Số lần đọc/download: 554 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:32:33 +0700
Chương 17
T
iếng cười giòn tan của Ân làm Vương thấy vui vẻ hơn, cứ như Ân không bị gì vậy. Nhưng anh biết, phía sau nụ cười đó chắc Ân đang buồn lắm, cũng có thể đang rất mệt mỏi để ghi nhớ toàn bộ những khoảnh khắc cuối đời này. Ghét thì cũng có, nhưng thương thì nhiều hơn, dù sao họ cũng như anh em vậy, cũng đau lắm chứ.
- Cô không xuống đó cùng bạn à
- Không _ nó với Eric hướng mắt ra nhìn ngoài biển
- Muốn đi đâu đó làm vài ly không, buổi sáng mà uống rượu cũng có cái hay của nó
- Có chỗ nào thanh bình một chút không _ nó nhìn cậu ta
- Đi…tôi biết vài chỗ, tôi ở đây được mấy ngày rồi
Khi nó với Eric đi không chỉ có 2 cặp mắt dõi theo mà là 3 cặp mắt dõi theo, cả hắn cũng tò mò không biết người đó là ai nữa. Nó với Eric đi sâu vào phía sau khu resort, có một quán rượu nhỏ được dựng lên gần đó, tuy nhỏ nhưng lại có rất nhiều người đang ngồi xung quanh, chắc quán này rất đặc biệt đây mà.
- Ngồi đi _ cậu ta ngồi xuống một chiếc ghế đẩu rồi chỉ vào chiếc ghế đối diện
- Cô ơi… _ cậu ta giơ tay lên cao gọi cô chủ quán
- Lại là cậu à…như cũ nhé – cô chủ quán mập ú bước ra cười cười
- Dạ _ cậu ta nở nụ cười toả nắng làm nó bị hút hồn
- Cậu đang nhìn tôi đó hả _ cậu ta nhìn nó cười
- Hả…không, sao tôi phải nhìn cậu chứ _ nó vội quay qua chỗ khác đỏ ửng mặt
- Đẹp không?
- Cái gì đẹp _ nó nhìn Eric
- Tôi ý…đẹp trai không _ cậu ta vuốt vuốt mái tóc
- Dẹp đi _ nó lườm Eric một cái cháy mắt rồi quay qua nhìn chỗ khác
- Của cậu đây _ cô chủ nói
Cô trở ra trên tay bê một cái bếp bằng sứ màu đen nhỏ bằng cái chén, ở trên đặt một chiếc ấm sứ màu trắng nhìn rất tinh tế. Cô đặt một chiếc đĩa đen xuống trước mặt nó và Eric sau đó cô đặt một chiếc cốc nhỏ ở trên, tiếp theo cô đặt cẩn thận chiếc bếp sứ xuống, cuối cùng là một cái hũ nhỏ có vãi cái lỗ được đục sẵn ở trên.
- Tôi tưởng tối cậu mới tới
- Tối cháu sẽ đến ạ…chỉ là do nhớ cô quá nên cháu tới thôi _ Eric cười
- Xạo quá à…chẳng qua là có bạn gái nên dẫn tới đây chứ gì _ cô chủ đánh lên vai cậu ta một cái rồi cười to
- Không phải đâu cô _ cả nó và Eric đồng thanh nói
- Thôi…tôi biết mà _ cô chủ quay lưng bỏ đi
- Biết cái khỉ gì…cái bà mập như heo kia _ nó nói khi bà chủ đã đi khỏi
- Hì…kệ đi, chờ cho cái này sôi lên rồi ta sẽ thưởng thức được
- Cái gì đây _ thấy Eric cúi xuống nhìn chiếc ấm được đặt trên chiếc bếp đang cháy nó cúi theo nhìn
- Mình đang nấu rượu đó…hình thức như mình đang uống trà nhưng thực ra là mình đang uống rượu, nó sẽ ngon hơn khi ta nhâm nhi từng chút một với hương thơm của bột hoa này _ cậu ta nhìn nó rồi chỉ cho nó biết cái hũ kia đang đựng gì
- Nấu rượu sao
- Sôi rồi…đưa ly của cậu đây
Nó đưa cái ly của mình cho Eric, cậu ta rót vào đó một lượng vừa đủ thứ gì đó màu gần giống với rượu Brandy _ một loại rượu nó hay uống ở OWL, nhưng nó lại toả ra mùi rất thơm, mùi thơm này nó chưa từng ngửi thấy bao giờ. Khi đã rót rượu vào ly Eric kéo một ngăn nhỏ ở bên bếp, mở nắp cái hũ bột hoa ra múc hai thìa bỏ vào cái ngăn đó rồi đóng lại. Nó chăm chú nhìn theo từng động tác của Eric cho đến khi nó ngửi thấy mùi thơm từ bột hoa đang cháy trong cái bếp nhỏ kia. Nó chợt mỉm cười một cách bình yên, chưa bao giờ nó cảm thấy bình yên như thế này, những lúc đến nhà thờ chưa chắc nó đã tìm thấy cảm giác này.
- Thơm quá _ nó đưa ly rượu còn đang bốc khói lên trước mũi ngửi
- Uống thử đi _ cậu ta nhìn nó
- Chúc sức khoẻ _ nó đưa cái ly ra trước mặt nhìn Eric rồi uống cạn ly rượu
- Thấy sao _ Eric chăm chú nhìn nó
- Ặc…khặc khặc… _ nó lè lưỡi ra nhăn mặt _ cay quá
- Hì…đúng là rất cay, rượu này nặng lắm đó nha
- Nhưng mà ngon thật á _ nó cười tít mắt lại
Hành động cười tít mắt không thấy bầu trời của nó làm Eric cười vui vẻ, Eric đang có cảm giác hình như mình đã tìm được người con gái của đời mình rồi thì phải. Hai người ngồi cười nói vui vẻ cho đến khi giọt rượu cuối cùng trong ấm cạn, Eric và nó đứng dậy trở về lều để chuẩn bị ăn trưa.
- Tối cậu dắt tôi ra đó nữa nha _ nó cười khi Eric và nó về tới lều của nó
- Ok…hẹn tối gặp lại cậu _ Eric vẫy tay chào nó rồi bước đi
Nó đợi Eric đi khuất mới mở cửa vào phòng, nó đâu biết từ khi nó trở về cho tới lúc này mọi hành động, mọi lời nói của nó đều lọt vào tai vào mắt của hai người. Hắn ngồi bên trong lều nhìn qua cửa sổ có thể thấy rõ, còn Ân thì đứng bên hông cái lều đợi nó cũng đã nghe rõ.
- Ai vậy _ Ân nói khi tiếng khoá cửa được mở
- … _ nó quay qua nhìn người phát ra tiếng nói đó
- Anh hỏi em người con trai đó là ai _ Ân nghiêm giọng lại
- Bạn mới quen…anh ghen sao _ nó cười
- Anh không có…bạn sao…là bạn mới quen sao _ Ân nói
- Anh thôi đi…sao phải gắt chứ
- Em có biết anh đã kiếm em khắp nơi không, em đi đâu cũng không nói…tới giờ ăn cũng không thấy em đâu…em có biết nơi này rộng lớn lắm không rất dễ bị lạc nếu em bị lạc kẻ xấu sẽ lợi dụng…
- Đủ rồi _ nó cúi gằm mặt xuống cắt ngang lời anh _ em xin lỗi vì đã không nói anh biết em đi đâu….giờ thì em mệt rồi anh đi ăn trước đi, nếu đói em sẽ ăn sau
Nó vặn nắm cửa đẩy cửa để bước vào, khi nó đóng cánh cửa sau lưng lại nó thở dài thườn thượt. Còn anh đứng ngoài này tức giận đá vào tường rồi hét lớn, anh hứa sẽ không nổi giận với nó nữa vậy mà anh đã nổi giận với nó. Anh đứng trước cửa phòng nó gõ cửa, một lần hai lần ba lần nó vẫn không chịu mở cửa, không kiềm chế được cơn tức giận anh đấm mạnh vào cửa khiến nó phải mở cửa ra.
- Anh thôi đi _ nó nói
- Nói chuyện với anh một chút đi _ anh nhìn nó
- Nếu là ăn trưa thì em không ăn đâu, anh đi đi _ nó kéo cửa lại để đóng nhưng anh giữ lại không cho nó đóng
- Anh sao vậy _ nó chau mày lại
- Em đừng như vậy nữa _ anh bỗng hạ giọng xuống
- … _ nó quay lưng lại với anh bước vào trong
Anh nhào tới ôm nó từ đằng sau lưng, cúi đầu vùi mặt vào vai nó. Nó sững sờ trước hành động của anh, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần. Nó gỡ tay anh ra, cố vùng khỏi vòng tay của anh nhưng không được.
- Đứng như vậy một chút thôi _ anh thì thầm vào tai nó
- …. _ nó thôi vẫy vùng
- Một chút nữa thôi mà….làm ơn đi
- Dù em có ghét hay căm hận anh đến mức nào cũng đừng quay lưng lại với anh….mỗi khi như thế anh có cảm giác anh đánh mất đi thứ quý giá nhất của cuộc đời anh vậy….anh rất sợ em quay lưng bỏ anh đi….đừng như vậy nữa nha
- ….
- Anh không biết sẽ có chuyện gì xảy ra đang chờ anh phía trước nhưng anh muốn cho em biết một chuyện…dù có chuyện gì thì anh đã, đang và mãi mãi yêu em….dù anh…hức….dù anh có…có gì thì anh vẫn yêu em…hức
Nó giật mình khi có một giọt nước hạ xuống êm đềm trên vai nó, “ anh khóc sao “ nó mở to hai mắt ngạc nhiên. Anh có chuyện gì sao, sao lại khóc, nó đâu có giận gì anh đâu mà.
- Em ….anh…sao vậy _ nó nói
- Em hứa sẽ không quay lưng bỏ đi nha _ anh nói trong tiếng nấc nghẹn
- Em hứa…nhưng anh sao vậy
- Cảm ơn em….anh cảm ơn em nhiều lắm _ anh vùi chặt mặt vào vai nó hơn
Khi thấy Ân bước vào bên trong phòng nó thì hắn chẳng thấy gì nữa, cũng chẳng còn nghe thấy gì. Rốt cuộc hai người đó có chuyện gì hay sao mà lại có những hành động như vậy chứ. Hắn khó hiểu đứng dậy bước ra ngoài, nhìn qua lều của nó thì thấy cửa phòng đã đóng rồi. Rảo bước trên hành lang dài từ lều này sang lều khác hắn dừng chân trước phòng của Duyên thì nghe có giọng nói của Thiên Anh bên trong.
- Chị nói sao…thì ra là vậy, hèn chi em cứ thấy anh Ân nhìn nó miết
- Từ khi bọn chị còn nhỏ rồi kìa, cả Vương và Ân đều thích nó hết
- Chị…thích ai trong hai người đó
- Mối tình đầu của chị là Ân…nhưng khi anh đi Mỹ thì bọn chị đã không liên lạc với nhau nữa….
- Ra là chị thích anh Ân sao, nhưng còn anh Vương _ nghe Thiên Anh nói thế hắn giật mình
- Chị không biết, chị không nghĩ Vương sẽ thích chị khi có nó ở bên đâu…
- Cũng tại nó hết….nó đã có anh Ân rồi tại sao còn cướp anh Vĩ của em còn cả anh Vương của chị nữa chứ
Nghe tới đây thì hắn bỏ đi, không muốn vào bên trong đó nữa. Thì ra là nó với Ân là một cặp, hèn gì hai người đó luôn có những ánh nhìn những lời nói và những hành động lạ lùng như vậy. Nhưng chuyện hắn bỗng dừng lại khi thấy mình hơi lạ, hắn thích Duyên mà, vậy sao chuyện Duyên thích người khác lại không nhằm nhò gì tới hắn, ngược lại hắn còn quan tâm tới việc nó với Ân là một cặp. Thở dài nhận xét lại bản thân của mình, hắn tiếp tục bước từng bước dài để đến quán bar của khu resort kiếm vài cô em xinh tươi giải sầu.
+++
Cốc Cốc Cốc
Nó đang nằm trên giường nghe thấy tiếng gõ cửa nên đã vội vùng dậy, chạy ra xem ai đến.
- Cậu sao…vào đi _ nó mời Eric vào phòng
- Không cần đâu…tôi muốn dẫn cậu đến một nơi, đi giờ cho kịp
- Đi đâu vậy _ nó hỏi
- Đi rồi sẽ biết mà
- Ờ,…đợi chút tôi thay đồ đã _ nó trở vào bên trong thay đồ rồi cầm điện thoại lên nhắn tin cho Ân biết mình không có ở phòng
- Đi thôi _ nó khoá cửa rồi đi cùng Eric
Chỉ mới 3 giờ chiều thôi, số người đi tắm biển đông hơn về chiều, ánh nắng cũng không gay gắt lắm. Cầm dép trên tay, nó đi chân đất trên mặt cát trắng, rảo bước nhìn mặt trời đang hạ độ cao.
- Ngồi đây đi _ Eric thả balo xuống
- Ngồi đây làm gì _ nó hỏi
- Đón hoàng hôn…_ nói rồi Eric rút chiếc điện thoại trong túi ra bấm gọi cho ai đó
- Em ra rồi…anh mang ra đi
- Ngồi xuống đi _ Eric nhìn nó
- Tôi về đây _ nó quay lưng đi
- Khoan đã….ở đây một lát nữa đi, tôi có bât ngờ cho cậu nè
- … _ nó nhìn Eric
- Ngồi xuống với tôi chút rồi hẵng về mà _ Eric chồm dậy kéo tay nó ngồi xuống
- Cậu đang tính làm gì vậy _ nó nói
- Chỉ là ăn mừng vì tôi có bạn thôi _ cậu ta nói
- Bạn…ý cậu là gì
- Tôi chưa từng có cảm giác này với bất kỳ ai cả, nhưng tôi thấy rất thoải mái khi ở cùng cậu….rất thoải mái
- Tôi sao
- Của cậu đây ạ _ một anh chàng tới tay thì kéo một cái loa, tay thì cầm một cái giỏ mây
- Cảm ơn anh…để em làm được rồi, anh về đi _ Eric đứng dậy
Eric đảm đang bày tất cả trái cây, bánh kẹo trong giỏ ra một miếng bạt được cậu ta trải ra trước. Rót rượu vào hai cái chai thuỷ tinh được lấy ra từ cái giỏ cậu ta đưa cho nó một ly.
- Cảm ơn vì làm bạn tôi….cạn ly _ Eric cười rồi tự cụng ly với nó
- Ờ…cạn ly _ nó hơi ngượng ngùng
- Cậu thoải mái đi mà
Làm sao nó thoải mái được, một người bạn mới quen chẳng biết gì về nhau hết mà lại rủ nhau đi chơi ngồi ăn cùng nhau ngồi uống rượu cùng nhau thì thấy buồn cười quá không.
- Rốt cuộc cậu có ý gì _ nó đặt ly rượu xuống nhìn Eric
- Ý đồ _ Eric nhìn nó
- Tôi với cậu chẳng quen biết gì, ngoài ra mới gặp nhau có 2 lần…cậu thấy những việc cậu đang làm nực cười lắm sao _ nó đứng dậy
- Cái đó… _ Eric cũng đứng dậy _ chỉ là tôi muốn…cậu…chỉ là
- Tôi đi đây _ nó thật sự thấy khó chịu khi thấy Eric như vậy
Khi nó bỏ đi rồi, Eric thấy khá hụt hẫng, khi nghe nó nói lúc này cậu ta thấy mình cũng buồn cười thật. Nhìn theo dáng nó nhỏ dần tỉ lệ nghịch với khoảng cách giữa nó và mình hắn ngồi bệt xuống cát. Nó là gì mà mình phải thấy hụt hẫng như vậy chứ, chỉ là một người mới quen thôi mà. Thấy mình có vẻ vô duyên quá so với phép quy định khiến cậu ta tự cười đểu chê trách bản thân.
Đọc tiếp Tôi lỡ thích cô rồi…sao đây? – Chương 18