Số lần đọc/download: 1971 / 75
Cập nhật: 2017-11-18 21:12:48 +0700
Chương 17 -
H
oá ra Lê Việt Bắc là người dễ tính. Hay chỉ dễ tính với gái đẹp thôi, thì không biết. Thấy khách xưng "em", ông ta cứ thế đàng hoàng xưng "anh" ngọt xớt, mặc dù biết rõ cương vị của Diệu.
- Vì "cái xinh đẹp" của em, mà anh phải ba chân bốn cẳng, huy động cả bộ máy lo việc này đấy. Chứ cứ như ông Kiên thì còn lâu!
Vốn đĩ tính, thấy gái đẹp là người ngợm, chân tay cứ nhồn nhộn cả lên. Chả biết có nước non gì không, nhưng được chớt nhả thế này với một cán bộ cỡ này, đẹp thế này, kế cũng khoái thật!
Diệu hơi đỏ mặt. Hay anh ta không biết dùng từ. "Sự xinh đẹp" chả nói lại nói thành "cái xinh đẹp". Phải lờ đi thôi.
Chưa đến mức phải ra tay đối đáp lại. Còn việc, anh ta thích cái trò bỡn cợt… thây kệ anh ta.
- Thế Quận em có phải chuẩn bị gì không ạ?
Ỡm ờ, Bắc bảo:
- Quận em tất nhiên phải chuẩn bị nhiều việc. Ở cương vị mình, em biết rồi, - vừa nói, mắt Bắc vừa xăm soi sờ nắn khắp người Diệu. Mồm cười. Cười rất dâm. - Còn em thì chả phải làm gì. Chỉ… ngồi đợi anh thôi.
Ấy là ông ta đây kịp hãm lưỡi lại. Nể cô Phó chủ tịch mới quen lắm đấy. Với những cô gái không có cương vị rõ ràng, lại phải cầu cạnh, xin xỏ thì ông ta chả ngượng mồm nói: "Em chỉ phải… nằm đợi anh thôi".
Biết rõ sếp mình thuộc nhóm máu D, trong hơn chục năm phục vụ, Hoằng, Trưởng phòng Tổ chức Sở đã thiết kế thành công cho sếp nhiều cuộc tình, bằng cách tuyển lao động nữ hợp đồng. Dài, ngắn là tuỳ vào nhan sắc và có "ngoan" không. Cô nào cũng được giữ lại ở Văn phòng Sở một thời gian để đào tạo "tại chỗ", Sau đó mới đưa xuống cơ sở.
Để đảm bảo an toàn cho những chuyến du hí, sếp bảo Hoằng, cậu làm sao tuyển cho tôi một lái xe đủ tiêu chuẩn ba không: không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì, không nói điều gì. Chỉ biết phục tùng. Sếp bảo đi là đi, sếp bảo thắng là thắng.
- Thế bằng đánh đố em còn gì?
- Đánh đố à? Thế thì cậu nhận thằng Hiển vào cho tôi. Nó là cháu gọi tôi bằng chú đấy. Tìm mọi cách nhập hộ khẩu cho nó.
Nhập hộ khẩu vào Thanh Hoa là một bài toán cực kỳ phức tạp. Công an thì yêu cầu muốn có hộ khẩu thường trú phải có nhà cửa hợp pháp. Bên nhà đất thì yêu cầu muốn có nhà đất hợp pháp phải có hộ khẩu thường trú. Nhưng phức tạp thế, chứ phức tạp nữa bằng mọi cách, bằng mọi giá cũng phải xong.
Hôm ấy Hiển đưa sếp chú đi công tác, cùng với một nhân viên tạm tuyển. Cái con bé làm tạp vụ, kiêm tiếp tân, kiêm nhân viên mát xa cho sếp… lại quá ngon. Quá ngon và quá ngoan mới hay chứ! Mà Sếp mới chỉ "gần" nó được mỗi lần. Càng thèm tợn. Hôm nay đi công tác, Sếp cho đi theo để còn "trực tiếp bồi dưỡng nghiệp vụ tiếp tân".
Xe mới chạy khỏi nội thành, Hiến đã ý tứ bẻ ngược gương chiếu hậu trong xe cho úp mặt lên trần. Tay Bắc bắt đầu "làm việc". Ông trời bồng ập xuống một cơn mưa giông. Sấm chớp ầm ào. Chẳng kiêng kị "việc ấy" lúc sấm chớp. Cơn mưa như kích thích đám "thần kinh mây mưa" trong đầu. Sếp hăng lên. Mà đã hăng lên thì giời cũng bé…
"Dừng lại!" Nghe tiếng hô, Hiển vội đạp phanh gặp. "Mày tạt xe vào vệ đường, chờ tao một lát nhé… Nay, ô đây, kẻo ướt".
Hôm qua con bé đã được sếp bảo mặc váy ngắn (Sếp cho tiền may) lại còn dặn mặc kiểu "không người lái". "Là thế nào ạ?" Con bé không hiểu. Sếp cười cực dâm: "Là trong… không mặc gì!"
Hàng ghế sau, quá đủ cho việc ấy. Mà xe của sếp thì bao giờ cũng có mấy chiếc gối. Gối đầu, gối lưng và gối gì chả được. Quá tiện!
Mươi mười lăm phút sau. Cơn mưa trời đã ngớt, cơn mưa tình cũng xong. Nghe tiếng còi pin pin, thằng cháu tội nghiệp đứng thu lu dưới gốc cây quay lại. Nó cụp ô, mở cửa xe, chui vào buồng lái. Đầu thì ráo, nhưng hai ống quần ướt hết. Tụt trái giầy lười ra, dốc ngược. Nước chảy tong tỏng. Hiển cởi tất, đi giày không vậy. Không giầy, chân ga chân phanh không thật. Sếp chú ra chiều ái ngại, động viên "yên chí, hôm nay tao bồi dưỡng gấp đôi".
Sở thích của Hoằng là đếm tiền. Nói thế, không phải anh ta cứ là gỗ đá trước người đẹp. Có lần…
- Xin chào tất cả các thầy giáo, cô giáo. Chiến dịch đột xuất này của ngành Giao thông Công chính Thành phố, vì các em học sinh thân yêu, vì các thầy giáo, cô giáo thân… mến, mà cùng là vì bà con Thành phố ta… Chúng tôi sẽ cố gắng tập trung cán bộ kỹ thuật, nhân lực, vật tư, phương tiện máy móc hoàn thành trong thời gian… hai tháng.
Phòng họp rào rào tiếng trao đổi. Diệu lo thật sự. Kéo dài hai tháng thì kinh quá. Trường nào, trường ấy đất cát tanh bành té bẹ cả lên. Công nhân, cuốc xẻng, xe cộ thi công, xe cộ qua lại đút nút thành cục, vào không được, ra không xong, rồi cãi nhau, rồi tai nạn…
- Có cách gì rút ngắn lại không, đồng chí Giám đốc? - Diệu lo lắng hỏi ngay.
Mặt Bắc lại tươi hơn hớn. Ông ta quay sang nhìn Diệu âu yếm, nhưng vẫn nhắc lại:
- Hai tháng, không thể rút ngắn hơn… đồng chí Phó chủ tịch ạ…
Suýt nữa thì gọi Diệu là "em" đấy, nhưng đã kịp kìm lưỡi lại.
- Đồng chí Phó chủ tịch và các thấy giáo, cô giáo cứ yên tâm. Tôi nói hai tháng là kể từ khi mở đầu cho đến khi kết thúc chiến dịch, chúng ta sẽ lại ngồi với nhau vui vẻ thế này. Còn công việc thì sẽ làm theo lối cuốn chiếu, làm theo tuyến, từng cụm trường một, cụm nào xong cụm ấy, như thế chúng tôi đỡ phải di chuyển xe máy, thiết bị. Bởi chúng tôi không có đủ lực lượng dàn quân ra khắp địa bàn, làm cấp tập một vài ngày như chào mừng đại hội. Tôi xin đề nghị các thấy, cô trao đổi với phụ huynh và các em học sinh tạo điều kiện và… giúp đỡ công nhân chúng tôi hoàn thành công việc.
Diệu nói:
- Báo cáo đồng chí Giám đốc, chúng tôi rất biết ơn… cá nhân đồng chí và toàn ngành đã ủng hộ sáng kiến này của Lâm Du. Đã giúp thì giúp cho chót. Nếu có thể được, xin đồng chí chỉ đạo công nhân làm tránh giờ vào học và tan học. Được thế thì tốt quá!
Mặt Bắc hơn hớn như bắt được của:
- Được thôi, đồng chí nói thế nào mà tôi chả phải nghe!
Mọi người cười nói vui vẻ. Ông ta cũng cười vì câu nói nhiều hàm ý của mình. Quay sang Diệu, lấy giọng công tác, Bắc nói rất đàng hoàng:
- Mời đồng chí Phó chủ tịch đi thăm một công trình chúng tôi đang thi công, để hình dung công việc sẽ triển khai chỗ các đồng chí.
Diệu vui vẻ hỏi:
- Có xa không anh?
Mười phút chạy xe thôi.
Hùng tiễn hai người ra cửa, rồi trở lại phòng họp với mọi người.
Lúc này Bắc nói, không ai hiểu ẩn ý, bây giờ mới là lúc làm sáng tỏ đề nghị "tạo điều kiện và giúp đỡ" ấy. Trên đoạn đường ra xe, ông ta bảo Diệu:
- Nói thật nhé, tiến độ nhanh chậm là do em cả đấy.
- Do em là thế nào?
- Em gợi ý các trường, gom góp chút ít bồi dưỡng cho công nhân. Mỗi học sinh chỉ bỏ ra bữa quà sáng là được rồi. Bảo Hội Phụ huynh Học sinh thu, khỏi mang tiếng nhà trường.
Chẳng chút rào đón xa gần, Bắc nói toạc ra thế. Xong lại bắt ngay sang chuyện khác mới tài:
- Công việc của em có bận lắm không?
- Việc ở cơ sở ấy mà. Bên anh, là ngành chuyên môn, bên em, toàn những việc không tên. Toàn nhưng chuyện bực mình.
- Làm gì có nơi nào toàn chuyện thích hả em? Nhưng chắc chắn là bên anh ít chuyện bực mình hơn bên em, nhiều cái thích hơn bên em.
Ông ta đã khéo hướng câu chuyện vào một đề tài, tuy là trung tính nhưng đã có hơi hướng… "lãng mạn". Nhất là cái từ "thích" hết sức nhạy cảm… Diệu bắt đầu thấy phải cảnh giác.
Đã ra đến cổng, tự tay Bắc mở cửa xe, hơi nhún người rất diệu:
- Mời em!
Tất nhiên giữa thành phố này, với loại khách này, Hiển không phải bẻ kính chiếu hậu cho úp mặt lên trận. Nhưng cũng chả biết thế nào với thủ trưởng mình. Anh ta hỏi:
- Báo cáo thủ trưởng, ta đi đâu ạ?
- K37 HL!
Nghĩ tay là kí hiệu một công trình, Diệu hỏi:
- Công trình gì đấy hả anh?
- A công trình… xử lý nước thải ấy mà!
Phải chuẩn bị tâm lý, làm như vô tình, Bắc hỏi:
- Em có hay hát không? Người như em, nhất định phải vừa hay hát, vừa hát hay rồi!
Diệu lảng:
- Anh đoán sai rồi, em đã không hát hay thì chớ, lại cũng không hay hát nữa. Chỉ làm chân vỗ tay cổ vũ trong hội diễn thôi.
- Thì vỗ tay cổ vũ cũng tốt chứ sao. Bây giờ cổ vũ cho anh hát nhé.
Chị chưa kịp trả lời, đã thấy xe từ từ đỗ lại, trước nhà hàng Karaoke số 37 phố Hàng Lụa. Bắc vừa mở cửa xe, vừa dỗ:
- Lên hát với anh vài bài thôi, rồi anh lại trả em về. Đảm bảo nghiêm túc, hát bằng miệng, không hát bằng tay.
Đột nhiên, Diệu áp điện thoại vào tai:
- A lô, tôi nghe ạ! - Giọng chị hốt hoảng - Cái gì cơ. Nói lại đi Chuyện xảy ra lúc nào? Đưa vào bệnh viện rồi à? Nói đi, giường số bao nhiêu, phòng số bao nhiêu… Để ghi đã nào… Chị "tắt" máy. Mặt thất thần, quay sang ông ta:
- Em có người quen bị nạn. Anh cho xe đưa em về Quận được không? Hay thôi, để bắt xe ôm cho nhanh. Trong Thành phố, vào giờ này, ô tô chậm hơn xe máy anh ạ… Cám ơn anh rất nhiều vì sự giúp đỡ Quận em! Anh thông cảm nhé!
Miệng nói, tay phải đưa ra bắt, chân chị đã bước chéo một bước, tay taxi vẫy người lái "xe ôm" bên kia đường đứng chờ khách.
"Xơi loại này mới thích". Nuốt nước bọt tiếc rẻ, Bắc nhìn theo cặp chân tròn lẳn trong tấm váy lửng bước nhanh sang bên kia đường. Thật ra, khi nghe ông ta rủ lên hát, Diệu bịa ra cuộc nói chuyện để thoát hiểm, chứ có tai nạn nào đâu.
Ngồi trên xe máy, Diệu thầm nói với Kiên:
Anh thân yêu,
Em chưa từng gặp một người đàn ông nào trâng tráo, trắng trợn, trơ trẽn như thế. Nếu là một gã vô công rồi nghề thì còn biết được. Đây lại là quan chức đứng đầu một ngành của thành phố thì hết chỗ nói. Em càng trọng anh hơn, quý anh hơn, yêu anh hơn. Có phải yêu mà em thấy ở anh toàn những cái tốt, cái hay? Đâu phải thế anh nhỉ? Việc anh được tín nhiệm, được tin cậy đến thế, là một minh chứng, rằng em gửi tình cảm của mình đúng chỗ. Em sẽ cố gắng xứng đáng với anh. Nhưng biết làm sao bây giờ đây anh?
o O o
Lo gì? Bắc lấy điện thoại có lưu cả ảnh người và số điện thoại ra bấm. Thuỳ, cô gái trẻ trung hừng hực lửa hiện ra trên màn hình tươi cười nhìn Bắc:
- Anh đây! Em ở đâu? Anh cho xe đến đón nhé?
Ông ta dặn lái xe điểm đón, rồi đi vào. Nhân viên bảo vệ kéo tấm cửa kính mầu mười li vào trong, mời khách lên tầng năm. Hơi cao, nhưng có hai phòng hát xinh xỉnh xình xinh, chỉ dành cho… hát đôi, hát đối, hát đội, hát đổi.
Lần gặp trước, anh chị đã thân mật hết cỡ. Thuỳ hỏi Bắc:
- Gớm, sao anh họp suốt được nhỉ? Hễ cứ phải họp là em buồn ngủ rũ ra mới lạ".
- Lòng vả cũng như lòng sung, mắt nào tỉnh táo khi họp được. Nhưng anh có cách chống buồn ngủ cực kỳ hiệu nghiệm nhé.
- Nói đi xem nào?
Bắc ghé sát tai cô:
- Những lúc ấy chỉ có cách nghĩ đến… "cái ấy", nghĩ đến "việc ấy là tỉnh táo ngay".
- Phải gió cái anh này!
- Thật đấy mà! Anh sợ nhất họp. Có lần, phải ngồi Chủ tịch đoàn một hội nghị, ngồi cả buổi chứ ít gì. Cũng không thể nghĩ mới đến "cái ấy", đến "việc ấy"… anh cứ để nguyên cả kính, bút, tài liệu đấy, lặng lẽ ra, như phải đi giải quyết một việc gì đó vô cùng quan trọng. Đi hơn một tiếng, đến hát giờ giải lao sau mới về… Chính là cái lần rủ em đi hát Karaoke đấy!
Sau lần ấy, cô và Bắc, về nguyên tắc, đã là của nhau rồi.
Hôm nay Bắc lại gọi cô đến đúng chỗ đấy, căn phòng họ đã từng hát.
Đã được dặn trước, thiếu phụ mới bước đến gần, tấm cửa kính màu đã mở rộng, bảo vệ lễ phép "Mời chị lên phòng VIP 1, tầng năm".
Cốc cam vắt sánh vàng, điểm một lát cam găm trên miệng cốc, ống hút, que khuấy chờ sẵn. Hai chai bia Heineken ướp lạnh chờ bật nắp. Mấy gói hạt điều phồng phồng, bùi bùi, béo béo, ngầy ngậy chờ xé. Bắc đang nằm dài trên xalông giả da, nhắm mắt chờ đợi. Đầu gối lên thành ghế, thành ghế hơi cao nên có vẻ gò người. Nhưng thật ra, toàn thân ông đang thả lỏng, hết sức thoái mái.
Theo thói quen, Thuỳ gõ lấy lệ, rồi đẩy cửa vào. Bắc nhỏm dậy. Mắt quạ vào chuồng lợn loang loáng.
- Dã man! Năm tầng, không thang máy. Mệt đứt hơi!
Bắc kéo ngay cô gái vào lòng, mơn trớn:
- Đứt hơi thì anh hà hơi thổi ngạt cho lại sức.
Xoè bàn tay áp vào miệng nhân tình, cô khẽ đẩy ra như bảo khoan đã nào:
- Anh chỉ được cái thế là giỏi!
Người đàn ông háu đói, cầm bàn tay cô gái hít lấy hít để.
Đoạn cầm lấy nó ấp vào má này, rồi má kia:
- Anh tìm được tài liệu cho em chưa đã?
- Rồi! Rồi! Yên chí lớn!
- Đâu nào? Thời gian cho em bổ sung số liệu hoàn chỉnh luận án chỉ còn tháng nữa thôi lấy.
- Ở dưới xe – Bắc nói cho xong việc. Nhưng cô gái không quên mục tiêu:
- Anh gọi lái xe mang lên cho em xem!
Bắc làm mặt giận:
- Làm gì mà chắc lép thế? Có những tài liệu này nhé: một tập sơ đồ, lý lịch hệ thống cống ngầm Thanh Hoa, phải moi từ đời củ tỉ cu ti nào mới ra được đấy. Anh cho phôtô rồi. Thứ hai, là hệ thống sông hồ Thanh Hoa, khả năng điều hoà và tiêu thoát nước thải, nước mưa. Thứ ba, là dự án thoát nước Thanh Hoa. Dự án này do nước ngoài đầu tư. Lớn lắm. Anh để ở cơ quan. Tí nữa về lấy.
Mặt cô gái tươi tỉnh hẳn lên:
- Được rồi, em cảm ơn anh…
- Cảm ơn thế nào? Không có lối cảm ơn suông đâu nhé. Để anh thơm cái nào…
Đột nhiên, cô gái đẩy Bắc ra cười khinh khích.
- Em cười gì thế?
- Không ạ, tự nhiên em buồn cười thôi!
- Phải có lý do chứ. Em không nói thì anh cho cười luôn thể.
Vừa nói, tay Bắc vừa thọc vào sườn làm cô nhủn người vặn vẹo khanh khách tưng tửng cười. Bằng "đòn tra tấn" này, Bắc buộc cô gái phải khai thật. Dù thế cô thì vẫn vừa nói vừa cười:
- Có gì đâu. Để phục vụ cho việc làm luận án tiến sĩ này, em đã đặt hàng một công ty chuyên thu lượm thông tin trên báo, báo in, báo nói, báo hình và trên mạng tất cả những gì liên quan đến việc thoát nước Thành phố. Vì thế mới đọc được bài: "Dự án thoát nước Thanh Hoa, tất cả đều thoát, trừ nước!" Có thế thật hả anh?
Bắc làm mặt giận:
- Em hay nhỉ? Chấp bọn nhà báo làm gì? Cho chúng nó nói sướng mồm. "Làm sao cũng chẳng làm sao. Dầu có thể nào cũng chẳng làm chi".
- Họ moi ra, đủ chứng cớ, đủ tài liệu, rồi thanh tra, rồi kiểm toán nhầy vào, sao lại chẳng làm chi?
- Thế đấy. "Làm chi cũng chẳng làm chi. Dâu có cái gì cũng chẳng làm sao!"
Cô gái bĩu môi:
- Làm sao quá đi chứ!
- Cái khoái nhất ở nước ta chính là chỗ này: quyết định tập thể thì vinh quang cũng là tập thể, mà trách nhiệm cũng tập thể nốt. Sợ đếch gì. Có ti tỉ lý do để không đảm bảo tiến độ thi công. Ví dụ, chủ đầu tư không giải phóng được mặt bằng để bàn giao thì làm sao thi công được. Nhưng bao giờ cũng phải nhớ điều này chớ có ăn một mình, phải đẹp trên, yên dưới. Mà trên không phải chỉ là ngành dọc đâu. Cái thằng tổ chức đã đưa mình lên nữa chứ. Đấy, cái bài báo ấy, viết cả tên anh ra, viết tắt thôi. Có sao đâu. Anh cũng phải báo cáo giải trình này nọ, chỉ mất thời gian. Cuối cùng cũng chẳng làm sao. Thôi nào, cho anh "nếm" một cái.
- Sao mà háu ăn thế. Em bảo này. - Cô nghiên cứu sinh nhìn quanh - ở đây chả ra làm sao. Đi chỗ khác cho đàng hoàng. Nhưng phải qua cơ quan anh lấy tài liệu đã, rồi đi đâu mới đi. Không có tài liệu cho em, không giúp em xong cái vụ bảo vệ này là thôi đấy nhé.
- Yên chí lớn.
Nhà chỉ còn hai vợ chồng, Tần vẫn giữ nếp, thổi bữa nào ăn bữa ấy. Món thịt lợn tẩm nước hàng, hạt tiêu, gia vị rán thì có thể ăn liền hai, ba bữa được. Mùa hè rồi, vợ chồng cùng thích món canh chua. Kiên lại thích canh để tủ lạnh, ăn cho mát. Hoặc là canh chua thịt nạc, hoặc canh chua hến hoặc canh cua mướp, rau đay. Chỉ canh cá mới phải đun lại.
Bữa tối nay là món cá quả kho hạt tiêu, rau muống luộc, lấy nước dầm sấu, rồi xào tỏi. Trời nóng, Kiên rất thích thứ nước rau muống. Tần luộc nhiều nước, thêm chút gia vị. Rau cứ xanh ngăn ngắt. Nước rau còn lại, để ngăn dưới tủ lạnh bữa sau ăn ngon tuyệt. Trưa thì hoạ hoằn Kiên mới về ăn với vợ. Nhưng sáng và tối thì dứt khoát vợ chồng phải ăn với nhau. Nếu có dự chiêu đãi hay ngồi với bạn bè, anh cũng chỉ ăn chiếu lệ, để bụng về ăn với vợ. Ngày nghỉ, hiếm hoi vợ chồng được trọn vẹn bên nhau, nhất là thứ bẩy. Tất nhiên là vì công việc. Chủ nhật anh dành thời gian đọc sách tham khảo, viết những vấn đề có tính lý luận của đề tài nghiên cứu của mình và học tiếng Anh. Tuy vậy, hễ vợ đề nghị, anh vẫn đèo về ông bà ngoại, thăm bạn bè và thỉnh thoáng cũng đến bác Đại chơi.
Hôm nay chủ nhật, có âu nước rau muống trong tủ lạnh. Kiên uống cứ như người ta uống nước chè. Anh bảo vợ:
- Trên đời này, bất cứ rau gì, cao cấp đến đâu không thể ngày nào cũng ăn được. Chỉ có rau muống là ăn hàng ngày vẫn ngon. Ngày xưa, các cụ gọi là rau muốn đấy. Sau mới gọi chệch đi thành rau muống, - Ngừng một chút để vợ ngấm, anh bỗng chuyển chủ đề? Em chính là rau muốn của đời anh.
Nói xong, anh bất ngờ ôm chặt vợ, hôn một cái thật yêu rồi buông ra ngay:
- Anh lên phòng làm việc nhé.
Tần không bất ngờ trước tình cảm của chồng. Sau những ngày vợ chồng li thân, "vụ án" đã được hoá giải, vợ chồng càng mặn nồng hơn. Chị nhắc:
- Anh mở thư điện tử con gái ra đọc đi. Nó khoe có bạn tài người Pháp đấy. Anh đọc cả thư em viết cho nó nhé. Anh cũng phải viết cho nó đấy.
- Được rồi. A quên, anh hỏi này. Thế sáng kiến "Kinh nghiệm cấp thành phố" của em thì ai duyệt?
- Hội đồng Thi đua Sở duyệt chứ ai.
- Thế sáng kiến hay đề tài nghiên cứu khoa học cấp Sở thì ai duyệt?
- Nghe đâu Sở Khoa học Công nghệ duyệt. Họ lập Hội đồng khoa học. Ông Giám đốc ngồi ghế Chủ tịch Hội đồng.
- Ông ấy, Sở ông ấy, cả quân ông ấy, toàn khoa học tự nhiên, hoặc là kĩ thuật thôi, làm sao duyệt được nhưng để tài nghiên cứu thuộc khoa học xã hội và nhân văn như giáo dục, lịch sử, văn học v.v…?
- Thì… chắc họ mời chuyên gia tham gia Hội đồng.
Kiên hỏi vợ vì, chiều nay anh chợt nghĩ, để có thêm cơ sở thuyết phục, đề án Bước đầu cải tiến phương thức lãnh đạo của Đảng ở quận Lâm Du đang được triển khai, phải được tổ chức như một đề tài nghiên cứu khoa học cấp Thành phố. Anh muốn mời chính các chuyên viên được biệt phải về Quận, và mời thêm một vài chuyên gia nữa tham gia. Nhưng đăng ký đề tài ở đâu? Ai duyệt? Không lẽ lại là Sở Khoa học Công nghệ. Không ổn!
Ngồi vào bàn, Kiên mở hòm thư điện tử. Thư con viết:
"Bố mẹ kính yêu.
Con mới có một bạn trai - Misen. Điều thú vị là Misen sõi tiếng Việt, vì đã học ở Việt Nam. Thế là con thì nói tiếng Pháp, Misen nói tiếng Việt, để giúp nhau nói chuẩn hơn. Hôm qua, Misen đưa con đi thăm nhà thờ đức Bà. Con hỏi Misen, nhà thờ đức Bà hôm nay, so với nhà thờ đức Bà V. Huy-gô viết năm 1831 có thay đổi gì không. Misen bảo không hề, mọi sự sửa chữa không được làm mất đi nguyên gốc. Con như hình dung thấy anh chàng gù Cadimôđô đang leo thoăn thoắt qua các tháp hành lang, trên vai vắt cái thân thể mềm nhũn của Exmêranđa chạy trốn giá treo cổ.
Có chuyện này con nói với mẹ thôi. Lúc chia tay, Misen kéo con lại hôn, ngay trong xe hơi. Con biết trai gái phải yêu nhau mới hôn. Con chưa yêu mẹ ạ. Nhưng cũng thấy hay hay. Mẹ cho con một lời khuyên nhé.
Bố chắc rất bận việc cơ quan. Nhưng cũng nên dành cho con gái chút thời gian chứ bố?"
Thảo Tần viết cho con.
" Con cần dành ưu tiên cho việc học. Nên thân với bạn gái hơn là bạn trai. Và với bạn trai, bao giờ cũng phải giữ một khoảng chách, một giới hạn. Con nói rất đúng, nước người Việt Nam thì yêu nhau mới hôn. Nụ hôn đầu tiên là vô cùng thiêng liêng. Nhưng người châu Âu thì khác đấy. Chỗ này, mẹ hỏi tò mò một tí. Anh ta hôn má hay hôn môi? Và con có hưởng ứng không mà bảo cũng thấy hay hay? Mẹ con ta, ngoài tình mẫu tử còn là bạn bè phải không? Con kế tỷ mỷ, chi tiết cho mẹ. Mẹ sẽ làm cố vấn tình yêu cho con. Đồng ý không, con gái yêu?"
Đọc thư của hai mẹ con, Kiên nhận ra một điều, bố mẹ đã trang bị cho nó đủ mọi thứ trên đời - trừ hành trang vào mê cũng tình yêu. Hay là để Tần sang với con một chuyến. Tần sẽ đánh giá thực trạng và có những lời khuyên cần thiết. Vợ anh chưa được ra nước ngoài bao giờ, nên chuyến đi sẽ vô cùng thú vị.
Kiên viết cho con gái:
"Con gái yêu của bố mẹ.
Chuyện con có bạn trai, làm bố vừa mừng vừa lo. Mừng vì theo quy luật, nếu người bạn trai phù hợp với con, người bạn trai ấy sớm muộn sẽ trở thành người yên của con. Nếu người bạn trai ấy, đúng là người đàn ông đích thực mà con chọn, thì đấy là điều may mắn. Và tình yêu chân chính, sớm muộn sẽ dẫn đến hôn nhân. Còn yêu, chỉ vì cái mốt, chỉ để thoả mãn tình cảm bồng bột nhất thời, thì vô cùng nguy hại. "Tình yêu phải là một thứ thờ phụng từ xa, một sự chiêm nghiệm lặng câm, đó là sự thần thánh hoá con người mà trước đây mình không quen biết. Đấy là ý kiến cha tác giả "Nhà thờ đức Bà" đấy.
Bước vào lĩnh vực tình yêu, người ta cũng phải được học ngôn ngứ tình yêu, cũng phải biết một số đặc điểm của nó.
Con nên biết là, không lĩnh vực nào dễ nhầm lẫn bằng tình yêu. Bởi lẽ tình yêu chỉ có một, còn những cái na ná tình yêu thì nhiều lắm. Ai cũng biết ở đâu có nhiều lời hoa mỹ, những lời hứa một tấc đến giời, ở đấy thiếu tình yêu chân thật. Con có kể trong thư, bạn trai ấy đã hôn con. Bố cung cấp cho con một câu châm ngôn nổi tiếng thế giới nhé "đừng bao giờ để cho kẻ dại khờ hôn, hoặc để nụ hôn biến mình thành kẻ dại khờ". Mà tình yêu thì hoàn toàn có thể biến kẻ hôn ngoan thành dại khờ tuy đôi khi cũng biến kẻ dại khờ thành khôn ngoan. Con cũng nên biết điều này, đây là vấn đề tâm lý. Khi đói, ăn gì cùng ngon, khi yêu, cái gì cũng tốt. Nhưng đời và người đời, đâu phải đều đẹp, đều tốt, điều hay phải không con?
Những điều bố nói với con, chỉ để tham kháo. Điều mong mỏi duy nhất của bố mẹ là, nếu yêu, nó phải mang lại cho con nguồn sống mới, chứ đừng mang đến điều ngược lại. Bởi, không có vết thương nào đau đớn như vết thương do tình yêu giả dối để lại. Hãy nhớ lấy điều ấy, con gái yêu ạ".
o O o
Kiên đi qua cái sân rất rộng lên phòng Bí thư Thành uỷ.
Khối kì thạch với cây lộc vừng đứng bên, trong bểnước lớn, sau ngày Tổng Bí thư về làm việc, đã tặng Nhà Bảo tàng Thành phố. Chỗ ấy, giờ là một bồn hoa như mâm xôi vồng lên thật đẹp. Kiên đi ngang qua, nhưng không có cảm xúc gì. Anh mải nghĩ về điều sẽ trình bày với ông Trân.
Đã điện từ cơ quan, nên vừa mới gõ cửa, ông Trân, miệng nói "mời vào", đã đứng ngay dậy, rời bàn làm việc, ra đón khách. Ông tươi cười tay bắt, tay đặt lên vai Kiên bóp nhè nhẹ:
- Chắc lại có chuyện gì hay phải không?
- Báo cáo anh, tôi cũng không biết có hay thật không. Nhưng đúng là có chuyện ạ.
- Nào, mời đồng chí ngồi. Tôi sẵn sàng nghe đây.
Người Thư ký đón khay nước từ tay nhân viên phục vụ, lặng lẽ đặt trước mặt chủ và khách, rồi lặng lẽ ngồi vào vị trí của mình, sẵn sàng ghi lại nội dung cuộc làm việc. Kiên vào đề ngay:
- Tôi nghĩ, khoa học, kỹ thuật, công nghệ có vai trò quyết định trong việc hiện đại hoá, công nghiệp hoá đất nước. Nhưng khoa học xã hội, nhân văn lại có vị trí quyết định trong việc xây dựng con người, lối sống con người, đường hướng phát triển xã hội. Hai bên như hai chân con người, phải đi đều, đi cân mới không ngã. Trung ương có viện khoa học công nghệ và viện Khoa học xã hội và nhân văn. Sao thành phố ta chỉ có sở Khoa học công nghệ? Mà Sở này vốn là ban Khoa học Kỹ thuật trước tay phát triển lên. Sở này lại làm luôn cả chức năng quản lý nhà nước về khoa học xã hội và nhân văn. Báo cáo anh, tôi thấy nó trái khoáy thế nào ấy ạ.
Đôi mắt tinh anh sau cặp kính cần đăm chiêu, thành thật:
- Mình mới về, còn đang nắm tình hình, quả thật chưa biết hết, nên cũng chưa nhận ra điều này. Nếu quả như thế thì, có vấn đề thật.
Kiên nhìn thẳng vào mắt ông Trân khẳng định:
- Thưa anh, đúng thế đấy ạ!
Ngẫm nghĩ một tí, ông nói một câu xã giao "Đồng chí uống nước đi" - cốt để có thời gian suy nghĩ thêm. Rồi ông vừa nghĩ vừa nói:
- Nếu thế, thì… hoặc là… phải bổ sung cho sở Khoa học Công nghệ một Phó giám đốc, một phòng chuyên môn về xã hội và nhân văn… hoặc là…
Kiên cũng là người nhanh nhạy trong nhận thức. Anh liên tưởng đến câu chuyện của Hùng về hai anh sáp nhập nên nêu ý kiến.
- Hoặc là thế nào ạ? Thưa anh… tôi thấy… nếu làm như anh vừa nói thì… hoá ra nhất bên trọng, nhất bên khinh ạ… Thế nào, bên khoa học công nghệ cũng được ưu tiên, vì ông giám đốc thuộc "phe" ấy.
Là người hiểu biết, thông minh và quyết đoán, ông Trân nhận ra cái lý ở con người dám nghĩ, dám làm, dám chịu thất bại này. Lập tức ông quyết ngay giải pháp, mà không sợ mình nóng vội:
- Đồng chí nói đúng… Chỉ có cách thành lập hẳn một cơ quan song song với ngành kia, - ngừng một chút, ông nói chậm, như điểm từng đầu việc. - Thế thì sẽ phải giải quyết một loạt vấn đề: bộ máy, nhân sự, và cơ sở vật chất. Trước hết phải làm đề án trình Chính phủ. Chắc cũng thuyết phục được thôi. Vấn đề cũng rõ ràng.
"Quái, sao một chuyện thế này mà không ai nêu ra, là nghĩa làm sao nhỉ? Cái cậu này khá thật. Có những cán bộ thế này, việc gì chả xong" - ông nghĩ.
Mắt Kiên sáng lên. Một chuyện cỡ Thành phố mà Bí thư quyết đơn giản đến không ngờ, anh mừng ra mặt:
- Được thế thì hay quá. Còn cơ sở vật chất? Thành phố lấy luôn mấy tầng bên Quận uỷ Lâm Du dôi ra. Vừa đẹp đấy ạ.
- Hay rồi! Quả thật, mỗi lần gặp đồng chí lại có một chuyện hay, - giọng ông thân mật bạn bè. - Hôm nào rảnh rỗi đến nhà mình chơi, ta chuyện trò, đàm đạo nhé.
- Vâng ạ! Xin phép anh, tôi về.
Bí thư thế mới là Bí thư chứ. Anh vui lắm. Có một cấp trên như thế này, làm việc khoái thật.
Kiên mời Đoàn Hùng lên phòng mình. Anh vào việc ngay:
- Có hai việc, một việc cần đến cậu, một việc của cậu. Cái đề án Bước đầu cải tiến phương thức lãnh đạo của Đảng ở quận Lâm Du đang thực nghiệm, cần đồng thời tiến hành, như một đề tài nghiên cứu thuộc lĩnh vực quản lý. Nó ở dạng vừa nghiên cứu, vừa thực nghiệm, vừa thiết kề, vừa thi công. Cậu cần làm những thủ tục hành chính và tổ chức cần thiết, cho nó thành một đề tài nghiên cứu khoa học. Cậu thấy thế nào?
- Được ạ! Khó khăn thêm một chút, nhưng được một công đôi việc. Thế, những ai tham gia đề tài này ạ? - Hùng nghĩ đến việc triển khai thực hiện nên hỏi vậy.
- Nhiều. Nói rộng ra là cả Quận tham gia…
Thấy thủ trưởng trả lời có vẻ cho xong việc, anh không chấp nhận lối nói ấy, nên thắc mắc:
- Em không hiểu?
- Thế này nhé. Nếu làm một cuộc, hay vài cuộc điều tra xã hội học xung quanh vấn đề này, ở cơ quan mình, trong nhân dân, trong các cơ quan dân chính đảng của Quận chẳng hạn, thì chả thế là gì. Sẽ mời thêm một số chuyên gia. Nhưng cậu sẽ là Phó chủ nhiệm đề tài, được không?
Ra vậy. Cứ ngờ… Ai ngờ bố này suy nghĩ đâu ra đấy cả rồi. Dù đã rất hiểu nhau, nhưng vào việc cụ thể, vẫn phải cụ thể. Nếu không chết mất ngáp. Chính nhờ cái nết này mà giao việc cho anh, Kiên tin là mọi việc sẽ có kết quả. Nhưng Hùng là người lượng được sức mình. Anh không có lối hăng tiết vịt nên thành thật:
- Vâng, bây giờ thì em còn làm phó cho anh được, chứ ít nữa, chắc không đủ sức. Anh cho thời hạn làm đề cương đề án?
Không đồng thuận với suy nghĩ ấy, nhưng để khi khác trao đổi. Giờ là công việc phải tiến hành ngay nên Kiên nói:
- Chưa hẳn như thế. Cho cậu hai tuần đủ không? Việc thứ hai, cậu tổng kết cuộc quyên góp xây nhà tình nghĩa giúp đồng bào miền trong đi. Sau đó ta làm một chuyến công tác, trao quà tình nghĩa cho bà con trong ấy. Tôi đi cùng, nhưng chỉ dự một hai cuộc có tính chất tượng trưng với huyện thôi, rồi đi tiếp vào Huế dự khai mạc Festival, sau đó đi thành phố Hồ Chí Minh dự hội nghị các chủ tịch quận, huyện.
Hùng vội kêu:
- Ấy chết. Anh cho em ở nhà để còn làm cái vụ anh vừa giao, lại còn cái vụ hội diễn văn nghệ cựu chiến binh. Anh phân công chị Diệu đi thay em.
Sở Giao thông Công chính là một toà nhà đồ sộ, bề thế, bảy tầng tạo dáng hình cánh cũng. Phía trước, hàng cau vua uy nghi, như đội vệ binh nghiêm trang bồng súng gác. Tít trên cao, tán lá xoè như chiếc ô duyên dáng in trên nền trời xanh.
Loại cây này, cao dăm ba mét, đánh lên trồng cũng sống, bởi nó có bộ rễ chùm, nên không sợ giông gió. Các công trình đồ sộ mới xây dựng rất thích trồng điểm cau vua là vì thế. Nhà vừa làm xong, mua về, hạ xuống, tưới nước một hai tháng đã được ngay hàng cây như đã trồng hàng chục năm rồi.
Chiếc xe Mazda Nhật kiểu mới, màu nhũ bạc, mui xe thoai thoải lạ mắt lượn một đường mềm mại, từ từ bò lên con đường nhánh, đến đúng tiền sảnh đỗ lại. Chỉ xe của Giám đốc hoặc của cấp trên mới được đỗ như thế.
Bắc chờ Hiển đi vòng đầu xe đến mở cửa, mới ra khỏi xe.
Động tác này, phải huấn luyện mài nó mới thành thục. Có lần, nó quên, đỗ xe lại, cứ ngồi đấy như muốn bảo: "Muốn ra thì mở cửa chui ra!", ông phải mắng cho một trận mới bỏ cái thói dân chủ, bình đẳng, hỗn hào ấy đi. Thơm nhẹ vào má Thuỳ, Bắc dặn:
- Đợi anh một lát nhé!
Ông biết không thể lừa người phụ nữ nhiều tham vọng này được, nên thật ra cũng đã chuẩn bị tài liệu cho cô ta.
Chuyện! Cô ta cho ông đọc "vành ngoài bảy chữ" là để ông phải thò chân giò của mình ra đã. Nắm được bằng chuôi, mới cho ông biết "vinh trong tám nghề" chứ!
Vào phòng làm việc, sợ quên, Bắc điện ngay cho tay Giám đốc Công ty Hè đường:
- Này, tôi đã gợi ý để các trường thu tiền bồi dưỡng cho các cậu rồi đấy. Sướng nhé!
Người ngoài nghe, chả hiểu ông ta báo "sướng nhé" là thế nào. Thật ra, nó là một lời, gọi là đe cũng được, gọi là dặn cũng đúng. Người nghe phải hiểu là "ai làm cho mày sướng". Mà cấp trên đã làm cho mày sướng thì… đố mày dám quên cấp trên đấy. Ông mở tù, rót một li rượu ngâm tay gấu, cùng đủ thứ ích sinh tráng dương, ngửa cổ tợp một hơi, rồi mới lấy tập tài liệu cho người đẹp. Con bé này, sắp tiến sĩ đấy, hấp dẫn đấy, nhưng không khoái lắm, vì nó hơi dễ dãi và rất chắc lép. Mình mà không có tài liệu, nó chả chịu cởi ra đâu.
Hiển bị mắng mấy lần, nên ý tứ lắm. Mặt nó luôn hướng về cửa ra vào. Vừa thấy bóng thủ trưởng, đã vội đi vòng sang, mở cửa xe, đứng nép sau cảnh cửa. Cẩn thận đóng lại, rồi mới ngồi vào sau vô lăng. Ly rượu làm người Bắc dậm dật.
Không đợi lái xe hỏi, ông ta đã hất hàm:
- Hoa râm bụt!
Dù là lần đầu, nhưng đã một lần "hát karaoke bằng tay", và cú "tra tấn thọc sườn" lúc này, khiến cả hai vào cuộc chẳng chút ngượng ngùng. Bắc khen:
- Nhìn cận cảnh thề này mới thấy hết vẻ đẹp của em.
Mắt nhìn. Mũi hít. Tay sờ. Tai nghe tiếng thở hồn hển. Lưỡi nếm tất cả những chỗ nào Bắc khoái. Khi ngũ giác đã no nê, mới đến lượt thứ "giác quan kia" vào cuộc. Hai chân Thuỳ quấn chặt lấy eo lưng Bắc. Như bám. Như đeo. Như đu. Như… chết đuối vớ được cọc. Thuỳ ưỡn người lên, cộng hưởng nhịp nhàng làm Bắc sướng lắm. Sau giây phút khoái cảm tột độ, ông ta nảy ra ý định, phải có cách gì giữ người đàn bà này cho mình lâu lâu, chứ kiểu tiền trao cháo múc thế này, xong là hết chuyện. Chợt nhớ màn kịch nghiên cứu khoa học ở cơ quan, Bắc dùng ngay nó làm mồi nhử:
- Em bảo vệ xong luận án, anh mời đi Pháp một chuyến!
Đúng là ếch vo hoa mướp, Thuỳ vội chộp lấy:
- Thật không? Mà đi cùng anh chứ?
- Dĩ nhiên! Đi nghiên cứu khoa học đấy.
- Đề tài gì? Có phù hợp với chuyên môn em không?
- Chả cần chuyên môn gì, chỉ cần cái mác tiến sĩ của em là đủ. Đề tài đơn giản vô cùng: "Nghiên cứu cách đánh số nhà ở Thanh Hoa".
Vẫn chưa mặc quần áo, người đàn bà lật người cưỡi lên bụng tình nhân, như cưỡi ngựa. Cô ta không tin vào tai mình, nên hỏi lại cho chắc:
- Anh bảo, nghiên cứu cách đánh số nhà á?
- Chứ sao!
- Giời đất! Ai chả biết, ở đâu chả tính đầu phố là từ đông sang tây, từ bắc xuống nam. Số chẵn bên phải, số lẻ bên trái. Thế mà cũng phải lập đề tài nghiên cứu khoa học, lại còn sang Pháp tìm hiểu xem người Pháp đánh số nhà ở Paris thế nào chứ gì?
- Quá đúng! Rất thông minh! Đúng là tiến sĩ đến…gần đít rồi có khác.
Coi như không nghe câu nói sượng ấy, cô ta bám sát mục tiêu:
- Cha mẹ ơi! Anh nói thật đấy chứ?
- Sao không thật?
- Đề tài được duyệt chưa?
- Duyệt rồi, Thành phố cấp kinh phí rồi. Yên chí lớn! Chỉ có một điều kiện, sở Khoa học Công nghệ đòi một suất tham gia đoàn. Còn bên sở Tài chính Vật giá thì đương nhiên là phải lại quả cho họ.
- Nhưng làm thế nào cho em đi được?
- Yên chí lớn! Anh sẽ mời một tiến sĩ làm cộng tác viên tham gia đề tài. Tiến sĩ ấy là ai thì cuối cùng mới công bố. Thật ra, suất đi Pháp đã có chân rồi. Nhưng muốn em đi cùng, anh sẽ kiếm cớ cho tay Hoằng, Trưởng phòng Tổ chức và nghiên cứu khoa học ở lại.
- Nó không phản ứng à?
- Miếng ăn đến mồm, bị giật ra, sao không phản ứng?
- Thế làm thế nào hả anh yêu? - Thuỳ nói bằng cái giọng âu yếm, nũng nịu nhất trần đời.
- Chỉ cần hứa cho nó một chuyến đi Mỹ sau này. Xong ngay.
Khi say tình, đàn ông hay lôi cả ruột gan ra. Bắc không là ngoại lệ. Ông ta khoe một chiêu làm ăn của mình:
- Em biết không, làm đề tài nghiên cứu khoa học là cách đứng đắn nhất để moi tiền Nhà nước một cách… khoa học. Anh thân tay Trưởng ban Tuyên giáo. Hắn bày ra toàn những đề tài nghiên cứu chính trị nghe rất kêu nhé. Nào: "Làm gì để nâng cao phẩm chất chính trị đội ngũ phóng viên", nào: "Nâng cao năng lực và hiệu lực chính quyền phường, xã". Nào "Nâng cao vai trò lãnh đạo của chi bộ phường, xã". Toàn những "nâng cao", "tăng cường", "quán triệt" mà thực tế vẫn cứ tà tà ngọn cỏ. Mà đề tài nào cũng xơi ngon lành cả trăm triệu đấy. Anh học thằng cha ấy, bịa ra cả đống đề tài nghiên cứu, rất chi là hay nhớ. Mỗi năm một vài cái là ăn đủ.
- Anh kể em nghe xem nào?
- Đây nhé: "Cây bóng mát và chặt tỉa cây bóng mát đường phố Thanh Hoa". Đây nhé: "Gạch lát vỉa hè Thanh Hoa - vấn đề và giải pháp". Sau cuộc làm tình này với em, có khi lại nghĩ ra một đề tài khác rất kêu cũng nên! À, đúng rồi, "Đồng hồ nước Thanh Hoa - vấn đề và giải pháp". Hết sẩy!
- Thế thì giầu to! Đề tài nào Giám đốc chả dây máu ăn phần.
Bắc vênh mặt:
- Đương nhiên! Nhưng còn nhiều thằng khác bấu sấu vào chứ. Thằng duyệt đề tài ăn một lần. Phải trích lại cho nó theo tỉ lệ phần trăm hẳn hoi. Đến lúc nghiệm thu lại ăn lần nữa này. Mà hai lần nghiệm thu nhé. Nghiệm thu thử và nghiệm thu thật. Thằng cấp kinh phí thì đương nhiên rồi. Cái thằng, trên hai thằng này, cũng phải có phần chứ. Luật chơi nó thế. Chả ai cho không ai cái gì. Đến cái này của em - Bắc dùng tay sờ vào "hiện vật" – mỗi lần dùng, chả mòn tí nào, em có cho không anh đâu? Mà em cũng sướng mê tơi chứ, đâu chỉ mình anh.
Thuỳ bĩu môi làm nũng:
- Đâu nào! Em chiều anh thôi!
- Thế sao cứ rên "hức hức" thế.
"Phải làm cho tay này nghiện mới được":
- Ừ, thì có mê tơi. Mê tơi lần nữa không anh?
Ngay cả lúc làm như say tình, người đàn bà này vẫn nhớ mục đích cuộc mua bán này:
- Mà đi Pháp thật anh nhé!
- Yên chí lớn!