Số lần đọc/download: 475 / 4
Cập nhật: 2017-09-24 22:53:35 +0700
Chương 17
T
ối hôm đó, Mập lên lớp cả ngày đã mệt tới mức sắp hộc máu rồi nhưng khi vừa về tới phòng ngủ thì khi khổng khi không lại bị “thẩm vấn” một chập.
Vì chuyện xử phát trước đó nên Mập về tình về lý đều thấy biết ơn Nghiêm Dịch, quả thực đã xem Nghiêm Dịch như ân nhân cứu mạng. Cho nên đừng nói thẩm vấn, cho dù lên núi đao xuống chảo dầu thì cậu đều không từ nan.
Từ miệng của Mập, Nghiêm Dịch nhanh chóng biết rõ về chuyện Quan An Tĩnh té bị thương.
Quan An Tĩnh quả nhiên là một sinh viên ngoan, sau trận mưa hôm đó thì cô chẳng những nhịn đau không vào phòng y tế mà vẫn lên lớp học hết tiết thí nghiệm. Lưu Tuấn Hàm thấy phản ứng chậm chạp cùng một tay xoa eo của cô thì thấy lạ. Hỏi ra mới biết cô vừa bị trật eo.
Lúc đó Lưu Tuấn Hàm đã có chút hảo cảm mơ hồ từ lâu với bạn học Quan An Tĩnh nên vừa nghe vậy liền lập tức cau mày hỏi tại sao cô không tới phòng ý tế khám. Quan An Tĩnh trước giờ không phải là thứ con gái biết làm nũng yếu đuối như búp bê, chỉ khoát tay cười nói cô không sao.
Thế nhưng Quan An Tĩnh kiên cường thì kiên cường nhưng vẫn có đôi lúc không chống cự nổi. Lưu Tuấn Hàm nhìn thấy dáng vẻ nhịn đau của cô thì lập tức lấy thân phận lớp trưởng ra làm lá chắn, kiên trì đòi chở cô về phòng ngủ. Quan An Tĩnh thấy từ chối không có kết quả, lại nghĩ trước đây Mập cũng từng có nghĩa vị phải hộ tống một bạn học nữ bị gãy xương tới mấy tuần nên tâm lý cũng trở nên thoải mái.
Lớp trưởng thì phải biết vì nhân dân phục vụ. Nghĩ vậy, Quan An Tĩnh cũng không làm màu nữa.
Thế nhưng không ngờ Lưu Tuấn Hàm chở một chuyến chở tới mấy ngày. Càng về sau thì kéo dài thành đưa đón…
Cả sự kiện được nói ra khỏi mồm của Mập phát triển rất tự nhiên. Hiển nhiên, tấm lòng của Lưu Tuấn Hàm đối với Quan An Tĩnh ra sao thì người ngoài không nói trước được.
Bề ngoài thì nam thần như đang tùy ý nghe Mập kể lại sự việc còn gõ bàn phím cạch cạch như không có chuyện gì xảy ra nhưng trái tim lại phập phồng bất định: đối thủ không thua kém mình. Nhưng hiện tại mình có nên tiếp tục dùng khổ nhục kế nữa không…?
Tất nhiên Nghiêm Dịch không phải là người không có sáng ý. Tuy rằng anh không có nhiều kinh nghiệm trong những chuyện thế này, nhưng với chỉ số thông minh 180 thì đường đường là nam vương đại nhân sao lại không có cách chứ!
Cho nên, tối đó Quan An Tĩnh đã nhận được tin nhắn an ủi của Nghiêm Dịch: nghe nói eo của em bị trật, không sao chứ?
Lúc đó Quan An Tĩnh đang ngồi trước bàn ngẩn người nhìn chằm chằm vào tờ giấy tám chuyện hồi trưa. Đã lâu lắm rồi thì màn hình điện thoại của cô mới chớp nhoáng tên của nam thần khiến cô vui vẻ ra lòng, muốn giấu cũng không sao giấu được.
Phạm Di Đình nhìn ai đó đang cười ngớ ngẩn nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, kết hợp với tin tức bát quái trên diễn đàn giữa cô và Nghiêm Dịch thì nét mặt lộ ra dáng cười mập mờ: “Sao vậy? Nam vương đại nhân lại tìm cậu à?”
Quan An Tĩnh tranh thủ thu hổi lại nét vui vẻ, hơi ngượng ngùng gật đầu, miệng lầm bẩm: “… sao cậu biết?”
Ánh mắt Phạm Di Đình nhìn cô nhanh chóng chuyển sang thái độ khinh khỉnh — ui cha cha! Nhìn dáng vẻ thẹn thùng lúc này của cậu có đui mới không nhận ra đó!?
Quan An Tĩnh cúi thấp đầu hơn. Làm sao giờ… tại cô không kiềm chế được cảm xúc mà!
Mà ở bên kia Nghiêm Dịch không biết chuyện gì đang xảy ra, đợi trái đợi phải mãi mà chưa thấy trả lời nên có chút đứng ngồi không yên. Nhìn điện thoại lúc sáng lúc tối, dứt khoát nhắn thêm một tin nữa: “Nghe Mập nói em chưa đi khám bác sĩ, như vậy không tốt lắm. Ngày mai rãnh chứ, anh tới đón em đi bệnh viện khám.”
Quan An Tĩnh còn đang tìm từ để nhắn thì lại một tin mới được gửi tới. Chỉ với hai chữ “đón em” đơn giản đã khiến cô bắt đầu luống cuống tay chân. Không phải cô muốn nghĩ ngợi lung tung nhưng hành động của nam thần thực sự khiến cho cô phải hiểu lầm… [Tác giả: E hèm, xin hỏi Quan MM, cô xác định chỉ là hiểu lầm thôi sao?! Bộ có hiểu lầm nào mà kéo dài lâu tới như vậy hả!]
Không muốn cô phụ lòng tốt của nam thần, cộng thêm một chút tư tâm, Quan An Tĩnh dè dặt nhắn: sáng mai không có tiết, cám ơn sư huynh: D
Nghiêm Dịch thấy thấy tin nhắn trả lời mong mỏi nãy giờ, rốt cục cũng cảm thấy mĩ mãn.
**
Ngày hôm sau nam thần tới sớm đón Quan An Tĩnh.
Quan An Tĩnh cho rằng eo đã lành bớt rồi nên cùng lắm chỉ tới bệnh viện công cách trường học không xa thôi. Nhưng nam thần lại lái xe một mạch tới bệnh viên xếp thứ ba trong nội thành!
Tuy đang trong thời gian làm việc nhưng người trong bệnh viện vẫn tấp nập tới lui. Đừng nói phòng khám của các chuyên viên, đến cả phòng khám bình thường thì số người chờ khám cũng rất đông. Quan An Tĩnh nhìn thấy trận hình như thế thì vội vàng đuổi theo nói với Nghiêm Dịch cô không sao, không cần khám. Nhưng nam thần không thuận theo cô, dẫn cô quẹo tới quẹo lui lên tầng hai mươi.
Cửa thang máy mở ra, tiếng ồn ào không còn, bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh. Quan An Tĩnh còn đang nghi hoặc thì Nghiêm Dịch đã đẩy cửa một phòng khám.
“Cô, cháu tới rồi.”
Quan An Tĩnh còn chưa kịp thấy ai thì đã nghe Nghiêm Dịch gọi một câu như vậy. Chốc lát sau thì một bác sĩ nữ mặc áo blue trắng có khí chất rất cao bước ra. Quan An Tĩnh nhận ra đó là cô — thì ra cô của Nghiêm Dịch là thầy thuốc.
Quan An Tĩnh thấy mình mẩy cứng đơ, bối rối nhìn đại thần. Nhưng Nghiêm Dịch cười nhẹ ngồi xuống một chỗ, dáng vẻ như chuyện chẳng liên quan gì tới anh, như chẳng muốn nhúng tay vào vũng nước đục này.
Dụ sao cũng phải chào hỏi, Quan An Tĩnh cắn răng: “Cô…”
“An Tĩnh ngoan.” Nghiêm Khả Khiết hài lòng.
Người nói vô tình người nghe có ý, một tiếng “An Tĩnh” ấy thốt ra khỏi miệng khiến nam thần ngồi một bên trên salon sửng sốt. Quan An Tĩnh thì len lén quay lại nhìn anh với tần suất rất nhỏ, ánh mắt đầy sự nghi hoặc: cô còn chưa tự giới thiệu mà, sao cô lại biết mình tên An Tĩnh vậy nhỉ?!
Nghiêm Khả Khiết là bác sĩ khoa sản phụ ở bệnh viện này, cũng có chút tiếng tăm trong xã hội. Nhưng tổn thương phần hông của Quan An Tĩnh không nằm trong phạm vi của cô. Đi trên hành lang tầng hai mươi, ba người quẹo cua bước vào một phòng khám khác. Có người quen nên trình tự đăng ký được giảm, Quan An Tĩnh trực tiếp được đưa tới trước mặt bác sĩ.
Đó là một bác sĩ nữ lớn tuổi, thoạt nhìn rất có kinh nghiệm. Sau khi hỏi thăm qua loa thì bắt đầu thành thạo nắn bóp. Tuy chỗ té bị thương đã không còn sưng nhưng lúc chưa bị ai đụng vào thì chẳng sao, giờ lọt vào tay của bác sĩ khiến cô ăn không ít đau đớn. Phần trán trơn bóng từ từ đổ mồ hôi lạnh dày kín, lại còn phải trả lời đủ hết vấn đề của bác sĩ.
“Eo có dễ chịu hơn chút nào chưa?”
“…có…”
“Chỗ này thì sao, có đau không?”
“Đau… hít — đau quá!!” Bị cảm giác đau đớn đột kích, giọng của Quan An Tĩnh chợt cao hơn, cô mạnh mẽ túm lấy tay áo của Nghiêm Dịch: “Bác sĩ, nhẹ chút, chỗ đó đau quá!”
Bác sĩ đã sớm chai sạn trước những phản ứng này của bệnh nhân nên mí mắt chẳng động đậy chút nào mà vẫn làm tiếp. Nét mặt của Quan An Tĩnh từ từ uốn éo, hai tay nắm Nghiêm Dịch không hề buông lỏng.
“Thầy Hoàng, bạn nhỏ nhà cháu bị nặng lắm không?” Nghiêm Khả Khiết ở một bên hỏi.
“Coi tình hình này thì lúc đó có lẽ đã được xử lý nhanh đúng không? Coi như tốt.”
Nghiêm Khả Khiết nhẹ lòng, gật nhẹ đầu, xoay người lấy cùi chỏ chọt chọt Nghiêm Dịch mãi không lên tiếng: “Nghe thấy chưa? Không có chuyện gì đâu, mặt mày đừng nghiêm như vậy.”
Cô vừa nói thế thì Quan An Tĩnh cũng không nhịn mà ngước đầu nhìn nam thần. Toàn bộ chú ý của Nghiêm Dịch lúc này đều tập trung trên mình cô, nhìn cô đau đớn nhe răng thì anh chỉ hận mình không thể bị thương thay cô. Cho nên khi Quan An Tĩnh nhìn rõ thì chỉ thấy Nghiêm Dịch nhíu chặt chân mày, miệng mím lại, quả nhiên nghiêm túc có thừa!
Hồi nãy còn đau đớn oa oa kêu gào, chớp mắt đã an tĩnh lại.
Quan An Tĩnh hơi hoảng hốt: nam thần… như thế… là đang lo cho cô sao?
“Cô bé, cởi áo của cháu ra một chút.” Không chờ nàng suy nghĩ gì thêm thì bác sĩ Hoàng ở đằng sau lại phân phó.
Quan An Tĩnh nghe bác sĩ nói xong thì lặng lẽ buông tay của Nghiêm Dịch, từ từ cởi áo….
Thế nhưng, Nghiêm Dịch chưa đi.
Mở nút, cởi áo khoác ra…
Nghiêm Dịch vẫn còn ở.
Bác sĩ muốn cô cởi áo vén lưng lên xem vết thương, nhưng Nghiêm Dịch còn ở chỗ này, sao cô dám vén chứ?!
Nam vương đại nhân không chỉ còn ở lại thôi mà còn dùng ánh mắt vô cùng thản nhiên, không lẫn chút tạp chất nào nhìn cô. Khiến cho Quan An Tĩnh thấy người không thuần khiết chính là bản thân cô! Trời ạ, biết làm gì bây giờ?
Sau khi trao đổi ánh mắt mấy hiệp — “Nè, người ta sắp cởi áo đó! Chú mày còn nhìn nữa?!” Nhìn hai bạn nhỏ “mắt đi mày lại”, cô cô đại nhân rốt cục cũng không nhịn nổi nữa mà lên tiếng.