Nguyên tác: Happiness
Số lần đọc/download: 0 / 1
Cập nhật: 2024-09-06 13:25:29 +0700
Chương 17 Nếu Em Không Cố Quên
T
ôi vẫn còn ở nhà và đợi chờ 5 tháng tới công ty kiến trúc của bác quản lý Bồ Đào Nha sẽ liên lạc và tôi sẽ chính thức là kiến trúc trư sư, với mức lương khá ổn ở Việt Nam. Sau lần gặp Minh thì tôi không còn lo lắng và vội vã đi kiếm sống bằng cách làm lái taxi nữa. Tôi bình tâm hơn và với những giá trị mà tôi đã tạo ra lúc ở bên Bỉ thì tôi thấy mình đủ quyền để làm những việc mình thích ở Việt Nam dù rằng tôi chẳng có tấm bằng kiến trúc sư mà bao năm tôi mơ ước. Tôi nhớ Minh nói:
-Cậu biết không sau 3 năm tớ đã mất tất cả và tớ chỉ có một tấm bằng tiến sĩ, ừ, thì tớ cũng đã làm nghiên cứu. Tớ không còn tình yêu từ người chồng mà tớ nghĩ là anh ta sẽ chờ đợi tớ, tớ cũng bị những chỉ trích từ gia đình nhà chồng rằng tớ đã vì sự nghiệp mà sẵn sàng đi xa…gia đình, tớ còn rất nhiều thứ…rất nhiều thứ, rằng tớ chẳng đem lại giá trị gì cho nhà chồng, đủ thứ Phan ạ. Nhưng dù gì tớ vẫn thấy mình may mắn, vì cậu biết không, dù ai nói như thế nào con gái của tớ vẫn rất gần tớ mỗi khi tớ lại gần, dù rằng, ừ cậu biết không, cũng 18 tháng tớ không được gặp con và tớ đau khổ day dứt, dù rằng tớ sợ lắm cảnh con không nói chuyện với tớ…Và tớ cũng thấy một chút may mắn..vì tớ đã dùng số tiền ít ỏi tiết kiệm từ tiền học bổng về với con, và nghiên cứu online hẳn 5 tháng, và cũng đi đi về rất nhiều lần sau khi tớ hoàn thiện việc thi và viết báo….Và tất cả những điều tớ làm tớ đã giữ được tình cảm với con…ừ một phần nào Phan ạ….
Hôm đó Minh rất xúc động, tôi thấy Minh cứ kể lể, phân trần rằng mình đã cố gắng thế nào đã nhớ con thế nào, đã thức đêm để làm nghiên cứu rất nhiều thế nào. Tôi hôm ấy, lặng im ngắm, tôi định nói với Minh rằng, cậu về nhà là để thoả mãn niềm mong nhớ của cậu với con, thực ra con cũng không cần cậu có mặt quá như thế đâu. Tôi muốn nói với Minh là, cậu về nhà như vậy chỉ tốn kém sức lực và làm cậu thêm mệt mỏi thôi, nhẽ ra cậu nên giữ lại tiền để sau này về cùng con làm nhiều việc hơn, lẽ ra người sang thăm cậu phải là người chồng cậu…lẽ ra anh ta nên….Nhưng tôi sợ Minh buồn vì khi tôi nói như vậy Minh sẽ lại càng thấy cô ấy sai. Nên tôi không nói.
Minh còn nói nhiều chuyện nữa, Minh làm tôi thấy lòng rộn lên một nỗi thương hại, tôi thấy cô ấy như muốn khóc khi nói về một mùa hè cô ấy đã muốn như chết đi. Cô ấy cảm thấy mình vô dụng và rồi cô ấy còn định từ bỏ cuộc sống khi sau khi về nhà cô ấy chẳng có ai yêu thương cả. Thật may là tôi chẳng nói gì với Minh cả, tôi không muốn cô ấy đau khổ thêm. Sau khi tâm sự, kể lể, phân trần, Minh thở mạnh và dịu giọng lại một cách bình tĩnh nhất có thể, Minh chia sẻ với tôi:
– Phan chưa lựa chọn điều gì, tớ thấy Phan đang yêu. Tớ thấy Phan yêu cô gái kia, và tớ tin là cô gái kia đẹp và đáng yêu. Điều quan trọng là Phan đã làm ra những giá trị mà Phan muốn. Phan chưa kết hôn không phải là một điều xấu gì đâu, sao Phan cứ nghĩ là Phan lông bông không có gia đình là không tốt nhỉ? Tớ thấy Phan đang được tự do và Phan có tất cả những điều kiện để làm cho người Phan yêu hạnh phúc. Cả đời tớ chỉ có một ước mơ là làm cho người tớ yêu hạnh phúc thôi đây. Hi. Thế mà, Phan thấy không? Giờ tớ chẳng yêu ai, ừ, tớ có, tớ có con gái và tớ muốn làm con gái tớ trưởng thành và tớ sẽ làm những điều tốt nhất cho con và tớ cũng phải làm điều tốt nhất cho con nhưng đến con tớ đôi khi tớ còn chẳng được gần đây nè, vì cái lí lẽ của mẹ chồng tớ và cũng vì cái lí lẽ tớ tự đặt ra, nhìn chúng mọi thứ rất khác Phan à. Và đấy, Phan thấy không, một người đã kết hôn, một người đã từng có một gia đình trọn vẹn như tớ đây, bây giờ đang trả giá cho những lựa chọn bồng bột của mình. Hơn nữa, bây giờ Phan phải hạnh phúc đi và phải hạnh phúc trước thì cậu mới có thể làm cho người cậu yêu hạnh phúc, cậu hiểu không?
Tôi thừa nhận, Minh đã quá vội vàng, và giờ đây Minh đang phải trả giá cho những lựa chọn vội vàng của cô ấy. Tôi biết, Minh đã đau khổ thời gian dài, tôi biết cô ấy cô đơn thật dài. Và đó là những cái giá mà Minh phải trả khi đã lựa chọn sai. Tôi không dám nói gì, tôi sợ là cô ấy lại buồn hơn và mùa hè năm cuối học PhD sẽ lại diễn ra, nên tôi không nói điều gì khiến cô ấy buồn thêm nữa.
Nhưng sau khi gặp Minh, tôi nhìn lại mình và quả thật từ Minh tôi cảm thấy trân trọng giá trị của mình lên nhiều. Tôi cảm thấy tôi chưa từng có gì lại không phải là một điều xấu, và những trúc trắc đời tôi so với những bình yên trong sóng gió của Minh lại chẳng là gì. Tôi cảm thấy, khi tôi làm việc bên Bỉ dù là công việc chân tay, là một bảo về hàng gần nửa thập kỉ lại không phải là một việc xấu. Và, tôi cũng thấy may mắn vì việc tôi vẫn tự tìm hiểu, tự nhiên cứu về kiến trúc chỉ vì muốn được đứng trước nàng lại đem lại cho tôi những kinh nghiệm không ngờ, và tôi vẫn có một tia hi vọng nữa, và tôi biết ơn nàng vô cùng. Tôi lại nhớ nàng và tôi thương nàng vô kể từ hôm chúng tôi uống say ở nhà nàng.
Mấy ngày rồi, tôi biết nàng vẫn đang buồn thương, tôi thấy nàng viết những bài viết buồn rũ rượi. Người khác có khi nghĩ rằng, nàng – một người mẹ đơn thân 2 con chắc là đang được người đàn ông nào đó chăm sóc hay là nàng đang là một cô nhân tình của một ông giáo sư nào đấy cùng trường. Nhưng không, nàng đang thất tình, nàng đang yêu cô sinh viên đã đi lấy chồng. Tôi cứ nghĩ tới thôi, lại thấy thương nào vô cùng. Bởi chính tôi đây, cũng biết cái nỗi đau khi người mà mình yêu, người mình tương tư nhung nhớ lại ở cạnh một người đàn ông khác. Tôi đây, đã đau đớn như thế nào, đã uống rượu một mình. Chỉ là tôi khác rằng, lúc đó tôi phải im lặng vì tôi đã muốn nàng hạnh phúc. Mà tôi cũng không biết, liệu rằng nàng có mong cô bé kia hạnh phúc như tôi…tôi không biết. Tôi gọi cho nàng:
-Em ổn không?
Nàng nghe máy:
-Phan à, em đang giảng, mình nói chuyện sau nhé?
Tôi bất ngờ, khi chỉ vừa mới hôm chủ nhật nàng còn miên man trong những cảm xúc đau khổ, buồn rối tương tư cô học trò kia. Thì nay, nàng đã lên lớp và vẫn công việc. Có lẽ nếu là tôi, tôi đã nghỉ giảng một vài tuần và sẽ không lên lớp với tâm trạng rối bời như vậy. Tôi chợt yên tâm phần nào. Tôi hẹn nàng:
-Trưa anh qua đón em đi ăn nhé
Nàng trả lời:”Ok” rồi tắt máy lẹm.
Tôi chợt vui trở lại. Vậy là tôi đã lo lắng thừa thãi rồi, tôi thấy vui cho nàng quá. Và buổi trưa tôi lên một quán ăn gần cơ quan của viện nàng làm, chúng tôi đi ăn món bún chả quen thuộc. Quả thật sau khi ở nước ngoài gần chục năm trời, mỗi lần đi ăn tôi chỉ muốn đi ăn món ăn truyền thống đó của Hà Nội. Ăn xong tôi còn chở nàng đi cafe sách cách cơ quan nàng chừng 3 cây số. Chúng tôi uống cafe, nàng xinh đẹp rạng ngời trong bộ quần áo thanh lịch liên thân với chiếc quần sọc kẻ ống rộng ngồi đối diện tôi nàng cầm một cuốn sách. Tôi yêu dáng hình ấy của nàng vô cùng. Tôi ngắm nàng đầy hạnh phúc sau đó mở máy tính ra viết quy trình làm một dự án kiến trúc để trao đổi với một cậu em mới tốt nghiệp ngành kiến trúc, còn nàng cứ ngồi đọc sách cả tiếng đồng hồ. Tôi ước chi thời gian trôi thật chậm để nàng ngồi cùng tôi chứ không phải quay lại cơ quan vào đầu giờ chiều.