Số lần đọc/download: 4598 / 3
Cập nhật: 2017-09-24 22:24:30 +0700
Chương 16
- N
ếu người ta nghĩ được như anh thì tốt biết mấy.
- Cô là người đam mê công việc, tại sao cô không trở lại với công việc của mình? "Thế Kỷ" đang cần cô và mọi người ở "Thế Kỷ" cũng nhớ cô lắm.
- Thật không?
Như Thiên nhếch môi:
- Cần tôi, tôn trọng tôi thì họ đâu dối tôi.
- Đó chỉ là bất đắc dĩ mà thôi. Không có Bửu Ngọc giới thiệu, chúng tôi vẫn tuyển cô, vì cô có năng lực thật sự. Như Thiên! Đừng giận Bửu Ngọc nữa. Tại cô ấy lo cho cô và muốn cô làm việc chung với cô ấy mà thôi.
- Điều này, tôi hiểu.
- Thế cô đồng ý trở lại công ty chứ? Cô có biết mấy ngày không có cô, Thế Đình làm việc chẳng ra hồn gì cả.
- Tôi có ảnh hưởng lớn vậy sao?
- Chứ còn gì nữa. Cô mau mau đi làm đi. Nếu không, anh ta điên lên mất.
Thế Đình đấm bạn:
- Vừa phải thôi nghe thằng quỷ. Có cần phải quan trọng hóa vấn đề không? Bạn bè chơi nhau thế là cùng.
- Thì có sao, tao nói vậy. Không phải mày rủ tao tìm nhà Như Thiên sao?
Thế Đình gãi đầu làm Như Thiên phải che miệng:
- Vũ Hùng à! Giám đốc của chúng ta đâu có như vậy. Anh có quá đáng không đó. Ông ta mất hồn là vì người đẹp nào kìa, làm sao vì tôi được.
- Cô nói cũng phải. Dù sao cô chỉ là một trợ lý thôi mà.
Thế Đình mím môi, nén cơn ấm ức. Hai người này quá lắm, cùng nhau mà chơi anh.
Nhưng dù sao thấy Như Thiên cởi mở, anh cũng yên tâm. Hy vọng cô sớm trở lại với "Thế Kỷ" để anh không phải băn khoăn.
Nhân viên phục vụ mang nước rạ Nhìn cà phê nhỏ giọt chậm chạp, Như Thiên liên tưởng sự thành công và thất bại của con người.
Thành công là cả một chuỗi ngày dài chờ đợi phấn đấu. Còn thất bại, chỉ thoáng chốc là như mây khói.
Hiện tại, ở "Thế Kỷ" cũng vậy. Nếu không sớm vạch mặt kẻ phản chủ, thì "Thế Kỷ" sẽ sụp đổ. Rồi sự phấn đấu của bao con người trong ngần ấy năm qua sẽ trở thành vô nghĩa, mà cô cũng sẽ trở thành một tội nhân. Sự cốchấp của cô có đáng bằng bao nhiêu con người không ạ? Như Thiên chợt thấy mình quá tệ.
Phin cà phê ngưng chảy, Thế Đình tự tay để đường rồi quậy đều cho Như Thiên.
Đẩy nhẹ ly cà phê về phía cô, nhưng Như Thiên chẳng có chút phản ứng. Nhìn khuôn mặt đăm chiêu của cô, anh huơ huơ tay:
- Nè! Cô suy nghĩ gì vậy?
Như Thiên chớp mắt:
- À... không.
- Cô uống cà phê đi.
- Cám ơn.
Như Thiên bưng ly đưa lên miệng. Hương cà phê thơm, vị cà phê đắng và ngọt của đường chan hòa vào nhau làm cô có chút tỉnh táo hơn. Như Thiên hỏi:
- Cà phê ở đây được chứ?
- Ừ. Cô hay đến đây lắm à?
- Lần đầu thôi. Tôi làm gì dư tiền mà đến những nơi sang trọng này chứ?
- Thế sao hôm nay cô đến?
- Có việc bắt buộc tôi phải vào đây. À! Hôm nay là ngày nghỉ, sao hai người hẹn nhau mà không phải hẹn với người khác?
Thế Đình nhướng mắt:
- Hẹn với người khác là ai?
- Người yêu chẳng hạn.
- Tôi làm gì có người yêu mà hẹn.
- Ông khéo nói đùa, thế chị Nguyệt Hoa là gì?
Thế Đình nhún vai:
- Cô ta là bạn gái, mà vai trò bạn gái và vai trò người yêu khác nhau xa. Chẳng hạn như cô đi với tôi, thì người ta có thể gọi cô là bạn gái của tôi.
- Khó hiểu quá! Tôi chỉ có thể hiểu theo cách đơn giản: người con trai và người con gái, khó có thể làm bạn bình thường với nhau.
Vũ Hùng chen vào:
- Mỗi người có cách nghĩ khác. Thế Đình thì không nghĩ như cô, bởi hắn ta là người đàn ông khá phóng khoáng. Nhưng thôi, cô nghĩ Nguyệt Hoa là bạn gái của Thế Đình cũng được, bởi hai người đã từng cặp bồ với nhau.
Thế Đình trừng mắt:
- Mày nói nhăng nói cuội gì đó thằng quỷ? Coi chừng tao đấy! Không khéo tiếng anh Hai cũng không được gọi nữa là.
Vũ Hùng rụt cổ:
- Cô thấy chưa? Sếp mà hăm dọa thì ai mà không sợ. Hôm nay vì đi theo sếp mà tôi đã lỗi hẹn với Bửu Ngọc.
- Anh có quyền phản đối, vì hôm nay là ngày nghỉ mà.
Thế Đình đằng hắng:
- Lấy mất ngày nghỉ của nhân viên, tôi có hơi quá đáng thật, nhưng công việc quan trọng hơn.
Như Thiên quan tâm:
- Công việc gì mà hai người vận dụng đến cả ngày chủ nhật?
Thế Đình nhìn Như Thiên:
- Hôm qua, cô có gặp mẹ tôi phải không?
Như Thiên nhíu mày:
- Hôm qua...
Cô gật đầu:
- Đúng rồi. Tôi đã gặp bác gái ở chợ. Nhưng mà... có gì không?
- Hình như cô có nhắc với mẹ tôi tên Anh Thục và Chánh Hạo gì đó...
- Thật ra lúc đó tôi đang tức, nên đã nói lung tung.
Thế Đình nghiêm mặt:
- Cô biết gì về hai người đó?
- Tôi...
Vũ Hùng khuyến khích:
- Cô đừng sợ. Chúng tôi cũng đang lưu tâm đến họ đấy.
- Vậy hai người đã nghi ngờ họ?
- Chỉ mới đây thôi. Chúng tôi thấy hành động và cử chỉ khả nghi của Anh Thục, nên mới để ý. Cô ấy đã không trung thực đối với "Thế Kỷ".
- Việc mấy lần trước bị lộ tin, anh và "ông" Thế Đình có nghi ngờ ai không?
- Chúng tôi chưa tìm hiểu rõ, nên không dám khẳng định.
Như Thiên chậm rãi:
- Tôi thì không biết nói thế nào với anh và Thế Đình. Nếu như lúc nãy hai người đến sớm một chút, thì gặp cặp tình nhân ấy rồi. Họ cặp bồ với nhau, hình như chỉ vì lợi ích riêng. Họ toan tính lợi dụng nhau, tôi nghe mà thấy sợ.
Thế Đình chợt hiểu:
- Vậy ra cô đến nhà hàng này là vì theo dõi họ.
- Ông nói theo dõi sao nghe nặng nề quá. Tôi chỉ tò mò thôi. Nhưng Anh Thục sẽ không qua được người đàn ông đầy thủ đoạn như Chánh Hạo đâu. Anh ta yêu một lúc hai cô gái và lợi dụng cả hai cô.
- Cô muốn nói đến Anh Thục và Nguyệt Hoa?
- Tôi thấy ông hiểu ra mọi chuyện rồi đấy. Thật ra, tôi có cảm giác về sự không thành thật và mờ ám của Anh Thục lâu lắm rồi, nhưng tôi vẫn chưa có cơ hội và chứng cứ để xác định. Mấy ngày tình cờ và tìm hiểu, tôi thấy âm mưu và thủ đoạn của họ có thể hại chết ông và "Thế Kỷ".
Ngừng một chút, Như Thiên nói tiếp:
- Tôi suy nghĩ kỹ rồi. Tôi quyết định trở lại "Thế Kỷ", nhưng không phải vì nể ông hay tình bạn của Bửu Ngọc, mà tôi vì tất cả mọi người ở "Thế Kỷ".
Thế Đình mừng rỡ:
- Cô vì ai cũng được. Nếu cô bằng lòng trở về là tôi vui lắm rồi. Có cô, công ty sẽ không rối lên nữa.
Vũ Hùng kê thêm:
- Và tôi cũng không còn nổi cáu vô cớ nữa.
Thế Đình đấm bạn:
- Mày không nói, đâu ai nói mày câm.
- Nhưng sự thật nó là như vậy mà. Mày không những cần Như Thiên cho công ty, mà còn cần cô ấy cho cuộc đời của mày nữa, có đúng không?
Câu nói táo bạo của Vũ Hùng làm Thế Đình gãi đầu, còn Như Thiên thì đỏ mặt. Cô nạt nhỏ:
- Anh nói mình anh nghe thì được, chứ để người khác nghe là anh hại đời tôi đó.
- Không khủng khiếp vậy chứ?
- Anh thử nghĩ xem. Câu nói này mà đến tai Nguyệt Hoa, không phải tôi sẽ khổ sao? Còn chưa nói giám đốc, ông ấy sẽ cho rằng "đỉa mà đòi đeo chân hạc", ông ấy càng có dịp mỉa mai tôi.
Thế Đình nhỏ nhẹ:
- Đó là suy nghĩ của cô, chứ tôi nào dám. Cô là trợ lý giỏi của tôi, tôi tôn trọng và quý cô không hết nữa là. Tôi chỉ xin cô một điều, bỏ tiếng "ông" giùm tôi đi. Tôi và Vũ Hùng bằng tuổi nhau, tại sao cô gọi Vũ Hùng bằng anh, còn tôi cứ mang mãi tiếng "ông" nặng nề ấy?
Như Thiên nghịch ngợm:
- Tiếng "ông" mà tôi dành cho ông là chứng tỏ ông "to" nhất, "cao" nhất, "lớn" nhất. Cũng có nhiều người muốn tôi gọi bằng "ông", nhưng không được đấy!
- Tôi không cần tiếng ông ấy.
Thấy Thế Đình có vẻ khó chịu, Như Thiên không đùa nữa:
- "Ông" không thích thì tôi sẽ không gọi.
Cô trở lại vấn đề chính:
- Hai anh đã có kế hoạch gì chưa?
- Kế hoạch thì đã có, nhưng còn phải chờ cô. Tôi muốn Anh Thục và Chánh Hạo không có cơ hội chối cãi. Ngày mai, tôi sẽ nhờ người giúp điều tra về Chánh Hạo.
- Nhưng anh cũng phải nên cẩn thận. Một khi mà họ có ý định chiếm đoạt tài sản của người khác, thì họ không đơn giản đâu.
- Tôi hiểu mà.
Và cứ thế, ba người trao đổi với nhau. Họ không biết thời gian và có người đang trông ngóng đợi họ.
Lúc họ tạm kết thúc cho kế hoạch của mình, thì Như Thiên chính người phát hiện thời gian không còn sớm nữa.
Sợ mẹ lo lắng, nên cô chào từ giã Thế Đình và Vũ Hùng. Cô cũng từ chối luôn bữa ăn thịnh soạn mà hai người đã thành ý mời.
Như Thiên lấy xe về, trong lòng cô không còn ấm ức, bởi sự tha thứ nào cũng làm cho con người nhẹ nhàng và thoải mái cả.
Ngày mai trở lại công ty, chắc mọi người sẽ ngạc nhiên lắm, còn mẹ sẽ cho rằng cô là người lúc nắng lúc mưa.
Nhưng thôi đi, miễn cô hiểu được hiện tại cô muốn gì là được rồi.