Kẻ nào chưa một lần thất bại trong quá trình trưởng thành, tức kẻ đó không có gan thực hiện những điều mới mẻ.

Woody Allen

 
 
 
 
 
Tác giả: Johanna Lindsey
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: One Heart To Win
Dịch giả: Littlethornbird
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Stanley
Số chương: 55 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 1
Cập nhật: 2023-06-19 09:36:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16
IẾNG GÀ GÁY VÀ ánh nắng xuyên qua cửa sổ đánh thức Tiffany dậy. Nàng cảm thấy sảng khoái và khỏe khoắn sau giấc ngủ ngon. Sau khi vệ sinh, nàng lôi mấy cái váy còn lại ra, dùng để cưỡi ngựa, thú vui mà nàng không nghĩ là sẽ có đủ thời gian để được tận hưởng, giầy và bốt nàng còn nguyên, và vô số dù che nắng. Nàng thấy nhẹ nhõm vì thấy đồ lót lụa ở trong đó, một thứ có vẻ như không thể thay thế được ở vùng Nashart này. Nàng chọn một chiếc váy đi dạo màu xanh lơ, may mắn thay, có kèm một áo khoác lửng để che đi khoảng lưng hở mà nàng không thể tự cài cúc phía sau được. Chiếc áo khoác hơi xòe và chỉ dài đến ngang ngực, mốt phổ biến gần đây, và rõ ràng là không hợp ở nơi này.
Spoiler
Nàng cho rằng số váy ban ngày còn lại của nàng cũng đủ phù hợp để nàng làm công việc của người quản gia, nhưng không thực sự hữu ích khi nàng nấu bếp và rửa bát đĩa. Nàng sẽ phải tìm ngay một người thợ may hôm nay. Nếu Nashart không có thợ may thì sao nhỉ! Dù sao thì nàng nhất định phải cần có nhiều váy tiện lợi hơn để nàng có thể tự mặc mà không cần có hầu gái trợ giúp.
Nàng tìm thấy dải lụa xanh và chỉ đơn giản buộc túm tóc lại. Có khi nàng phải nhờ Anna chỉ cho cách búi tóc lên khi nàng gặp chị hôm nay. Nếu họ còn thời gian. Danh sách những việc cần làm trong thị trấn mà nàng lập ra khá là dài.
Nàng đấu tranh xem có nên đến trình diện Mary Callahan trước khi xuống nhà không. Nàng nên đến chào chủ nhà trước khi bị triệu đến. Nhưng đó sẽ không phải là một cuộc gặp dễ dàng, nhất là khi Tiffany phải nói với người phụ nữ đang muốn gây ấn tượng với nàng, con người thật của nàng, rằng người đầu bếp mới của gia đình không biết nấu ăn. Nàng quyết định hoãn cuộc viếng thăm đến cuối ngày. Nàng chỉ hy vọng có thể tìm thấy cái gì đó có ích trong thị trấn ngày hôm nay. Nếu có ai có cuốn sách nấu ăn thì nàng sẵn sàng trả một gia tài để mượn nó!
Trong bữa ăn tối qua Tiffany đã nói với ông Zachary rằng nàng cần vào thị trấn sáng hôm nay, Cole đã nhận sẽ đưa nàng đi. Nên nàng không thoải mái khi bất ngờ thấy Degan đang đứng đợi ở hàng hiên chứ không phải Cole, chiếc xe mà anh em nhà họ mượn hôm trước đỗ trước cổng nhà.
“Ông Zachary muốn tôi hộ tống cô,” Degan nói. “Ông ấy lo cô sẽ gặp phải người nhà Warren và họ sẽ tìm cách cướp cô lại khi phát hiện ra cô là ai.”
Nghe có vẻ hợp lý, nàng nhủ thầm,nhưng vẫn không muốn ở một mình với anh ta nữa! Nàng không nhúc nhích. Phải ở một mình với anh ta trong bếp ngày hôm qua đã đủ căng thẳng thần kinh lắm rồi. Nàng không muốn phải trải qua cảm giác ấy lần nữa. “Cole thì sao?”
“Tôi đã thông báo với nó là sẽ đưa cô đi rồi,” Hunter nói từ phía sau nàng khi anh bước ra khỏi cửa. “Các em trai tôi có thể tranh giành nhau nhưng lại có khuynh hướng nghe theo lời ông anh cả mà không phải văn vẹo gì.”
Nàng quay lại và kịp thấy anh nhe ra cười-rất tự mãn. Anh thích thú với vai trò là người anh cả kèm theo những lợi thế mà nó mang lại. Nàng không biết cảm giác đó như thế nào. Nàng không lớn lên cùng các anh em nàng. Nhưng nàng nhẹ nhõm vì anh đưa nàng đi. Với Degan thì nàng sẽ thấy bồn chồn suốt cả ngày mất. Còn Hunter, thì nàng lại lo lắng về nguy cơ lao vào một cuộc khẩu chiến khác với chàng.
“Vậy anh Grant không cần phải—“
“Degan sẽ đi phía sau,” Hunter ngắt lời. “Tôi chưa nói là không thể đi đâu mà không có một anh chó vệ sỹ à?”
Đó là một lời xúc phạm được nói với cùng sự chán chường mà nàng đã nghe thấy trong giọng anh lúc tối qua. Nàng vội liếc về phía tay súng để xem anh ta có thấy mếch lòng không. Có vẻ không. Không biểu lộ chút cảm xúc, anh ta chậm rãi bước xuống thềm và leo lên một con ngựa màu vàng có bờm và đuôi màu nâu nhạt, màu lông không thường thấy ở ngựa miền Đông. Con ngựa được cột vào hàng hiên từ lúc trước.
Con ngựa kéo xe goòng có màu rất nổi bật. Nàng chỉ mới nhìn thấy một con ngựa như thế trước đây, trong bức tranh vẽ đàn ngựa miền Tây của mẹ nàng. Rose gọi nó là ngựa đốm, trên mình nó có những khoang tròn màu xám và trắng, Tiffany thấy cũng khá đẹp. Nhưng chỉ với một con ngựa kéo, nàng không biết làm thế nào để quay lại trang trại.
Nàng có thể thuê một con ngựa để đi hôm nay. Nàng đã thấy ít nhất có một con ở trong thị trấn hôm qua. Nhưng rồi cũng phải trả con ngựa về thị trấn. Nàng đã có thể mua hay thuê một con trong suốt thời gian ở đây nếu nàng không phải giả mạo một cô gái đang tích cóp từng đồng để có thể kết hôn. Nàng thích cưỡi ngựa, nàng học cưỡi ngựa ở Công viên Trung tâm từ trước khi nó được xây xong, dù là một công trình lớn nhưng công viên cũng đã mở cửa để người ta đi dạo và cưỡi ngựa từ trước khi những cảnh quan bên trọng được hoàn tất. Nàng thở dài. Giả trang thành một người hầu nghĩa là nàng có thể sẽ không tìm được lúc nào để mà cưỡi ngựa nữa.
Cầm theo ô và túi lưới đựng thư gửi mẹ, Tiffany bước xuống thềm để trèo lên xe goòng. Dù bậc gỗ để bước lên xe khá là cao, vừa cỡ với sải chân dài của một người đàn ông, nhưng nàng cũng có thể bước lên được nếu rướn lên một tí. Nàng mới đặt một chân lên bậc thì thấy có bàn tay ôm lấy eo và mông nàng rồi đẩy người nàng lên. Nàng thốt lên, “Anh Callahan!”
“Trật tự đi Đỏ. Còn cách nào khác để trèo lên nữa đâu chứ?”
Nàng đã bước được lên bậc thang và loay hoay bước đến ngồi lên ghế băng. Má đỏ bừng, nàng thẳng lưng nhìn về phía trước, hoàn toàn lờ tịt Hunter.
“Cô nên thả lỏng lưng một chút đi,” anh nói khi leo lên ngồi cạnh nàng. “Ở đây là Montana.”
Ôi Chúa, lại thêm một lý do để nàng không muốn ở đây. Không lẽ những người khai phá miền Tây đều bỏ qua hết các phép tắc rồi sao? Chỉ còn chút ít khuôn phép mà nàng có thể nhận ra. Bắt cóc quản gia-à thì, có vẻ là bắt cóc- rồi thì cướp tàu, thù hằn cá nhân, chủ mỏ tàn độc.
“Sao cô lại muốn quay trở lại thị trấn sớm như thế? Tủ thức ăn của nhà mình còn đầy cơ mà.”
Anh muốn đánh trống lảng sau chuyện anh vừa làm sao? Anh đã giật dây cương để xe chạy đi, và giờ nàng thấy đôi mắt xanh lơ của anh chiếu vào nàng. Đôi mắt rất thu hút, dù bây giờ nàng không thể kìm nén sự khó chịu với anh để mà nhìn vào đôi mắt ấy lâu hơn nữa. Mà nàng cũng không muốn cố.
Nàng trả lời nhát gừng, “Nhiều lý do. Một lá thư phải gửi đi. Một người thợ may vì quần áo tôi mang theo không hợp để rửa bát đĩa. Cần mua vài thứ thiết yếu đã bị mất. Cha anh có nhắc đến người phụ bếp đã bỏ đi cùng Ed, nên tôi sẽ phải tìm thuê một người thay thế, nếu có thể tìm được. À, tôi sẽ dùng bữa trong thị trấn, bữa sáng hoặc bữa trưa, vì vậy tôi mới muốn đi sớm. Nghĩ đến món Jakes làm cho bữa sáng làm tôi rùng cả mình. Tôi cũng sẽ đi thăm một người bạn mới quen trên tàu nữa.”
Anh nhìn nàng ngờ vực. Nàng không nhận ra cho đến khi nghe thấy tiếng anh,“Quỷ tha ma bắt, cô ạ, mất nguyên cả ngày đấy chứ đùa đâu!”
Nàng cau mày với anh,tặc lưỡi. “Làm gì đến. Tôi nhanh lắm.”
Anh khịt mũi khi thấy nàng tự tin thái quá. “Tôi có thể làm hộ cô một việc trong danh sách. Chỉ có những người chăn gia súc, thợ mỏ và lái xe là đang phải tìm việc ở đây thôi. Chứ phụ nữ thì cứ hở ra là bị vồ lấy ngay.”
“Ý anh là họ được thuê để làm việc ý à?”
“Để làm việc, để làm vợ, công việc cũng như nhau cả thôi, không phải sao?”
Nàng bất bình, “Ở đây thì có thể, nhưng ở nơi tôi sống thì không.”
“Hoàn toàn không đúng, trừ phi cô đang nói đến những gia đình khá giả.”
Dù nàng nhìn thẳng về phía con đường đầy bụi trước mặt, nàng vẫn cảm nhận mắt anh lại chiếu vào nàng. Đó là một sai lầm ngớ ngẩn mà lẽ ra nàng không được mắc phải. “Ồ tất nhiên rồi,” nàng đồng ý. “Tôi quen vài người đầu bếp nói rằng chồng họ cưới họ về chỉ vì tài nghệ của họ ở trong bếp.” Điều này cũng không phải sự thật, nhưng anh không biết điều đó.
Anh khúc khích. “Động lực thường thấy của một người đàn ông. Tài nghệ của cô trong bếp thì thế nào?”
Nàng cứng người. Nói chuyện về những người vợ và nấu ăn trong cùng một lúc, có phải anh đang nhìn nàng như một ứng cử viên thích hợp để làm vợ không? Khi anh đã có vợ chưa cưới ư? Anh quá nôn nóng nên không thể chờ hôn thê của mình đến sao? Hay anh cũng hoàn toàn phản đối cuộc hôn nhân này như nàng? Nàng ước có thể nói chuyện với anh,nhưng không thể cho đến khi có người nói cho nàng biết Hunter đã đính hôn.
Nhưng anh thì vẫn chờ nàng trả lời. Nàng nhắc lại ngắn gọn những gì đã nói với Degan tối qua về chuyện cha anh từ chối tin nàng không thể nấu bếp. Hunter chỉ phá ra cười.
Nghiến chặt răng, nàng quay trở lại với chủ đề hỗ trợ nàng làm việc trong bếp. “Vậy, theo như anh nói thì ở đây thiếu phụ nữ làm việc à?”
“Chính xác. Luôn luôn thiếu. Nếu cô đi thơ thẩn trong thị trấn thì chúng ta sẽ bị mắc kẹt bởi một quân đoàn đàn ông đi săn vợ sẵn sàng phá vỡ cửa nhà tôi. Cô quá rực rỡ để không theo đuổi.”
Những lời ca tụng không thường làm nàng phải đỏ mặt. Nàng không hiểu vì sao lần này nàng lại xấu hổ, có lẽ do chút sắc nhọn trong giọng của anh,như thể nàng nên áy náy vì đã xinh đẹp đến thế. Nhưng nàng không thích anh dấn quá sâu vào chuyện giúp nàng đến mức nàng phải phụ thuộc vào Anh.Rồi nàng chợt nhận ra có lẽ Hunter đang nhìn từ quan điểm tiêu cực về khả năng một người phụ nữ xuất hiện ở đây chỉ để tìm kiếm cơ hội kết hôn chứ không phải để tìm những công việc có lương thấp như phụ bếp. Không nghi ngờ gì là anh đúng. Anh chỉ không biết rằng nàng có thể trả bất cứ giá nào để có thể có được người giúp. Anh cũng không cách nào biết được. Tiffany có rủng rẻng tiền, nhưng Jennifer thì không.
Với chiến công sắp tới, nàng cần phải chuẩn bị tinh thần cho anh,nên cầu viện đến kinh nghiệm mà Jennifer có thể có, “Tôi có kinh nghiệm thuê người trước đây rồi. Tôi là người có sức thuyết phục đấy.”
“Cá là cô có. Cô có thể bảo tôi làm bất cứ điều gì cho cô – nếu cô muốn.” Rồi anh cúi xuống gần hơn, thì thầm, “Muốn thử không?”
Hơi thở ấm áp của anh trên cổ làm cơn rùng mình chạy xuyên qua lưng nàng. Không phải bởi vì điều anh đã nói, tất nhiên rồi. Nhưng vì sao nàng không thấy bị xúc phạm vì ý anh đang ám chỉ chứ? Nàng nên thấy tự ái mới phải!
Nàng đáp lại với kiểu cách nghiêm nghị và đoan trang hơn Jennifer có thể, nàng đoán thế. “Tôi cho rằng anh đã quen tán tỉnh vu vơ. Nhưng tôi thì không. Xin nhớ cho là tôi đã đính hôn rồi.”
“Nhưng anh ta ở Chicago, gần như là ở bên kia thế giới vậy, trong khi tôi thì ở đây. Mà cái thứ đàn ông gì lại chịu rời cô ra như thế chứ?”
“Anh nói như thế tôi cố tình chạy trốn khỏi anh ấy vậy. Sự thực không phải vậy. Chúng tôi đã bàn soạn kỹ càng về chuyện tôi đến đây. Đó là quyết định của cả hai chúng tôi. Chúng tôi muốn kiếm tiền để mua được nhà trước khi kết hôn.”
“Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi. Trông hắn ta thế nào?”
Jennifer chưa từng kể về người đàn ông cô ta sắp cưới! Tất cả những gì Tiffany có thể nghĩ ra là miêu tả mẫu người đàn ông mà nàng mong muốn được kết hôn. “Anh ấy là một người rất cao thượng. Tốt bụng và tinh tế. Dũng cảm và rất chung thủy. Anh ấy đã toàn tâm toàn ý với tôi ngay từ ngày đầu gặp gỡ. Và không bao giờ nghĩ đến chuyện phản bội.”
Hunter nhướng mày. À, nàng không nên nhắc đến phần đó hoặc cố tình thể hiện giọng điệu so sánh. Nhưng anh vẫn chưa thôi phê phán sự lựa chọn của nàng.
“Sai lầm đầu tiên của hắn là chấp nhận chờ đợi để cưới cô, cho dù lý do là gì đi nữa. Sai lầm thứ hai là để cô đến đây một mình. Tôi sẽ không bao giờ để vợ sắp cưới rời xa mình. Thực tế, tôi sẽ cưới ngay người phụ nữ tôi muốn để khẳng định quyền của mình chứ không viện đến một lý do nào để trì hoãn.”
Nàng thấy hơi bực một chút-cho Jennifer. Gia đình Hunter rất giàu có, cho dù cách họ sống thì không có vẻ như thế. Anh không biết cuộc sống của những người hầu chỉ luôn xoay quanh cơm áo gạo tiền. Nàng cũng không hiểu. Nhưng cuối cùng anh đã mở ra cho nàng một cơ hội để thăm dò về chuyện đính hôn của anh,và nàng sẽ không bỏ lỡ cơ hội để chỉ ra rằng ý kiến của anh là không công bằng.
“Anh nói như thể đã có vợ sắp cưới rồi. Anh đính hôn rồi à?”
Hunter lầm bầm gì đó trước khi trả lời nàng, “Hôm nay tôi nói nhiều quá rồi. Vào thị trấn thôi. Giữ chặt mũ đi, Đỏ.”
Anh giật mạnh dây cương làm con ngựa và cả cỗ xe đột ngột tăng tốc. Tiffany nghiến răng. Tại sao anh không chịu thừa nhận là đã đính hôn với nàng rồi?
Chỉ Một Tình Yêu  Chỉ Một Tình Yêu  - Johanna Lindsey Chỉ Một Tình Yêu