Nếu bạn nghĩ bạn có thể hay không có thể, cách nào thì bạn cũng đúng cả.

Henry Ford

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Mr Thích
Số chương: 120 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3006 / 39
Cập nhật: 2014-12-04 16:38:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 25 - 27: Diệp Uy
hông tốt!
Lúc này Diệp Không đột nhiên cảm giác đầu óc mình có chút mê muội, ánh mắt cũng bắt đầu mơ hồ, phảng phất cả người đều cảm thấy trống trải.
- Ác ác đó
Một đêm qua, sáng sớm, trời mới vừa tờ mờ sáng, Thương Nam đại lục rốt cục giống như địa cầu, tiếng gà trống gáy đúng giờ vang lên.
Ự...c!"
Thân thể nhỏ bé gầy yếu của Diệp Không ngã ầm xuống giường, hắn nhắm mắt lại, bờ môi nhợt nhạt, sắc mặt xanh trắng, trên trán mồ hôi to như hạt đậu cuồn cuộn theo sau tai nhỏ xuống mặt gối.
Hắn không biết, tiếng gáy của gà trống đã cứu được hắn một mạng. Thân thể bị thương nhưng vẫn không nghiêm trọng bằng việc thần thức bị thương, tuy hắn cắn nuốt linh hồn của kẻ đần kia, hồn phách nếu so với bạn cùng lứa tuổi cường đại hơn rất nhiều, thế nhưng mà vừa rồi việc hắn cố gắng mở trang sách kì bí kia đã làm tiêu hao nghiêm trọng hồn lực của hắn, đã đẩy hắn đến hoàn cảnh dầu hết đèn tắt rồi, nếu như không phải một tiếng gà gáy khiến hắn tỉnh lại, chỉ sợ lúc này hắn không phải hồn phi phách tán, thì cũng là người sống đời sống thực vật rồi. Tuy nhiên may mắn hắn thoát chết, bất quá giờ phút này hắn cũng không khá khẩm gì lắm, toàn thân ngoài cảm giác yếu ớt, thì cũng chỉ là cảm giác vô cùng yếu ớt mà thôi.
Hắn cảm giác toàn thân mình như được làm bằng bún vậy, một điểm khí lực cũng không sử dụng được, cho dù trợn mắt cũng không có khí lực. Nhắm mắt lại còn có thể cảm giác được trước mắt là một khoảng tối đen, toàn bộ ý thức trong đại não đều đình trệ cả rồi, tất cả truy cầu, buồn vui, yêu hận, toàn bộ đều biến mất không còn. Ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu sáng, bầu trời xanh vạn dặm, lại là một ngày mới đi tới.
Thời tiết ở Nam Châu này rất thích hợp cho việc sinh trưởng, cũng thích hợp cho con người sinh sống, nếu không phải tại đây rất gần Hồng hoang lại giáp ranh với Man tộc, thì chắc chắn nơi này sẽ phồn hoa hơn thế nữa.
Thành Nam Đô là thủ phủ của Nam Châu, đây cũng là thành thị náo nhiệt nhất trong tám Châu của An quốc, tất nhiên trừ Quốc đô là thành An Đô ra.
Thành Nam Đô phồn hoa tuy nhiên khách khí mà nói thì là do dân chúng từ tứ phương đến kiến thiết, kỳ thật mọi người trong lòng cũng biết, cái này không có tránh khỏi công lao của cao nhất thuộc vể trưởng quan Nam Châu - Diệp Hạo Thiên, nếu không phải Diệp Tướng quân mang binh đánh lui Man tộc lần lượt quấy rối, lại thì hiện tại đâu có phồn vinh thế này? Phải biết rằng, tại hơn mười năm trước, tại đây chỉ là một khối đất cằn sỏi đá thôi.
Chiến công của tướng quân Diệp Hạo Nhiên vô cùng lớn lao, từ hồi tuổi còn trẻ đã có công lao hiển hách rồi, mà ngay cả việc hoàng đế hiện tại có thể thuận lợi đăng cơ cũng là nhờ có hắn ủng hộ đằng sau. Bất quá bệ hạ đăng cơ xong lại lo lắng hắn công cao che chủ, đem binh quyền của hắn tước bỏ dần dần, Diệp Hạo Nhiên cũng vui vẻ được ly khai khỏi trung tâm chính trị, mang theo một số thuộc hạ thân tín đánh ra một mảnh bầu trời riêng, yên tâm thoải mái làm Tiêu Dao tướng quân.
Cho dù Man tộc bị đánh tan, có thể cũng sẽ không chịu an phận như vậy, cách thành Nam Đô mấy trăm dặm là đại quân Diệp gia, mà con trai lớn nhất Diệp Hạo Nhiên là Diệp Uy, trấn thủ ở chỗ này. Nhưng sáng sớm hôm nay, Diệp Uy lại sớm trở về.
Trước phòng khách, Diệp Hạo Nhiên vừa mới hoàn tất việc luyện công buổi sáng, buông đại đao, nhận khăn mặt từ Diệp Uy đưa lên lau tay hỏi:
- Uy nhi, con giờ phút này là phải ở trong quân doanh, tại sao lại trở về vậy?
Diệp Uy nói ra:
- Hài nhi trở về có hai chuyện cần nói, một là trong quân có chút tin tức, Man tộc đã trải qua tầm mười năm chăm lo việc nước, thực lực lại được khôi phục, gần đây lại lòi ra một Cáp đại hãn có chí hướng cao xa, con cảm thấy được chúng ta sớm muộn sẽ cùng bọn chúng xảy chiến tranh, nếu như không sớm ra tay, đợi mười năm nữa hắn sẽ thống nhất các bộ lạc Man tộc, sợ khi đó chúng ta cũng không phải là đối thủ của chúng.
Diệp Hạo Nhiên trầm ngâm chốc lát nói:
- Việc này không vội, chờ ta tấu bệ hạ rồi tính tiếp, còn chuyện thứ hai là chuyện gì?
- Ah, Chuyện thứ hai là hài nhi nghe nói mấy ngày gần đây Vạn Huyền chân nhân...
Diệp Hạo Nhiên liền cắt ngang lời nói của hắn:
- Đi vào thư phòng rồi nói tiếp.
Trong quân, đại sự chỉ có thể đàm luận tại phòng khách, nhưng này chuyện thứ hai lại muốn nói ở thư phòng, thầm nghĩ nhất định bí mật phi thường.
Một lúc sau tại thư phòng.
Diệp Uy phi thường cẩn thận nói:
- Cha, Có phải Vạn Huyền chân nhân có ý muốn chiếm vật chi bảo nhà của ta, nên không muốn trả lại?
- Không được nói bậy!
Diệp Hạo Nhiên gầm lên giận dữ, con mắt nhìn hai bên một chút, lúc này mới thấp giọng khiển trách:
- Con nói chuyện cẩn thận một chút, Vạn Huyền chân nhân đó là tiên nhân, còn không phải tiên nhân bình thường mà là tiên nhân có đại thần thông Trúc Cơ kỳ, có thể nghe thấy chúng ta nói chuyện từ ngàn dặm bên ngoài!
Tai nghe ngàn dặm. Diệp Uy có chút kinh ngạc, bất quá lại dùng giọng điệu hoài nghi nói:
- Trúc Cơ kỳ là thứ gì? Nghe ý tứ mặt chữ, chỉ là tạo trụ cột mà thôi, chắc có lẽ không lợi hại như vậy chứ?
- Nói càn, sự tình của tiên nhân mà con cũng dám đàm luận hay sao? Dù chỉ là trụ cột, cũng không phải là phàm nhân chúng ta có thể chống lại được!
Diệp Hạo Nhiên lại một lần răn dạy nhi tử, liền giảng giải tiếp:
- Ta lần trước nghe Vạn Huyền chân nhân nói, chuyện này một vạn người bình thường thì mới có thể một người có tư chất tiên đạo, mà một ngàn người có tư chất tiên đạo thì mới có thể xuất hiện hai, ba cái Trúc Cơ kỳ tiên sư, con thử nghĩ xem, loại này tỷ lệ, là một trong ngàn vạn một trong nha, cái kia còn có thể không lợi hại sao?
Diệp Uy nghe nói cũng là không khỏi động dung, gật đầu nói:
- Chẳng trách được tiên nhân lại rất thưa thớt như thế.
Đại khái là hắn cảm thán chính mình không có khả năng làm thần tiên, Diệp Hạo Nhiên thở dài một tiếng, dựa lưng vào trên ghế làm bằng gỗ cây Tử Đàn, lầm bầm lầu bầu chậm chạp nói ra:
- Ta ngược lại là hi vọng, Vạn Huyền chân nhân có thể hiểu thấu bí mật bảo bối của Diệp gia chúng ta, cho dù tặng luôn cho hắn, cũng không có gì.
Diệp Uy cả kinh đứng lên, tranh thủ thời gian khuyên nhủ:
- Phụ thân, đây chính là bảo bối gia truyền nhiều đời của Diệp gia chúng ta, cất chứa mấy trăm năm, sao có thể tặng không chứ?
- Cất chứa mấy trăm năm có ích gì, đối với chúng ta mà nói không đáng một xu! Còn có thể đưa tới tai hoạ!
Diệp Hạo Nhiên trừng nhi tử liếc, lại nói:
- Nếu như Vạn Huyền chân nhân chịu nhận lấy, vậy thì nợ Diệp gia chúng ta một cái nhân tình, tất nhiên sẽ bảo vệ Diệp gia chúng ta bách niên bình an, con hiểu chứ?
Diệp Uy cũng không phải người ngu, lập tức nghĩ tới điều gì, ngồi trở lại cái ghế thở dài:
- Diệp gia chúng ta căn bản không có dã tâm tranh quyền đoạt lợi, Hoàng Thượng... Ai, chúng ta lúc trước còn ủng hộ phò trợ hắn đăng cơ đấy.
Diệp Hạo Nhiên nở nụ cười:
- Con cho rằng Hoàng Thượng đăng cơ thật là bởi vì Diệp Hạo Nhiên ta dùng áp lực của quân đội để ủng hộ hắn sao? Vậy thì con sai rồi!
Diệp Uy từ trước đến nay cũng nghĩ giống như toàn bộ dân ở thành Nam Đô, cho rằng đương kim bệ hạ có thể làm hoàng đế toàn bộ là vì Diệp Hạo Nhiên tướng quân xuất lực, lúc này nghe thấy phụ thân chính miệng nói không phải như vậy, điều này làm cho hắn khó mà tin được.
- Cha cho con biết.
Diệp Hạo Nhiên thanh âm càng ngày càng thấp, dán sát lỗ tai nhi tử nói:
- Đương kim Thương Nam đại lục, quốc gia nào mà sau lưng hoàng thất không có một cái môn phái tu tiên đâu? Kỳ thật hoàng đế chỉ là đại biểu của tiên nhân ở nhân gian mà thôi! câu nói của Tiên nhân phát ra, nếu so với trăm vạn đại quân còn có tác dụng nhiều hơn!
Từ trước đến nay Diệp Uy chưa bao giờ nghe nói đến điều này, lập tức kinh ngạc đến há miệng:
- Hóa ra là như vậy, không lẽ hoàng thượng chính là?
- Không phải.
Diệp Hạo Nhiên lắc đầu nói:
- Hoàng thượng không phải là tiên nhân, chỉ là người đại diện cho lợi ích của tiên gia mà thôi.
Lúc này Diệp Uy mới thở dài một hơi, hắn cảm thấy tràn ngập lo lắng đối với tương lai phía trước. Vốn hắn cứ tưởng rằng chỉ cần nắm chắc binh quyền phía Nam thì hoàng đế không dám động đến Diệp gia, thế nhưng hiện tại xem ra hoàng đế chỉ cần điều động được tiên nhân thì tùy thời đều có thể giết sạch Diệp gia.
Diệp Hạo Nhiên thấy nhi tử chán chường liền an ủi:
- Con cũng không cần khẩn trương, tiên gia không quản đến chuyện tình phàm nhân, không phải đến lúc vạn bất đắc dĩ tiên gia cũng không đi trợ giúp hoàng đế.
Diệp Uy suy ngẫm rồi ngẩng đầu lên nói:
- Nếu như chúng ta cũng đầu nhập vào một môn phái tu tiên thì thế nào?
Vừa nghe nhi tử nói đến chuyện này Diệp Hạo Nhiên liền cưới hắc hắc nói:
- Cho nên cha mới hi vọng Vạn Huyền Chân Nhân thiếu nợ nhân tình Diệp gia chúng ta, phải biết rằng đối với môn phái tiên gia không phải là muốn đầu nhập là được đầu nhập. Mặc dù Vạn gia không phải là môn phái sau lưng hoàng thượng nhưng cũng là một gia tộc tu tiên không nhỏ, nếu như có thể tạo quan hệ ...
Diệp Hạo Nhiên híp mắt, hiển nhiên là đang nghĩ đến chuyện tốt.
Diệp Uy cũng không kém liền nói:
- Thế nhưng lỡ may Vạn Huyền Chân Nhân không tìm hiểu được thì sao? Phải biết rằng Diệp gia chũng ta đã có được thứ này cách đây mấy trăm năm, vô số tổ tiên đã nghiên cứu bí mật trở thành tiên nhân thế nhưng đều thất bại.
Diệp Hạo Nhiên nghe thấy vậy cũng cảm khái, thở dài:
- Thì cha cũng không còn cách nào khác, tuy nhiên cha còn có hậu thủ.
- Ah?
Diệp Uy nghe xong hai mắt sáng ngời.
- Phụ thân! Không biết có phải hậu thủ mà người muốn nói đến chính là ...
Diệp Uy cẩn thận hỏi, kỳ thật hắn cũng nghe mọi người bàn tán, bằng không cũng không cần phải trở về Diệp gia ngay trong đêm.
Diệp Hạo Nhiên uống một ngụm trà, thừa nước đục thả câu, đắc ý nói:
- Vi phụ đã sớm nghĩ tới rồi, cầu người không bằng tự mình, cho dù Vạn Huyền Chân Nhân có bảo vệ Diệp gia cũng không phải là chuyện quá tốt, nếu như Diệp gia chúng ta cũng có một tu tiên giả ...
Diệp Uy tiếp lời nói:
- Chỉ cần như vậy thì cho dù hoàng thượng muốn động đến Diệp gia chúng ta cũng cần phải suy nghĩ thật kỹ.
- Đúng.
Diệp Hạo Nhiên vỗ bàn cười lớn:
- Năm năm trước Vạn Huyền Chân Nhân có đến nhà ta mượn sách quý, ta đã có ý muốn chân nhân thu dưỡng tử tôn Diệp gia làm đệ tử. Tuy nhiên vừa gặp mặt đã thỉnh cầu nhất định sẽ khiến người ta không thoải mái cho nên ta có ý nhưng vẫn chưa nói ra. Lần này chân nhân đến, mặc kệ sách quý có trợ giúp được gì cho chân nhân hay không vi phụ cũng muốn nhân cơ hội này thỉnh cầu việc bái sư.
Diệp Uy nghe nói vậy cũng vui vẻ ra mặt, không giữ ý gì cả liền hỏi thăm:
- Con của con vừa mới bốn tuổi không biết có thể tiến cử với Vạn Huyền Chân Nhân hay không? Bốn tuổi chính là thời điểm tốt nhất để học võ a.
Diệp Hạo Nhiên lập tức hiểu rõ ý nhi tử, vội vàng chỉ chỉ nhi tử, cười nói:
- Con của con không phải là cháu của ta sao? Không lẽ ta lại không giúp cháu của mình sao? Tuy nhiên tu tiên với võ học là hai con đường khác nhau, không phải cứ càng nhỏ là càng tốt, cho dù là ông lão tám mươi cũng có thể đắc đạo thành tiên. Cha đã nghe ngóng, ít nhất phải tám tuổi mới có thể nhìn ra một người có tư chất tu tiên hay không?
- Hóa ra là như vậy.
Diệp Uy thất vọng.
Diệp Hạo Nhiên cũng giận dữ nói:
- Lần trước chân nhân đến mượn sách, cha không đề cập đến chuyện tình thu đồ đệ cũng một phần vì nguyên nhân này, lúc đó kể cả nữ thì cha mới có chín người con trên tám tuổi. Hiện tại thì không giống như trước nữa rồi, lão phu đã có 32 đứa trên tám tuổi. Ta muốn đợi đến lúc có nhiều khả năng càng chắc chắn....
Diệp Uy vừa thất vọng nghe phụ thân nói vậy trong mắt lại ánh lên tia sáng hi vọng:
- Phụ thân, nói như vậy con cũng có hi vọng sao?
- Đương nhiên, chỉ cần có tư chất tu tiên thì ngay đến cả cha cũng muốn bái Vạn Huyền Chân Nhân làm sư phụ.
Đối với phàm nhân thì tiên đạo chính là một ước muốn mãnh liệt, Diệp Uy cũng vui vẻ cười nói:
- Tốt nhất Diệp gia chúng ta cũng trở thành một gia tộc tu tiên, ha ha, lúc đó sẽ Diệp gia sẽ tồn tại mãi mãi.
Tâm tình Diệp Hạo Nhiên vô cùng vui vẻ, lại trêu đùa cùng với nhi tử:
- Như vậy vi phụ lại trở thành sư huynh đệ với các con hay sao?
- Ha ha...
Suy nghĩ của bọn hắn cũng không tệ thế nhưng bọn hắn lại không nghĩ đến tư chất tu tiên chính là vạn người mới có 1 sao? Như thế nào lại có nhiều người thích hợp với tu tiên như vậy? Hai đời Diệp gia chũng chỉ có gần trăm người, trong đó có 1 người có tư chất tu tiên đã là một tỷ lệ không nhỏ rồi, chưa kể trong tư chất còn phân chia cao thấp nữa.
Hai người trò chuyện một lúc bỗng nhiên Diệp Hạo Nhiên nói:
- À, con trở về thì cũng nên đến chơi với lão Bát, gần đây đầu óc của nó bỗng nhiên thanh tỉnh, không còn đần độn nữa, cái này khiến ta cũng bớt buồn phiền.
- Bát đệ đã khôi phục?
Diệp Uy có chút kinh ngạc lại nói tiếp:
- Đây là chuyện tốt, cần phải thông báo toàn phủ, lại tăng thêm phần thưởng.
Diệp Uy nói.
Nghe Diệp Uy nói như vậy, Diệp Hạo Nhiên vừa muốn gật đầu đột nhiên nghĩ đến khuôn mặt xấu xí của mẫu thân Diệp Không liền khoát tay nói:
- Việc này cũng không vội, ta muốn hỏi con cảm thấy tại sao đột nhiên bát đệ của con lại khỏi bệnh.
Diệp Uy sững sỡ, đây chính là chuyện tốt, nên vui mừng cớ sao cần phải biết rõ căn nguyên của nó?
Diệp Uy không dám nói thẳng, ngẫm một chút rồi trả lời:
- Trước kia Bát đệ cũng không phải hoàn toàn là kẻ ngốc chỉ là có chút trì độn, hiện tại cũng đã lớn đột nhiên suy nghĩ thấu đáo, không còn ngu ngốc nữa cũng là chuyện bình thường.
- Không phải đơn giản như vây.
Diệp Hạo Nhiên lắc đầu nói:
- Nếu theo lời con nói, hắn thông suốt thì tối đa cũng chỉ là hiểu chút sự tình mà thôi, có thể ngươi không biết, hiện tại tính cách của hắn đã thay đổi rõ rệt... ai con cứ gặp nó thì khắc biết...
Diệp Uy gãi gãi đầu nói:
- Con nghe người ta nói, thiên tài với ngu ngốc thật ra cũng chỉ cách nhau một con đường, rất nhiều thiên tài đối với sinh hoạt thường ngày có thể hơi ngu ngốc. Con đoán chừng bát đệ chỉ trong một đêm từ ngu ngốc biến đổi thành thông minh chính là đại trí giả ngu.
Có người nói chuyện góp ý, Diệp Hạo Nhiên cũng cảm thấy có chút đạo lý, trong lòng cũng thả lỏng, cười nói:
- Cha vốn ngẫm xem có phải trước đây nó giả ngu hay không nhưng xem ra vẫn là con nói có đạo lý.
Diệp Uy cũng cười nói:
- Kỳ thật hài nhi cũng nghĩ đến khả năng giả ngu thế nhưng việc giả ngu đối với bát đệ thì không có chỗ tốt nào cho nên mới phủ quyết suy đoán đó.
Trong lòng Diệp Hạo Nhiên cũng nghĩ như vậy nên liền gật đầu:
- Vậy con đi đi, đi về rồi nói cho cha biết.
Diệp Uy gật gật đầu, rời khỏi thư phòng liền đi thằng đến ngoại viện tìm Diệp Không, thế nhưng hắn không ngờ rằng lúc này Diệp Không đang mắc bệnh. Xem qua bệnh tình Diệp Không một chút rồi Diệp Uy cũng không nhiều lời rời đi.
Diệp Không bị bệnh, tin tức này ở trong đại viện Diệp phủ cũng không có gây lên bao nhiêu sóng gió, cũng không người hỏi thăm, trong mắt của bọn họ, cho dù kẻ này không ngốc, cũng không có bao nhiêu sóng cồn cả.
Nhưng đối với Diệp Không mà nói, lần hao tổn hồn phách này cũng không có gì xấu cả, gia hỏa có gan làm loạn giống như hắn, không có công pháp cũng dám luyện thử, sau này có công pháp trong tay, sẽ luyện lại một lần là được, mà sau khi vượt qua một kiếp này, trên con đường tu luyện, hắn sẽ thêm cẩn thận.
Ba ngày sau, trong phòng Diệp Không.
- Mẫu thân, con khỏe rồi, không cần uống thuốc nữa đâu.
Diệp Không buồn nôn đẩy chén thuốc đắng chát ra bên cạnh.
- Không nhi, thuốc đắng dã tật mà, con vừa uống ba ngày đã tốt hơn rồi, lại kiên trì uống thuốc thêm ba ngày nữa, sẽ hoàn toàn khỏi hẳn, lúc đó mẫu thân sẽ không ép con uống thuốc nữa, được không nào?
Trần Cửu mẫu ngồi bên cạnh khuyên nhủ.
Kỳ thật Diệp Không rất rõ ràng, bản thân mình là bị thương hồn phách, thân thể khỏe mạnh, không có bất kỳ dược liệu này có thể chữa được hồn phách, hiện tại đã khôi phục một chút, đó là bởi vì hồn phách của hắn tự động khôi phục, huống chi hắn chỉ là dùng sức quá độ mà thôi, cũng không phải là bị tổn thương về mặt sức khỏe hay thân thể.
Nhưng những chuyện này Diệp Không không thể nói rõ với lão nương của mình, cho nên uống đến mức không nuốt nổi rồi, hiện lão nương còn bưng tới, chỉ có bất đắc dĩ tiếp nhận.
- Hảo hảo, con uống không được sao? Ai nha, đúng là sợ nương rồi!
Nằm nghỉ ngơi trên giường ba ngày, Diệp Không cảm giác mình đỡ hơn nhiều, vừa muốn xuống giường, nghe thấy bên ngoài có tiếng của mẫu thân hắn nói chuyện, thanh âm càng ngày càng gần.
Diệp Không thầm nghĩ, hẳn là có người đến thăm mình? Mà Thương Nam đại lục này đúng là tàn khốc, một người vô dụng giống như mình, nằm ba ngày cũng không gặp một người tới hỏi thăm, hôm nay ai tới đây?
- Xẹt xẹt!
Âm thanh kéo cửa vang lên, một người trẻ tuổi khoảng hai mươi đúng ở ngoài cửa.
Người đến là Diệp Uy, hiện tại hắn đã hai mươi sáu tuổi, hiện tại đã khai phủ kiến nha*, lấy vợ sinh con, mang binh đánh giặc, trở thành cánh tay phải của Diệp Hạo Nhiên.
(*Đại khái là đã có thể làm việc độc lập)
Mà vị đại ca này đối với bát đệ như hắn cũng chưa nói là có chiếu cố tới, chỉ là làm người rất chính trực, gặp chuyện bất bình, cũng thường xuyên ra tay trợ giúp mẫu tử đáng thương của của hắn một chút, nhưng hắn quanh năm mang binh ra ngoài, sau khi kết hôn liền khai phủ kiến nha, dù giúp Diệp Không cũng chỉ là nhất thời, nhưng không thể giúp đỡ cả đời.
Có thể trong suy nghĩ của Diệp Không ngu ngốc, đối với vị đại ca này phi thường cảm kích, dù sao, đây là trong phủ đệ, chỉ có hắn là không chửi mình đần, cũng chỉ có hắn mới đúng ra nói giúp mình hai ba câu công đạo.
- Đại ca.
Diệp Không trông thấy Diệp Uy tiến đến, thậm chí có chút ít cảm động và vành mắt đỏ hồng.
- Đệ nằm đi, hai ngày nay ta đều ở nhà, hôm nay mới vừa nghe nói tới, tranh thủ thời gian tới thăm đệ một chút, lần trước nghe nói thần trí của đệ thanh tỉnh, cũng chưa kịp gặp mặt đệ.
Diệp Uy thả cái hộp quà trong tay xuống, bước nhanh đến bên cạnh giường và ngồi xuống.
Lúc ở địa cầu, Diệp Không cảm giác ý chí của mình đủ sắt đá, dù gặp chuyện cảm động, cũng không khóc, tới nơi này mới phát hiện, mình đúng là quá yếu ớt, người ở đây mới gọi là sắt đá, đối với kẻ yếu không có người nào thương cảm, chỉ biết bỏ đá xuống giếng.
Nhưng cũng may, còn có đại ca này đối xử tốt với hắn.
Hai người tùy tiện trò chuyện một hồi, Diệp Không nói muốn đi học chữ, Diệp Uy nói cho hắn biết, hắn học văn cũng tốt, nhưng học văn cũng dễ dàng, nếu như Diệp Không học tốt, tương lai cũng có thể mưu công danh.
Diệp Không cười cười, hắn muốn đi học tập cho biết chữ mà thôi, cũng không có định học văn để mưu cầu công danh gì đó.
Trò chuyện một hồi, Diệp Uy cũng biết đầu óc của Diệp Không đã thanh tỉnh, lại hỏi chút ít chuyện năm xưa, phát hiện Diệp Không nhớ rất rõ, cho nên hắn càng thêm yên tâm.
- Lần trước nghe phụ thân nói, đệ tập võ đã trễ, chuẩn bị khắc khổ học văn, cho nên ta đi mua chút ít giấy và bút mực văn phòng tứ bảo.
Diệp Uy cũng coi như là người có ý chí, ở Thương Nam đại lục, người nghèo ngay cả tiền mua trang giấy và văn chương cũng không mua nổi.
- Cảm ơn đại ca!
Diệp Không vội vàng cảm tạ.
- Không khách khí, huynh đệ trong nhà, ta đi về trước, Bát đệ an tâm tĩnh dưỡng, sau khi thân thể khôi phục thì đọc sách cho tốt, tương lai tất có ngày nổi danh.
Diệp Uy nói xong, gật đầu cười cười, sau đó được Trần Cửu mẫu tiễn ra cửa.
- Đại thiếu gia đúng là người tốt.
Trần Cửu mẫu tiễn Diệp Uy cất bước, trở lại gian phòng cảm thán một tiếng, để bao văn chương ở một bên, mở cái hộp điểm tâm ra, muốn cầm chút ít điểm tâm cho Diệp Không ăn, mới phát hiện, bên trong không có điểm tâm, trong đó có năm mươi lượng bạc.
- Đại thiếu gia đúng là người tốt.
Trần Cửu mẫu nhịn không được lại lặp một lần, sau đó nhìn Diệp Không nói ra.
- Sau này chờ con có tiền đồ, phải nhớ báo ân này.
- Biết rõ, mẫu thân, ngài nên thu bạc lại đi, tránh khỏi bị bọn Diệp Tài nhìn thấy mà sinh ra ý xấu.
Diệp Không cười trả lời, trong nội tâm vẫn đang suy nghĩ, Diệp Uy về nhất định sẽ tiếp nhận địa vị gia chủ của Diệp Hạo Nhiên, hắn cần người vô dụng như mình báo ân sao?
Trần Cửu mẫu không có tư tưởng phức tạp như hắn, rất vui vẻ cầm bạc, nói một câu.
- Ta sẽ cất nó dùng để cưới vợ cho con, sau này sẽ dùng tới nó.
- Cho con xin, bản thân con mới mười hai tuổi thôi.
Diệp Không cười khổ nói.
Sau khi lão nương đi ra ngoài, Diệp Không nhàm chán dựa người xuống giường, trong nội tâm đang suy nghĩ về quyển sách trong đầu.
- Phù Chú Bách Khoa Toàn Thư. Có thể đi vào trong đầu, nhất định không phải vật phàm, nhưng làm cách nào mở nó ra đây?
Diệt Hồng Trần
Cuồng Đồ Tu Tiên
-- o --
Cuồng Đồ Tu Tiên Cuồng Đồ Tu Tiên - Vương Tiểu Man Cuồng Đồ Tu Tiên