Số lần đọc/download: 983 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 22:32:26 +0700
Chương 17: Vừa Đẹp Trai Vừa Chai Mặt.
R
ời khỏi phòng Hàn Tuyết Ly.
Khuynh Phong ngồi trong xe,châm một điếu thuốc,khói trắng vương vào mắt vào mũi làm hắn khó thở.
Nhưng không ai so với hắn rõ ràng,giờ phút này nơi ngực truyền đến cơn đau còn dữ dội vạn lần so với cảm giác cay cay nơi khoé mắt và mũi.
Chung quy hắn là đang mong chờ điều gì?
Hắn là người tự tay đẩy cô đi không phải sao?
Gục đầu vào vô lăng,cả thân hình hắn run nhè nhẹ.
-"Ly à,..." hắn nghẹn ngào hoán nhẹ một tiếng.
------------------------------
Một tiếng xe ô tô lướt qua làm hắn ngẩng đầu nhìn.
Chiếc Ferrari lướt qua hắn,ngừng lại trước cửa khu nhà trọ.
Một nam nhân từ trong xe bước ra.
Người đàn ông này trên thân toả ra sự xa cách chớ gần,một thân nam trang nhẹ nhàng khoác trên người hắn lại trở thành một tác phẩm nghệ thuật.
Lúc này,nam nhân kia sải từng bước dài mạnh mẽ đến trước của nhà Hàn Tuyết Ly,nâng tay gõ cửa.
Khuynh Phong nhìn theo động tác của Hách Liên Thần Hi bỗng dưng nghĩ đến lời thám tử nói.
-"Hàn Tuyết Ly được một nam nhân bế vào phòng." Hắn mở to mắt,hai tay nắm chặt vô lăng,đôi mắt chìm chìm.
Có một ngọn lửa vô danh bắt đầu bùng cháy.
---------------------
Hách Liên Thần Hi ưu nhã gõ cửa,lại ưu nhã đứng đợi.
Nhưng không ai biết,giờ phút này trái tim hắn đã chạy tuốt lên cổ họng,và đang có xu hướng nhảy ra khỏi miệng chạy ra ngoài.
"Đó là con của hắn.."
Hắn vẫn luôn nghĩ,nếu giữ cô bên mình,tất nhiên con của cô cũng sẽ là con mình.
Mặc dù biết cha chúng nó là ai,nhưng hắn vẫn quyết định quản cha chúng nó là ai,từ bây giờ chúng là con mình là được.
Tất nhiên về mặt nào đó hắn vẫn không mấy dễ chịu, người đàn bà của mình đã từng thuộc về người đàn ông khác,khó chịu hay đúng hơn là ghen tỵ là không thể tránh khỏi.
Tuy nhiên, suy cho cùng có được cô so với không mấy dễ chịu đó bên nặng bên nhẹ tự nhiên không cần nhắc tới cũng rõ ràng.
Cô và hắn rồi cũng sẽ có kết tinh tình yêu của bọn họ.
Mà bây giờ hắn lại khám phá ra rằng,cái khó chịu trong lòng hắn đó thực tế lại là một cái bánh ngọt rơi từ trên trời xuống tạp trúng đầu hắn khiến hắn ngây ngẩn đồng thời là vô tận kinh hỉ làm cho hắn có chút mộng,chỉ sợ hết thảy đều là mơ.
Hắn cười khổ,hai mươi mấy năm trời xung quanh hắn trong vòng 3m ở ngoài không hề có bất kì bóng dáng nữ nhân nào ngoài lão mẹ,nay có một kẻ chẳng những bước vào phạm vi 3m đó còn ngang nhiên cường ngạnh bước luôn vào tim hắn.
Thật sự là..
------------------------------
"cạch"
Cánh cửa mở ra cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn.
Hàn Tuyết Ly nhìn nam nhân thân cao hơn 1m9 đứng sừng sững như một vị thần trước cửa thì vô cùng ngạc nhiên.
Hắn không phải có việc sao,như thế nào lại xuất hiện ở đây?
Cô vô cùng thắc mắc,nhưng khi lọt vào đôi mắt màu hổ phách tràn ngập nhu tình đang nhìn cô của anh tâm thần cô mềm nhũn.
Cô hé miệng định nói gì đó,dư quang chợt đảo qua một góc hẹp gần đó thì im bặc,cô cúi đầu không rõ cảm xúc.
Hách Liên Thần Hi cũng chú ý cảm giác của cô,đôi mắt đảo qua theo ánh nhìn lúc nãy của cô,hắn thấy trong bóng tối,thân hình một nam nhân đang đứng đó.
Hắn nhướn mi.
Ai vậy?
Lại nhìn thái độ của Hàn Tuyết Ly,hắn bỗng dưng hiểu rõ.
Đôi mắt thoáng ủ rũ.
Cô..cuối cùng vẫn còn yêu hắn sao?
Không đợi Hách Liên Thần Hi nghĩ nhiều,Hàn Tuyết Ly đã ngẩng đầu,nở một nụ cười thật tươi.
Cô dịu dàng kéo cánh tay hắn,dắt hắn vào phòng.
"cạch" cánh cửa lần nữa khép kín.
Khuynh Phong gắt gao nhìn chằm chằm cánh cửa kia,ánh mắt loé ra tia lửa, muốn đào một cái động lại không thể làm gì.Hắn nắm chặt hai tay.
Ngay lúc hắn suýt mất lí trí nhào tới cánh cửa đạp một cái,xông vào trong lôi tên đàn ông kia ra khỏi phòng của Ly, thì một cuộc điện thoại kéo lí trí hắn quay trở lại.
Âm trầm nhìn cánh cửa vẫn khép chặt,hắn cho tay vào túi lôi ra chiếc điện thoại, nhấc máy:
-"alo."
-"Là ta"
-"gia gia.."
-"cháu đang ở đâu?"
-"cháu đang có việc ở thành phố C,thưa ông"
-"về nhà,ta có việc muốn hỏi cháu" nhà tất nhiên là Khuynh gia đại trạch tại thành phố S.
-"dẫn theo con bé Ngải Vi"
-"..."
-"vâng ạ"
Ngắt máy,bóp chặt trong tay điện thoại.Hắn nhìn lại căn phòng kia thêm một lần sau đó quay lưng bước đi.
Ánh nắng ôm lấy thân hình của hắn nhưng lại không xua được hàn khí từ người hắn toát ra.
Bóng lưng hắn là như vậy tịch liêu,như vậy cô độc.
--------------------------------
Trong một chiếc xe ô tô đỗ gần đó,một thiếu nữ nhìn theo bóng lưng Khuynh Phong trong lòng nói không nên lời chua chát.
Thiếu nữ đưa tay xoa bụng mình,nơi này đã hình thành một sinh linh.
Chỉ là ba nó...
Hạ kính xe,thiếu nữ lái xe đi ra khỏi khu nhà trọ.
--------------------------------
Hàn Tuyết Ly nghe âm thanh xe ô tô rời đi,đuôi lông mày hơi giãn ra,Hách Liên Thần Hi không thấy được điểm này,hắn thấy cô vẫn cứ im lặng như vậy,trong lòng nói không rõ cảm xúc,cứ có cảm giác như ngũ bình gia vị khác nhau đều đổ chung một chỗ,nhéo lòng hắn khó chịu vô cùng.
Hắn vừa định mở miệng nói với cô về chuyện đứa con,lại không ngờ cô bất thình lình xoay người lại nhào vào lòng hắn.
Không ngờ thì kệ nó đi,trước mắt thiên hạ chủ động nhào vào lòng mình nhưng là hiếm thấy,ngu mới phân tâm,chuyên tâm hưởng thụ sự chủ động này là được rồi.
Âm thanh ám ách từ người trong lòng truyền ra.
-"Thần Hi,anh có cảm thấy em là cô gái xấu không?" cô dừng một chút nói tiếp
-"chắc hẳn anh cũng nhìn thấy người đàn ông lúc nãy đi"
-"ân.." thấy rất rõ là đằng khác,anh còn suýt chút xông qua đập cho hắn một trận đâu. Hách Liên Thần Hi trong lòng biễu môi.
-"anh ta chính là cha của đứa trẻ trong bụng em"
-"Ly à,đứa con này.." Hách Liên Thần Hi mở miệng định kể sự thật lại bị Hàn Tuyết Ly cắt đứt.
-"em biết trong lòng anh cũng không dễ chịu,nhưng anh có thể bao dung cả hai mẹ con em được không?" cô càng nói càng bất an
-"em nhất định phải sinh ra nó,nó là mục đích sống duy nhất của em" trước khi gặp anh,cô âm thầm trong lòng thêm một câu.
-"Hàn Tuyết Ly à,em.." thật ngốc.Sao em lại ngốc như thế chứ. Đấy là con anh,anh tất nhiên sẽ che chở yêu thương.
Hách Liên Thần Hi ôm chặt Hàn Tuyết Ly hơn một chút,cằm chống trên đỉnh đầu cô thoả mãn hít một hơi mùi oải hương trên tóc cô.Sâu trong mắt là nồng đậm thương tiếc cùng âu yếm.
Hàn Tuyết Ly chôn mặt vào ngực Hách Liên Thần Hi không thấy được biểu tình của hắn,chỉ nghe hắn hít một hơi giống như kìm nén điều gì mà vòng tay lại ôm chặt cô hơn.
Cô chợt nghĩ,hẳn là anh đang kiềm chế cảm xúc không tốt của bản thân vì cô đi.
Nhất thời cô vừa đau lòng vừa áy náy mà sâu trong tâm có một dòng nước ấm chảy qua.
Người đàn ông này chỉ mới gặp cô vào lần lại khắp nơi vì cô suy nghĩ,hết lần này đến lần khác bảo bọc cô và con.
Trọng sinh một đời gặp được hắn,cô còn gì để trông mong hơn?
-"Hi à,em sẽ cố gắng bù đắp cho anh có được không? cả em và con" cô thành tâm thành ý nói ra suy nghĩ trong lòng.
-"hảo"
Thôi thôi,cô gái bé nhỏ trong lòng hắn giờ phút này có lẽ vẫn chưa yêu hắn,nhiều lắm là cảm kích vài lần tương trợ mẹ con cô mà thôi.
Bất quá hắn cũng không thèm để ý, ở đời cái khó nói trước nhất chính là tình cảm không phải sao.
"Nhất cự li nhì tốc độ", hắn có thời gian, lại ở gần cô,"lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy", không cháy hắn không ngại tưới xăng.
"tiền cưới hậu yêu" cũng không tệ.Ân,
Thêm vào đó có câu tán gái cái cần nhất là độ dày của da mặt.Ông bà không phải có câu "đẹp trai không bằng chai mặt "đấy sao?
Hắn cũng không tin hắn vừa đẹp trai vừa chai mặt cũng không ôm được mĩ nhân về.=)))
Trái tim cô chỉ vừa hé ra một kẽ hở,bây giờ cái hắn cần làm là khiến cái kẽ đó lớn hơn một chút đủ để hắn lách mình bước vào.
Nếu sự hiểu lầm về thân thế đứa con là chìa khoá để trái tim cô từ áy náy hướng về hắn thì hắn không ngại bảo trụ bí mật này thêm một thời gian.
Dù sao đây là con hắn,hắn bảo vệ yêu thương là chuyện tất nhiên,nhưng giờ lại khuyến mãi thêm bà mẹ trẻ đẹp dịu dàng ấm áp lại thơm như thế này,là hắn buôn bán lời.
Khoé môi giơ lên.Hách Liên Thần Hi cười sáng lạn,mà Hàn Tuyết Ly không hề biết mình vừa mới bị nhân bán còn giúp người ta kiểm tiền.
Sau này biết rõ sự thật cô thẹn quá hoá giận chiến tranh lạnh cả tuần khiến Hách Liên Thần Hi như kiến bò trên chảo nóng.
Bất quá đây là nói sau.