To love is to admire with the heart:

to admire is to love with the mind.

Theophile Gautier

 
 
 
 
 
Tác giả: Sài Kê Đản
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Shang Yin
Dịch giả: Tiểu Phong
Biên tập: Vũ Thành Trung
Upload bìa: Vũ Thành Trung
Số chương: 327 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3441 / 24
Cập nhật: 2016-10-23 22:23:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16: Thầy Giáo Dạy Thể Dục
áng sớm hôm sau, Bạch Lạc Nhân vẫn như cũ đến trễ. Cố Hải cố ý nhìn thoáng qua, trên người của cậu vẫn là chiếc áo ngày hôm qua, hơn nữa không có vá. Cũng bởi vì Cố Hải đối với độ lếch thếch ba con nhà họ Bạch có chút biết qua, cậu ta mới dám cắt lỗ hổng trên áo của Bạch Lạc Nhân, bởi vì cậu ta biết Bạch Lạc Nhân chắc chắn không có cởi quần áo liền ngủ.
Tốt, mọi việc sẵn sàng.
Đáng tiếc, ngày hôm nay gió xuân thổi có chút mạnh.
Cố Hải nhìn chằm chằm vào Bạch Lạc Nhân, chờ cậu ta nhanh chóng ngủ. Nhưng hôm nay Bạch Lạc Nhân lại vô cùng tỉnh táo, gần hai tiết học trôi qua rồi mà tinh thần vô cùng tỉnh táo, thắt lưng thẳng tắp, giống như được nẹp thẳng vậy.
Ngủ đi, ngủ đi..... Cố Hải niệm kinh ở trong lòng.
Rốt cuộc, mãi đến khi hết tiết thứ hai, Bạch Lạc Nhân không chịu nổi, nằm úp mặt xuống bàn. Cố Hải lẳng lặng đợi một lát, đến khi Bạch Lạc Nhân hoàn toàn không có động tĩnh, mới đem tay đưa tới.
"Reng reng reng...."
Hết tiết, Cố Hải dây dưa một lúc, không cam lòng mà đem tay trở lại.
Tiết 3 là tiết thể dục, Cố Hải tạm thời đem kim bỏ vào trong ngăn bàn, chờ tiết 4 sẽ dùng.
Tiết thể dục thay đổi thầy giáo mới, ông thầy giáo mới này từ trên xuống dưới, mang theo một mùi hung hãn và sức mạnh ngạo mạn. Vừa mới đứng lớp liền ầm ầm thô bạo quở trách mấy người đứng không thành hàng, ngồi không ngay ngắn, một đám bỏ đi.
"Cậu, nhanh chóng chỉnh đốn đội ngũ." Thầy giáo thể dục chỉ lớp phó thể dục.
Lớp phó thể dục vừa mới hô khẩu hiệu một tiếng, Thầy giáo lập tức hét lớn một tiếng,"Cậu chưa ăn cơm hả?"
Lớp phó thể dục vẻ mặt ỉu xỉu,"Em ăn rồi, nhưng chưa ăn no."
Bạn học trong lớp đều cười ầm lên, giáo viên thể dục không để mình mất uy tín, tôi đây sẽ dạy bảo cậu, cậu dám đùa cợt với tôi!
"Đi về hàng, tôi chọn lại lớp phó thể dục."
Mang theo ánh mắt khinh bỉ, thầy giáo thể dục đi qua từng học sinh một, đi thẳng đến cuối hàng, ánh mắt ông dừng lại ở người cuối cùng. Người này đứng cùng bạn học khác rõ ràng khác biệt, trong thần thái mơ hồ, dáng vẻ uy phong mạnh mẽ, hơn nữa nhìn cơ thể và chiều cao, tuyệt đối là luyện tập thể thao rất nhiều, có thể nói là hạt giống thể thao.
"Cậu, ra đây."
Cố Hải bước mấy bước tư thế oai hùng hiên ngang, phong thái mạnh mẽ.
Trên mặt thầy giáo hiện ra vài phần hài lòng.
"Hô hai tiếng cho tôi nghe."
Cố Hải liếc mắt nhìn giáo viên thể dục, thấy được trong mắt ông ta ngạo mạn vênh mặt hất hàm sai khiến. Thật giống như tôi cho cậu hô hai tiếng, giống như đã cho cậu rất nhiều thể diện, cậu không hô được hai tiếng này thì không xứng với việc tôi coi trọng cậu.
"Khẩu hiệu không nhất thiết phải hô ra, nếu như không có uy tín, có gào rát cổ thì người khác cũng không muốn nghe. Nếu có uy tín, thầy chỉ cần khép miệng, đám người này cũng biết nên làm gì."
Thốt lời này ra khỏi miệng, tập thể lớp không ai lên tiếng.
Ai cũng không ngờ tới, người này lại có thể đứng trước mặt thầy giáo mà ngang ngược, lại có người dám nói ra mấy câu khí phách như vậy. Bọn họ âm thầm lẩm bẩm người này thê thảm rồi, rồi lại nhịn không được trong lòng vô cùng ủng hộ cậu ta, ai cũng thấy ghét ông thầy giáo kiểu như thế này, người có can đảm chống đối thầy giáo, hiển nhiên thành anh hùng trong lòng bọn họ.
Giáo viên thể dục bừng tỉnh một chút, khẩu khí này thế nào lại nghe quen tai như vậy? Lại nhìn người đang đứng trước mặt, không đúng, cảm giác địa vị hoàn toàn thay đổi? Thằng ranh này là học sinh, mình là thầy giáo cơ mà! Mình bắt cậu ta làm gì cậu ta phải làm cái đó! Cậu ta dựa vào cái gì trái lại chỉ thị của mình? Không có đạo lý gì!
"Cậu có tư cách gì mà nói với tôi như vậy?"
Cố Hải không khách khí chút nào đáp lại một câu,"Vậy thầy nói xem em có tư cách gì?"
Giáo viên thể dục xanh mặt chỉ vào mặt đất,"Nếu cậu có thể trong một phút đồng hồ chống đẩy năm mươi cái, câu nói mới vừa rồi kia tôi sẽ không so đo."
Cố Hải cười nhạt, hai tay chống xuống, chờ giáo viên thể dục hô bắt đầu.
Giáo viên thể dục cầm đồng hồ bấm giây, ánh mắt khinh thường nhìn Cố Hải.
"Bắt đầu."
"1,2,3,4......"
Bạn học cùng lớp vừa đếm, vừa phát ra tiếng than sợ hãi, động tác của Cố Hải đúng tiêu chuẩn, tốc độ cực nhanh, cũng chỉ có tài năng trên TV mới biểu diễn được. Khi bọn họ đếm tới cái thứ năm mươi, mới đi qua nửa phần thời gian, có một số nam sinh trên trán đều toát mồ hôi, cũng không biết là bị phơi nắng, hay là sợ.
"106."
Trong hàng ngũ bùng nổ ra một trận vỗ tay nhiệt liệt.
"Cổ vũ cái gì?" Giáo viên thể dục hét lớn một tiếng, đợi cho hàng ngũ yên lặng rồi, lại đem khuôn mặt chuyển sang Cố Hải,"Cậu cho là như vậy thì rất vẻ vang hả? Có biết các bạn học sinh chê cười cậu thế nào không?! Như vậy coi cậu là con khỉ, bọn họ coi tôi đang đùa với con khỉ đó! Cậu cho là người ta thật sự bội phục cậu hả, cậu đừng có bảnh chọe.!"
"Vậy thầy làm chuyện vẻ vang cho mọi người cùng xem đi."
Cố Hải hết lần này đến lần khác khiêu chiến, cũng làm cho mấy người nam sinh trong lớp phấn khích, một người đứng ở phía sau ồn ào lên tiếng.
"Thầy giáo cũng bộc lộ tài năng đi, chúng em cũng muốn mở mang tầm mắt một chút, không phải thầy vừa mới xuất ngũ hay sao? Chúng em muốn lĩnh hội một chút phong thái của quân nhân!"
"Đúng vậy, Thầy giáo bản lĩnh lớn như vậy, cũng phải truyền cho chúng em một chút kiến thức chứ nhỉ!"
"........"
Tiếng ồn ào trong lớp và ánh mắt coi thường của Cố Hải, làm cho thần kinh thầy giáo thể dục bùng nổ tính hiếu chiến, ông ta ý thức được mình cần phải cho học sinh biết tài nghệ của mình một chút, không thì sau này nói chúng nó cũng không nghe.
"Đừng có ầm ĩ, nhìn cây xà đơn kia không? Lát tôi sẽ làm mẫu trước, từng người lên làm một, muốn bao nhiêu người thì bấy nhiêu, chờ các cậu làm xong tôi trực tiếp làm. Nghe cho kỹ, tôi nhất định có thể làm quá tổng số lần của các cậu."
Mấy tiếng Oa oa, trong lớp cùng òa lên ầm ĩ, một đám nam sinh chạy đến bên xà đơn, nữ sinh thì đứng ở xung quanh reo hò cật lực, bên cạnh có mấy lớp học sinh đều đến xem náo nhiệt, mới vừa rồi thao trường còn vắng vẻ trong nháy mắt trở nên vô cùng náo nhiệt.
Thầy giáo thể dục làm mẫu, cằm nhất định phải quá xà đơn, chân không chạm đất, như vậy mới được tính là một cái hoàn hảo.
"1, 2............. Cậu kia, cái đó không tính, người kế tiếp lên,........ 3, 4, 5, 6..... 41, 42...."
Mặc dù là nam sinh nhưng không có một ai lên xà đơn tốt cả, nhưng có thể cộng nhiều người lại mà! Một lớp khoa học tự nhiên, hơn phân nửa cũng là nam sinh, hơn bốn mươi người liền, cho dù mỗi người lên ba cái thì tổng cũng phải hơn một trăm. Hít xà đơn không phải chuyện dễ làm, người nào không được huấn luyện đặc biệt thì không thể lên quá được mười cái, nam sinh nào lên được con số hàng chục thì đã là huyền thoại của cả lớp rồi.
Theo thứ tự từ thấp đến cao, hiện tại còn ba người, Bạch Lạc Nhân, Vưu Kỳ, và Cố Hải.
Đám kia nam sinh kia thì tổng cộng mới được 89 cái, có người bởi vì thể chất có vấn đề một cái cũng không lên nổi. Cho nên trong lòng thầy giáo thể dục đã rõ ngọn nguồn, ông ta có thể tính được mình lên được 200 cái, Cố Hải lợi hại như thế nào đi nữa, ba người bọn họ cộng lại cũng không có khả năng vượt lên trước 100 cái.
Thượng Ẩn Thượng Ẩn - Sài Kê Đản Thượng Ẩn