Số lần đọc/download: 8308 / 20
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Chương 17 -
B
ằng mỉm cười nhìn bà Tuyên:
- Chắc dì quên cháu rồi.
Bà Tuyên nheo con mắt tô sáp màu nâu lại, rồi lắc đầu:
- Nhìn thì quen quen. Trông cậu giống một người nào đó trong đám bạn bè hồi xưa của tôi, nhưng tôi không nhớ cậu là ai.
Bằng nhắc:
- Hồi nhỏ dì và dì Phượng Huyền thường gọi cháu là Xí Ngầu...
Bà Tuyên kêu lên:
- Cháu của Ba Tâm. Bằng phải không? Dì có nghe Phượng Hy nhắc tới cháu. Lần đó, đi chung xe mà dì có biết đâu. Hai mươi mấy năm rồi chớ gì. Chú Ba cháu thế nào rồi?
Bằng trả lời:
- Chú Ba đã trở về Mỹ, nghe đâu cũng sắp sửa lấy vợ.
- Vợ ở Mỹ hay ở Việt Nam?
- Dạ, ở Việt Nam, cũng không đâu xa lạ, có bà con với dì đó.
Bà Tuyên cau mày:
- Chắc chắn không thể nào là Phượng Hy rồi. Ai kìa?
Bằng nói:
- Con gái của ông Hai Thọ.
- Ánh Vy à? Ối dào! Quanh đi quẩn lại cũng toàn người quen. Lạ thật đó.
Bằng thẳng vào vấn đề:
- Xin phép dì cho cháu gặp Phượng Hy.
Bà Tuyên gạt ngang:
- Nó đâu có ở đây.
- Vậy phiền dì cho cháu xin địa chỉ.
Bà Tuyên lắc đầu:
- Dì không biết.
Bằng ngỡ ngàng:
- Không phải Phượng Hy phụ việc cho dì sao?
Bà Tuyên chặc lưỡi:
- Trước đây thì có, nhưng được mấy tháng Hy đã bỏ đi.
- Tại sao vậy?
Bà Tuyên kéo ghế ra mời Bằng ngồi rồi gọi tiếp viên mang nước tới.
Bà trầm ngâm:
- Số con bé đúng là bất hạnh. Từ khi mẹ mất tới giờ, Phượng Hy gặp toàn chuyện buồn.
Bằng nôn nóng:
- Chuyện gì đã xảy đến cho Phượng Hy vậy dì?
Bà Tuyên kể:
- Bỏ ngôi nhà này mà đúng ra Hy vẫn có quyền thừa kế để về ở với dì, Phượng Hy không chịu đi học tiếp dù dì đã hết sức năn nỉ, con bé xin vào làm trong quán. Thú thật, môi trường quán xá không phù hợp với nó nên dì không đồng ý. Dì thừa hiểu trước kia Phượng Huyền không muốn Hy ở với dì vì sợ con bé hư hỏng, nên dì cương quyết từ chối. Nhưng ở Sài gòn tìm một công việc ưng ý đâu phải đơn giản, nên cuối cùng, dì đành ép bụng xếp Hy vào ngồi chỗ quầy thu ngân. Con bé làm việc cẩn thận, chu đáo, tánh tình lại dịu dàng nhưng nghiêm nghị, nên vừa được lòng khách vừa không bị trêu ghẹo như những tiếp viên khác.
Bà Tuyên cao giọng:
- Phải. Công bằng mà nói, từ hồi Hy ngồi quầy, bar của dì đông khách hẳn lên. Và dĩ nhiên, cây si già trẻ mỗi ngày một xếp hàng dài hơn. Trong số đó có một tay trung niên rất giàu. Gã đàn ông này ăn chơi khét tiếng mà giới ăn chơi Sài Gòn đều biết tiếng.
Bằng hỏi tới:
- Gã ta có liên quan gì tới Hy?
Bà Tuyên nói:
- Gã ta mê Phượng Hy mới ngộ chớ. Hắn theo tán riết, nhưng con nhỏ đâu có chịu. Thế là gã thề sẽ chiếm cho bằng được Phượng Hy.
Bẳng kêu lên:
- Phượng Hy bỏ đi vì sợ lời đe doạ của hắn à?
Bà Tuyên gật đầu:
- Đúng vậy. Nhưng cũng không đơn giản như vậy. Tất cả cũng vì ba nó. Khi biết Hy về ở với dì, ông ta đã nhiều lần mò tới xin tiền để đánh bài. Gã đàn ông kia biết được tật tới chết vẫn không chừa của Trọng Nhân, nên đã tốt bụng cho vay. Trong vòng một tháng nợ lẫn lãi đã lên tới cả trăm triệu. Thế là ông bố trời tru đất diệt kia nhẫn tâm bán con gái để trừ nợ. Cũng may là có một tiếp viên tình cờ nghe được câu chuyện tồi tệ này, nên đã báo cho Phượng Hy. Con bé kịp thời trốn thoát, còn ba nó đành phải vào tù vì nợ.
Bẳng nhíu mày:
- Đã lâu chưa dì?
- Cách đây độ hai tháng.
Bẳng khẩn khoản:
- Dì không biết chỗ Hy đang ở thật sao?
Bà Tuyên không trả lời mà hỏi:
- Cậu tìm con bé để làm gì?
Bằng nhanh miệng:
- Hồi ở Mỹ Tho, cháu và Hy khá thân nhau. Cháu tìm cô bé với tư cách là bạn bè. Hy vọng sẽ giúp được Hy vượt qua phần nào khó khăn.
Bà Tuyên nhún vai:
- Chỉ là chỗ bạn bè thông thường thì chưa đủ. Con bé bảo không muốn gặp bất cứ ai. Dì làm sao tin cậu được.
Bằng im lặng. Một lúc sau anh mới nói:
- Từ khi Hy rời Mỹ Tho đến giờ cháu tới nhà bà Bảy hỏi thăm mấy lần, nhưng không hề biết được tin tức gì của Hy. Cháu rất lo cho cô bé. Mãi tới lúc gần đây, dì Bê người ngày xưa từng giúp việc cho nhà bà Bảy...
Bà Tuyên ngắt lời anh:
- Dì biết con Bê. Chắc Bê đã cho cháu biết chỗ dì ở?
Bằng gật đầu:
- Dì Bê đã tới nhà mẹ dì ở Mỹ Tho để xin địa chỉ quán bar này. Dì ấy cũng như cháu, đều rất quý Phượng Hy. Cuộc sống thành phố phức tạp quá, cháu muốn đưa Hy về Mỹ Tho, nơi có nhiều việc cần cô ấy.
Bà Tuyên gạt ngang:
- Chắc gì Hy bằng lòng, khi con bé đã bỏ đó về đây.
Bẳng quả quyết:
- Nếu gặp Hy cháu sẽ thuyết phục và tin rằng Hy sẽ đồng ý.
- Cậu chủ quan quá.
Rồi đột nhiên bà hỏi:
- Cháu yêu con bé lắm à?
Bị chất vấn bất ngờ, Bằng nghệch mặt ra, anh ấp úng:
- Vâng, cháu yêu và rất cần có Hy. Chỉ tiếc là Hy không yêu cháu.
Bà Tuyên khịt mũi:
- Bếit người ta không yêu mà vẫn không nản. Thế lúc Ba Tâm đòi cưới Phượng Hy, cháu phản ứng như thế nào?
Bẳng trầm ngâm:
- Cháu và chú Ba có nhiều mâu thuẫn từ trước. Dĩ nhiên vì Phượng Hy, hai chú cháu càng đối đầu gay gắt hơn. Có những chuyện thuộc phạm vi gia đình, cháu không tiện nói ra, mong dì thông cảm. Điều cháu tha thiết xin là dì cho cháu biết rõ chỗ Hy ở.
Bà Tuyên thở dài:
- Dì đã qua tuổi yêu đương sướt mướt như tụi cháu từ lâu rồi, nhưng vẫn động lòng trước tình cảm của cháu. Nhà con bé ở khó tìm lắm, tận quận 7, trong khu gọi là Âm hồn miếu.
Bẳng nhẹ nhõm:
- Khó cỡ nào, cháu cũng sẽ tìm ra.
Hý hoáy vẽ đường, viết địa chỉ cho Bẳng xong, bà Tuyên thắc mắc:
- Cháu nói Phượng Hy yêu người khác. Ai vậy? Ngoài cháu là người đầu tiên tìm Hy ra, dì có thấy ai đâu.
Bẳng ngập ngừng:
- Theo cháu đoán, Phượng Hy rời Mỹ Tho vì không muốn thấy anh chàng đó nhởn nhơ bên cô gái khác, chớ không hẳn bị ép duyên. Đây là chuyện riêng của Hy, cháu có thể không nói tên anh ta được không?
Bà Tuyên có vẻ hài lòng:
- Kín đáo lắm. Vậy cũng tốt, dì tin cháu không giống tính ông chú Ba của cháu.
Bẳng gượng gạo:
- Dì nói vậy là sao ạ?
Bà Tuyên kể:
- Hồi đó, Phượng Huyền chán Ba Tâm vì nhận ra anh ta là kẻ lươn lẹo, bẻm mép, thích chơi trội hơn người. Đến khi gặp Trọng Nhân, Huyền xiêu lòng ngay. Để không phải ưng Ba Tâm theo ý của cha mẹ, Huyền đã liều trốn theo anh kép hát đẹp trai. Nào ngờ, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, số mẹ Phượng Hy là số hồng nhan bạc mệnh.
Nhìn Bằng, bà Tuyên ý nhị:
- Cầu mong sao nó sẽ gặp một người thật thà, hết lòng yêu thương bảo bọc nó.
Bẳng hùng hồn:
- Nếu có thì hắn ta đang đứng trước mắt dì đây. Nói thế nghe phô thật, nhưng cháu không quá lời đâu.
Bà Tuyên bật cười. Bà thấy có cảm tình với anh chàng... Hai Lúa này, và không hiểu sao Hy lại từ chối anh ta để đau khổ vì một gã lập lờ nào đó.
Nhưng tình yêu mà, đâu ai cắt nghĩa được. Chỉ mong sao Hy không bất hạnh như mẹ nó. Vâng, chỉ ước được như thế.