Books are not made for furniture, but there is nothing else that so beautifully furnishes a house.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Tác giả: Liễu Ký Giang
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 106 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 787 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 01:59:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Phần I - Chương 14 Phần 1
hương 14: Ngóng về Trường An núi non trùng điệp
Hàn Nhạn Thanh đi xuống địa lao, ánh sáng dần nhạt đi, cây đuốc sáng lòa khiến nàng có ảo giác rằng dường như đang không phải là ban ngày mà là đêm tối. Gã áo đen bị trói vào bức tường đá, ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt lóe lên rồi tiếp tục gục đầu xuống, tóc tai rũ rượi, trên người thương tích chồng chéo ngang dọc, hiển nhiên là đã chịu đựng không ít hình phạt.
“Thiếu gia, thiếu gia!” Còn có một số người áo đen khác cũng bị bắt sống, trong đó có một người bị trói ở phía sau bên trái không ngừng kêu gọi gã áo đen. “Vị đại nhân này!”, hắn trông thấy Hàn Nhạn Thanh bước vào, “Ngươi thả thiếu gia của chúng ta ra, muốn bao nhiêu tiền thì lão gia của chúng ta sẽ trả.”
“Ưu Cách, không được cầu xin người Hán tha thứ”, gã áo đen lớn tiếng quát, khí huyết đảo lộn làm cho vết thương thêm đau đớn.
“Ái chà, tiểu huynh đệ.” Hàn Nhạn Thanh tựa như không nhìn thấy gã áo đen kia, đi thẳng tới trước mặt người thiếu niên tên là Ưu Cách, nhìn qua đánh giá, “Ngươi bị thương rất nặng!” Nàng quay lại ra lệnh. “Mang thuốc trị thương và băng gạc tới đây.”
Thuốc trị thương và băng gạc nhanh chóng được đưa lên. Thiếu niên kia nhìn Hàn Nhạn Thanh với vẻ rất cảnh giác nhưng Hàn Nhạn Thanh thật sự không động chân động tay gì, chỉ băng bó vết thương, động tác gọn gàng, thậm chí không làm cho hắn cảm thấy quá đau đớn.
“Vị đại nhân này”, Ưu Cách cẩn thận nhìn nàng, nhưng giọng điệu đã hơi mềm xuống, “Ngài cũng băng bó giúp cho thiếu gia nhà ta một chút đi. Thiếu gia bị đánh rất nhiều.”
“Ấy, không được cử động, mạch của ngươi khá kỳ lạ.” Hàn Nhạn Thanh bắt mạch cổ tay hắn, làm bộ lơ đãng hỏi, “Các ngươi là người Hung Nô à?”
“Không được nói lung tung”, gã áo đen phía trước quát lên, “Lão tứ là người Đại Uyển, các ngươi tin cũng được, không tin cũng được.”
“Người Đại Uyển à, cũng tốt.” Hàn Nhạn Thanh gật gù, “Hoàng đế chúng ta quyết định tấn công Hung Nô, mấy ngày nữa Xa kỵ tướng quân sẽ thống lĩnh đại quân tấn công Hữu Hiền vương của Hung Nô.”
Đôi môi đỏ mọng duyên dáng lạnh lùng bật ra những tin tức động trời lúc này còn mang tính cơ mật của quân Hán, Hàn Nhạn Thanh hướng ánh mắt về phía gã áo đen nhưng lại liếc xéo ngầm giám sát chặt chẽ Ưu Cách, quả nhiên thấy Ưu Cách “a” lên một tiếng, vẻ mặt hơi khác thường, mạch cổ tay nhảy lên.
“Còn phó tướng Lý đại nhân cầm quân tấn công Tả Hiền Vương…” Cảm giác rõ ràng mạch cổ tay Ưu Cách đập cuồng loạn, Hàn Nhạn Thanh buông ra, kinh ngạc thốt lên, “Các ngươi là người của Tả Hiền Vương.”
“Ngươi…” Gã áo đen rất kinh ngạc, sau liền hiểu ra, cười gằn, “Xem ra trong đám người Hán thật sự có không ít kẻ thông minh.”
“Còn ngươi lại không thông minh lắm.” Hàn Nhạn Thanh thản nhiên nhận lời tán thưởng, không muốn nhìn sắc mặt tái mét của đối phương, nói tiếp, “Nghe nói phi tử Đại Uyển được Tả Hiền vương sủng ái nhất đã sinh cho hắn một người con tên là Ngạc La Đa, chắc hẳn là ngươi. Ngươi là con của Tả Hiền vương, đến Ngũ Nguyên làm gì?”
Hàn Nhạn Thanh ra khỏi địa lao thì trời vẫn còn nắng khiến nàng cảm thấy dường như vừa bước ra một thế giới khác. Liễu Duệ đứng ở lối vào địa lao trông sang, thấy nàng ra thì đi tới rồi cả hai cùng rảo bước trên con đường chạy dọc quân doanh.
“Thương thế của huynh thế nào rồi?”
“Không vấn đề gì.” Liễu Duệ không dừng bước, “Nhạn Nhi, muội nói… có phải huynh làm sai hay không?”
“À…?” Hàn Nhạn Thanh không trả lời. Nàng biết trong chuyện xảy ra tại Nhất Tuyến Thiên ngày hôm qua có cái gì đó đã làm sư huynh xúc động, còn việc nàng cần làm chỉ là lắng nghe.
“Chúng ta quá tự phụ, cho là biết việc ba trăm năm trước, biết chuyện năm ngàn năm sau thì mọi sự không nằm ngoài tính toán của chúng ta. Huynh nghĩ với sự bố trí ở Nhất Tuyến Thiên thì không có gì thoát khỏi tính toán của mình, thế nhưng vẫn còn có người vì huynh mà chết. Trời cao đã dùng máu tươi của người ở bên cạnh để nhắc nhở huynh trước khi huynh khởi sự rằng, chúng ta thật ra cũng chỉ là người bình thường, không có gì để huênh hoang.”
“Sư huynh nghĩ như vậy…”, Hàn Nhạn Thanh cúi đầu, “cũng là đã xin lỗi đồng đội bị thương vì huynh rồi.” Nàng nói thêm, “Mặc dù muội không có mặt ở hiện trường nhưng cũng nghe kể rằng Phương Dụ Hàn bị thương là vì đỡ đao cho huynh. Hắn hy vọng huynh có thể dẫn các huynh đệ tốt của mình mở ra một chân trời mới. Huynh nghĩ như vậy không phải là xin lỗi hắn sao?”
“Hơn nữa, cho dù không có chúng ta thì cũng không tránh khỏi cuộc chiến tranh này. Thật ra thì trong thời loạn, không một ai có thể xác định được người nào sẽ bỏ mạng, người nào sẽ sống sót. Nếu quả thật xác định được như vậy thì tranh đấu để làm gì?”
“Nếu như huynh thật sự cảm thấy có lỗi với bọn họ, thì xin hãy quý trọng bọn họ, đối xử như vậy với họ trong các chiến dịch ngày sau đi.”
“Trên thế giới này, người phức tạp có thể phức tạp đến mức huynh không thể nào đoán nổi, người chất phác thì lại có thể chất phác đến mức huynh không thể nào tin.”
“Vì một niềm tin, họ có thể người trước ngã xuống người sau xông lên, trên mặt vẫn nở nụ cười không bao giờ tắt. Nếu lương tâm của huynh đã lên tiếng vậy thì cũng là đủ rồi.”
“Huynh tính xử trí Ngạc La Đa, con trai Tả Hiền vương thế nào?”
Liễu Duệ nhướng mày, “Không cần bày nhiều mưu kế phức tạp làm gì, chỉ cần phản ứng theo cách bình thường là được rồi. Có lẽ…” Mắt hắn hiện ra vẻ u ám, siết chặt tay nói, “Gã là quân cờ tốt nhất để huynh nắm giữ quân quyền.”
“Bắt được con trai của Tả Hiền Vương Hung Nô à?”, Vệ Thanh nhướng mày. Khi hắn thống lĩnh ba vạn quân Hán tiến vào quận Sóc Phương đã nghe Thái thú Sóc Phương báo cáo chuyện này, giờ hiếu kỳ hỏi lại.
“Đúng vậy!” Thái thú Sóc Phương khom lưng đáp, “Ngạc La Đa dẫn quân vào trong nội địa Ngũ Nguyên tập kích Giáo úy Liễu Duệ và bị Liễu Duệ bắt được. Liễu Duệ thẩm vấn biết thân phận của gã thì không dám tự ý giải quyết, bèn áp giải đến trước trướng chờ Tướng quân xử trí.”
“Lại là Liễu Duệ”, Vệ Thanh thầm nghĩ, cao giọng truyền, “Tuyên Liễu Duệ vào.”
Liễu Duệ vào trướng, bái lạy, “Mạt tướng Liễu Duệ tham kiến Trường Bình hầu, Xa kỵ tướng quân.”
“Liễu giáo úy miễn lễ.” Vệ Thanh vội đi xuống, tự tay đỡ Liễu Duệ dậy, “Mấy năm trước đã gặp nhau trong ngự uyển, Liễu giáo úy vẫn anh dũng như trước.”
“Tướng quân quá khen!” Liễu Duệ chắp tay làm lễ, “Liễu Duệ sao dám so sánh với Tướng quân.”
“Vệ Thanh nghe nói rằng Liễu giáo úy lấy lực lượng bảy người ít ỏi cầm cự với hơn trăm tên Hung Nô tới tập kích trong gần một canh giờ. Hành động như vậy còn không xứng hai chữ ‘Vũ dũng’ sao?” Vệ Thanh khen ngợi, “Huống chi yên ngựa mà Liễu giáo úy dâng hiến giúp ích không ít trong trận chiến Hán Hung. Lần này Liễu giáo úy có công lớn đó.”
Vẻ mặt Liễu Duệ càng thêm nhún nhường, “Mạt tướng không dám.” Hắn lảng sang chuyện khác, “Mấy hôm trước, mạt tướng bắt một gã người Hung Nô ở trong nội địa Ngũ Nguyên, nghe nói là con trai của Tả Hiền vương Hung Nô bèn áp giải đến đây. Kính xin Tướng quân chủ trì nên xử trí như thế nào.”
Vệ Thanh nghiêm mặt ra lệnh: “Dẫn người tới!”
Ngạc La Đa bị trói gô cổ dẫn vào trướng, sắc mặt tiều tụy nhưng vẫn ngang nhiên không quỳ, vẻ mặt ngang tàng. Hắn thấy Liễu Duệ đứng ở sau lưng Vệ Thanh thì không khỏi tức giận trừng mắt nhìn sang.
“Đủ rồi”, Vệ Thanh khoát tay nói: “Ngạc La Đa, tại sao ngươi tập kích Liễu giáo úy?”
Ngạc La Đa ngạo nghễ đáp: “Ta nghe nói hắn lợi hại nên muốn tới xem thử một chút mà thôi.” Không đợi Vệ Thanh lên tiếng đã lại nói tiếp: “Mặc dù ta thua nhưng người Hung Nô kính trọng anh hùng, hắn cũng được coi là hảo hán. Các ngươi muốn chém muốn giết thì cứ việc. Ngạc La Đa ta mà nhăn mặt chau mày thì không tính là hảo hán.”
“Đúng là lợn chết không sợ nước sôi”, Liễu Duệ nhủ thầm trong lòng.
“Ngươi không nói ta cũng biết.” Vệ Thanh đi đi lại lại mấy bước bên trong trướng, “Nhất định là mấy vương tử trong bộ lạc của Tả Hiền vương các ngươi không hòa hợp, vì vị trí người thừa kế mà ngươi sa vào vũng lầy.” Hắn cũng không nhìn đến ánh mắt ngạc nhiên của Ngạc La Đa, vén màn trướng lên, ra lệnh: “Cử người áp giải đến dưới trướng Hữu Bắc Bình tướng quân Lý Tức.”
“Dạ!” Mấy thân binh đáp lời rồi lôi Ngạc La Đa đi.
Liễu Duệ ngấm ngầm đánh giá viên tướng trẻ tuổi, quả nhiên không hổ là danh tướng Vệ Thanh của Hán Vũ Đế, đoán trúng ngay điểm quan trọng. Hắn và Hàn Nhạn Thanh làm việc ở biên ải nhiều năm, tất nhiên biết rằng mặc dù Ngạc La Đa được Tả Hiền vương sủng ái nhưng do thân phận của mẫu thân nên không có đủ uy vọng ở trong bộ tộc. Quá nửa nguyên nhân Ngạc La Đa đột nhập vào đất Hán lần này là vì muốn lập chút công lao để ngăn chặn miệng lưỡi người trong bộ lạc.
“Liễu giáo úy!” Vệ Thanh mỉm cười quay đầu lại, nghĩ lại lời Hoàng thượng căn dặn hắn trước khi đi.
Trong cung Vị Ương, Lưu Triệt ngắm nghía thanh mạch đao do quận Ngũ Nguyên cống lên, vuốt ve lưỡi đao sáng lóa, hài lòng: “Liễu Duệ dâng lên một món đồ thật tốt, đáng tiếc là hơi muộn một chút. Nếu chế tạo xong trước khi cuộc chiến Mạc Nam bắt đầu thì trận đánh này nhất định thắng chắc.”
“Trọng Khanh, khanh đến Sóc Phương quan sát hắn lần nữa”, Lưu Triệt suy nghĩ một lát rồi bảo: “Nếu như hắn là một nhân vật thì đừng ngại dẫn quân đội của hắn ra chiến trường tôi luyện một phen, trẫm cũng dễ điều hắn trở về kinh.”
“Thương thế của ngươi đỡ chưa?”
“Đa tạ Tướng quân quan tâm, mạt tướng đã không còn đáng ngại”, Liễu Duệ khom người đáp.
“Như vậy đi, ngươi dẫn Khâu Trạch kỵ của ngươi cùng tham gia cuộc chiến Mạc Nam lần này.”
“Tuân lệnh!”
“Phương Dụ Hàn chết rồi.”
“Ồ”, Liễu Duệ lộ vẻ khổ sở, sau đó thì dần khôi phục lại như thường.
Hàn Nhạn Thanh cũng không vui vẻ gì. “Nói như vậy là huynh phải lập tức rời Sóc Phương ra chiến trường sao?” Nàng rót một chén rượu mới, di chuyển cờ hiệu trên sa bàn.
“Đúng vậy!” Liễu Duệ thản nhiên đáp, “Chuyện của Ngạc La Đa coi như là công thành thì rút lui. Vệ Thanh đúng thực không phải là một nhân vật đơn giản.” Vừa nói hắn vừa trầm tư.
“Tất nhiên rồi!” Hàn Nhạn Thanh cười tươi tỉnh trở lại, “Huynh cho rằng vị tướng quân kháng Hung nổi tiếng thời Hán Vũ Đế là đồ chơi sao.” Nàng chợt nhớ hồi trước đã từng đọc bài bình luận trên mạng về các danh tướng Trung Quốc cổ đại. Vệ Thanh đại khái xếp khoảng hạng mười, sau Hoắc Khứ Bệnh, phía dưới còn có thêm một câu: “Công tử nhà giàu coi tiền là rác như thời La Mã cổ đại.”
“Thật ra thì…” Liễu Duệ rót một chén rượu, “Tiến cống tất cả những thứ chúng ta có trong tay thì cuộc chiến tranh giằng co Hán Hung này có thể kết thúc sớm hơn, chúng ta cũng sẽ giảm bớt rất nhiều thương vong. Chúng ta có ích kỷ quá hay không?”
“Đúng vậy”, Hàn Nhạn Thanh nhếch miệng, “Sau đó chúng ta cũng bị chém đầu, biến mất khỏi thế giới này. Tóm lại, không thể hy sinh thân mình vì những thứ đó.”
“Sư huynh…” Hàn Nhạn Thanh cúi đầu, nhìn những đầu ngón tay chai sạn vì tập võ, không còn mềm mại như ban đầu của mình, “Huynh dẫn Thân Hổ đi theo cho nó học hỏi kinh nghiệm.”
“Ồ!” Liễu Duệ lấy làm kinh ngạc, “Còn muội thì sao?”
“Muội ư?” Hàn Nhạn Thanh cười một tiếng thê lương, giơ chén rượu lên, kính về hướng Trường An phương xa, khe khẽ hát, “Tây Bắc vọng Trường An, thương thay trung điệp nước mây ngàn?”[1]
[1] Lời trong bài hát Tây Bắc vọng Trường An.
Tháng Ba năm đó, một chiếc xe ngựa bình thường chạy về hướng cổng thành Trường An.
“Phu nhân, đến rồi!” Ngoài rèm, phu xe giảm dần tốc độ.
“Ừ, dừng xe trước cửa phường may Tạp Môn”, Hàn Nhạn Thanh vẫn nhắm mắt, ra lệnh.
Phu xe ở ngoài rèm đáp giọng trầm trầm, “suỵt” một tiếng để cho hai con ngựa tiếp tục chạy chầm chậm. Khi rời khỏi Trường An, nàng ngồi trên chiếc xe ngựa xa hoa được chế tạo đặc biệt, có rất nhiều bạn bè người thân đi cùng, còn có cả hai đứa bé nên rất vui vẻ, không cảm thấy nỗi buồn ly biệt. Bây giờ trở về chỉ có một thân một mình, tự dưng có tâm trạng e ngại khi gần về tới nhà, nghe âm thanh thành Trường An ồn ào náo nhiệt nhưng lại không dám vén rèm xe lên xem.
“Chưa già chớ kể hồi hương
Bởi chưng mang nỗi đoạn trường về theo.”[2]
[2] Trích trong bài thơ Bồ tát man – Kỳ 3 của Vi Trang.
Nàng nhớ tới chuyện trước khi rời khỏi quận Ngũ Nguyên đã đặt một phòng riêng trong tửu lầu Bạch Vân sang nhất quận để gặp Phi Hoằng. Phi Hoằng nói vị quận chúa Hoài Nam đó vừa phái người tới Ngũ Nguyên mật đàm với Dung ma ma, Mi Vũ cả một buổi tối, Hàn Nhạn Thanh cười mỉa mai, thấy mình quả thật may mắn, chọn một người bất kỳ trong thành Ngũ Nguyên, thế nào lại đúng là người trong mạng lưới ngầm của Hoài Nam vương.
Quận chúa Hoài Nam, chắc là Lưu Lăng, rất nổi danh đời sau, có một đoạn tình duyên mặn nồng với Lưu Triệt. Theo như Sử ký Tư Mã Thiên và những bộ phim đời sau thì Lưu Lăng cũng là một nhân vật lợi hại. Chẳng qua, Hàn Nhạn Thanh thầm nghĩ, theo như nàng điều tra từ hướng khác thì thấy dấu vết mưu phản của Hoài Nam vương ở thời đại này không rõ ràng như trên sử sách ghi lại, ít nhất nàng cũng chưa phát hiện thấy điều gì.
Đang suy nghĩ mông lung thì xe ngựa đã dừng lại trước phường may Tạp Môn, phu xe ở ngoài cửa nói, “Đến rồi!”
“Vậy hả?” Hàn Nhạn Thanh bừng tỉnh, thanh toán tiền xe, dừng trước cửa lớn phường may, ngẩng đầu quan sát cửa hiệu đầu tiên do chính tay mình lập nên ở thời đại này. Ngựa xe vẫn nườm nượp trước cửa. Dưới ánh mặt trời, biển hiệu phường may trải qua mấy năm mưa gió đã hơi cũ kỹ nhưng vẫn không mất đi khí thế. Chỉ có người đã chẳng phải người năm cũ nữa rồi.
Khi lên lầu, Hàn Nhạn Thanh bị mấy nha hoàn mới mà nàng không nhận ra cản lại, xem như khách hàng, dẫn tới phòng lớn.
“Mời Hạ cô nương ra đây!” Hàn Nhạn Thanh mỉm cười, thái độ tiếp khách của những nha hoàn này rất tốt. Xem ra Tang Hoằng Dương đã hết lòng giúp nàng thu xếp phường may.
“Hạ cô nương của chúng tôi bận việc nhà nên hiện giờ không có ở phường may.” Nha hoàn đó có khuôn mặt tròn tròn đứng bên trái nhún mình hành lễ cáo lỗi, sợ nàng mất hứng, nên nói tiếp: “Hay để tôi mời một vị sư phụ tới giới thiệu cho phu nhân?”
“Thế à?” Hàn Nhạn Thanh hơi kinh ngạc cười nói, “Vậy thì mời Thân đại nương ra đây gặp mặt đi.”
Lần này nha hoàn nhỏ không còn cáo lỗi, cúi chào rồi đi ra. Rất nhanh, có một phụ nữ mặc đồ xanh từ bên trong bước tới, vừa thấy Hàn Nhạn Thanh thì mắt sáng bừng, đó chính là Thân đại nương.
“Mẫu thân!” Hàn Nhạn Thanh nhõng nhẽo gọi, mắt bất giác đỏ lên, gục đầu vào lòng nghĩa mẫu.
“Nhạn Nhi, Nhạn Nhi!” Thân đại nương vỗ vỗ nhẹ vào lưng nàng, lẩm bẩm, “Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!”
“Mẫu thân, con để Tiểu Hổ Tử đi theo Liễu đại ca ra chiến trường đánh giặc rồi”, Hàn Nhạn Thanh khóc rấm rứt một hồi mới nhớ ra, kể chuyện Thân Hổ cho nghĩa mẫu.
“Ồ!” Thân đại nương lập tức lo lắng, “Tiểu Hổ Tử không việc gì chứ?”
“Sẽ không có chuyện gì đâu, mẫu thân!” Hàn Nhạn Thanh cười an ủi, “Công phu hiện giờ của Tiểu Hổ Tử đã giỏi lắm rồi, chính tay nó đã bắt được một vương tử Hung Nô lúc còn ở Ngũ Nguyên đấy.”
“Thật không?” Thân đại nương lắc đầu, “Mẫu thân cũng không cầu các con kiến công lập nghiệp, chỉ cần các con ai nấy bình an khỏe mạnh là tốt rồi. Đúng rồi, Mạch Nhi và Sơ Nhi đâu?” Bà chợt nhớ ra liền vội vàng hỏi.
“Ở chỗ sư phụ của con”, Hàn Nhạn Thanh đáp, “Sức khỏe Sơ Nhi không được tốt, còn phải nhờ sư phụ châm cứu điều dưỡng hơn nửa tháng nữa nên con để chúng ở lại đó.”
Mặt Nghĩa mẫu thoáng vẻ rầu rĩ, “Nếu không phải ban đầu con khó sinh thì Sơ Nhi cũng không bị bệnh như vậy. Trưởng công chúa…”, bà nói vẻ oán hận, “làm sao lại đụng vào Nhạn Nhi chứ?”
“Mẫu thân không cần phải nói nữa.” Đối với Hàn Nhạn Thanh, chỉ riêng việc người đụng phải mình là mẫu thân của A Kiều thì nàng đã không thể trách móc gì, huống chi ban đầu thị phi cũng chưa phải rõ ràng như vậy. Hơn nữa chuyện nàng sinh khó không chỉ riêng vì nguyên nhân đó. Chuyện đã xảy ra rồi, quan trọng lúc này không phải là truy cứu trách nhiệm mà là để cho Trần Sơ được vui vẻ.
“Đúng rồi, con nghe nói nhà Đông Trữ đã xảy ra chuyện, là chuyện gì vậy?”
“Chao ôi!” Thân đại nương thở dài, “Mẫu thân của con bé ngã bệnh. Những năm này Đông Trữ khiến cho Hạ gia thu nhập một ngày tới trăm tiền nhưng Hạ gia vẫn trách con bé ăn cây táo rào cây sung, không ngó ngàng gì đến mẫu thân. Đông Trữ đành phải ở nhà chăm sóc ẫu thân. Xem ra thì bà ấy cũng không qua được mùa xuân này. Nhạn Nhi, con có muốn đến thăm không?”
Đeo tấm mặt nạ mới lấy được lúc ở Đường Cổ Lạp Sơn, Hàn Nhạn Thanh kéo khăn che mặt, ngồi lên xe ngựa, ra lệnh đi về hướng Hạ phủ. Nàng biết đây là thành Trường An chứ không phải biên cương. Tuy không nhiều họ hàng thân thích năm xưa nhận ra được Trần A Kiều nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có. Năm nàng mang thai, trong thân thể có hai linh hồn nên tự thấy hành vi cử chỉ vẫn có chỗ khác biệt vì thế khi mang mặt nạ mới dám đi lại khắp thành Trường An, gặp mặt Lưu Triệt cũng không quá sợ hãi. Lúc này nàng cũng không dám liều lĩnh, chưa kể những người khác, ít nhất trong thành Trường An đã có hai người có thể nhận ra nàng. Một người là Trưởng công chúa Quán Đào, người còn lại chính là Lưu Triệt.
Kim Ốc Hận Kim Ốc Hận - Liễu Ký Giang