Nguyên tác: Memory Man
Số lần đọc/download: 0 / 17
Cập nhật: 2023-06-19 10:54:17 +0700
Chương 16
V
ới sự tự tin tăng dần về khả năng điều tra của bản thân, Decker dành thêm cả giờ đồng hồ xem đi xem lại các ghi chép ban đầu của vụ nổ súng. Những dữ liệu được dựa trên tường thuật của các nhân chứng mà Decker biết là không thực sự đáng tin cậy; các bằng chứng pháp y, những thứ mà anh biết không phải hoàn toàn không có lỗ hổng như được miêu tả trên tivi; còn linh cảm là thứ giản đơn và chẳng có gì hơn; và cuối cùng, khả năng suy luận hợp lý có lẽ là thứ có tính chính xác và hữu ích nhất trong một công cuộc điều tra.
Lancaster rời mắt khỏi màn hình laptop và quan sát anh.
“Thế nào, anh nghĩ sao?”
Decker lơ đễnh vuốt ve bộ râu đã được tỉa ngắn, bụng anh sôi ùng ục. Lúc này ngoài trời đã sáng. Và khoảng thời gian từ bữa ăn gần nhất cho tới giờ cũng đã khá lâu rồi. Bỏ ăn vài bữa với anh không sao hết. Thật ra một vài trăm bữa cũng được. Anh giống như một con gấu Bắc cực. Anh có thể sống sót qua cả mùa đông nhờ lớp mỡ dự trữ.
“Điểm thứ nhất. Tôi nghĩ hắn từ căn tin đi ra.”
“Ok.”
“Điểm thứ hai. Tôi nghĩ Debbie Watson là nạn nhân thứ nhất.”
“Vậy là chúng ta đã quay lại đúng điểm còn đang tắc. Mặt trời mọc đằng Tây. Làm thế nào để một gã cao to mặc đồ rằn ri, đội mũ và khiên che mặt có thể đi lại khắp ngôi trường, mang theo vũ khí mà hoàn toàn không có một ai nhìn thấy gù? Và rồi sau đó hắn đã đi đâu? Hắn không thể cứ biến mất như thế được.”
“Chẳng lẽ không thể có hai tay súng sao?” anh nói. “Một từ kho lạnh đi ra và một từ phía sau đi vào?”
Chị lắc đầu. “Không thể nào. Chỉ có duy nhất một tay súng thôi. Các mô tả giống hệt nhau. Trừ phi anh nghĩ có hai kẻ dáng hình tương tự nhau cùng thực hiện việc này.”
“Được rồi, một tay súng. Khẩu súng lục thì dễ giấu. Còn súng hoa cải có thể được xếp gọn trong ống quần.”
“Nhưng còn trang phục của hắn. Đeo khiên che mặt thì sao?”
Decker suy nghĩ thêm một lát về câu hỏi này. “Có ai nói hắn mặc sẵn những thứ đó trong căn tin đâu?”
“Chúng tôi tìm được sợi vải trên trần nhà.”
“Vẫn không có nghĩa là hắn mặc tất cả những thứ đó trong căn tin rồi bước ra.”
“Vậy là hắn mang bộ quần áo theo mình đi dọc hành lang sao? Bỏ vào đâu chứ? Và còn hai khẩu súng nữa? Nếu vậy hẳn phải mang vác đồ đạc lỉnh kỉnh lắm và mọi người đáng lẽ đã phải chú ý đến hắn ta. Đặc biệt nếu hắn là người lạ. Và tiếp nữa hắn đã thay đồ ở đâu?”
“Cô có chắc không một người nào được nhìn thấy đi lại dọc các hành lang vào thời điểm đó không?”
“Có.”
“Không một ai? Thật sao? Tại một ngôi trường đông đúc ư?”
“Tất cả mọi người đều ở trong lớp học, cả học sinh và giáo viên. Nhân viên giáo vụ thì bận làm việc. Hầu hết mọi người vừa mới ngồi xuống bàn làm việc. Thầy giáo thể dục đang ở phòng làm việc của mình khi bị bắn. Trên bàn làm việc của anh ta có một chiếc bánh Egg Mcmuffin ăn dở và một ly cà phê gần như còn nguyên. Nhân viên vệ sinh thì ở các khu vực mà họ phụ trách, làm các công việc theo thời gian biểu trong ngày.”
“Nhưng nếu không ai có mặt trong các hành lang, sẽ không có người nào nhìn thấy một người lạ đang lang thang.” Nhưng rồi sau đó Decker ngay lập tức đổi lại những gì mới nói. “Chỉ có điều tất cả các cánh cửa đều có ô cửa kính. Hắn chắc hẳn đã phải đi ngang vô số những ô cửa như thế.”
“Chính xác,” Lancaster đồng tình.
“Không có khách viếng thăm sao?”
“Không có khách nào trong nhật kí ra vào và cũng không ai nhớ là có khách cả. Nhưng điều đó không có nghĩa là sẽ không có kẻ lẻn vào. Luôn luôn có khả năng đó. Và giống như anh nói, có thể hắn đã lẻn vào từ đêm hôm trước trong thời gian diễn ra vở kịch. Khi đó trường mở cửa tự do.”
“Nhưng tại sao gã đó lại trốn trong kho lạnh?” Decker nói. “Buổi tối trường này có bảo vệ không?”
Lancaster lắc đầu. “Không, nhưng nếu hắn lẻn vào trong khoảng thời gian vở kịch diễn ra, hắn sẽ không muốn để bị ai nhìn thấy. Hắn không thể biết chắc chắn sẽ không có một người nào, vì lí do nào đó, đi vào căn tin tối hôm ấy.”
“Được rồi, có lí đấy. Chuyển sang Debbie Watson đi. Cô bé khi ấy đang đi tới phòng y tế à?”
Lancaster gật đầu. “Phải. Có vẻ như cô bé đã dừng lại, để lấy gì đó từ trong tủ đựng đồ. Nó ở ngay gần nơi cô bé được tìm thấy. Cửa tủ vẫn để mở.”
“Và phòng y tế nằm trong khu vực văn phòng?”
Lancaster lại gật đầu. “Cô bé chắc hẳn đã phải đi dọc theo hành lang chính từ phía sau ra phía trước.”
“Cô bé rời lớp nào để đi tới phòng y tế?”
“Lớp toán. Phòng 144.”
“Cùng hành lang với phòng để thiết bị vệ sinh à?”
“Đúng thế,” Lancaster nói. “Tại đó có chỗ giao nhận hàng. Và do đó có lối thoát.”
“Vậy là nếu đúng như chúng ta đoán là gã đó tiến vào qua căn tin, lộ trình của hắn sẽ là như sau: Hắn đi từ phía trước ra phía sau cửa ngôi trường ở tầng một. Tôi đoán tầng hai và ba không có gì?”
“Tất nhiên, chúng tôi đã lục soát cả hai tầng này. Nhưng tỉ lệ đăng kí nhập học ở trường Mansfield theo thời gian đã dần dần giảm đi. Số học sinh chỉ vừa đủ để lấp đầy tầng thứ nhất và chỉ có thế thôi. Họ thậm chí còn rất khó khăn mới tìm được đủ người cho đầy đội bóng bầu dục của trường. Các tầng trên được dùng làm kho chứa và mấy thứ linh tinh. Và hai tầng này được khóa kĩ và rào chắn cẩn thận. Và khóa với rào vẫn còn chắc nguyên khi chúng tôi tới kiểm tra, không có dấu hiệu xáo trộn nào hết.”
“Vậy là vì lí do nào đó hắn không nổ súng cho tới khi tới được cổng sau của ngôi trường. Sau đó hắn bắt đầu bắn người, đi dọc các hành lang, đi vào lớp học, bắn giết trên đường đi. Hắn đi tới văn phòng ở phía trước, giết chết trợ lí hiệu trưởng. Và sau đó hắn trốn thoát qua cửa nhập hàng ở căn tin và đi theo con đường đất để vào rừng. Có khả năng xảy ra như thế không nhỉ?”
“Ý của anh là tại sao hắn không bắt đầu nổ súng khi tiến vào cổng trước luôn đi, sau đó ra tay dọc đường trở lại cổng sau, và trốn thoát từ đó?”
Decker chăm chú quan sát trần nhà. “Hãy tạm bỏ qua phương thức sang bên và thử xem xét động cơ đi nào. Trường Mansfield thực sự là tồn tại một vài chuyện bạo lực. Các băng nhóm, buôn bán ma túy, hành hung. Trẻ con đang lớn ngày một nhanh hơn.”
“Không có gì để tranh cãi.”
“Vậy vụ này giống vụ xả súng ở trường Columbine sao? Một đứa trẻ mang hận thù trong lòng? Có thể thậm chí không phải là học sinh trong trường. Hoặc từ trường khác hoặc đã tốt nghiệp, hoặc bỏ học giữa chừng.”
Lancaster nói, “Chúng tôi đang tổng hợp một cơ sở dữ liệu với tất cả các thông tin đó. FBI đang giúp sức.”
“Khi nào thì họ cho được câu trả lời?”
Lancaster dụi mắt và xem đồng hồ. “Tôi không chắc. Nghe này, tôi phải về nhà, chợp mắt một tiếng và thay quần áo. Và tôi cần đỡ cho Earl nghỉ ngơi một chút. Dạo gần đây Sandy ngủ không ngon lắm.”
Decker biết Sandy Lancaster là một đứa trẻ ngoan ngoãn, vui vẻ, hoạt bát và hăng hái cuồng nhiệt với mọi thứ và mọi người. Nhưng anh biết cô bé cũng có thể trở nên phiền muộn và bồn chồn trước một thứ gì đó khá nhỏ nhặt. Và khi đó cô bé sẽ không thể ngủ được. Điều đó có nghĩa là tất cả mọi người trong gia đình Lancaster cũng không thể.”
“Cô cần giúp gì không?” Decker hỏi.
Chị trông có vẻ ngạc nhiên. “Anh đang đề nghị trông trẻ hộ sao?”
“Tôi không biết. Tôi chỉ... hỏi thôi,” anh lúng túng nói hết câu. Anh chưa bao giờ làm được gì nhiều cho Molly khi con bé nhỏ tí xíu. Anh quá to lớn còn con bé thì quá bé bỏng, anh đã sợ mình có thể làm con bé bị thương.
Chị mỉm cười. “Tôi xử lí được, Amos ạ. Nhưng cảm ơn anh. Cuối buổi sáng hôm nay tôi sẽ quay lại đồn. Chúng ta có thể cùng uống cà phê và dò lại các chi tiết một lượt. Anh có cần đi nhờ xe về nhà trọ không?”
“Không, tôi sẽ ở lại đây một lát.”
“Tùy anh nhé. Nếu muốn nói chuyện, về bất kì việc gì, hãy gọi cho tôi.”
Chị thu dọn đồ đạc và chuẩn bị rời đi. Nhưng chị dừng lại và nhìn anh. “Thực sự cảm giác giống như ngày xưa ấy.”
Decker không nói gì, mà chỉ gật đầu nhẹ với chị, làm chị nở một nụ cười. Chị quay người và rời đi.
Anh ngồi trên chiếc ghế trong thư viện. Anh hiện tại dành nhiều thời gian ở nơi này hơn hẳn quãng thời gian bốn năm làm học trò. Không phải là bởi việc học hành ở trường dễ dàng đối với anh; không hề. Mà bởi vì anh không phải là kiểu người có thể ngồi im và đọc sách. Nhưng điều đó đã thay đổi. Anh giờ đây đọc ngấu nghiến một lượng thông tin đồ sộ. Giờ đây anh có thể ghi nhớ tất cả, đọc bao nhiêu dường như với anh vẫn là chưa đủ. Anh tự hỏi, liệu bộ não của mình có một giới hạn tiếp nhận không. Nếu có, anh hi vọng nó lớn như thân hình anh ấy.
Anh nhìn theo mấy nhân viên FBI đang làm việc ở bàn đối diện với khu vực chính của thư viện. Tất cả họ đều trông gọn gàng, có phần trẻ trung, phong thái chuyên nghiệp không gì bì được, áo sơ mi ủi phẳng lì, những chiếc cà vạt chắc chắn thẳng băng như sống lưng của họ. Một vài người thi thoảng lại ngước lên nhìn anh, chắc hẳn đang tự hỏi cái gã lập dị to béo ăn mặc như một kẻ vô gia cư kia đang làm gì giữa công cuộc điều tra của họ.
Ờ, ít ra thì mình đã tỉa râu và cắt tóc. Nếu không khéo họ đã bắt mình vì trông chẳng khác gì gã tội phạm Charlie Manson phiên bản đít to.
Và rồi khoảnh khắc sau đó, anh quên hết tất cả về nhóm đặc vụ FBI. Thật ra tâm trí của anh không còn ở trong thư viện của trường Mansfield nữa. Anh không còn theo dõi vụ xả súng ở đây nữa. Anh nhớ về điều mà Lancaster đã nói.
Cuối buổi sáng hôm nay tôi sẽ quay lại đồn. Chúng ta có thể cùng uống cà phê và dò lại các chi tiết một lượt.
Decker sẽ không có mặt ở đồn cuối buổi sáng hôm nay. Anh cần đến một chỗ khác.
Mình có một cuộc hẹn.
☆☆☆
Hình ảnh của Sebastian Leopold rõ mồn một trong suy nghĩ của Decker. Anh quay ngược trở lại từng giây trong cuộc nói chuyện với hắn. Từng từ, từng ánh nhìn, từng cử chỉ động tác. Có thứ gì đó cảm giác không bình thường, nhưng anh vẫn chưa nhận ra là thứ gì, trong khi bình thường gần như anh luôn luôn có thể nhìn thấy ngay. Nhưng chi tiết “mồ côi”, anh thích gọi chúng như vậy. Không được ai thừa nhận bởi chúng là những lời nói dối.
Ấy thế nhưng vì một lí do nào đó thì Leopold lại dám thừa nhận những chi tiết trong vụ án. Đó là một điều đáng quan ngại nhưng cũng đem lại hi vọng. Đem lại hi vọng là sao ư? Đơn giản đó là sự tồn tại của Leopold. Trước đó, Decker chẳng có gì để bước tiếp. Giờ đây, với sự xuất hiện của một tên tù nhân, có một lớp thông tin đã được bóc tách một phần. Và khi việc đó xảy ra, nó chắc chắn sẽ giúp tiết lộ những gì được ẩn giấu bên dưới.
Anh rời khỏi thư viện và đi ra ngoài.
Trời vẫn đang mưa. Và còn mưa nặng hạt hơn. Xe chở thi thể đã rời đi cả, và cùng với đó đám đông cũng đã giải tán. Không còn những ngọn nến từ điện thoại di động nữa. Nhưng ở phía trước ngôi trường là một núi hoa, những dòng biểu ngữ vẽ tay, gấu bông.
Tất cả đều ngấm mưa và sũng nước. Nhưng ý nghĩa đằng sau chúng thì vẫn rõ ràng. Vẫn tràn đầy sức mạnh.
Anh đọc một vài bức biểu ngữ.
Yên nghỉ nhé thầy Kramer.
Nhớ cậu, Debbie ạ.
Sẽ không bao giờ quên cậu đâu, Eddie.
Mặc dù chưa chính thức công bố tên của bất kì nạn nhân nào, người trong thành phố biết ai đã mất vì một lí do rất đơn giản: Những người này không trở về nhà.
Là gã mặc đồ rằn ri đã gây ra sự tình này. Gã mặc đồ rằn ri không lộ mặt và có khả năng bay qua những hành lang dài trong ngôi trường mà không tốn chút sức lực nào. Bởi vì chắc chắn đó là những gì mà hắn đã làm, đã biến một nơi thành địa điểm bắn giết với “Nhớ cậu, Debbie.”
Decker quay lại chỗ khán đài và ngồi ở đó dưới một mái che cho khỏi ướt, mặc dù người anh đã ướt sũng gần hết.
Chỉ vài giờ nữa thôi Sebastian Leopold sẽ bị khởi tố. Decker dự định sẽ có mặt tại đó. Các buổi đọc cáo trạng khởi tố thông thường khá nhàm chán và là một bước thủ tục theo luật. Thế nhưng có một mẫu thông tin mà Decker muốn nhìn thấy tận mắt.
Anh ngồi đó thêm vài phút nữa, sau đó, khi mưa đã ngớt hơn, anh đứng dậy và đi bộ quay về Residence Inn. Mất một lúc kha khá, bởi vì anh không còn di chuyển nhanh như ngày xưa. Nhưng như thế lại cho anh có thời gian để suy nghĩ. Và anh tới nơi vừa kịp giờ ăn sáng. Anh nuốt gọn một nửa bữa buffet, chợp mắt trong chính xác một giờ đồng hồ, tắm táp, chải tóc, và mặc bộ đồ “luật sư” lên người, và đi tới tòa án để xem cho rành rõ Sebastian Leopold sẽ nói gì trước câu hỏi quan trọng nhất mà thẩm phán sẽ hỏi hắn ngày hôm nay.