Số lần đọc/download: 3062 / 65
Cập nhật: 2016-10-21 10:27:11 +0700
Chương 17 Một Đội
C
hiếc xe xanh đâm, dọc bên cửa xe có dòng chữ in tên tắt của một trường đại học. Ba vị khách trẻ tuổi tự kéo hành lý, xếp lên thùng xe phía sau. Lái xe mặc áo đen, kiểu áo quen thuộc của những người có liên quan đến Fatal Blow. Khi chị ta ngoảnh lại, Lâm không thể không rùng mình. Vói phong thái thuần tuý công việc, C/E cho biết giờ đây chị ta sẽ là chân đưa đón và lo liệu nơi chốn ăn ở cho các vị khách trẻ: "Trong ba ngày sắp tới, cần bất cứ việc gì, cứ liên lạc với tôi!", chị ta lúc này nói bằng thứ tiếng Anh kẹt trong cuống họng, vẫn lái xe, một tay đưa về sau cho họ mảnh giấy ghi số điện thoại. Thái cất nó vào túi áo, điềm đạm: "Bọn này luôn đi cùng nhau, sẽ không làm phiền chị vì việc riêng của từng thành viên!" Câu nói của bạn thân kiêm trưởng nhóm chặn ngang ý định của Lâm, sẽ nhờ người lái xe đưa đến nhà ba mẹ, ghé qua vài phút báo tin, vì họ cũng ở trong cùng một thành phố. "Không sao, mình sẽ gọi điện báo tin sau, ngay khi đến chỗ ở", cậu thầm nghĩ theo chiều hướng lạc quan nhất, để tự nâng tinh thần lên.
Cậu bạn thân và cô gái khiếm thị ngồi ở băng ghế trước. Không trao đổi với nhau bất kỳ điều gì, nhưng cách hai người ấy giao tiếp, cách Lim phục tùng các mệnh lệnh của Thái cho thấy, cô đã quen với cậu ây từ lâu. Có một lúc, Thái đưa tay quàng qua vai cô ấy, như để giữ ấm cho cô, nhưng cũng có thể ngầm bảo, ai mới là ngươi cô gái này thực sự thuộc về.
Để khỏi bị phân tâm vì cảnh tượng trên, Lâm tựa trán vào kính, nhìn ra khung cảnh bên ngoài. Màu vàng hung duy nhất của những ngày Thu. Mặt Trời bất động trên nền trời trắng nhạt. Hai bên đường, các cánh đồng lúa mì và ngố bạt ngàn nối tiếp. Phải rất lâu mới thấy bóng một đàn bò trên các ngọn đồi thoai thoải. Rồi những chiếc xe chở hàng khổng lồ, dài thượt, thảng hoặc lao vụt qua, để lại phía sau một hơi thở mạnh, như trong một cuộc đua mà tất cả đều chưa rõ đích đến là đâu. Hết thảy những hình ảnh ấy, âm thanh ấy gợi nên trong chàng trai trẻ lần đầu đi xa một ấn tượng không thể gọi tên, một cảm giác hoang mang mơ hồ, một nỗi hãi sợ ngấp nghé khi đứng trên bờ vực của trạng thái cô độc. Lâm bỗng sực nhớ, nhũng ngày huấn luyện, Lim từng nói một điều khiến cậu ngạc nhiên, về việc không nên đặt lòng tin vào ai cả, ngoại trừ chính bản thân mình, không nên đặt quá nhiều hy vọng vào mối quan hệ nào hết, nếu muốn không muốn lãnh nhận tổn thưong. Giờ thì cậu hiểu, cô ấy hoàn toàn có lý. Trong hành trình này, với những thử thách khắc nghiệt chắc chắn sẽ đến, vướng bận xúc cảm là cản trở lớn cần gạt bỏ.
Tốt hơn cả và dễ dàng hơn cả, là đặt hai người đồng hành và cả chính cậu vào đúng vị trí: Những cá nhân đã vượt qua vòng tuyển chọn sau cùng, được Fatal Blow giao phó thực hiện một nhiệm vụ.
Họ là một đội. Một biệt đội.
Họ đang trên đường thực hiện kế hoạch then chốt. Hoàn tất nó, cuộc sống của cả ba sẽ ngoặt sang một hướng mới, đặc biệt, vô cùng giá trị và đáng để cho cả thế giới còn lại phải khát khao.
Đó là những điều Thái nói với cậu trên máy bay. Cũng như Lâm, cậu ấy rất hài lòng khi nhận ra bạn thân đã trở thành đồng đội. Hai tiếng đầu tiên trong tám tiếng bay liên tục, hai người bạn đã nói chuyện rất nhiều. Thái cho biết cậu ấy đã rời khỏi thành phố của họ từ ba ngày trước. Nhưng thay vì chỉ có vài giờ transit, cậu được Fatal Blow sắp xếp cho ở lại khu tự trị sầm uất vài ngày, chờ chuyến bay của các đồng đội đên sau.
- Tớ không hiểu vì sao họ lại mất công như thế. Tớ đã chuẩn bị cho chuyến đi theo một kế hoạch khác hẳn. Tớ hoàn toàn không hề biết Lim và cậu sẽ bay cùng! - Lâm băn khoăn - Cậu có biết chúng ta sẽ gặp nhau ở chuyên bay thứ nhì không?
- Không thể biết được. Cả ba cá nhân được lựa chọn đều phải tách rời nhau, theo một quy tắc an toàn. Không ai được biết về lịch trình sắp tới của ai, cho đến khi gặp nhau ở đây! - Cậu bạn thân ngả đầu vào lưng ghế, nhắm mắt, giải thích ngắn gọn.
- Tại sao phải bí mật như vậy?
- Để bảo vệ từng thành viên, tớ nghĩ thế. Việc người này nắm giữ vài thông tin về bạn đồng hành của mình có thể gây nguy hiểm cho nhau. Thêm nữa, theo tớ suy đoán, các thành viên của biệt đội có thể thay đổi vào phút chót. Không có gì là chắc chắn cả...
- Không chắc chắn, vì thành viên đã được chọn vẫn có thể bị ám sát vào phứt cuối, phải không?
- Chính xác. Đó là điểm mấu chốt.
- Ai là người thực hiện các vụ ám sát ấy, cậu biết chứ? - Lâm xoay hẳn sang bên bạn thân, căng thẳng chờ đợi đáp.
- Công ty mà chúng ta ký hợp đồng làm việc là một tổ chức đặc biệt. Họ rất mạnh. Trong một tổ chức mạnh, luôn có các nhân tố cạnh tranh, cả bên ngoài và ngay bên trong tổ chức. Một trong các biện pháp mà kẻ cạnh tranh thực hiện là tiêu diệt từ đầu những cá nhân có nguy cơ trở thành mối đe dọa về sau của họ. Đừng quên, chúng ta là những người cuối cùng dược chọn, cũng là những mối đe dọa lớn nhất.
- Tớ không hiểu lắm. Cậu có thể giải thích rõ hơn?
- Cậu biết team chúng ta được lập ra nhằm mục đích gì không? - Thay cho trả lời, Thái đặt câu hỏi khác.
- Tớ không biết gì cả! - Lâm bối rối - Tớ nói rồi đấy, tớ có một kế hoạch khác. Ngay cả khi ra sân bay, thì tớ vẫn nghĩ mình sẽ đến với ba mẹ. Sau đó là lựa chọn ngành học và một trường đại học nào đó...
- Tớ cũng vậy thôi. Tớ đã lên kế hoạch chuyến ra nước ngoài du lịch bụi trong một tháng, phần thưởng ba tớ hứa tặng nếu tớ đậu đại học. Chỉ khi ra đến sân bay, tớ mới biết mọi thứ thay đổi. Và tớ không thể bẻ hướng theo chú ý của mình nữa! - Cậu bạn thân xoa nhẹ mí mắt ủng đỏ - Nhưng giờ thì tớ hài lòng với sự thay đổi. Một thực tế chúng ta không thể lảng tránh, đó là khi đã ký bản hợp đồng với Fatal Blow, trước sau gì cũng phải hoàn tất nó. Vậy thì hành động để hoàn tất thôi. Xong việc, tớ và cậu đều có tiền bạc, tự do, sự an toàn. Nhất là một kế hoạch đặc biệt đáng giá mà họ hứa hẹn dành cho từng người chúng ta. Ngoài ra, điều làm tớ vui nhất, là cuối cùng tớ và cậu đã ở cạnh nhau. Dễ hơn nhiều khi chúng ta không phải là các thành viên xa lạ hay tình cờ nào đó.
- Đúng, tớ yên tâm hơn khi có cậu. Tuy nhiên, tớ cũng không thể không lo sợ cho team của chúng ta! - Lâm nói khẽ, hơi nghiêng đầu về ghế bên trái, nơi lim ngả lưng ghê, kéo tấm chăn mỏng che nửa mặt, nhắm mắt say ngủ từ lúc nhận ra Thái - Có lẽ chỉ cô ấy an toàn, vì có những đặc quyền riêng. Còn tớ và cậu ngược lại. Các diễn biến thật kinh khủng, không thể tin nổi. Cậu biết chứ, ở sân bay vừa lúc nãy, thời gian chờ chuyển tiếp, tớ vẫn bị một kẻ bắn tỉa bám đuổi sát nút.
- Tớ cũng vậy thôi... Những ngày vừa rồi và thời gian trước nữa, tớ phải di chuyển liên tục, không thể cố định một nơi. Ngay trong ngôi nhà được bảo vệ kỹ càng của ba tớ, tớ cũng không được an toàn. Tớ đã từng rất tuyệt vọng. Vậy nên tớ thử ngụy tạo vụ mất tích, để được tạm yên ổn trong một thời gian. Ngay cả cậu, vào lúc đó, tớ cũng không dám chia sẻ bí mật. Cậu không giận tớ vì việc lừa dối ấy chứ?
- Tớ biết vì sao cậu phải làm thế! - Lâm siết nhẹ cánh tay bạn thân, thông cảm và thấu hiểu - Tận mắt tớ đã thấy một thành viên tham gia cuộc chơi trên TV bị sát hại ngay trong đêm chung kết như thê nào.
Bạn thân đưa tay vỗ nhẹ lên phần đầu phía sau:
- Ngay tối khuya hôm qua, tớ đã thoát khỏi một kẻ tấn công, trên đường từ hiệu sách về khách sạn. Hắn toàn hạ gục bằng cách nện vào đầu tớ, từ phía sau. Khá may mắn, nhờ ánh đèn đường, bóng đổ của hắn đã đến trước. Tớ tránh được một phần sức nặng của cậy gậy bóng chày, và vùng chạy. Tớ chỉ choáng nhẹ, hơi ê ẩm. Nếu không, lúc này, cậu đã có một đồng đội khác...
- Kinh khủng! - Lâm lẩm bẩm, rùng mình điểm lại vài khoảnh khắc với kẻ bắn tỉa có bộ mặt thản nhiên ma quái vẫn còn sống động trong trí nhớ.
- Tớ hy vọng mọi thứ sẽ dễ dàng hơn, khi chúng ta cùng hành động. Cậu đã tham dự đủ các chương trình huấn luyện của Fatal Blow? Cậu nắm vững nguyên tắc hoạt động nhóm, về trưởng nhóm và các thành viên?
- Cậu là trưởng nhóm. Lim và tớ sẽ làm theo những gì cậu yêu cầu.
- Cậu muốn vậy chứ? - Nụ cười mệt mỏi thoáng qua.
- Tất nhiên. Cậu nắm giữ nhiều thông tin và trải nghiệm nhiều hơn. Cậu biết rõ chúng ta làm gì là ổn nhất... - Lâm bỗng trở nên căng thẳng - Nhưng cụ thể, team chúng ta sẽ làm gì, cậu biết chứ?
Thay vì trả lời, Thái mở iPad, gõ nhanh lên màn hình: Đột nhập phòng thí nghiệm bí mật, tìm và lấy một biệt dược. Lâm đọc xong, cậu ấy xóa ngay.
- Biệt dược? - Lâm thốt lên, bàng hoàng.
Thái im lìm, khẽ cau mày.
- Ở dâu, khi nào và như thế nào? - Cậu tiếp tục hỏi, khẽ hơn.
- Đến lúc này, tớ vẫn chưa biết thông tin chính xác. Cả ba chúng ta sẽ bàn bạc và phối hợp hành động. Tớ dự tính, nếu không có gì thay đổi, tất cả chỉ trong vòng một tuần thôi! - Thái nhấn mạnh - Nhưng, cho đến điểm kết thúc ấy, để bảo đảm thành công cho kế hoạch, tớ mong cậu tuân thủ một vài quy tắc mà tớ đặt ra. Thứ nhất là không kết nối với bất kỳ ai, ngoại trừ giữa ba thành viên với nhau, để tránh bị theo dõi hay truy đuổi. Thứ nhì, tuân thủ các mệnh lệnh tớ đưa ra, không thắc mắc. Một vài tình huống khẩn cấp, phải hành động ngay, vướng mắc tớ sẽ giải thích sau. Và cuối cùng, giữa chúng ta, không có gì được phép giấu diếm. Cậu đồng ý chứ?
Lâm gật. Tất cả những điều Thái đề cập đều hợp lý. Cậu muốn hỏi thêm vài câu, về những đoạn clip cất trong máy tính, về kẻ gây ra cái chết cho Gấu Trắng, về các thiết bị mô phỏng sinh học, về sự trùng hợp bất thường giữa việc ba mẹ cậu gọi cậu sang học với kế hoạch Fatal Blow triển khai với các thành viên cuối cùng... Tuy nhiên, gương mặt Thái lúc này hiện rõ vẻ mỏi mệt. Các đốm đỏ như bị dị ứng tương phản với khoảng da nhẵn nhụi và nhợt nhạt. Các chi tiết sắc nét mơ hồ bị bóp méo bỏi một áp lực vô hình. Cậu ấy cần nghỉ ngơi, trong vài giờ bay ngắn ngủi, trước khi bắt vào thử thách cuối cùng.
Một phần ba thời gian của chuyến bay tám tiếng trôi qua. Các tiếp viên đẩy chiếc xe nhỏ dọc theo lối đi, mời hành khách nước giải khát, vài món nhấm nháp lặt vặt, đồng thời cung cấp thêm các thiết bị cần thiết cho chuyến bay dài, theo yêu cầu của từng cá nhân. Thái lấy chai nước khoáng. Lâm mượn thêm một tấm chăn, cho Lim. Sau khi uống hết chai nưóc, Thái kéo dây khóa cài kín cổ áo, nhắm mắt ngủ. Lâm mở tấm chăn, phủ thêm cho cô bạn đồng hành lúc này vẫn nằm im trong tư thế cũ, ngủ say. Bỗng, cậu cảm thấy một chuyển động mơ hồ bên dưói lớp chăn. Bàn tay Lim. Cô ấy chạm vào tay cậu, nắm lấy, giữ yên như thế, bất động, ra hiệu cậu hãy lặng im. Hàm ý của cái nắm tay siết chặt ấy là gì, Lâm chưa rõ. Nhưng cậu chợt hiểu, ngay từ đầu, Lim không ngủ. Tất cả cuộc trao đổi giữa Lâm và cậu bạn thân, cô ấy đã nghe hết.
*
Mấy ngày kế tiếp trôi qua trong yên tĩnh. Không bất thường nào xảy ra. Nhóm ba người ở cùng một tầng, trong tfa nhà gạch đỏ tọa lạc trong khu phố cổ kính. Dòng chữ Hy Lap khắc trên bậc cấp dẫn vào sảnh lớn cho biết tòa nhà xây gần sáu mươi năm trước. Ở sảnh, khi chờ nhận chìa khóa điện tử, Lâm lấy một tấm bản đồ thành phố. Toà nhà này được sử dụng như nhà khách thuộc một trương đại học. Chỉ những ai có giới thiệu mới được vào đây.
Ba phòng của các thành viên thoạt nhìn qua tưởng như riêng biệt. Kỳ thực chúng nối với nhau trong kết cấu tổ ong. Phòng của trưởng nhóm có hai cánh cửa thông qua phòng hai đồng đội. Cách duy nhất để Lâm gặp cô gái nhỏ là cửa chính ngoài hành lang. Lâm nghĩ sẽ nói chuyện riêng vói cô lúc có thể. Nhưng cậu sớm nhận ra, trước mặt trưởng nhóm, cô thể hiện thái độ khác lạ. Gần như cô không nói gì cả với Lâm. Lạnh lẽo. Xa cách. Khi cậu gợi chuyện, cô chỉ gật hoặc lắc. Nếu không có cái nắm tay bí mật giữa họ trên máy bay, hẳn cậu đã nghĩ về mối quan hệ đan xen của cả ba theo một hướng khác, tầm thường và tồi tệ hơn.
Thức trắng suốt ba chuyến bay và bị lệch múi giờ, Lâm ngủ li bì. Thỉnh thoảng cậu mở mắt vì tiếng gõ cửa của người phục vụ phòng. Họ đưa cho cậu một túi giấy đựng thức ăn, bên trong có vài quả táo, bánh mì thịt và sữa. Cậu gặm một quả táo hoặc uống ít sữa, rồi ngủ tiếp.
Ngày thứ ba ở tòa nhà gạch đỏ, Lâm thức dậy lúc tám giờ sáng, đầu óc tỉnh táo và sáng rõ. Cậu mở máy tính. Mạng nội bộ tòa nhà yêu cầu password riêng của từng tầng. Cậu gõ cửa bên trong thông qua phòng bạn thân. Cánh cửa mở ngay vì bên kia không cài chốt. Thái ngồi trước máy tính, đang lần lượt mở xem một hệ thống sơ đồ nào đó, vừa xem vừa đối chiếu với các bản chụp giấy tờ đánh máy ngả vàng. Đóng tạm màn hình khi Lâm đến gần, cậu ấy quay lại, giải thích bằng giọng hoạt bát:
- Lúc ở nhà, tớ tìm được trong ngăn tủ của ba tớ một vài tư liệu lưu trữ về các thiết kế sinh học. Cậu muốn đọc không?
Lâm lắc đầu, đề nghị thẳng thắn:
- Cậu có thể cho tớ password? Tớ muốn gửi mail cho ông bà ngoại, thông báo đã đến nơi an toàn. Tớ cũng phải gửi vài dòng cho ba mẹ. Tớ sẽ tìm cách giải thích về việc chưa có mặt, không nói gì để có thể lộ bí mật về nơi ở của nhóm chứng ta.
Thái cân nhắc vài giây, đưa cho Lâm tơ giấy in dòng password kết nối wi- fi dài hơn ba mươi ký tự mà cậu ấy đã xin từ người quản lý mạng ở quầy tiếp tân dưói sảnh:
- Không đưa ra bất kỳ thông tin nào khác, với ai khác, nhớ nhé!
Lâm gật, hỏi thêm:
- Đã có yêu cầu hay mệnh lệnh gì từ Fatal Blow chưa?
- Chưa. Cậu muốn sử dụng thời gian trong ngày hôm nay thế nào?
- Có lẽ tớ sẽ ra ngoài, làm một vòng khám phá thành phố.
- Được. Cứ làm vậy. Miễn cậu không liên lạc với ngưòi quen để những kẻ theo dõi phát hiện cậu đang ở đâu là ổn.
Lâm nhìn sang cánh cửa thứ hai, dẫn sang phòng Lim. Đọc rõ ý nghĩ trong đầu cậu, bạn thân nói nhanh:
- Trong tình huống bất ổn, một mình cậu sẽ dễ xoay sở hơn là đi cùng người khiếm thị. Ngoài ra, cậu nhớ nhé, phải về đây trước buổi trưa.
Cách cậu bạn thân nhắc đến điểm bất lợi của Lim làm gợn lên trong Lâm sự khó chịu. Nhưng cảm giác ấy lướt qua nhanh. Không thể buộc người khác có chung thái độ ứng xử trước một cá nhân nào đó. Dù sao, Thái cũng chỉ nói lên sự thật.
Lâm cuộn tờ giấy trong tay, vẫn nhìn về phía cửa phòng Lim:
Cô ấy ổn chứ? Cô ấy có dùng được các món ăn ở đây không?
- Đừng bận tâm! - Bạn thân nhún vai - Thứ Lim cần hoàn toàn khác, không như người ta quen nghĩ đâu!
Khi cậu khép cửa, Thái mở lại màn hình, tức khắc chìm đắm vào bản sơ đồ và ảnh chụp những hồ sơ cũ kỹ.
Cậu ngồi trước máy tính, cạnh cửa sổ phòng nhìn ra mặt sông xanh lạnh. Mạng nội bộ chấp nhận kết nối. Tốc độ đường truyền rất nhanh. Không có thư của ba mẹ trong hộp thư cậu. Lâm khựng lại. Lẽ nào họ không ngạc nhiên khi chưa thấy cậu đến nơi? Lâm viết vài dòng gửi ông bà ngoại. Trong lúc đó, có một mail mới. Cậu dừng lại. Vài dòng chữ in không dấu. Cuối mail ký tên Người giới hạn. Sau khi đọc, cần xóa mail ngay, Lim nhắc ở phần tái bút. Cậu làm đúng như cô yêu cầu.
Không chờ trả loi từ ông bà như ban đầu dự định, Lâm tắt máy. Thay trang phục trong vài giây, mặc thêm áo khoác vì ngoài trời khá lạnh, cậu nhét tấm bản đồ thành phố vào túi áo. Đứng trong thang máy với những chấn song như một lồng chim, cậu như thấy rõ dòng chữ không dấu hiện lên trước mắt “Gap nhau tai Bao tang Nghe thuat sang nay. Phong tranh cua Magritte. Can than, nhu nhung ngay qua.”
*
Theo chỉ dẫn bản đồ, Lâm đổi ba tuyến subway, đi bộ thêm một chặng đến Bảo tàng Nghệ thuật. Còn ba mươi phút nữa mới đến giờ mở cửa. Dòng người dài dặc trước tòa vuông vức, mặt tường phía trước là bức tranh liên hoàn bằng kính tuyệt đẹp, thể hiện bầy người chim bay trên cánh đồng hoa. Lâm mua vé trong ngày, trả tiền mặt. Kinh nghiệm thanh toán qua tài khoản quá đủ để cậu không dại dột lần nữa. Cậu đứng vào dòng ngươi im lặng. Gió nhẹ, khô và lạnh. Bước qua rào chắn của người soát vé, cậu được yêu cầu gửi áo khoác cùng ba-lô đem theo. Một nhân viên khác của bảo tàng phát cho cậu tai nghe để nghe chú thích các phòng tranh, cũng như một sơ đồ hướng dẫn tham quan bên trong bảo tàng.
Theo sơ đồ, phòng tranh Magritte nằm ở tầng ba, khu vực các họa sĩ trường phái siêu thực nửa đầu thế kỷ hai mươi. Khách tham quan còn chưa lên đến nơi đây nên gần như chỉ có mình Lâm và vài nhân viên bảo vệ đứng bất động ở những góc phòng liên thông với nhau bởi các ô cửa vòng cung. Ngay tức khắc, cậu nhận ra phòng tranh của Magritte. Bức tranh quen thuộc Thời gian bị chặn đứng đóng khung gỗ giản dị, treo trên bức tường chính mà nếu nhìn từ bên ngoài, người ta sẽ trông thấy đầu tiên.
Khi Lâm tiến đến gần bức tranh, từ ô cửa phòng tranh bên kia, Lim cũng hiện ra. Cô mặc chiếc áo chó khoang của cậu. Điều này khiến cậu ngỡ như đang nhìn thấy chính mình. Cô bước đến, dừng lại khi còn cách cậu nửa bước chân. Họ đứng im cạnh nhau. Lâm hướng mắt lên bức tranh nhỏ trên tường. Thay vì đeo earphones để nghe chú thích, cậu chăm chú lắng nghe giọng nói nhẹ nhàng của bạn đồng hành. Như thể nhìn rõ tùng chi tiết, cô giải thích cho Lâm ý nghĩa của bức tranh, sâu xa hơn những điều mà cậu đã từng biết thông qua tấm bưu thiếp đã giúp cậu giành chiến thắng vào phút chót của cuộc thi Lựa chọn sinh tử. Trên bệ lò sưởi, chiếc đồng hồ là một biểu tượng quen thuộc của thời gian. Lò sưởi ngụ ý cho sự chuyển hóa của vật chất cùng với sự giải phóng ra năng lượng. Lim nói chậm rãi:
- Anh nhìn thấy vệt sáng bạc từ bên trong lò sưởi chiếu vào căn phòng buồn tẻ chú? Đến cùng nó là chiếc đầu tàu xe lửa nhìn như món đồ chơi - một ám chỉ cho việc vượt qua các rào cản. Tên bức tranh là Time transfixed. cần chú ý từ transfix - dừng lại. Vượt qua ý nghĩa vật lý đơn thuần của lý thuyết tương đối hẹp, về thời gian và sự chuyển động chỉ dừng lại tại cùng một điều kiện là vận tốc ánh sáng, bức tranh này còn đề cập đến một triết lý khác được một số nhà khoa học hiện đại quan tâm. Sức mạnh của bức tranh nằm ở chỗ nó đã gợi nên sự bí hiểm đồng thời cũng phơi bày sự bí hiểm hiện diện nơi các tạo vật mà người ta vẫn quen nghĩ rằng, mọi thứ ở chúng quá nhàm chán, chẳng có gì cần phải khám phá...
Dán chặt mắt vào các khoảng màu biến chuyển tế vi của bức tranh, đột nhiên sống lưng Lâm lạnh toát:
- Các nhà khoa học mà Lim vừa đề cập, trong đó có ba mẹ tôi, phải không?
Cô gái nhỏ gật đầu, thì thào:
- Có một thông điệp rất rõ, ở bức tranh này: Tất cả các sự kiện bí hiểm lẫn những hoạt dộng ngỡ như bình thường đang diễn ra quanh anh đều có mối liên hệ mật thiết. Hãy chú ý đến chúng. Hết sức chú ý đến chúng. Bức tranh này là đầu mối quan trọng nhất, bắt đầu và cũng có thể dẫn đến điểm kết thúc.
- Lim đã biết được điều gì sau những chuyện đã và đang xảy ra, hãy nói cho tôi biết, được không? - Lâm hỏi khó nhọc.
Cô gái nhỏ ngửa cổ, trừng trừng nhìn vào mặt tranh kỳ dị trên tường, như thể cô đang thấy rõ chúng, từng chi tiết trên bề mặt, từng hàm ý sâu thẳm dưới các lớp sơn. Rồi cô lầm bầm chỉ vừa đủ để người canh bên nghe thấy:
- Anh có bao giờ tự hỏi vì sao tôi luôn thuộc lòng tất cả những gì mà tôi không hề nhìn thấy không? Tôi buộc phải như thế. Vì đó là cách duy nhất để tôi trở nên hữu ích, với những người mà tôi không ngừng mong mỏi họ sẽ nói cho tôi biết điều gì đó đang thực sự xảy ra. Tôi đã gặp những người như vậy. Hy vọng. Rồi thất vọng... Cho đến khi tôi gặp được anh. Anh là người duy nhất vượt qua các chặng thử thách, không bị bên ngoài hủy hoại, cũng không bị sự hèn nhát bên trong làm cho bỏ cuộc. Vậy nên, hãy gắng hết sức, trong cuộc chơi nguy hiểm mà không chỉ các thanh viên chúng ta, mà cả những người đứng sau chúng ta đang theo dõi từng phút từng giây.
Tia chớp của sự sáng suốt lóe lên trong đầu Lâm. Cậu đột ngột quay sang, đặt hai tay lên vai Lim, siết mạnh:
- Ba mẹ tôi có mối liên hệ như thế nào vói cha của Lim, Mr. Q?
Đôi mắt sau chiếc kính xanh ánh lên một tia sáng mờ nhạt. Giọng nói đều đều, như ghi âm sẵn, về một thông tin được cài đặt từ lâu:
- Mr. Q người bảo trợ tôi, Dr.O cha anh và Kỹ sư p. ba của Thái, dù ra mặt hay giấu mình, đều là các nhà khoa học cùng tham gia vào một tổ chức. Nói cách khác, họ là một đội.