không muốn thích anh. Nàng muốn trở về nhà ở New York. Nàng không muốn cảm thấy thích thú vì những điều anh không nên nói với nàng!
Degan bước xuống và đi phía sau nàng về hướng Hunter vừa đi để ra con phố lớn. Degan dắt theo hai con ngựa và cột chúng vào cái cột đầu tiên họ nhìn thấy.
“Tôi muốn đi gửi thư trước,” nàng nói khi anh ta bắt kịp nàng trên con phố dài rộng dẫn đến nhiều tòa nhà ở phía trước.
“Đường này.”
Nàng bước theo anh ta, đi qua vài cửa hàng rồi dừng lại ở một cửa hàng có mùi thơm ngào ngạt tỏa ra khi cửa mở. Không nói gì với Degan, nàng bước vào tiệm bánh nhỏ. Căn bếp nhỏ có những lò nướng bánh xếp thành dãy ở góc tường, mấy cái bàn chứa đầy những ổ bánh mỳ dài và bánh ngọt.
Chủ tiệm đóng cửa lò và quay sang mỉm cười với nàng. “Cô cần gì nào?”
Nàng không thực sự mong các cửa hàng ở Nashart có những loại dịch vụ nàng đã quen ở thành phố, nhưng vẫn phải hỏi, “Ông có giao bánh đến nhà không?”
“Không.”
“Tôi sẽ trả ông hậu hĩnh đấy.”
“Cũng không được, không có thời gian đâu mà đi giao bánh. Nếu cô muốn ăn bánh mỳ, cô phải tự đến cửa hàng mua.”
Thất vọng vì không thể có được cái mình muốn ngay cả khi chấp nhận trả thêm tiền, nàng nói, “Vậy ít nhất ông có thể cho tôi xin công thức làm bánh mỳ được không? Tôi cũng sẽ trả tiền cho ông.”
Nụ cười của ông ta nhạt đi. “Cho cô bí quyết làm bánh của tôi? Không đời nào.”
Cơn giận của nàng bắt đầu tăng lên. “Không cần phải là công thức bánh mỳ đặc biệt của ông, chỉ cần loại thường thôi, để ăn hàng ngày thôi.”
Ông ta nhướng mày. “Cô thật sự không biết cách làm sao?” Rồi bắt đầu cười phá lên. “Thế thì cô sẽ làm vợ như thế nào đây chứ hả?”
“Kiểu vợ sẽ thuê một người làm bánh như ông,” nàng vặc lại rồi hùng dũng bước ra ngoài.
Degan không nói một từ nào về thất bại của nàng. Nhưng anh ta cảnh báo nàng về những công việc phát sinh, dù nhanh hay không. “Việc của tôi là phải khuyến khích cô làm mọi việc nhanh chóng và để dành những chuyện lặt vặt sang hôm khác. Tôi muốn cô rời thị trấn trước khi có bất cứ rắc rối nào.”
Tiffany dừng phắt lại. “Loại rắc rối nào?”
“Hôm nay là thứ bảy. Luôn luôn có rắc rối, kiểu này hoặc kiểu khác vào các ngày thứ bảy, nhưng mọi chuyện còn tệ hơn kể từ khi Harding khoan mỏ ở đây. Và những người chăn gia súc sẽ đi vào thị trấn vào cuối ngày hôm nay để chơi bời như thường lệ. Thợ đào vàng thì không được trả công cao như thế, nên họ khá là cáu bẳn. Dân cao bồi và dân mỏ không hợp nhau lắm, vì họ chẳng có gì chung cả.”
Vì Degan đã nhắc đến rắc rối nên Tiffany nghĩ đến cuộc đấu súng trên tàu. “Cảnh sát nên cấm sử dụng súng trong thị trấn.”
Nét mặt bí hiểm của Degan thay đổi chút ít, cho nàng biết anh ta có thể sẽ cười vào nhận xét của nàng – nếu anh ta biết cười. “Sao phải thế? Chưa từng có ai ở đây bị bắn chết, cũng không có có ai đấu súng trái luật cả. Rắc rối ở đây không thường do một khẩu súng, trừ khi có vài Anh chàng khoác lác muốn đánh bóng tên tuổi. Thợ mỏ không mang súng, còn những người chăn gia súc thì hầu hết đều tử tế. Họ sẽ không bắn vào một người không có vũ khí. Nhưng điều đó cũng là một lợi thế cho dân đào mỏ. Bọn họ đấm đá giỏi khủng khiếp. Nhưng hai tên đang băng qua đường đang để mắt đến Hunter kia.”
Tiffany nhìn vào hai người đàn ông theo hướng anh ta chỉ. Bọn họ không cao, nhưng khá cơ bắp và nở nang. Và chắc chắn là họ trông rất cáu kỉnh.
“Hunter có kể cho tôi nghe về chuyện những thợ đào mỏ ở đây,” nàng nói. “Tôi thấy thật lố bịch khi có ai đó có thể mang mối hận thù với nhà Callahan, khi mà gia đình họ đến đây trước.”
Degan lắc. “Không vô lý đâu, chưa từng có chuyện một người từ chối bán đất để lấy tiền như ông Zachary, dù ít hay nhiều. Lão Harding đã từng muốn chia phần kiếm được từ khu mỏ nhưng ông Zachary cũng không chịu. Nếu cô đi về phía mỏ thì sẽ thấy bồ hóng từ nồi nấu kim loại của họ bám đầy chuồng bò. Zachary muốn họ rời đi, chứ không muốn hợp tác với họ. Và họ nghĩ tôi được thuê để đảm bảo việc đó nên lại càng tức tối hơn.”
“Tôi biết vì sao anh được thuê,” nàng bất bình nói.
“Cô phản đối việc tôi lập lại trật tự sao?”
Lúc này nàng thực sự nghĩ như vậy khi nghe thấy chút ngạc nhiên trong giọng của anh ta. Anh ta có thể nghĩ mình là người gìn giữ hòa bình, có lẽ anh ta đang làm việc đó, nhưng nàng nghi ngờ việc giữ gìn trật tự cũng có thể dẫn đến đổ máu theo nhiều cách khác nhau. Và hai người thợ mỏ kia vẫn đang cố tình nhìn chằm chằm vào Hunter để khiêu khích.
Nàng thấy Hunter đã dừng lại ở trước cửa hàng tạp hóa, ngược đường với nàng. Anh có vẻ không để ý đến hai gã đào vàng vì đang mải nói chuyện với một cô nàng tóc sẫm có thân hình rất nóng bỏng. Cổ áo cắt quá sâu của cô ả không đứng đắn chút nào vì để hở quá nhiều khe ngực, và chiếc váy màu đỏ của cô ta thì quá hút mắt đàn ông. Không áo khung áo ngực, và không hợp thời trang chút nào. Nghĩ đến chuyện đó, Tiffany cũng chưa nhìn thấy một người phụ nữ độc thân nào trong thị trấn ăn mặc thời trang cả, nên rõ ràng nàng nổi bần bật ở cái nơi này.
Hunter rất chú tâm đến câu chuyện phiếm của mình, một gã đào hoa điển hình. Anh chống hai tay vào tường để giam cô ả, ngăn không cho cô ta bước đi nếu cô ta muốn, nhưng một tay cô nàng đã đang níu chặt lấy bờ vai của anh.Tiffany chắc chắn họ sắp hôn nhau. Là ý của ai thì không nói được. Mặt họ quá sát nhau. Tiffany nín thở, chứng kiến chồng sắp cưới phản bội mình mà không thể rời mắt đi...