Số lần đọc/download: 426 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 04:07:22 +0700
Chương 33 - 34
Người tài xế khi đó đã đánh xe đến, tay Thính Phong vừa chạm vào cửa xe thì thấy Lãnh Hoan từ phía sau đã ngăn anh lại.
“Em mệt rồi, ăn ở gần đây thôi, sau đó tìm một chỗ nào đó để nghỉ được có không?”, cô khẩn thiết, không được tự nhiên lắm.
Có dũng khí để đuổi theo tới tận đây, nhưng chuyện tay ba lại là một chuyện khác.
Anh nhìn khuôn mặt xanh xao đang có vẻ buồn ngủ của cô, rụt ngay tay lại, sau đó dặn dò người lái xe bằng một giọng đều đều: “Anh về trước đi, không cần đi theo chúng tôi nữa”.
Anh nói tiếng Đức rất chuẩn, giọng nói trong sáng kết hợp với thứ ngôn ngữ cứng nhắc đó khiến chất đàn ông càng rõ nét hơn.
Chiếc xe chạy sạt qua người họ rồi dần dần mất hút.
Quả thực đã rất mệt, cô khoác tay anh rồi dựa hẳn vào người anh, mắt nhắm nghiền, để mặc anh đưa cô đến bắt cứ nơi nào.
“Ở đây bố nuôi anh cũng có bất động sản”, giọng nói trầm thấp của anh chậm rãi vang lên trên đầu cô, “Nhược Y muốn đến đây chơi cho đỡ buồn”.
Anh thậm chí còn giải thích với cô nguyên nhân của chuyến đi Thụy Sỹ này.
Lãnh Hoan vẫn không mở mắt ra, song trong lòng bỗng nhiên gợn lên niềm vui sướng, cứ từng đợt từng đợt trào lên không dứt.
Không thấy cô nói gì, anh không thể không cúi đầu xuống, khi thấy mắt cô nhắm nghiền tựa vào mình giống hệt một chú mèo lười nhác, bên miệng liền hé ra một nụ cười.
Anh thở dài: “Em có vẻ yên tâm quá nhỉ”.
Cô cũng cười, mở mắt ra nhìn anh, trong mắt là những tia sáng long lanh, giọng nói trong trẻo: “Được khoác tay anh, dù nhắm mắt em cũng không bị lạc đường”.
Vẻ tin tưởng hoàn toàn phô bày trên khuôn mặt cô khiến trái tim anh chấn động, đột nhiên không biết phải nói gì.
“Đến bên kia đi”, cô chỉ tay vào khách sạn nhỏ mình vào ban này, “Ông chủ ở đó rất dễ thương”.
Thính Phong nhìn tòa nhà bằng gỗ xinh xắn đó, đại thể là một phương thức kinh doanh kiểu B&B(1), tuy không lớn nhưng vô cùng tinh tế, thế nên anh cũng gật đầu chấp thuận.
(1). Best Buy
“Chocolate Fondue”, ngồi xuống bên bàn ăn, Lãnh Hoan mỉm cười với chủ quán bằng bộ dạng háo hức chờ đợi.
“Không được”, Thính Phong ngay lập tức phản đối.
“Vì sao không được?”, cô lầm bầm kháng nghị.
“Bụng đói lâu như vậy rồi, lại chỉ ăn có chocolate với trái cây, dạ dày của em làm bằng sắt à?”.
“Thính Phong…”, cô cố tình kéo dài giọng cho thật mềm mại, song anh đã trừng mắt lên.
Giằng co mất mấy phút, anh thấy cô vẫn làm ra vẻ đáng thương chuẩn bị rơi nước mắt, nên mặt lạnh mày chau, đành phải gật đầu.
Ngay lập tức Lãnh Hoan chuyển sang biểu cảm vui mừng hớn hở, đôi mắt sáng long lanh nhìn sang phía chủ quán với vẻ vừa chiến thắng.
Ông chủ không kìm nổi cũng bật cười, quay sang hỏi Thính Phong: “Hai người mới cưới à?”.
Anh gật đầu.
Ông chủ lại nói: “Vợ của anh thật đáng yêu”.
“Cảm ơn”, anh cười, nhìn sang cô khi đó hai má đã đỏ ửng lên vì vui sướng.
“Hai người xì xà xì xồ nói chuyện gì thế?”, Lãnh Hoan chau mày, nhìn anh đầy nghi hoặc.
Anh nhìn cô bình thản, coi như không có gì.
“Nói cho em biết đi”, cô vươn tay qua bàn nắm lấy tay anh lắc lắc, “Chút tiếng Đức ít ỏi em học hồi đại học bây giờ đã quên gần hết rồi”.
“Vậy em còn nhớ được cái gì?”, anh cười chế nhạo, môi khẽ cong lên.
“Chào buổi sáng này, chúc ngủ ngon này, cảm ơn, xin lỗi này…”, cô cố gắng nhớ lại, miệng liến thoắng nói loạn cả lên, rồi đột nhiên cô im lặng, nhìn thẳng vào mắt anh với vẻ dịu dàng như nước.
“Ich liebe dich”(2), cô nói, âm thanh khẽ khàng bay lượn trên không trung rồi rơi thẳng vào trái tim anh.
(2). Em yêu anh.
Anh nhìn cô, thoáng trầm sắc mặt.
“Phát âm không chuẩn”, anh đáp lời.
“Vậy thì phải nói thế nào?”, cô bối rối, ngực hơi nghẹn lại vì căng thẳng.
Một tia sáng lóe lên trong đôi mắt màu nâu sậm, ánh mắt sâu hút không sao thăm dò được đó bỗng trở nên đốt thiêu bỏng cháy, khóa chặt lấy cô.
Hơi thở cũng vì thế mà trở nên gấp gáp, cô cắn môi, bắt mình phải nhìn thẳng vào ánh mắt anh.
“Ich liebe dich”, anh nhẹ nhàng cất tiếng, nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt đủ để đánh bại mọi thứ trên đời.
“Anh yêu em”.
Mỗi khi một người nói ra câu này, đều có vẻ hư hư thực thực.
Mà người nói với người nghe lại đều có trạng thái của riêng mình.
Rõ ràng ngôn ngữ vẫn luôn mập mờ khó hiểu, nhưng lúc nào cũng được người ta coi là vô cùng quan trọng, giống như một sự đảm bảo chắc chắn không thể nào lay chuyển. Cho dù là kết cục không được như tâm nguyện, nhưng vẫn có thể giúp người ta có được một giấc mộng đẹp và yên lành hơn bao giờ hết.
Ví dụ như cô lúc này đây, chỉ vì một câu nói vô tình của anh, mà có thể đắm chìm trong giấc mộng anh mang tới, lưu luyến không nỡ rời, hoàn toàn quên mất nội dung câu chuyện mình đang nói.
Kỳ thực, chẳng qua là tự cô đã cố tình hiểu sai nguyên nhân anh nói câu đó mà thôi.
Trong lúc cô còn đang ngơ ngẩn, nồi lẩu chocolate đã được đưa tới, chất lỏng đặc sánh tan chảy như lụa mềm trong chiếc nồi trông hấp dẫn vô cùng.
Anh xiên một quả dâu tây rồi xoay một vòng trong nồi chocolate, sau đó đưa lên trước mặt cô.
“Cảm ơn”, cô vui vẻ đón lấy.
“Thứ đồ ngọt như vậy thì có gì ngon lành chứ”, anh tò mò nhìn vẻ hưởng thụ của cô.
“Anh không hiểu đâu”, cô cắn một miếng dâu, “Bây giờ chocolate vẫn còn đang lỏng, đợi lát nữa lớp vỏ bên ngoài đông kết lại sẽ giống hệt những viên kẹo hồ lô, ăn ngon cực kỳ”.
“Kẹo hồ lô?”, sắc mặt anh có chút thay đổi, khẽ cau mày, “Rốt cuộc đó là thứ gì?”.
Còn nhớ khi Hoan Vũ đi Trung Quốc về cũng từng nói với anh về thứ kẹo này, có vẻ như con bé rất thích ăn thứ đó.
“Kẹo hồ lô à, đó là…”, cô thở dài, “Thôi đi, có nói thì anh cũng không thể ăn được”.
Trong cuộc đời mình, kẹo hồ lô ngon nhất mà cô từng được ăn chính là những xiên kẹo do tự tay bố làm.
Hồi còn nhỏ, những lần cô bị ốm hoặc có chuyện không vui, bố đều làm cho cô một xiên kẹo hồ lô rồi giơ ra trước mắt cô lắc lắc để dụ.
Đột nhiên cô cũng nhớ lại người con gái xinh đẹp đó từng nói với mình: “Tiểu Hoan, tình cảm cũng giống như xiên kẹo hồ lô trong tay tôi đây, ngoài ông ấy ra, không ai có thể làm được hương vị ngon đến thế. Vậy nên dù có được ăn những thứ ngon lành hơn, cũng sẽ chẳng là gì”.
Chương 34: Cơn sốt
Bên ngoài cửa sổ tuyết trắng bay ngập trời, một màn trắng xóa đến chói mắt kéo dài tới tận những đỉnh núi tuyệt đẹp của dãy Plps.
Bầu trời vẫn trong suốt một màu hệt như ngọc lục bảo, hai sắc màu thuần khiết ấy hòa vào với nhau thành một vẻ đẹp khiến xiêu lòng người.
Chu Tự Thanh(1) từng nói rất đúng về Interlaken: “Lúc ban đầu thì cho rằng đây chỉ là nơi có vài phong cảnh đẹp, khi đến rồi mới biết, đi tới đâu cũng là cảnh đẹp”.
(1). Nhà văn, nhà thơ nổi tiếng của Trung Quốc (1898 – 1948).
“Sao còn chưa ngủ thế?”, Thính Phong từ phòng tắm bước ra, không vui vì thấy Lãnh Hoan vẫn còn đứng bên cửa sổ.
Lãnh Hoan quay người lại làm bộ mặt tinh quái, rồi trèo lên giường nũng nịu: “Em muốn đợi anh ôm rồi mới ngủ”.
Đệm giường bên cạnh hơi lún xuống, anh nằm xuống sau đó ôm gọn lấy cơ thể cô.
“Ngủ đi”, anh cau mày nhìn bóng đen u ám lờ mờ trong mắt cô rồi hôn lên tóc.
Tiếng nhạc từ bên ngoài vẫn vọng lại, có vẻ như ông chủ khách sạn đang xem chương trình truyền hình.
“Họ hát gì thế?”, Lãnh Hoan nằm gọn trong lòng Thính Phong, hỏi, “Nghe thật là hay”.
“Anh không biết hát”. Anh đáp lời, “nhưng anh có thể dịch lại cho em nghe”.
Trong tiếng nhạc du dương, giọng nói trầm thấp của anh khẽ bay lượn trong gian phòng nhỏ.
“Ich habe einen Schatz gefunden,
Tôi tìm được một món đồ quý giá,
und er trägt deinen Namen.
tên gọi của nó là em.
So wunderschön und wertvoll,
Nó quý giá và tươi đẹp biết bao,
mit keinem Geld der Welt zu bezahlen.
cả ngàn vàng cũng không sao mua nổi.
Du schlänfst neben mir ein,
Em dần dần đi vào giấc ngủ bên cạnh tôi,
ich könnt dich die ganza Nacht betrachten.
tôi có thể cứ vậy ngồi nhìn em thâu đêm suốt sáng.
sehn wie du schläfst,
nhìn em chìm sâu trong giấc mộng,
hör’n wie du atmest,
nghe hơi thở của em,
bis wir am Morgen erwachen.
cho đến tận sớm mai khi ta tỉnh giấc.
Du bist das Beste was mir je passiert ist,
Em là món quà lớn nhất trên đời mà tôi nhận được,
es tut so gut wie du mich liebst.
hạnh phúc biết bao khi em yêu tôi.
Ich sag’s dir viel zu selten,
Nhưng tôi lại rất ít khi nói với em rằng,
es ist schön, dass es dich gibt
có em, quả thật…”
Nghe tiếng thở đều đều từ trong lòng mình vẳng lại, anh cúi đầu nhìn, mới biết cô đã ngủ say tự lúc nào.
Khuôn mặt đang say ngủ trông thật đáng yêu, tựa vào vòm ngực anh một cách bình an, giống hệt một đứa trẻ mải chơi nên quá mệt.
Anh không thể không ghé đến, hôn lên đôi môi đầy mê hoặc của cô, lúc da thịt chạm vào nhau, trái tim anh bỗng dội lên niềm kích động.
Một cảm giác gì đó giống như thỏa mãn nhưng không sao nói cho rõ được cứ vậy lan ra khắp cơ thể anh, khiến cho anh thoải mái vô cùng.
Chìm sâu trong giấc ngủ không biết bao lâu, Lãnh Hoan bị đánh thức dậy bởi sự nóng bức ngột ngạt.
Cô mở to đôi mắt, khi ý thức đã trở nên sáng suốt hơn, mới nhận ra cơ thể anh nóng đến mức kinh người.
Đưa tay đặt lên trán anh, lòng bàn tay cô đầy những mồ hôi, nóng bỏng.
“Thính Phong”, cô lo lắng gọi tên anh, khẽ đập đập vào vai anh.
Xem ra anh bị sốt rồi, cũng phải, mặc có mỗi một chiếc áo sơ mi mà đứng lâu như vậy ngoài tuyết, làm gì có ai chịu nổi chứ.
Anh vẫn chìm sâu trong giấc ngủ nặng nề, đôi mày hơi cau lại, sắc mặt trông có vẻ hơi khó chịu.
Gió bên ngoài đột nhiên gầm lên dữ dội, từng mảng tuyết lớn đập vào cửa kính, phát ra những tiếng soàn soạt, lòng Lãnh Hoan cũng theo đó mà trở nên bất an vô cùng.
Hơi nóng từ trong cơ thể trào lên như từng đợt sóng, thiêu đốt tới mức anh gần như không thở nổi, song toàn thân lại như đang chìm sâu dưới đáy hồ băng lạnh thấu xương, cứ run lên từng hồi không sao chịu nổi.
Có người đang khóc.
Anh nghe thấy tiếng trẻ con đang khóc, tiếng khóc nghe đầy đè nén, lo lắng, hoảng sợ và mông lung, giống như tiếng khóc của một đứa trẻ khi bỗng dưng bị bố mẹ bỏ rơi, không biết phải làm gì, cất tiếng khóc cầu xin một chỗ dựa cuối cùng.
Anh rất muốn nắm lấy bàn tay đang cố lắc cánh tay mình, nói với cô rằng, đừng khóc, đừng lo lắng gì cả.
Thế nhưng toàn thân anh như đã mất khả năng kiểm soát, anh chỉ có thể bất lực nằm yên ở đó, đến sức để đấu tranh với cơn bệnh cũng không còn nữa.
“Hoan Vũ…”, anh đột nhiên nghiến răng nói sảng, khuôn mặt đẹp vì đau đớn mà hơi co rút lại, “đừng khóc… anh không sao cả…”.
Toàn thân Lãnh Hoan đột nhiên chấn động.
Có vẻ như anh đang sốt rất nghiêm trọng. Cô đứng dậy, chuẩn bị ra ngoài gọi bác sĩ.
“Vì sao…”, giọng nói đau đớn vang lên sau lưng cô, “Vì sao lại rời bỏ anh… Hoan Vũ…”.
Bàn tay đang cầm nắm đấm cửa của cô như mất kiểm soát, run lên từng chặp, cố gắng ép nước mắt chảy ngược vào trong, cô lấy sức đẩy cánh cửa rồi bước ra ngoài.
Sắc trời dần dần trở nên xám xịt, thời gian một ngày cứ vậy trôi đi vô thức.
Lãnh Hoan ngồi dựa vào thành giường, thất thần nhìn khuôn mặt nhợt nhạt ngay trước mắt mình.
Ban nãy bác sĩ ghé qua, khám cho anh xong đã cho truyền nước. Trải qua mấy giờ đồng hồ đó, dù bản thân cũng rất mệt mỏi, nhưng cô vẫn luôn thức để trông anh, không dám ngủ một chút nào, trong khi những cơn mê sảng của anh cứ từng hồi từng hồi làm tim cô đau nhói.
Hóa ra từ trước đến nay anh chưa hề quên quá khứ đau buồn đó mà chỉ giấu kín nó một cách hoàn hảo, thế nên lúc này nó càng giày vò anh dữ dội hơn.
Lãnh Hoan đột nhiên nhớ đến lời nói của anh: “Từ năm bảy tuổi tôi đã trở thành một đứa trẻ mồ côi, phải học cách ăn xin, học cách dùng nắm đấm để cướp giật một miếng bánh cỏn con từ tay những đứa trẻ khác”.
Thật khó có thể tưởng tượng được, một đứa trẻ mới lên bảy tuổi với chút sức lực yếu đuối của mình đã làm thế nào để nuôi sống chính bản thân và chăm sóc một đứa em gái còn quá nhỏ.
Những tháng ngày sống dựa vào nhau đó đã hình thành nên một tình cảm anh em đặc biệt mà có lẽ không ai ngoài bọn họ có thể chiêm nghiệm được.
Thế nên làm sao anh có thể không căm hận bố cô, cũng như làm sao để gạt đi được những oán hận trong lòng mà yêu thương cô kia chứ.
Nghĩ lại đến ngày hôm nay, anh đã thực sự yêu chiều cô hết mực, dù rằng rất căm hận, nhưng lại luôn mềm lòng, quả thực anh đã phải đau khổ quá nhiều vì lực bất tòng tâm.
Mắt anh đột nhiên chớp chớp, sau đó mở ra nhìn cô.
Ánh mắt anh có vẻ không tập trung, dường như vẫn còn trong trạng thái mơ hồ, khuôn mặt không bộc lộ chút cảm xúc gì, nhưng xem ra hơi u ám.
Cô đưa tay vuốt nhẹ lên trán anh, anh đột nhiên nghiêng đầu tránh, đôi mắt thoáng vụt qua một tia lạnh lẽo.
Bàn tay cô sững lại, chết cứng giữa không trung.
Cô đột nhiên cảm thấy hơi choáng váng, mùi bông tẩm cồn và cả mùi thuốc đang lởn vởn trong không khí khiến ngực cô trở nên khó chịu, có vẻ như sắp không thở nổi nữa rồi.
Cụp mắt xuống cố giấu đi vẻ tổn thương trên mặt, cô gắng nở một nụ cười: “Anh bị sốt rồi, em chỉ muốn xem nhiệt độ đã hạ chưa thôi mà”.
Không khí trầm mặc cứ dần lan rộng giữa hai người, nỗi chua cay trào lên trong lòng, thiêu đốt từng chút một khiến tim cô đau nhói. Tất cả xung quanh bỗng trở nên nhòa nhạt, sự hoảng hốt bắt đầu lan dần ra trên khuôn mặt, khóe miệng cô bất chợt run lên khe khe.
Ánh mắt của anh dần dần trở nên sáng rõ, đủ để anh nhìn thấy vẻ kinh ngạc và tổn thương trên khuôn mặt cô, lòng như chùng hẳn lại.
Trong đầu anh lúc đó chỉ có những cảnh tượng của bao nhiêu năm xưa cũ vừa mới hiện về trong giấc mơ dữ dội.
Năm lên mười một tuổi, anh bị ốm một trận, sốt cao liên tục.
Hoan Vũ luôn ngồi bên cạnh giường, khóc tới mức cả người như muốn tan thành nước.
Dù là mê man trong cơn sốt, anh vẫn có thể nghe thấy tiếng khóc đầy lo lắng và sợ hãi, nó khiến anh càng cháy bỏng tâm can.
Một đứa trẻ còn nhỏ như vậy, đã thức suốt ngày suốt đêm để trông anh, cứ chốc chốc lại thay tấm khăn lạnh trên trán anh, hai bàn tay nhỏ bị lạnh cóng đỏ hồng lên.
Chờ đến lúc anh tỉnh dậy, hình ảnh đầu tiên nhìn thấy là khuôn mặt đầy nước mắt của con bé cùng bộ dạng lo buồn đến thảm bại.
Còn khuôn mặt giờ đây trước mắt anh cũng đang ầng ậng nước, trông âm u ảm đạm vô cùng.
Trong đôi mắt luôn cố tỏ ra vui vẻ đó là một tầng mây dày đặc không thể tan, tích tụ biết bao nỗi buồn thương.
Lãnh Hoan không thể tiếp tục chịu đựng thêm nữa ánh mắt của anh, đứng dậy định ra ngoài.
Bàn tay cô đột nhiên bị anh giữ chặt, anh nhổm dậy ôm ghì lấy cô, hết sức thận trọng hệt như đang ôm một mảnh pha lê dễ vỡ.
Cô càng giằng co, anh càng siết chặt, cánh tay vòng ra trước ngực cô vì kéo quá mạnh nên chiếc kim truyền nước trên mu bàn tay bị tuột, kèm theo một giọt máu túa ra từ vết truyền.
“Chảy máu rồi”, cô hoảng hốt, không dám giằng co thêm nữa.
Trái lại, anh không hề quan tâm đến điều đó, khẽ khàng hôn lên vùng da trắng mịn sau gáy cô, giọng nói dịu dàng: “Anh xin lỗi…”.
Cô quay người lại, đôi mắt đã đỏ lên, cắn chặt môi: “Anh nằm xuống nghỉ đi”.
Vẻ mặt đầy ấm ức, vẫn còn chất chứa nỗi buồn, rõ ràng cô vẫn đang oán trách anh.
“Không phải là anh cố ý”, anh thở dài, kéo cô xuống rồi ôm gọn lấy, tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô, “Đừng giận anh nữa, em yêu”.