Thất bại rất cần cho sự trải nghiệm và trưởng thành của mỗi chúng ta. Tất cả những gì tôi đạt được ngày hôm nay đều do trước đây tôi dám cho phép mình phạm sai lầm.

Rick Pitino

 
 
 
 
 
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 179 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 704 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 00:54:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17: Hóa Giải Nguy Cơ.
iêu Phàm lời nói vừa có tình vừa có lý, Tào Nghị vuốt cằm trầm ngâm rất lâu, sau đó thỉnh thoảng giương mắt liếc nhìn Tiêu Phàm, ánh mắt phức tạp, Tiêu Phàm bị hắn nhìn đến mức da đầu run run lên, mí mắt giựt giựt, trong lòng thầm nghĩ không biết vị Huyện lệnh này lại có cái chủ ý gì nữa đây, nghĩ đến nhưng ngoài mặt hắn vẫn cố gắng tươi cười, thần thái cung kính đứng khép nép một bên.
Lời nói này tuy có chút gượng ép nhưng về phần đạo lý thì hoàn toàn đúng, để xem vị Huyện lệnh đại nhân này sẽ chọn lựa ra sao, nếu hắn vẫn quyết tâm tiêu diệt Trần gia, vậy thì Tiêu Phàm chỉ còn cách… nhanh chóng trở về thu thập đồ đạc chạy cho lẹ thôi. Trên dưới Trần gia đều khinh thường vị Uất ức cô gia như hắn, bây giờ đại nạn lâm đầu hắn cũng không điên đến mức chết chung với Trần gia, đây là cái gọi là đại trượng phu có việc nên làm, có việc không nên làm, việc gì phải chết theo những người hoàn toàn không có chút ý nghĩa gì với mình, đối với một đại trượng phu mà nói, càng không thể.
Bên trong sân vườn của quán dịch, gió mùa đông gào thét ùa vào, bên dưới tàng cây, ba bóng người đứng yên không nhúc nhích. Một chiếc lá vàng nhẹ nhàng rơi xuống, xuyên qua táng cây, rơi xuống ngay ngắn trên bàn đá.
Tiêu Phàm khổ sở nuốt nước bọt, lòng hết sức khẩn trương. Quyền lực là tất cả, mặc kệ nãy giờ Tiêu Phàm đứng trước mặt vị Tào huyện lệnh này ba hòa chích chòe nói hươu nói vượn có hay đến mức nào đi chăng nữa nhưng chỉ cần một lời của vị huyện lệnh này, sinh tử của hắn lập tức được quyết định. Mà đây cũng chỉ là quan bát phẩm thôi đó nha…Tiêu Phàm đột nhiên nảy sinh hứng thú đối với quyền lực, nếu bản thân mình có quyền lực trong tay thì sao, có khả năng nắm sinh tử của người khác trong tay thì sao…
Một lúc lâu sau đó, Tào huyện lệnh dò xét Tiêu Phàm thêm vài lần nữa, đột nhiên cất giọng cười to, nói:
- Lời ngươi nói đúng là rất có đạo lý, nếu Trần gia có chuyện gì, quả thật thanh danh của bổn quan khó tránh bị tổn hại, thế nào cũng sẽ thành chủ đề cho dân chúng bàn luận sau lưng ta, mà ta lại không thích như thế, giết địch tám trăm mà bên mình lại chết một ngàn, đúng là gây hại cho người khác mình cũng chẳng được tí lợi ích gì…
Tiêu Phàm trong lòng thoải mái được một chút, hóa ra vị Tào huyện lệnh này không phải là người không hiểu đạo lý.
Tào huyện lệnh nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, nói tiếp:
- Nhưng… Cũng như ngươi đã nói nói, bản quan dù sao cũng vừa mới nhậm chức ở huyện Giang Phổ này, phải lập uy, nhưng nếu lần này không dùng Trần gia để khai đao thì lập uy kiểu gì bây giờ?
Tào huyện lệnh ánh mắt có chút quái dị, dường như đang thăm dò cái gì đó.
Tiêu Phàm suy nghĩ một chút liền cười nói:
- Đại nhân không cần làm gì hết, cũng đã lập uy rồi, và đây cũng là cách tốt nhất.
- A? Ngươi nói thế là ý gì?
- Đại nhân, bối cảnh của ngài, tiểu nhân nghĩ khắp cái huyện nha này ai cũng đã tìm hiểu rõ ràng rồi, ngài là ai, chổ dựa sau lưng ngài là người nào, sợ hay không sợ, đối địch hay không đối địch với ngài, bọn họ sớm đã biết hết rồi, uy phong của ngài bây giờ đã tự động lập rồi! Bây giờ có làm gì bất quá cũng chỉ là vẽ rắn thêm chân mà thôi! (ý nói làm chuyện vô ích)
Tiêu Phàm ngẩng đầu lên, ánh mắt chăm chú nhìn Tào huyện lệnh, chậm rãi nói:
- Nắm đấm, phải xuất ra đúng thời điểm, như vậy mới phát huy được hết uy lực, một khi đánh ra thì bất cứ ai cũng đều cảm thấy sợ hãi. Đại nhân bây giờ nếu không xử lý Trần gia, nghĩa là ngài vẫn chưa chọn được ai để khai đao, hiển nhiên trên dưới huyện nha sẽ không có ai nguyện ý đưa đầu ra cho ngài chém, uy nghiêm của ngài, không cần làm gì cũng lập được. Nhưng nếu lần này ngài dùng Trần gia để khai đao, cho dù ngài có dùng thủ đoạn tàn nhẫn đến mức nào đi chăng nữa thì trong lòng họ đại nhân vẫn như vậy, có chăng thì người ngoài nhìn vào thêm phần sợ hãi ngài thôi…. Thảo dân nông cạn, chỉ suy nghĩ được đến vậy, xin đại nhân đừng quá chê cười.
Tào huyện lệnh đứng một bên lẳng lặng lắng nghe từng lời của Tiêu Phàm, trong mắt dần dần lộ ra vẻ kỳ dị, suy nghĩ một lúc, đột nhiên cười hắc hắc nói:
- Đúng, đúng vậy! Không thể tưởng được cái huyện Giang Phổ nhỏ bé này lại là nơi ngọa hổ tàng long, bản quan lần này đúng thật được mở rộng tầm mắt! Ngươi thật là con rể của Trần gia? Ngươi có kiến thức đến bực này, tại sao lại….
Tào huyện lệnh nói được nửa câu liền á khẩu, không ngừng lắc đầu than thở, tựa hồ như vì Tiêu Phàm mà nuối tiếc.
Tiêu Phàm xoa xoa mũi, trong lòng có chút mất hứng, tại sao sau khi nhắc việc mình là con rể của Trần gia liền bày ra cái bộ dạng này? Dường như ta đến nhà người sống, đến nhà người khác làm con rể chỉ là để hưởng thụ, chuyện này có làm sao? Ta thích là tiểu bạch kiểm ăn không ngồi rồi đấy, không được sao?
- Lúc nãy ngươi nói, ngươi tên gì?
Tào huyện lệnh đột nhiên hỏi.
Tiêu Phàm chấp tay lạy, nói:
- Thảo dân là Tiêu Phàm.
Tào huyện lệnh gật gật đầu, Tiêu Phàm trong lòng hiểu rõ, từ giờ phút này trong lòng vị Tào Huyện lệnh này hắn mới thật sự gây được chút ấn tượng, hắn là Tiêu Phàm, là một người có tên có họ chứ không phải mang cái danh hiệu “Cô gia của Trần gia” nữa.
Tào huyện lệnh nhìn chằm chằm Tiêu Phàm cả nửa ngày, sau đó nghiêm mặt nói:
- Thôi, mọi chuyện đều theo ý ngươi đi, chuyện tên tiểu tử kia mạo phạm bản quan, ta đây không truy cứu nữa, cái này giống như đổ xúc sắc đi, Trần gia các ngươi thắng ta một lần, ta lại thắng ngược trở lại Trần gia các ngươi một lần, xem như chúng ta hòa sau, sau này chúng ta cứ từ từ mà chơi đùa.
Tiêu Phàm thở dài nhẹ nhõm, nhìn Tào huyện lệnh bằng vẻ mặt hết sức cảm kích, khom người thi lễ, nói:
- Thảo dân thay mặt Trần gia cảm tạ đại ơn đại nghĩa này của đại nhân.
Tào huyện lệnh khoát tay, cười nói:
- Đại nghĩa cái chó má gì! Lão tử thấy có thu thập Trần gia hay không cũng không có ích lợi gì nên mới bỏ qua mà thôi, ngươi trở về nói với Trần Tứ Lục lo mà dạy dỗ nhi tử của hắn, lần sau đừng có mà mạo phạm đến lão tử nữa.
Tiêu Phàm lau mồ hôi, ột người tính cách như trộm cướp thế này làm quan, thật khác người mà… Tiêu Phàm vội vàng vâng dạ, ngữ khí hết sức kính cẩn.
Tào huyện lệnh lúc này đã cảm thấy hết sức hứng thú với Tiêu Phàm, không ngừng dò xét hắn, rồi lại ung dung nói:
- Trần gia tuy lần này tránh được một kiếp nạn, nhưng khó tránh không có lần sau, ngươi có thể làm cô gia được bao lâu chứ? Chẳng lẽ không có ý định gì cho tương lai sao? Ta thấy ngươi không giống như những lời người khác nói, dám một mình thay mặt Trần gia đến đây phân trần, xem ra lá gan cũng lớn hơn người bình thường, ở cái thời này gia đình thương hộ bất quá cũng là đám dân ti tiện thôi, ngươi cần gì phải mặt dày mày dạn ở đấy làm cô gia ăn nhờ ở đậu chứ?
Tiêu Phàm vẻ mặt lạnh nhạt mỉm cười nói:
- Làm một Uất ức cô gia thì có gì không đúng? Trần gia cho ta ăn, cho ta mặc, mỗi tháng lại còn phát tiền cho ta, không bao lâu nữa ta còn có thể cưới được một cô vợ xinh đẹp, cuộc sống như vậy quá tốt rồi a…
Tào huyện lệnh nghẹn họng nhìn trân trối, thật lâu sau mới thở dài nói:
- Giờ thì ta đã hiểu thế nào gọi là lòng không có chí lớn…
Tào huyện lệnh lại suy nghĩ, chợt nhận ra một chuyện khó hiểu:
- A? Không đúng! Ngươi vì Trần gia mà đến đây cầu tình, vậy sao ngay từ đầu không nói thẳng ra đi, tại sao còn chịu cùng lão tử đấu rượu, lại còn say đến ngất xỉu cả buổi, vòng một vòng lớn như vậy đến cùng là ngươi muốn gì?
Tiêu Phàm cũng giật mình, đúng a, ta ngay từ đầu trực tiếp nói thẳng với hắn không phải nhanh hơn sao? Tại sao lại còn cùng hắn đấu rượu? Hơn nữa vừa uống một chén đã say đến bất tỉnh nhân sự…
Đây rốt cuộc là sao? Ta đánh một vòng lớn như vậy làm gì?
Tiêu Phàm mơ hồ suy nghĩ, cả nửa ngày sau mới dậm chân bi phẫn nói:
- Thảo dân không phải không muốn nói ngay từ đầu. Ai bảo ngài dữ tợn bắt ta uống một hơi hai cân rượu, thảo dân đã muốn đổi chén, đại nhân nhất quyết không cho
Tào huyện thừa hết sức ngạc nhiên:
- …
… …
… …
Sau khi cung kính thi lễ, Tiêu Phàm liền rời khỏi dịch quán.
Lão bộc nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tiêu Phàm, ghé sát vào tai Tào Nghị, thấp giọng nói:
- Lão gia, chỉ với những câu nói của hắn, ngài có thể dễ dàng buông tha cho Trần gia vậy sao?
Tào Nghị cười híp mắt, khẽ nói:
- Những lời của hắn đương nhiên không thể làm ta thay đổi chủ ý, nhưng những lời này lại làm thức tỉnh ta, nơi này là vùng đất Giang Nam, đúng như hắn nói, ở đây ta hoàn toàn chưa có căn cơ, lại còn vừa mới nhậm chức, bây giờ mà tiêu diệt Trần gia chỉ sợ kinh động đến nhiều người, nhỡ sợ có người hữu tâm để ý đến rồi lại mang đến phiền toái cho điện hạ, thôi tạm thời chúng ta im hơi lặng tiếng vậy, chỉ một cái Trần gia nho nhỏ thôi, có thu thập hay không cũng chẳng ảnh hưởng đến đại cục… Nhưng tên tiểu tử họ Tiêu này lại có chút ý ứ… Nắm đấm tung ra đúng thời điểm mới có thể phát huy ra hết uy lực, ờ, câu nói này thật có đạo lý a…
********
Nguy cơ của Trần gia đã được giải trừ.
Tiêu Phàm trở lại Trần phủ, diễn trò trước mặt Trần Tứ Lục, nói sơ bộ mọi chuyện, cả Trần phủ trong khoảnh khắc chợt sôi động lên. Tiêu Phàm bây giờ trông y hệt như anh hùng chiến thắng trở về, được tiếp đón hết sức nồng nhiệt. Tục ngữ nói: “Huyện lệnh phá nhà, thứ sử diệt môn”, Trần gia lần này đắc tội với tân huyện lệnh, chuyện này sớm đã truyền khắp trên dưới Trần phủ, bất kể là người Trần gia hay nha hoàn tạp dịch, hai ngày nay đều sống trong hoảng sợ tột độ, sợ rằng quan sai đột nhiên bất ngờ mang xích sắt gông xiềng đến tận cửa, đem cầm tù hết thảy những người có liên quan, Trần gia từ nay hoàn toàn mai danh ẩn tích, không còn tồn tại nữa. Mọi người đều sống trong trạng thái lo sợ, từ trên xuống dưới mọi người ở Trần phủ đều gần như đã tuyệt vọng hết rồi, nhưng không thể ngờ được lúc này vị Uất ức cô gia mọi ngày chẳng ai để mắt đến lại vì Trần gia mà đến quan phủ cầu tình, lại càng không hiểu hắn dùng cách gì không những thuyết phục được Tào huyện lệnh bỏ qua chuyện này mà còn giữ được Trần gia bình an vô sự. Cục diện đã khó khăn đến mức không tưởng rồi, vậy mà tên cô gia này còn có thể phá được, thật là lợi hại. Trên đời này đúng là có nhiều chuyện có tiền cũng không làm được, thế mà hắn chỉ dùng vài câu nói đã dễ dàng hóa giải. Tính ra vận khí của Tiêu Phàm cũng không phải là tốt lắm, chẳng qua hắn biết chọn đúng thời cơ, biết chọn lời mà nói, thế nên mới cứu được Trần gia lần này.
Tiêu Phàm đứng trong tiền đường, nhàn nhạt báo lại tình hình, sau đó không thèm để ý đến cha con Trần gia đang nhìn hắn bằng ánh mắt hết sức kinh ngạc xen lẫn cảm kích, bình thản bước ra ngoài. Trước cửa tiền đường, Trần quản gia khuôn mặt sưng phù, nhìn chăm chú Tiêu Phàm, nhưng ánh mặt lại thêm vài phần kính sợ, Tiêu Phàm lướt đi qua hắn, từ trước đến nay Trần quản gia vốn chẳng coi hắn ra gì, nhưng lúc này đây tự dưng lại cung kính khom người chào hắn, nở một nụ cười lấy lòng, cung kính nhìn theo bóng dáng Tiêu Phàm trở về phòng ngủ.
Tiêu Phàm tuy ngoài mặt ra vẻ lạnh lùng nhưng trong lòng lại hết sức đắc ý.
“Kim lân khởi thị trì trung vật,
Hóa tác xuân nê cánh hộ hoa..."
Dịch thơ
“Cá vàng há phải vật trong nước
Bỗng hóa bùn xuân thắm nhành hoa” (1)
Đây là Tiêu Phàm tự đánh giá bản thân mình lúc này, rất là khách quan, nhưng hai câu thơ này cũng có vẻ đúng a…
Sau khi Tiêu Phàm trở về phòng ngủ, trước cửa Trần phủ liền đốt hai dãy pháo thật to, hiển nhiên là ăn mừng Trần gia tai qua nạn khỏi, Trần phủ tìm được đường sống từ cõi chết, tránh được một kiếp nạn.
Mà ở Trần phủ lúc này, vị Uất ức cô gia kia…
Không còn ai dám dùng hai chữ “Uất ức” để gọi hắn nữa. Một mình đến tận cửa quan, trước mặt Tào huyện lệnh cầu tình cho Trần gia, tuy không biết hắn dùng lời lẽ gì nhưng cuối cùng Tào huyện lệnh cũng đồng ý bỏ qua cho Trần gia, có thể nói một người anh hùng dũng cảm như vậy, làm sao có thể gọi là Uất ức cho được? Cho nên, bản lãnh của vị Cô gia này, lúc này đã hoàn toàn chứng minh rõ ràng.
Sau khi trở về, Tiêu Phàm đột nhiên phát hiện chẳng hiểu tại sao thanh danh của mình tại Trần phủ lúc này lại vang dội như vậy. Con người cũng là một loài động vật, bất luận như thế nào đều thích được người khác tôn kính.
Cuộc sống của Tiêu Phàm đã vô thanh vô tức nảy sinh biến hóa. Bình thường bọn hạ nhân luôn nhìn hắn bằng ánh mắt coi thường, giờ phút này hoàn toàn thay đổi, không những sùng bái hắn mà lúc nào cũng nở nụ cười lấy lòng, đồ ăn mỗi ngày cũng nhiều thịt nhiều cá hơn, thậm chí tiền tiêu mỗi tháng cũng được tăng lên mọt lượng bạc. Đến cả bọn nha hoàn bình thường nhìn hắn không thuận mắt, bây giờ lại cảm thấy vị cô gia này thật anh tuấn thanh tú, vì thế khi đối mặt với hắn, bọn họ đều hết sức ngượng ngùng, ánh mắt còn thoáng có chút tình ý nữa…
Nếu ăn không ngồi rồi cũng được gọi là sự nghiệp thì Tiêu Phàm đang ở trên đỉnh cao của sự nghiệp đó. Tiêu Phàm mặt không đổi sắc, bình thản đón nhận mọi biến hóa, hắn cảm thấy mình đúng là một người có bản lĩnh, và dĩ nhiên người có bản lĩnh phải được đãi ngộ cao như vậy, không có gì phải ngại ngùng cả.
Còn việc Tiêu Phàm làm sao thuyết phục được Tào huyện lệnh buông tha Trần gia, bọn hạ nhân ở Trần phủ xôn xao suốt mấy ngày nhưng vẫn không kết luận được. Thảo luận nhiều lắm, đủ loại kịch bản được chế ra, nhưng vẫn không thống nhất được. Có người nói Tiêu Phàm kỳ thật là bà con thân thích của Tào huyện lệnh, cho nên Tào huyện lệnh vì nể mặt hắn mới bỏ qua chuyện lần này, giả thuyết này cũng khá hợp lý. Cũng có người nói Tiêu Phàm đến gặp Tào huyện lệnh liền đột nhiên phát điên lên, cầm đao kề cổ uy hiếp Tào huyện lệnh, Tào huyện lệnh cũng vì quá sợ hãi nên không thể không buông tha Trần gia…
… …
… …
Tiêu Phàm nghe được những lời này liền cười khổ không thôi, đồng thời cũng khâm phục trí tưởng tượng của bọn hạ nhân trong Trần phủ. Bất quá, hắn cũng biết, phải ra mặt bác bỏ tin đồn này, nếu không càng đồn càng sai, càng đồn càng quá mức, nếu chẳng may truyền đến tai vị Tào huyện lệnh mặt như thổ phỉ, tính tình hơi giống Trương Phi kia, chỉ sợ lão ấy không nhịn được lại mang dao đến làm thịt mình thì khổ.
Cho nên vị Cô gia của Trần gia này liền bắt đầu mở các buổi kể chuyện, kể ọi người nghe hắn làm sao và bằng cách gì có thể thuyết phục được Tào huyện lệnh, câu chuyện còn phân ra từng chương từng chương nữa, hắn ở trước hoa viên trong Trần phủ bày sạp kể chuyện tiện thể kiếm thêm thu nhập, bọn hạ nhân vừa nghe tin vị Cô gia này muốn kể chuyện liền tập trung tất cả ở hoa viên nghe hắn kể, giọng vị Cô gia này hết sức êm tai, từ từ thuật lại hết quá trình hắn làm sao thuyết phục Tào huyện lệnh.
Đây cũng là một cách hay, một mũi tên trúng hai cái đích. Thứ nhất bọn hạ nhân có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ, thứ hai Tiêu Phàm cũng nhân cơ hội này kiếm được một chút tiền, hai bên đều vui vẻ.
- Bốp bốp!
Khúc gỗ như kinh đường mộc (2) gõ xuống, cuộc kể chuyện hôm nay bắt đầu.
- … Lần trước nói đến lúc Tiêu cô gia xông vào quan phủ, Tào huyện lệnh vẫn còn đóng cửa ở trong phủ.
- … Hảo vị Tào huyện lệnh! Mắt thấy hắn thân cao tám thước, thắt lưng cũng tám thước…. ( hình vuông:12: )
- Đây là cái gọi là “huyện lệnh biết khắp thiên hạ, tất nhiên lòng rộng mở” …(Text cùi bắp, chém a, chém a)
- Hai người vừa đối mặt, liếc mắt nhìn nhau, liền cảm thấy hết sức thân thiết, lập tức kết bái thành huynh đệ….
- Oa….
Bọn hạ nhân hết sức kinh ngạc, ồ lên một tiếng.
Đợi cho tiếng ồn dần lắng xuống, Tiêu Phàm lau lau miệng, nhìn bọn hạ nhân đang chăm chú lắng nghe đến mức há hốc mồm, mỉm cười nói:
- Hay không?
Bọn hạ nhân gật gật đầu.
- Còn muốn nghe nữa không?
Bọn hạ nhân lại tiếp tục gật đầu.
Tiêu Phàm cao hứng nở nụ cười, nụ cười này có phần xấu xa, nói tiếp:
- Một phần nội dung chỉ là hư cấu, câu chuyện ta kể đến đây là hết, giải tán!
(1) Tác giả ghép từ 2 câu khác nhau. Câu đầu trích từ câu dẫn của truyện Phong Vân
“Kim lân khởi thị trì trung vật,
Nhất ngộ phong vân biến hóa long”
Câu sau trích từ Bài thơ của Cung Tự Trân, trong Kỷ Hợi tạp thi.
"Lạc hồng bất thị vô tình vật,
Hóa tác xuân nê cánh hộ hoa"
(Hoa rơi chẳng phải vô tình,
Hóa mùn dành để thắm cành hoa sau)
(2) Khai đường mộc là khúc gỗ mà mấy ông quan mỗi lần thăng đường gõ ầm ầm.
Đại Minh Vương Hầu Đại Minh Vương Hầu - Tặc Mi Thử Nhãn