Books are delightful society. If you go into a room and find it full of books - even without taking them from the shelves they seem to speak to you, to bid you welcome.

William Ewart Gladstone

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 67 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 604 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 08:34:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17: Một Ngày Xui Xẻo.
áng nay nó lết đến trường với đôi mắt gấu trúc. Tại hôm qua chửi nhau trên facebook hăng quá. Đã mệt mỏi lại phải lết bộ đến trường chứ, không cái nhục nào bằng cái nhục này. Xe thì hỏng, tiền đi xe buýt lại không có, bây giờ thì nó nghèo kiết xác thật rồi một đồng dính túi cũng không có. Ông trời đúng là không muốn nó sống nữa mà. Nó đang rủa thầm trong lòng thì đột nhiên ở bên kia đường có ba thằng thanh niên đang quây quanh một thằng nhìn như đang chuẩn bị đánh nhau vậy, trời sinh nó ghét nhất mấy loại đánh nhau mà không quân tử thế này, ba thằng to con lực lưỡng lại còn đi đánh hội đồng có dáng vẻ thư sinh thế kia. Vậy là máu nghĩa hiệp của nó liền nổi lên, lao vào đạp vào lưng một tên sau đó hăng xay giã cho ba thằng con trai đó một trận cho đến khi mấy tên đó xin tha mới thôi. Còn cái tên bị bắt nạt kia lại cứ tròn mắt nhìn nó chứ. Nhưng nó cũng chẳng bận tâm vì đó cũng là phản ứng tự nhiên thôi. Nó quay ra giáo huấn mấy tên kia:
_ “ Chúng mày có phải đàn ông không hả? Ba đánh một không thấy hèn à ”.
Mấy tên kia nghe nó nói xong thì mặt cứ gọi là đơ ra chẳng hiểu gì. Còn cái tên được nó cứu kia lại phì cười. Làm nó chẳng hiểu cái mẹ gì hết á. Thật ra nó hiểu làm thôi, họ là bạn với nhau hết mà chỉ là đang đùa nhau thôi, hơn nữa cái thằng mà nó bảo có dáng dấp xinh đẹp kia lại là đại ca của ba tên còn lại mới hay chứ, không hiểu sao nó lại nhìn ra sắp có đánh nhau nữa chứ. Môi của anh chàng được nó cứu khẽ cong lên, sau đó tựa vào chiếc xe máy, nhìn cảnh này mắt nó liền sáng lên “ thật là xinh đẹp ”, một thằng con trai đáng lí không nên dùng từ xinh đẹp để miêu tả nhưng quả thực đó là từ phù hợp nhất. Tên này nó đảm bảo nếu là con gái chắc chắn sẽ là một hot girl đây. Mái tóc màu tím mềm mại, làn da trắng, đôi mắt màu nâu với hàng mi cong, chiếc mũi cao, đã vậy môi cậu ta lại còn hồng hồng ướt át làm nó chỉ muốn cắn một cái. Nhưng phong cách tên này rất chi là maly nhà, chứ không có ẻo lả như bề ngoài của cậu ta đâu. Nó thu lại bộ dạng hám trai của mình. Nó nhíu mày khi thấy cậu rút thuốc ra sau đó châm lửa hút, cái gì đó làm nó không thuận mắt tất nhiên cũng chẳng để yên rồi, nó đưa tay giựt điếu thuốc khỏi tay cậu, sau đó vứt xuống đất di mạnh cho điếu thuốc tắt tiện tay giựt luôn bao thuốc trong tay cậu ta quẳng vào sọt rác gần đó. Rồi giở giọng chị hai mà giáo huấn:
_ “ Hút thuốc không có lợi cho sức khỏe nghe chưa? ”.
_ “ Này, cô muốn chết à. Cô biết đây là ai không? ” _ Một trong những tên vừa bị nó đánh tơi bời đứng lên mặt hằm hè hỏi nó.
_ “ Vậy mày nói cho bà chị đây nghe thử xem nào? ” _ Nó nói.
_ “ Là anh hai khối mười của trường Phục Hưng, cô đã nghe qua chưa hả?” _ Nói xong hắn còn vênh mặt lên ra oai nữa chứ.
Nó nhíu mày ra vẻ suy nghĩ, nghe cái tên này cũng quen quen, hình như nó có nghe qua. Nhưng nó cũng không có bận tâm và đồng thời nó cũng phát hiện mấy tên này là đồng bọn của nhau thậm chí cái tên mà nó giúp còn là đại ca.
_ “ Thì ra là học sinh lớp mười, vậy gọi chị một tiếng chị đi là vừa. Chị đây cũng chưa có ngán ai bao giờ đâu đừng có dọa. ” sau đó nó quay qua cậu nhóc xinh trai kia nói tiếp: “ Nhưng nếu nhóc chuyển đến trường Thánh Huy chị đây sẽ đối xử đặc biệt với nhóc đó ” _ Nói xong nó tiến lên vỗ vai cậu nhóc sau đó bỏ đi.
Đi được một đoạn nó nghe cậu nhóc kia hét lên:
_ “ Tôi là Tử Kiệt ”.
Nó cũng quay lại vẫy vẫy tay sau đó mới bỏ đi. Nó chạy đến trường thì cổng đã khóa, nó nhíu mày sau đó quay người đi về phía sau trường, cũng làm như mọi lần thôi, trèo tường. Nhưng khi nó bước ra phía sau trường thì thấy thầy quản sinh đang tựa người vào tường nhìn nó với ánh mắt đầy vẻ nguy hiểm làm nó cứng đờ người luôn. Nó chắc chắn thằng cha này đứng đây để rình nó đây mà, từ cái vụ ghi âm đợt trước lão này cứ nhìn nó với ánh mắt hằn học mà không có làm gì được. Chắc hôm nay đứng cắm rễ ở đây để rình xem nó có đi học muộn như mọi hôm không đây mà. Ông thầy quản sinh nhìn nó với đôi mắt tràn ngập sự mãn nguyện, và trong giọng nói cũng không khó nhận ra là ông ta đang cực kì vui sướng.
_ “ Hôm nay em lại đi muộn rồi, những học sinh không coi nội quy nhà trường này như em thì phải xử phạt mới được ”.
Vâng và hậu quả là nó đang bị đứng giữa sân trường, hấp thụ ánh nắng mặt trời chói chang buổi sớm, không những vậy lại còn phải co một chân hai tay cầm hai thùng nước đầy làm cái cổ tay nó mỏi như muốn gãy luôn, nó cứ nhúc nhích một tí là mắt ông thầy liền bắn tới luôn. Đã thế ông Hùng lại còn tay cầm ô đứng đối diện nó sau đó bắt đầu giảng đạo.
_ “ Em nghĩ trường học là cái chợ chắc? Muốn đến lúc nào thì đến à? Vậy em đã hứa với tôi bao nhiêu lần rồi hả? ….”.
Nó nghe ông thầy quản sinh nói mà muốn bùng nhùng lỗ tai luôn. Nó vừa mỏi, vừa nóng làm nó đang vô cùng khó chịu rồi. Mồ hôi trên người nó nhễ nhại, cả người thấy khó chịu. Vậy mà ông thầy cũng không có chịu tha cho nó nữa chứ. Mà lần này ông Hùng chơi nó một vố ác thật!
_ “ Thầy Hùng thầy phạt học sinh như thế này là không có được đâu. Không may mà em ấy đổ bệnh thì nhà trường biết nói sao với gia đình của em ấy đây? ”.
Nó đang lôi mười tám đời nhà ông thầy Hùng ra nguyền rủa thì có tiếng một người vang lên. Nó ngước mắt nhìn thì ra là thầy Hưng, thầy giáo dạy toán của nó. “ Ôi! Mình yêu thầy chết mất ”, trong lòng nó sung sướng nghĩ vì biết mình sắp thoát nạn. Thầy Hưng rất chi là quý nó vì nó là đệ tử ruột của thầy mà. Năm nào nó cũng giật về một đống giải toán làm người dạy như thầy tiếng tăm càng vang dội hơn. Nó lập tức đưa đôi mắt đáng thương với ngụ ý cầu cứu mà nhìn thầy Hưng. Thầy Hưng tất nhiên hiểu chứ thầy trò với nhau bao nhiêu năm còn gì.
_ “ Nhưng em ấy đã vi phạm rất nhiều lần mà không có chiều hướng sửa đổi, chỉ hứa mà để đấy thôi ” _ Ông quản sinh tất nhiên không thể dễ dàng buông tha cho nó như vậy được khó khăn lắm mới bắt được thóp của nó mà, nên vẫn cố nói đạo lí.
_ “ Nhưng dù sao thầy cũng không thể dùng đến hình phạt như vậy với học sinh được, hay là thế này đi tôi cần một người giúp tôi dọn dẹp lại tủ hồ sơ, thầy cho tôi mượn em ấy được không? ”.
Cứ nhìn cái mặt nhăn nhó như cái dẻ của ông thầy quản sinh lúc đó là biết liền ông ta khó chịu và không muốn tha cho nó đến mức độ nào. Nhưng cũng phải gật đầu tha cho nó, nó hí hửng đi theo thầy Hưng luôn. Thầy Hưng là một thầy giáo dạy toán, thầy ấy dậy nó từ lúc nó học lớp mười. Thầy là một người khá tâm lí và hài hước, thầy năm nay chỉ mới ba mươi sáu tuổi nhưng quả thật thành tích chẳng thua kém gì những người có thâm niên lâu năm trong nghề cả.
_ “ Thôi em về lớp đi, nhớ lần sau đừng đi học muộn nữa không là thầy cũng không cứu được em đâu ” _ Khi đã đi một đoạn cách xa ông thầy quản sinh, thầy Hưng mới quay ra nói với nó.
_ “ Dạ vâng, em cảm ơn thầy ” _ Nói xong nó định quay đi nhưng thầy Hưng lại nói.
_ “ Năm nay em có tham gia đội tuyển nữa không? ”.
_ “ Em sẽ suy nghĩ về việc này ạ ”.
Hai thầy trò nó cũng đứng nói chuyện vài câu sau đó thì nó quay về lớp, hiện giờ là tiết tin học của cô Hiền. Đúng như cái tên của cô, cô rất hiền và khá là dễ tính. Vậy nên nó cũng không có nghĩ ngợi nhiều lập tức liền đi về phía lớp.
_ “ Thưa cô cho em vào lớp ” _ Nó lên tiếng cắt đứt tiếng giảng bài của cô.
Và ôi không! Sao nó lại không chịu mở to mắt mà nhìn trước chứ, vì đó không phải cô Hiền mà là cô Minh đại nhân của lớp nó. Trời đúng là ghen ghét nó quá hoàn hảo hay sao ý. Cô Minh quay lại nhìn nó với ánh mắt đầy nguy hiểm, nhìn cái mặt nhăn nhó khó chịu của cô nó đảm bảo là cô rất muốn lao vào đập cho nó một trận lắm. Nó cố gắng nở nụ cười cứng ngắc với cô Minh, cả lớp nhìn nó bằng ánh mắt thương cảm, à không phải còn cái tên trời đánh Phong Thiên đang nhìn nó bằng ánh mắt vô cùng vui sướng như vừa bị một cục tiền tự nhiên từ trên trời rơi xuống chọi trúng đầu vậy. Làm nó tức sôi máu lên luôn, nhưng không có làm gì được.
_ “ Ngày mai em mời phụ huynh đến trường cô cần trao đổi một số việc ” _ Cuối cùng cô Minh cũng tuyên bố án phạt của nó. Nghe được án phạt đó nó thở phào nhẹ nhõm, thà như vậy còn hơn cái kiểu làm trò gì đó đại loại như ông Hùng chết tiệt kia. Bị mời ba má thì cùng lắm nó chỉ bị ba hoặc má cằn nhắn vài câu vì làm mất việc của ông bà ấy thôi. Nó nghe riết rồi cũng thành quen, trai mặt luôn rồi bây giờ có ngồi nghe chửi cũng chẳng có cảm giác gì nữa đâu.
Sau khi tuyên án cho nó xong thì cô Minh cũng để cho nó vào lớp, Khi vào lớp nó cũng rất biết điều ngồi im ngoan ngoãn cho hết giờ, trừ cái việc là nó khi đi vào đi qua hắn thì tiện chân đạp thẳng vào gióng chân của hắn làm hắn cả giờ cứ nhìn nó một cách “ Đắm đuối ”.
Chị Em Thiên Tài Chị Em Thiên Tài - cơn gió mùa hạ