Books are not made for furniture, but there is nothing else that so beautifully furnishes a house.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Tác giả: David Baldacci
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: Memory Man
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 82 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 17
Cập nhật: 2023-06-19 10:54:17 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15
ancaster vo nhỏ miếng kẹo cao su trong khi đội kỹ thuật sục sạo mọi ngóc ngách trong khu vực căn tin và nhà bếp. Phía bên ngoài, đội cảnh sát và đặc vụ FBI đang đi theo lối mòn mà Decker đã chỉ cho họ.
Decker đứng tựa lưng vào một bưc tường ở phòng căn tin, hai tay nhét vào trong túi áo, và tiếp nhận mọi thứ đang diễn ra. Lancaster bước đến đứng cạnh anh.
“Lúc trước chúng tôi đã từng kiểm tra trong kho lạnh,” chị lên tiếng. “Nhưng lại không kiểm tra thực phẩm hay đồng hồ đo nhiệt. Đúng là sơ suất. Tôi chắc chắn sau này chúng tôi sẽ chú ý hơn.”
“Bên chị đang tìm kẻ xả súng mà, lại tìm từng phòng một,” Decker tiếp lời. “Nên cũng không quá chú tâm đến vài ba cái bánh hanberger bị ôi thiu. Tôi cũng không quá chú tâm đến điều đó. Tôi chỉ đang đánh hơi xung quanh.”
“Phải, sau khi anh phi như bay ra khỏi thư viện mà không nói một lời. Tôi đã gọi với theo anh, anh biết đó. Có lẽ tôi đã có thể đi cùng với anh, Amos.”
Anh nhận ra thấy vẻ mặt đau đớn của chị sau đó liếc nhìn xung quanh. Anh chưa hiểu vẻ mặt đó ngay tức khắc. Chị vẫn còn thuộc lực lượng cảnh sát, việc chị và Decker cùng nhau tìm kiếm manh mối điều tra mới sẽ giúp chị củng cố sự nghiệp. Thế nhưng nó lại là phát hiện của Decker nên manh mối đó chẳng hỗ trợ được gì cho Lancaster.
“Tôi... tôi không -”
“Thôi bỏ đi,” chị bỗng nhiên nói. “Anh lúc nào chả hành động như vậy hồi chúng ta chính thức làm việc với nhau.”
“Tôi có làm vậy á?”
“Tôi nghĩ đó chỉ là cái tật của anh. Mặc dù với một người có trí nhớ siêu phàm như anh thì tôi nghĩ anh phải nhớ chứ. Ít nhất đối với tôi là vậy.”
“Tôi cảm thấy mình vẫn chưa hoàn toàn ổn định, chị Mary.”
Cảm giác bực bội trong chị có vẻ như lại tăng lên. “Không, tôi nghĩ anh đang dần dần lấy lại được phong độ rồi. Tôi biết anh sẽ lấy lại được. Quan trọng là chỗ đó.”
“Có vẻ như chị không cần tôi xử lý vụ án này. Chị có bao nhiêu nguồn lực thế mà.”
“Điểm quan trọng là, Amos.” Chị cúi đầu xuống nhìn một lúc, miện vẫn nhai kẹo cao su. Sau đó chị liếc qua nhìn anh và nói, “Sự thật là tôi nhớ được làm việc cùng với anh. Tôi nghĩ hai ta là một đội ăn ý.”
Decker chỉ gật đầu, không nói gì.
Khoảnh khắc sâu lắng đó trôi qua, rõ ràng Lancaster nhận ra anh sẽ không định nói thêm lời nào đối với lời thú nhận kia. Chị lên tiếng, “Nhưng có điều tôi vẫn chưa hiểu, nếu hắn ta ở trong này, làm sao máy quay lại ghi lại hình ảnh hắn xuất hiện ở lối cửa sau trường được? Nghe không hợp lý.”
Decker đẩy người ra khỏi tường. “Tôi sẽ dựng lại cho chị xem.”
Anh dẫn chị ra phía sau của ngôi trường và chỉ lên chiếc máy quay đã ghi lại hình ảnh của gã cầm súng. “Kiểm tra góc này xem.”
Chị nhìn chằm chằm lên ống kính. “Được rồi.”
Tiếp tục men theo phía sau của khu vực phía sau trường, Decker xoay người một vòng sao cho lưng của anh hướng về lối cửa phía sau. Sau đó anh bước chân sang bên trái. “Đây chính là vị trí mà máy quay đã ghi lại hình ảnh. Tôi có thể nhìn thấy nó trên máy tính. Cánh cửa ở giữa phía sau tôi là cái duy nhất xuất hiện trong khung hình.”
“Chắc là gã xả súng có thể hành động như anh vừa làm? Bước vào từ phía bên cạnh, sau đó bị máy quay ghi hình lại.”
“Và làm ra vẻ rằng hắn ta bước vào từ lối cửa sau trong khi thực tế là không phải thế.”
“Tôi không biết tại sao máy quay lại được đặt chĩa vào góc như thế nhỉ?”
“Chắc là nó đã bị dịch chuyển.”
Decker tiến lại gần chiếc máy quay, vươn thẳng cánh tay lên và chạm vào nó. “Tôi có chạm được nhưng đó là do tôi cao. Nếu có người nào thấp hơn sử dụng cây que, cây chổi hoặc vật dụng tương tự cũng có thể đổi hướng góc máy quay. Chắc chắn không ai sẽ nhận ra. Không phải lúc nào cũng có người giám sát hệ thống máy quay liên tục phải không?”
“Chết tiệt, vụ này càng lúc càng thấy phức tạp.”
“Không, nó càng ngày càng giống đã được lên kế hoạch trước, Mary.”
“Anh có muốn đi ra ngoài và hút một điếu với tôi không?” chị hỏi.
Anh nhìn chị vẻ khôi hài. “Tôi không hút thuốc.”
“Tôi cứ nghĩ vụ này sẽ khiến anh muốn hút đấy.”
“Tôi có thể phát phì hoặc tôi có thể nghiện hút thuốc. Tôi chỉ cần dính một trong hai thứ thôi là đủ rồi.”
Họ quay trở lại phòng căn tin.
Vừa vào đến nơi, Lancaster đã bóc ngay một thanh kẹo cao su cho vào miệng nhai. “Đội trưởng Miller đã thêm anh vào danh sách được chia phần.”
Decker nhìn chị. “Danh sách chia phần nào?”
Chị chỉ vào căn phòng mà họ đang đứng. “Nhờ tìm ra chỗ này, Decker. Ôi Chúa ơi. Người thông minh như anh mà cũng có lúc chậm hiểu thế sao.”
“Tôi hiểu, hiểu rồi, nhưng thế thì đã là gì? Còn chưa thật sự là một manh mối dẫn đến gã bắn súng.”
“Hắn ta ẩn náu ở trong kho lạnh, nhiệt độ trong đó được chỉnh tăng lên. Có vẻ như hắn đã giấu vũ khí và có thể bộ đồ ngụy trang ở trên trần nhà nữa. Tức là hắn đã ở đây, lý giải tại sao không ai nhìn thấy hắn bước vào.”
“Nhưng chị đã tìm thấy dấu vết khác chưa?”
“Vết dầu máy ở trên thanh giá đỡ trần nổi. Có thể từ khẩu súng. Sợi chỉ anh tìm thấy nữa. Giống chất vải sùng cho quần áo ngụy trang. Đội FBI đang xác định. Thế là có gì rồi.”
Anh rút hai tay từ trong túi áo ra, giơ ngón tay cái và ngón trỏ lên, cách nhau một đoạn nhỏ. “Tôi mới tìm ra có ngần này thôi. Chẳng có gì đáng ăn mừng cả.”
“Chậc, nhiều hơn những gì chúng tôi đã tìm ra.”
“Tôi có nhìn thấy bảng điều khiển. Hệ thống an ninh ở đây bật vào lúc mấy giờ nhỉ?”
“Bình thường là mười giờ tối. Nhưng hôm qua có sự kiện. Một vở kịch diễn ra muộn. Rất nhiều người đã có mặt. Thế nên hệ thống không được bật cho đến lúc nửa đêm, để mọi người có thể ra ngoài tòa nhà.”
“Không có hoạt động nào hiển thị trên nhật kí báo động à?”
Chị lắc đầu. “Không có gì. Việc đầu tiên mà chúng tôi đã làm là kiểm tra với công ty giám sát. Nhật kí ghi lại báo động trắng trơn.”
“Vậy là kẻ xả súng phải xâm nhập vào trong trường trước nửa đêm. Liệu vở kịch này có liên quan gì đến số đồ ăn thức uống mới ở trong phòng căn tin không?”
“Không. Một người bạn của tôi đã đến đây vì con của cô ấy cũng học trường này. Cô ấy nói mọi người rời đi ngay sau khi vở kịch vừa kết thúc.”
“Vậy là hắn ta đã đến trong khung giờ trống trước khi hệ thống báo động được bật lên và chui vào cái ổ ẩn náu.”
“Thế tại sao lại cất súng lên trần nhà, Amos? Tại sao không cầm chúng theo người vào trong kho lạnh luôn?”
“Đấy là chị đang nghĩ hắn bước vào với hai khẩu súng, sau đó tìm đến chỗ trốn. Giả sử hắn mang vũ khí đến và giấu chúng đi vào một thời điểm khác thì sao? Nếu thế thì không thể giấu trong kho lạnh. Sẽ có người phát hiện ra chúng. Thế nên giấu trên trần nhà là hợp lý. Đấy là nếu như hắn ta đã thực sự giấu hai khẩu súng trên đó.”
Chị vẫn lắc đầu ngang bướng. “Tại sao không làm mọi thứ cùng một lúc? Mang súng đến và giấu đi là hành động khá rủi ro. Sau đó lại còn phải lén lút đi vào và trốn trong kho lạnh? Càng làm tăng rủi ro bị người khác trông thấy.”
“Đồng ý với chị. Nhưng nếu mọi chuyện đã diễn ra như ta vừa nói thì phải có một lời lý giải. Gã này để lại cho tôi một ấn tượng là người thận trọng và có tính toán.”
“Tôi cũng thấy thế,” Lancaster nói.
Decker tiếp tục suy xét lại mọi thứ, có vẻ như đang tự nói chuyện với bản thân. “Đầu tiên là giấu súng và đồ ngụy trang. Sau đó là tên xả súng vào chỗ nấp. Có lẽ là hắn đã đến tham gia buổi kịch của trường cùng với những người khác. Hoặc giả vờ tham dự. Khu hội trường chỉ cách khu căn tin có một dãy hành lang chính. Bước vào từ cổng chính, rẽ trái vào khu hội trường. Có thể gã này đã lạng lách sang bên phải để đến khu căn tin. Hoặc nếu mọi người đến từ cửa sau từ bãi đỗ xe ngoài kia, thì ngược lại, rẽ trái vào căn tin, rẽ phải vào hội trường. Hắn đã thức trắng đêm và bắt đầu trút cơn thịnh nộ vào sáng hôm sau. Vậy nên bây giờ chị cần kiểm tra xem có ai nhìn thấy người mà họ không nhận ra nhưng có mặt ở trường tối qua không.” Anh bỗng dừng nói. “Nhưng vẫn còn một nút thắt cũ chưa gỡ được.”
“Gì thế?” Lancaster hỏi khi chị lại ném một thanh kẹo cao su nữa vào miệng sau khi đã nhét miếng cũ vào trong giấy ăn và vứt nó vào thùng rác.
“Nếu theo giả thuyết của chị, Debbie Watson là nạn nhân đầu tiên, cô học sinh đó có mặt trên hành lang bên cạnh cửa ra vào đằng sau. Thế tức là nếu gã đó đang trốn trong kho lạnh qua đêm, hắn ta sẽ phải vào sảnh chính, đi qua hai hành lang ở hai bên, đi qua các lớp học và có lẽ băng qua cả vài người nữa, để hạ gục nạn nhân đầu tiên là Watson và sau đó di chuyển xuống cuối hành lang khác để bắn giáo viên thể dục Kramer. Sau đó hắn đi ngược đường lại và bắt đầu tàn sát các nạn nhân khi hắn di chuyển về phía cổng trước ngôi trường.” Decker nhìn chị với vẻ hoài nghi. “Nghe có vẻ không hợp lý chút nào. Tại sao không bắt đầu nổ súng từ nửa trước ngôi trường, sau đó đi về phía sau? Đồng nghĩa với việc Watson sẽ là một trong các nạn nhân cuối, chứ không phải đầu tiên.”
“Nhưng mốc thời gian trên đoạn ghi hình thì sao?”
“Đấy mới là nút thắt thực sự trong toàn bộ vụ này. Chính đoạn ghi hình đó nói rằng hắn ta thực sự bắt đầu xả súng từ phía sau ngôi trường. Hắn muốn chúng ta nhìn thấy hắn trên máy quay là có lý do. Hiện tại chúng ta đã biết hắn có thể đã lẩn trốn ở trong căn tin, thì đoạn băng ghi hình đó trông giống như là thứ dùng để đánh lạc hướng. Đồng nghĩa với việc chúng ta đã có một điểm đã được chứng minh - mốc thời gian trên máy quay, và một điểm gần chứng minh trọn vẹn - gã xả súng đã trốn trong căn tin. Nếu cả hai điểm này đều đúng thì toàn bộ mạch lạc của vụ này đều không hợp lý. Như thể nói rằng Mặt trời mọc đằng Tây vậy.”
“Tôi bắt đầu không theo kịp ý anh rồi, Amos.”
“Chị có sơ đồ thiết kế bên trong trường học có đánh dấu thứ tự bắn không?”
Chị gật đầu.
“Để cùng xem kĩ nào. Bởi vì rất có thể gã này thực ra làm ngược lại theo thứ tự chúng ta đã suy đoán.”
“Nhưng nếu đúng như những gì anh phát hiện ra, và thực sự hắn đã đi từ đằng trước ra đằng sau trường, rồi lại vòng ra trước cổng trường, hắn sẽ tìm đường thoát thân qua khu vực nhà kho ở trong căn tin và sah đó đi qua lối mòn dẫn vào rừng. Đó là lối vào dễ dàng nhất. Các chi tiết đều ăn khớp với nhau.”
Decker hít một hơi sâu rồi thở ra, và nhìn chằm chằm lên trần nhà.
“Có thể thằng khốn nạn đó muốn chúng ta suy nghĩ như vậy.”
Ký Ức Vĩnh Cửu Ký Ức Vĩnh Cửu - David Baldacci Ký Ức Vĩnh Cửu