Nguyên tác: Die Therapie
Số lần đọc/download: 1521 / 15
Cập nhật: 2017-05-20 09:13:55 +0700
Chương 16 - Hôm Nay. Phòng 1245. Wedding
M
áy bíp của bác sĩ Roth kêu lên đúng vào lúc Larenz nghỉ một lúc lâu, lần đầu tiên sau khi câu chuyện kể đã kéo dài 1 giờ.
“Anh đừng quên những gì anh muốn nói nhé, bác sĩ”, người bác sĩ trưởng phòng nói và mở cánh cửa nặng nề ra hành lang.
Quên? Larenz nghĩ thầm, trong khi bác sĩ Roth đi vội ra khỏi phòng đến chiếc máy điện thoại của khu vực.
Vấn đề của tôi chính là tôi không thể làm điều đó: quên. Mặc dù tôi không ước mong điều gì thiết tha hơn.
Bác sĩ Roth trở về chỉ sau hai phút và lại ngồi xuống chiếc ghế xếp bằng nhựa màu trắng không được thoải mái mà thông thường là dành cho người đến thăm, được đặt bên cạnh tất cả các giường trong bệnh viện, và thật ra là vô nghĩa trong phòng này. Vì người đến thăm thường tránh gặp bệnh nhân nằm ở đây.
“Có một tin tốt và một tin xấu”, ông ấy nói với Viktor.
“Tin xấu trước!”
“Người ta đã hỏi đến tôi. Giáo sư Malzius đã hỏi tôi đang ở đâu”.
“Còn tin tốt?”
“Có người muốn vào thăm anh, nhưng sẽ không có mặt ở đây trước 18 giờ”.
Viktor chỉ gật đầu. Ông có thể nghĩ ai sẽ là khách của ông, và nét mặt của bác sĩ Roth chứng nhận cho sự nghi ngờ đó.
“Tức là còn bốn mươi phút?”
“Bốn mươi phút, để kể nốt câu chuyện của anh”.
Larenz duỗi người ra trên giường, trong khả năng có thể.
“Mới bốn mươi bảy tuổi mà đã nằm liệt giường rồi”, ông nói đùa, nhưng bác sĩ Roth không đáp trả câu nói bóng gió đấy. Ông biết Larenz muốn gì ở ông, nhưng ông không thể làm ơn cho ông ấy điều đó được.
“Tại sao anh không gọi điện cho cảnh sát sau khám phá ấy trong nhà nghỉ của anh?”, thay vào đấy ông lại tiếp tục cuộc nói chuyện.
“Vì cảnh sát chẳng giúp đỡ được gì cho tôi qua bốn năm liền. Bây giờ, khi tôi tự bắt gặp được manh mối đầu tiên, tôi không muốn để cho những sợi chỉ ấy vuột khỏi tay tôi”.
Bác sĩ Roth gật đầu thông hiểu.
“Tức là anh ở lại trên đảo và Kai là tiếp xúc duy nhất của anh ra bên ngoài”.
“Vâng”.
“Rồi còn kéo dài bao lâu nữa? Ý tôi muốn nói cho đến khi phát hiện ra được Anna thật sự là ai và điều gì đã xảy ra với Josy?”
“Hai ngày. Chính tôi cũng không hiểu tại sao lại còn kéo dài đến như thế. Thật ra, đến thời điểm này thì mọi việc đã rõ. Nếu như cuộc đời tôi là một cuốn băng video và tôi có khả năng quay ngược nó lại thì tôi đã có thể nhận ra nó sớm hơn. Tất cả những mảnh của trò chơi xếp hình đã được trải ra trước mặt tôi, nhưng tôi thì lại chẳng thấy gì”.
“Anh nói rằng phòng tắm đầy máu?”
“Vâng”.
“Điều gì xảy ra tiếp theo sau đó?”
“Không còn nhiều lắm trong ngày hôm đấy. Tôi sắp xếp đồ đạc để rời đảo. Tôi muốn trở về Berlin ngay lập tức, để chính mắt trông thấy và để gặp Kai. Nhưng không được. Cơn bão mạnh lên. Giống y như cơn cảm lạnh của tôi. Anh biết người tôi có cảm giác như thế nào không, giống như bị cháy nắng nặng khắp cả người?”
Bác sĩ Roth gật đầu.
“Ở trong quảng cáo thì lúc nào cũng là ‘đau đầu và tứ chi’. Anh đã có lần nào suy nghĩ xem còn lại gì khi người ta đau đầu và cả tứ chi?”
“Trí óc?”
“Chính xác. Tôi uống một viên Valium để làm cho nó tê dại đi và cầu nguyện cho phà hoạt động trở lại vào ngày hôm sau”.
“Nhưng không được như thế?”
“Không. Bão ‘Anton’ đã hiến tôi trở thành tù nhân trong ngôi nhà của chính tôi. Đội bảo vệ bờ biển khuyên mọi người dân trên đảo chỉ nên rời nhà trong trường hợp thật khẩn cấp. Rất đáng tiếc là trường hợp khẩn cấp nhất ở chỗ tôi đã xảy ra ngay sau khi thức dậy vào buổi sáng ngày hôm sau”.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Có người lại biến mất ngay trước mắt tôi”.
“Ai?”
Larenz ngẩng đầu lên một chút và nhíu lông mày lại.
“Trước khi tiếp tục kể, bác sĩ Roth, tôi muốn đề nghị với anh một cuộc trao đổi: Tôi kể cho anh nghe câu chuyện của tôi - và anh...”
“Điều gì?”
“Anh tặng cho tôi tự do”.
Bác sĩ Roth ngậm miệng cười qua mũi. Họ đã một lần thảo luận dài về việc này.
“Anh biết là điều đấy không thể được. Không được, sau những gì mà anh đã làm. Tôi không những sẽ mất việc làm và giấy phép hành nghề. Tôi cũng còn phạm tội nữa”.
“Vâng, vâng. Anh đã nói rồi. Nhưng mà tôi vẫn đưa ra một đề nghị cho anh và sẵn sàng chịu rủi ro”.
“Rủi ro nào?”
“Tôi kể cho anh nghe toàn bộ câu chuyện. Câu chuyện của tôi. Rồi khi tôi kể xong thì cuối cùng anh tự quyết định có trả tự do cho tôi hay không”.
“Tôi đã nói với anh nhiều lần rồi, rằng tôi không có khả năng làm điều đó. Tôi có thể lắng nghe và bầu bạn với anh. Nhưng tôi không thể giúp anh đến cái tự do mà anh đã xin tôi từ nhiều ngày nay”.
“Không à? Thế thì anh hãy chú ý cho thật tốt trong những phút tới đây nhé. Tôi chắc chắn rằng những gì mà tôi sắp kể cho anh nghe sẽ làm cho anh đổi ý”.
“Tôi không tin đâu”.
Nếu không có dây trói thì Larenz đã giơ tay lên để xoa dịu.
“Nếu tôi mà là anh thì tôi không chắc chắn đến như thế đâu”.
Ông lại nhắm mắt, và bác sĩ Roth dựa người ra sau, để nghe phần còn lại. Phần còn lại của tấn thảm kịch.