Love is as much of an object as an obsession, everybody wants it, everybody seeks it, but few ever achieve it, those who do will cherish it, be lost in it, and among all, never… never forget it.

Curtis Judalet

 
 
 
 
 
Tác giả: Cẩu Bào Tử
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 3653 - chưa đầy đủ
Phí download: 39 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1414 / 8
Cập nhật: 2017-09-24 23:09:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16: Thần Tài Chống Lưng Nghèo Rớt Mồng Tơi.
uan Thuật
Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 16: Thần tài chống lưng nghèo rớt mồng tơi.
Nhóm dịch black
Nguồn: Vipvandan.vn
Diệp Phàm trước hết là khích lệ một hồi rồi mới đi vào nội dung cụ thể:
- Tổ công tác chúng tôi đã tính toán qua, muốn đổi toàn bộ ván gỗ bao gồm cả vách ngăn của 18 phòng học trên tầng hai của trường tiểu học. Hơn nữa nhân thể làm lại luôn nhà bếp, dùng tường đất để xây, rồi quét xi măng lên, xi măng này sẽ do tôi đảm nhiệm, đưong nhiên việc đắp tường thì phải do nhân công ở trong thôn. Tính ra cũng cần chừng 200 tấm ván gỗ dài bốn thước, dày 20 phân trở lên. May mắn là các cột trụ vẫn còn tốt nếu không còn nhiều hơn. Nếu trong thôn đập Thiên Thủy này do ba dòng họ các anh làm chủ đạo nên sau này mỗi họ sẽ có một người được ra ứng cử vào chức vụ trưởng thôn. Các họ còn lại cũng đề cử một người, vậy 200 tấm gỗ đó ba họ các anh mỗi họ xuất ra 60 tấm, còn 20 tấm là do các họ còn lại, vậy có được không?
Người ba họ Ngô, Lý, Diệp lại bàn bạc thêm một chút rồi quay lại bàn họp.
- Đồng ý, họ Ngô chúng tôi sẽ xuất ra một trăm tấm, hơn nữa phụ thêm cả ngói lợp bếp nữa.
Ngô Thiên Lĩnh lên tiếng đầu tiên.
- Chúng tôi cũng xuất ra một trăm tấm, thêm cả khung cửa sổ và kính chắn gió nữa, bọn trẻ mùa đông rất lạnh à.
Diệp Vĩ Cường thay mặt cho họ Diệp bày tỏ thái độ, sau khi nói xong thì đắc ý xem họ Lý xuất ra cái gì.
- Họ Lý chúng tôi dĩ nhiên cũng không thể tụt lại phía sau, ván gỗ cũng là một trăm tấm, đầu tiên chúng tôi cũng nghĩ sẽ xuất ra cửa kính nhưng họ Diệp đã nói vậy thì chúng tôi sẽ mua xi măng. Tổ trưởng Diệp có thể bố trí cho học sinh tới khe suối đào ít cát đem về lát nền được không.
Lý Tuyên Thạch cũng không chịu kém.
- Tôi là Trương Cư Thủy, thay mặt cho các họ Trương, Vương, Chu cũng nguyện ý xuất ra 100 tấm ván gỗ và đóng góp nhân công xây nhà bếp.
Một người đàn ông cường tráng, da ngăm đen đứng lên nói.
Hiệu trưởng Trương và Diệp Nhược Mộng thiếu chút nữa ngẩn ra, có nằm mơ cũng không nghĩ đến vấn đề khó khăn đã nhiều năm vẫn không giải quyết được giờ chỉ cần một tổ trưởng miệng còn hơi sữa này nói mấy câu là xong.
Hiệu trưởng Trương đứng lên lắp bắp:
- Cám ơn! Cám ơn! Cám ơn! Tôi thay mặt cho hơn một ngàn đứa trẻ, ba mươi sáu giáo viên của thôn đập Thiên Thủy cảm ơn các anh. Tôi nhất định động viên toàn thể giáo viên tranh thủ chủ nhật và thời gian rỗi đến suối đào cát còn chi phí vận chuyển gỗ đến thị trấn Lâm Tuyền để xẻ thì tôi sẽ đi xin!
- Hiệu trưởng Trương, tôi xem không cần phiền phức vậy đâu. Cứ cưa thẳng ở đây cũng được mà.
Diệp Phàm khẽ cười, giải quyết được một vấn đề lớn như vậy, trong lòng hắn nhất thời cũng phấn khởi.
- Cưa luôn ở đây? Không có xưởng cưa đâu.
Diệp Nhược Mộng không nhịn được hỏi.
- Động não chẳng lẽ không có sao?
Diệp Phàm cười nói.
- Tổ trưởng Diệp, cậu nói là là mời thợ và cưa máy tới?
Đầu óc của bí thư Lý Kinh Đống còn rất linh hoạt liền liên tưởng ngay.
- Đúng! đúng! đúng! Sao tôi không nghĩ ra nhỉ. Cưa máy cũng không nặng, chúng ta có thể nhờ điện của xưởng trà trong thôn một chút là được, biện pháp này rất hay!
Ngô Thiên Lĩnh lộ vẻ khâm phục, luôn miệng trầm trồ.
- Đúng vậy, mọi người thử nghĩ xem. Đường tới đập Thiên Thủy rất khó đi, làm không tốt còn lật xe chết người nữa. Vận chuyển gỗ lại càng khó khăn hơn, làm như vậy vừa bớt việc vừa an toàn.
Diệp Phàm cười nói:
- Nếu như người nào có năng lực bỏ ra ít tiền mua cưa gỗ, thôn chúng ta lớn như vậy nhất định là có nhiều gỗ để cưa, chắc chắn sẽ hoàn lại vốn rất nhanh.
- Đúng nha! Sao tôi không nghĩ tới nhỉ. Tổ trưởng Diệp, việc cưa gỗ này tôi sẽ bao hết, hơn nữa chú ba, chú tư của tôi chính là thợ mộc, ha ha......
Diệp Đại Trụ chợt vỗ đầu một cái kêu toáng lên.
Sau đó mọi người bàn bạc dùng một số cách đặc biệt để nhanh chóng sấy khô gỗ rồi vấn đề mời thợ mộc thay đổi ván gỗ. Tuy nhiên tiền công cho thợ mộc cũng là một con số lớn, mọi người lại nhìn về phía Diệp Phàm, áng chừng lại trông vào năng lực của vị tổ trưởng mới này.
Bị mọi người dồn ép, Diệp Phàm cũng đành nhăn nhó:
- Được rồi! Tiền công thuê thợ mộc để tôi tìm cách vậy, tuy nhiên thợ mộc địa phương phải giảm giá đi 20%, tất cả cũng là vì thôn đập Thiên Thủy chúng ta có đúng không nào?
- Cứ định như vậy đi, ba họ các anh cử ra mỗi họ 2 người thợ mộc, giảm giá 30%, tổ trưởng Diệp mới bắt đầu công tác cũng khó nghĩ cách kiếm tiền, hơn nữa số tiền không phải là nhỏ, ít nhất cũng phải năm, sáu ngàn đồng.
Bí thư Lý kết luận.
Tan họp, các đội trưởng lần lượt rời đi, để lại Diệp Phàm ngồi nhăn nhó toát cả mồ hôi trong cung.
- Người anh em, nhiệm vụ của anh là phải tìm được mấy ngàn đây! Hô hô......
Lưu Trì ra vẻ vuii mừng khi thấy người khác gặp nạn, thằng nhãi này không có chút lòng tốt nào, đang chuẩn bị để xem náo nhiệt.
Vào năm 1995, 5000 đồng tương đương với 4 vạn đồng hiện giờ, đối với Diệp Phàm nói quá lên một chút thì đó là một con số khổng lồ, phải cần đến một năm nhận lương rồi không ăn không uống trở thành xác ướp thì may ra mới đủ.
- Lưu Trì, nói bậy gì đó! Tổ công tác chúng ta là một, tổ trưởng Diệp là vì việc công, việc công tốt thì mọi người mới tốt được. Năm ngàn đồng này mọi người cùng nhau nghĩ cách đi!
Lý Xuân Thủy nhìn Lưu Trì vẻ hơi bất mãn, lầm bầm một câu.
- Tôi không có bản sự này, đừng nói là tìm năm ngàn, cho dù chỉ năm trăm cũng không ra, tôi không có bản lĩnh đó đâu! Cũng không thể bảo tôi nạp tiền lương ra đâu nhé, các người cũng phải để cho tôi ăn cơm nhé. Hô hô! Bí tha Tần là thân thích của cô đấy, cô nghĩ cách đi, còn tôi miễn bàn à.
Lưu Trì nói không chút xấu hổ.
- Hừ! Chú anh chẳng phải là cục phó cục giáo dục sao? Hơn nữa việc sửa chữa trường học là do ông ấy quản lý, anh làm sao thì làm cũng phải xin được 2000 đồng.
Lý Xuân Thủy không vừa.
- Không ngờ hai nhân viên của mình cũng có chỗ dựa lớn như vậy, chỉ có mình như cỏ dại chẳng dựa được vào đâu, phải sử dụng tốt mới được.
Diệp Phàm vừa động tâm liền cười khan hai tiếng rồi nói:
- Hai vị đều có người chống lưng, vậy đi, chúng ta phân công một chút, chia nhau ra kiếm tiền.
Trong hai người, mỗi người kiếm cho tôi một ngàn đồng, ba ngàn đồng còn lại dù tôi có làm ăn mày cũng phải lấy được. Tôi nghĩ nếu công việc ở thôn đập Thiên Thủy này làm không tốt thì hai vị cũng đừng mong chuyển đi, một năm làm không tốt thì làm thêm một năm, hai năm làm không tốt thì làm thêm hai năm.
Thử nghĩ xem, việc lựa chọn trưởng thôn nếu không có chúng ta sẽ còn dây dưa đến bao giờ. Lúc sáng bí thư Tần đã nói, công việc ở thôn đập Thiên Thủy phải trông vào chúng ta. Bí thư Tần đã coi trọng chúng ta như vậy thì chúng ta cũng không thể rút lui a! Chờ mọi người nhất trí chọn xong trưởng thôn rồi chúng ta đi thì tốt hơn, mọi người có ý kiến gì không.
- Được! Tôi đảm nhiệm kiếm một ngàn đồng.
Lý Xuân Thủy hứa hẹn, tuy nhiên đảo mắt nhìn một vòng rồi bổ sung thêm:
Tuy nhiên tôi phải nói trước cho tổ trưởng Diệp, tôi sẽ kiếm tiền ở chỗ bí thư Tần nên anh đừng có tới đó nữa, kẻo không ông ấy lại mắng tôi.
Nói xong còn cười duyên với hắn một cái như trăm hoa đua nở.
- Được rồi!
Diệp Phàm bất đắc dĩ gật đầu, xem ra con đường tới vị thần tài bí thư Tần này bị cắt đứt rồi, mình phải nghĩ cách khác mới được.
- Tôi cũng vậy, tôi sẽ tìm cục giáo dục để xin một ngàn đồng, người anh em cũng đừng đến cục giáo dục của huyện Ngư Dương để làm phiền nữa nhé, ha ha......
Lưu Trì cười quỷ quái, đối với gã mà nói, dựa vào ông chú là cục phó để kiếm một ngàn đồng đúng là không khó.
- Tốt...... Các ngươi thông đồng với nhau...... được lắm!
Diệp Phàm hướng lên trời làm một động tác khinh bỉ rồi đi lên lầu rồi.
- Hi hi hi! Ha ha ha! Ai bảo anh là tổ trưởng cấp Trưởng ban chứ! Chúng tôi chẳng qua chỉ là là binh sĩ thôi, hiểu không?
Phía sau truyền đến tiếng cười khan của một nam một nữ.
- Chờ xem! Ta không tin người sống có thể cho *** nhịn chết.
Diệp Phàm siết chặt quả đấm,:
Ai! Bản thân mình không hề biết một người nào ở chính quyền huyện Ngư Dương này, biết đi đâu kiếm tiền đây. Mẹ kiếp! Có mỗi thần tài trong cung có thể dựa được vào thì lại nghèo rớt mồng tơi......
Diệp Phàm tức giận mắng một câu thô tục rồi dứt khoát xếp bằng chân trên giường bắt đầu vận khí tu luyện thuật dưỡng sinh. Hôm nay may mà nhờ nó để ra oai, nếu không bóp nát được tách trà kia thì chưa biết kết quả ra sao. Hơn nữa cũng nhờ nó mà hàng phục được Lý Đức Quý lúc vừa vào thôn, điều này chứng minh cứ có nắm đấm mạnh là có đạo lý.
Quan Thuật Quan Thuật - Cẩu Bào Tử