Never lend books, for no one ever returns them; the only books I have in my library are books that other folks have lent me.

Anatole France

 
 
 
 
 
Tác giả: Trạm Lượng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 41 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 603 / 5
Cập nhật: 2017-09-24 23:59:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16
uối cùng cũng biết rõ tư cách, địa vị của đối phương, Lương Chỉ Tinh cũng an tâm, ánh mắt cô toát lên vẻ thông minh nhưng cũng mang vài phần khinh miệt, thái độ lập tức thay đổi hẳn, “Vậy cô hãy chăm sóc tổng giám đốc cho tốt, đừng bất cẩn làm anh ấy bị thương nữa đấy.” Dứt lời, cô Lương kiêu ngạo quay người, đi thẳng.
Hả… Gì vậy chứ?
Mới vừa rồi còn cư xử hòa nhã, lịch sự, sao thoáng cái đã thay đổi 180o, nhìn người bằng nửa con mắt thế nhỉ?
Hà Thu Nhiên tròn mắt ngạc nhiên, thầm ngẫm lại đoạn đối thoại vừa rồi, rốt cục cô mới vỡ lẽ: “Stop! Thì ra lúc nãy mình thành thật quá.”
Chẳng qua chỉ là lời nói khách sáo, có cần phải như vậy không chứ? Một khi biết rõ mình chẳng qua là quản gia tạm thời kiêm “bảo mẫu”, nịnh nọt không có tác dụng, lập tức lộ bộ mặt thật ra, trở mặt cũng nhanh quá đấy!
Ai… Thật là thói đời ngày nay, lòng người sở hướng!
Bỏ đi, ấn tượng tốt đẹp của cô đối với nữ thư ký xinh đẹp kia đã hoàn toàn biến mất, nhưng nghĩ lại sau này mình cùng cô ta cũng không liên hệ gì, để ý làm chi ắc công.
Sau khi Lương Chỉ Tinh trở lại phòng khách, không lâu sau giọng Bàng Sĩ Bân vọng ra từ phòng sách –
“Lương thư ký, vào đây đi.”
Nghe vậy, Lương Chỉ Tinh lập tức tiến vào phòng. Chỉ một lát sau, cô liền ôm chồng tài liệu đã ký xong, Bàng Sĩ Bân cũng chống nạng đi theo sau.
“Lương thư ký, hi vọng lần sau lúc mang tài liệu đến cô có thể chú ý một chút, không được để sót tài liệu nào nữa.” Bàng Sĩ Bân nghiêm giọng, lạnh lùng nhắc nhở.
“Vâng, tổng giám đốc.” Mặt Lương Chỉ Tinh trắng bệch, lúng ta lúng túng, đúng lúc Hà Thu Nhiên đi tới, màn giáo huấn của mình bị người khác thấy hết, quê quá hóa khùng, tự ình cái quyền sai sử người khác, “Hà tiểu thư, cô nhanh làm tốt bổn phận của mình, mau dẹp cái ly trên bàn kìa.”
Lời vừa thốt ra, Hà Thu Nhiên nhướng mày, kỳ quái liếc nhìn cô, sau đó cũng không nói gì liền mang ly nước kia vào bếp.
Mà Bàng Sĩ Bân thì cau mày, cảm giác khó chịu bứt rứt.
Cái gì chứ? Lương thư ký này dựa vào cái gì mà cho rằng cô ta quyền coi cô gái đáng giận kia như người hầu mà sai bảo chứ? Trước kia đối với Trần tẩu cô ta cũng không dám làm như vậy!
Còn Hà Thu Nhiên nữa, cô ta bị hư não à? Đối với anh, dù anh nói cái gì cô cũng trái bắt bẻ, phải lý luận, lại châm biếm, giễu cợt nữa chứ, vậy mà bây giờ người ta xem cô như người hầu mà vênh mặt hất hàm, ngược lại cô không kêu ca một tiếng, mà còn ngoan ngoãn làm theo, thật là làm người khác tức chết mà.
Càng nghĩ càng giận, sắc mặt Bàng Sĩ Bân trầm xuống, trừng mắt nhìn thư ký của mình không mấy thiện cảm hạ lệnh trục khách. “Lương thư ký, cô có thể đi rồi!”
Nghe vậy, sắc mặt Lương Chỉ Tinh thoáng chốc tái mét, đã làm việc cho anh nhiều năm, cô biết rõ mình làm anh tức giận nhưng không biết vì sao. Cô bối rối, chật vật ôm chồng hồ sơ vội vàng rời đi.
Cô vừa mới đi, Hà Thu Nhiên liền từ phòng bếp đi ra. Vừa đi vào phòng khách, chợt nghe vị tổng giám đốc tức giận rống lên –
“Cô bị bại não hay sao thế? Bị người khác xem như người hầu, sao cô không biế cự lại, ngoan ngoãn nghe người ta sai bảo chứ?” Mẹ nó! Từ trước đến giờ sao không thấy cô nghe lời anh như vậy đi, vậy mà lại tùy ý để người ngoài bắt nạt, thật khó hiểu mà.
Hà Thu Nhiên ngạc nhiên nhìn anh, nhún vai nói: “Cô ấy là nhân viên của anh, không phải sao?” Cho nên cô nhường nhịn một chút, chẳng có gì đáng để so đo cả!
“Tôi là ông chủ của cô mà có thấy cô lịch sự với tôi bao giờ chứ!” Bàng Sĩ Bân hừ lạnh, phản bác lại, không hiểu vì sao lại thấy khó chịu khi cô bị người khác xem thường.
Không nghĩ tới anh sẽ nói như vậy, vì cô mà tức giận, Hà Thu Nhiên ngây ra, nở nụ cười, “Thì bởi vì anh là ông chủ, tôi với anh sớm chiều ở chung, cho nên mới không chịu nỗi tính khí của anh, thì cần chi phải lịch sử, nếu không thì người bị chọc cho tức chết là tôi rồi. Còn cái cô thư ký kia…”
Dừng một chút, cô thư thả, nhún vai, cười hì hì nói: “Dù sao sau này tôi và cô ta cũng có gặp nhau đâu, tôi giận cô ấy làm gì ệt, lại làm bản thân cũng không vui vẻ gì? Không đáng!”
Không nghĩ tới cô có suy nghĩ như vậy, Bàng Sĩ Bân nhịn không được mỉa mai, “Hừ, khách thì quý hóa, người thân thì coi thường, cô đúng là thích bị ngược đãi mà!”
Tuy nói lời khó nghe nhưng vì cô xếp mình vào nhóm “Người thân” mà tâm trạng anh không hiểu sao cảm thấy vui vẻ hơn nhiều.
“Không dám, không dám! Cảm ơn đã khen.” Giả vờ giả vịt chắp tay làm bái lạy.
Đã ở chung lâu ngày, Bàng Sĩ Bân cũng hiểu được tính tình của cô, anh lạnh lùng trào phúng Hừ~~ một tiếng, cũng không nói thêm gì, chỉ là từ nay về sau anh ngấm ngầm liệt Lương thư ký vào danh sách đen.
“Chỉ là…” Không biết nghĩ tới điều gì, Hà Thu Nhiên đột nhiên xoa xoa cằm, ánh mắt tinh ranh, “Bàng tiên sinh, không nghĩ tới anh đối với tôi tốt như vậy, vì tôi mà nổi giận nha!”
Ô… Thật sự là cảm động mà, không uổng công mình trong khoảng thời gian này săn sóc anh ta, hic, cô mừng đến rớt nước mắt!
“Ai, ai đối tốt với cô chứ? Tôi giận không phải vì cô, cô coi trọng mình quá rồi đấy!” Bị nói trúng tim đen, con cua lập tức quê quá hóa khùng, mặt đỏ hồng, anh nghiêm mặt rống lên, đánh chết cũng không nhận.
Hả, phản ứng mạnh như vậy, chẳng lẽ bị cô nói trúng rồi?
Tổng Tài Ngang Hơn Cua Tổng Tài Ngang Hơn Cua - Trạm Lượng