Những người vĩ đại không những phải biết chớp lấy cơ hội mà còn phải biết tạo ra cơ hội.

C.C. Colton

 
 
 
 
 
Tác giả: Jun
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 21 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 525 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 22:52:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17
ại bệnh viện:
- Có chuyện gì vậy?_Đông hớt hải chạy đến chỗ hắn
- Có người hại My, thả rơi chậu hoa từ trên cao xuống_Hắn đăm chiêu, đi lòng vòng trước cửa phòng bệnh
- Tại sao mày biết?
- Vì ở bên hành lang ấy làm gì có chậu hoa nào, ấy thế mà hôm nay lại xuất hiện một chậu hoa rơi xuống, đúng chỗ My đi qua, không phải cố tình là gì?_Hắn vò vò mái tóc của mình
- Ủa, My mới nhập học mà, làm gì gây thù chuốc oán với ai
- Bởi thế nên….._Hắn ngờ vực chính là nó làm nhưng cũng chưa dám khẳng định vì đối với hắn nó là một người tốt_Tao chỉ sợ nó ảnh hưởng tới sức khỏe của My vì cô ấy đang bị bệnh tim
” Bôp”. Tiếng động của một vật rơi xuống mặt đất. Nó đứng cạnh bờ tường đã nghe hết mọi chuyện. My bị bệnh tim mà nó nỡ làm hại My vậy. Có khi nào sợ quá bệnh tim tái phát không. Nó luống cuống lụm cái túi bị rớt, chân tay run run chạy khỏi bệnh viện
- Con bé bị bệnh tim, cô hại tôi rồi_Nó lớn giọng với Nguyệt Nga
- Phải, tao muốn hại mày mà_Ả ta vòng tay trước ngực, nhìn nó cười nửa miệng
- Sao cơ?
- Này, mày coi đi._Cô ta giơ ra tước mặt nó cái điện thoại di động đang phát lại cái cảnh nó thả rơi cái chậu hoa xuống đầu My
- Sao cô lại…._Nó bàng hoàng nhìn đăm đăm
- Haha, con ngốc. Mày nghĩ tao tốt bụng lắm sao, haizz, nếu như Duy mà coi được cảnh này thì làm sao nhỉ_Nguyệt Nga buông lời thương hại
- Yaaaaaaa_Nó giựt lại cái diện thoại của cô ta ném xuống đất thật mạnh
- Cứ đứng đó mà nghĩ đi ha, tao đi đây
Nguyệt Nga quay lưng bước đi, nó đứng lặng giữa sân trường trống vắng.
Ì ùng, một tiếng sấm đánh ngang tai và từng hạt mua tí tách rớt xuống bám vào tóc, vào người, vào từng lớp vải. Cơn mưa nặng hạt như trút xuống đầu nó. Tiếng khóc, tiếng nấc, tiếng mưa hòa vào làm một. Nó khóc thật to như trút hết nỗi lòng của mình, chưa bao giờ nó thấy mình yếu đuối như vậy
- Duy ơi, Hằng xin lỗi. Duy ơi_Từng câu nói run run ngắt quãng vang lên, nó lầm bầm như chỉ để chính mình nghe thấy mà thôi
Mua càng ngày càng nặng hạt bao vây lấy cô gái nhỏ
Sáng hôm sau:
- Ngân hả, sáng nay tao không đi học được đâu_Nó gọi điện cho con bạn
- Sao vậy, mày bị ốm hả_Ngân hốt hoảng khi nghe thấy cái giọng khàn đục của nó
- Tao không sao, mà mày đừng ghé qua thăm tao, tao bận rồi_Nó ngắt máy đột ngột rồi ném điện thoại qua một bên
Bậy giờ nó chỉ muốn ở một mình thôi. Thật mệt mỏi, mọi thứ như sụp đổ trước mặt nó, đã thế nó còn bị ốm một trận do đứng dầm mình trong mưa. ” Côc cộc”, tiếng gõ cửa khô khốc vang lên
- Bác My ạ, bác vào đi
Rầm, tiếng cửa bật ra thô bạo
- Duy?_Đôi mắt mở to ra ngạc nhiên, bất giác có một cơn gió lạnh khiến nó linh cảm có chuyện không lành
- Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt giả ngây đó_Duy ném vào mặt nó một xấp ảnh.
- Đây là…_Nó hoảng hốt nhìn vào từng tấm, tya run run. Đây là những bằng chứng tố cáo nó đã hại My
- Giờ thì tôi mới biết chị cũng chỉ là 1 kẻ tiểu nh6n, tôi thật đã đánh giá sai lầm về chị, tôi đã nghĩ chị là một người tốt cơ_Hắn nói nặng nhọc. Từng câu từng chữ như đâm vào tim nó, đau nhói
Nó câm lặng nhìn hắn rời đi. Nó không thể khóc được nữa, quá mệt mỏi đến nỗi không thể khóc được nữa
Tối đến:
- Ba gọi con ạ?_Nó đẩy cánh cửa phòng ba nó
- À, con ngồi đó đi, ta có chuyện cần nói_Ba nó vui mừng khôn xiết khi gặp nó. Muốn nhờ mình làm chuyện gì mờ ám đây, ông già đáng nghi qua. Nó thầm nhủ trong bụng rồi ngồi phịch xuống
- Gì hả ba?
- Con trông có vẻ gầy quá, lại còn xanh xao nữa, có chuyện gì hả?
- Con bị sốt thôi mà, ba dài dòng làm gì, vào vấn đề chính đi
- Haha, đúng là con gái của ta có chất lãnh đạo thật
-.._Nó nhấc mông định bỏ về phòng thì
- À à, con gái, đây, chuyện ba muốn nói với con đây_Ông đặt ra trước mặt nó một tờ giấy_Đây là đơn đăng kí một khóa du học dài hạn tại Paris, ta muốn con đi du học, nơi đây rất nổi tiếng về ngành thời trang, khi trở về con có thể thay ta quản lí tập đoàn thời trang này
- Sao cơ_Cơ mặt nó đanh lại giựt lấy tờ giấy từ tay ba nó
- Mặc dù ta biết, e hèm, ngoại ngữ của con không tốt lắm_Ông khẽ hắng giọng
- Bỏ qua phần ngoại ngữ đi ba_Nó đỏ mặt tía tai, ba muốn chơi con hả
- Con có đồng ý đi không, ta cho con 5 ngày suy nghĩ
- Con đồng y, ba làm thủ tục luốn đi, khi nào chuyến du học bắt đầu
Nó trả lời trong chốc lát, không cần suy nghĩ nhiều, nó cần thoát khỏi nơi này. Ba nó mặt đơ ra, không ngờ con gái mình lại ham học đến vậy (bác già ơi, bác sai lầm rồi đó ạ)
- 2 tuần nữa thì bắt đầu
- Thế thôi, con về phòng đây.
Cộp cộp. Tiếng giày cao gót nên xuống sàn nhà. Nó đẩy cửa bước vào phòng bệnh của My. Cô bé ngạc nhiên nhìn nó
- Chị là……
- Ừ, chị là Hằng và cũng là người khiến em ra nông nỗi này
- Chuyện này em có biết_My gật gù rồi cười_Nhưng nhờ vậy mà em được Duy quan tâm nhiều hơn, em phải cảm ơn chị đó chứ
Môi nó giật giật, bàn tay từ từ siết chặt lại, móng đâm vào da thịt đau rát.
- Chị tới để xin lỗi em và đưa em 1 thứ_Nó lôi ra trong túi 1 bức ảnh. Tấm ảnh đưa nó đến với Duy. Cô gái trong đấy là My với mái tóc dài bồng bềnh trong gió trên cánh đồng oải hương
- Ơ, sao lai…
- Cho chị xin lỗi vì đã làm nhàu 1 tí nhé
- A, cho em hỏi, có phải chị sắp đi du học rồi không?_Con bé dùng tay miết nhẹ vào tấm ảnh
- Thông tin nhanh vậy à?
- Vâng, khi nào chị tính đi
- 2 tuần nữa
Choang. Nó vừa dứt lời thì có tiếng thủy tinh vỡ. Quay lại là hắn. Trên mặt hắn thoáng chút ngạc nhiên rồi bối rối, cúi xuống lượm mảnh thủy tinh từ bình hoa bị vỡ. Nó chưa nói điều này cho hắn, có lẽ hắn mới ngạc nhiên vậy thôi. Không nói thêm một câu nào nữa, cũng không giúp hắn nhặt mảnh thủy tinh vỡ, nó bước thật nhanh ra ngoài
- Trời ạ, sao mày cà rốt vậy hả, cấu trúc đơn giản mà cũng không nhớ, thế thì đi ra nước ngoài sao được_Ngân dí dí ngón tay vào tờ giấy như thể bóp chết 1 con ruồi, xa xả vào mặt nó
Nó bắt đầu thấy hối hận khi nhờ con bạn mình làm gia sư kèm cặp ngoại ngữ, thật là đáng sợ.
- Mày bình tĩnh, tao có phải thần đồng đâu_Nó gắt lại
Ngân đập vào đầu nó đánh bốp (khi lời nói hết hiệu lực thì bạo lực lên ngôi -.-)
- Hừ, còn cãi à. Mà chuyện này mày đã nói cho Duy chưa
- Chưa_Nó lạnh lùng bẻ gãy cây bút trong tay_Học bài tiếp chứ
- Ừ ừ_Ngân sợ, nó mà nổi điên có thánh nới cứu được
2 tuần sau:
Tại sân bay riêng của nhà họ Quách. Nó đứng cạnh với 1 mớ va li và cộng thêm tỉ tỉ món đồ khác nữa và dứng chào từng người.
Ôm siết ba nó trong vòng tay
Bứt rứt không nỡ xa Ngân
Tranh thủ đá đểu một câu với Duy
Nhưng không hề có hắn. Nó đã đoán trước được điều này. Những cái vẫy tay ấm áp đưa lên chào nó. Nó bước vào trong khoang của máy bay nhưng trong lòng như lửa đốt. Đây không phải là tình cảnh nó muốn. No’ ước được như trong phim hay hàng tá câu truyện trong mớ tiểu thuyết ướt át. Nhân vật này đang đứng ở sân bay chờ và cuối cùng nhân vật kia lại đến kịp lúc trước khi máy bay cất cánh. Nhưng đời đâu như là mơ.
Nó ngậm ngùi bước vào trong máy bay. Tay cứ mở lên mở xuống chiếc điện thoại, mong là hắn gọi cho nó 1 cuộc, 1 cuộc thôi cũng được. Bên tai nó có lời nhắc nhở:
- Xin cô Hằng tắt nguồn điện thoại để đảm bảo an toàn áy bay. Cảm ơn cô.
Nó đành nghe theo lời chị tiếp viên hàng không, tắt nguồn.
” Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng…”
Duy bấm đi bấm lại số điện thoại của nó mà gọi, thế mà không được, có lẽ nó đã lên máy bay rồi. Hắn hụt hẫng hạ cánh tay xuống.
- Duy đừng cố công nữa, chị Hằng sẽ không nghe máy đâu_Giọng My nhỏ nhẹ vang lên
- Ừm. Nhưng có chuyện tớ muốn hỏi_Khuôn mặt hắn tỏ vẻ nghiêm trọng
- Duy hỏi đi
- Có phải cậu có vấn đề về tim thật không?
Tim My giật thót cứ như bị nói trúng tim đan
- Tất nhiên
- Thế thì nhìn trong này đi_Duy thảy trước mặt cô 1 xấp tài liệu_Trong đây đã ghi rõ ràng cậu đã làm phẫu thuật thay tim cách đây nửa năm và tình trạng hiện đang rất ổn định. Cậu giải thích sao?
- Duy, tớ xin lỗi_Đôi mắt My ngấn lệ, nước mắt rơi lã chã_Tớ thật sự rất mong được ở bên cậu mãi mãi. Tụi mình không thể như xưa được sao?
- Cậu khác xưa lắm, không giống như ngày đó. Đừng cố níu kéo nữa, chỉ khiến chính bản thân mình bị tổn thương thôi
Duy gỡ những ngón tay trắng nõn ra khỏi vạt áo rồi lạnh lùng bước ngang qua cô bé
Sau mấy tiếng bay nó cũng đặt chân xuống Paris hoa lệ. Nơi này khác Việt Nam quá. Nó thầm nghĩ. Trước mặt nó là hàng người
- Xin cô Hằng đi theo chúng tôi, chúng tôi đã xắp sếp chỗ ở cho cô và buổi chiều nay cô có thể đến trường nhập học
- Vâng
Nó hờ hững đáp lại. Phải tập sống 1 cuộc sống mới thôi.
Cắm headphone vào tai, hạ kính chắn gió xuống, nó đón nhận luồng không khí mát mẻ của nơi đây.
Cô Nhóc Đại Ca Cô Nhóc Đại Ca - Jun