Số lần đọc/download: 2233 / 51
Cập nhật: 2016-04-09 07:23:01 +0700
Chương Cuối
T
rời im sững, đầy vẻ doạ nạt, rồi mưa ào ạt đổ xuống như một giòng thác giận dữ.
Từ chiếc xe cyclo kín bưng, Phủ xách va ly hấp tấp bước ra. Chàng cúi đầu chạy mấy bước thật nhanh. Vậy mà, ẩn được vào mái hiên nhà ga, mái tóc Phủ đã ướt đẫm. Phủ rút mù xao lau mặt, nghiêng đầu nhìn lên vòm trời Huế trắng xoá mưa bay. Phủ không muốn nghĩ ngợi gì thêm nữa về Huế ngoài một ghi nhớ: Chàng đến Huế khi muà mưa dầm, chàng giã từ Huế, mùa mưa dầm vẫn chưa dứt. Phủ thở dài, ném theo tiếng thở dài ấy nỗi vương vấn cuối cùng về Huế còn giữ trong rung động, ném nó vào một vùng đất trời gió mưa mịt mùng chàng bỏ lại, đoạn, Phủ xốc cao cổ áo choàng, cúi xuống xách va ly, nhanh nhẹn đi vào sân ga.
Trên đường sắt, con tàu nằm dài như một thân thể phiền muộn. Đầu máy rung rung thở ra những hơi khói trắng. Phủ nhìn đồng hồ. Còn nữa giờ nữa tàu mới khởi hàng. Chàng tìm một chỗ khuất, đặt va ly xuống, ngồi lên, châm một điếu thuốc hút, và chàng chờ đợi. Điếu thuốc đốt lên phút lên đường. Trận mưa đổ xuống. Con tàu kia trên con đường sắt, ấn tượng của chuyển dịch dai thẳm. Và hồn Phủ bay đi. Hồn chàng đang theo mưa bay đi, bay thật sâu vào quãng đời cũ, bay thật hết về qua những chuyến đi miên man, bất tận của một phần đời lang thang phiêu bạt vừa hiện về trong trí nhớ chàng như một cơn chiêm bao kéo dài ở một triền thung lũng quá khứ, bên kia, bên kia sương mù, và mưa phùn, bên kia những chân trời, bên kia đêm dài và bên kia bóng tối. Phần đời cũ là tuổi trẻ của Phủ đó, tuổi trẻ với những hành động điên cuồng,và liều lĩnh, với những đam mê không đắn đo cân nhắc, những cuộc tình mê đắm thần trí và sượng sần thân thể, tất cả nhịp sống hốt hoảng như để trả lời cho một khát khao siêu hình không bao giờ thỏa mãn, và Phủ lăn mình vào một cơn lốc cuốn hút chàng đi, ở chàng không có những thắc mắc về mai sau, về đời người, chỉ là một bản năng mở ngỏ đến tận cùng cảm gíac. Bao nhiêu năm chàng sống như thế, tuổi trẻ là hành lý. Bao nhiêu năm chàng đi như thế, đi theo sức sô đẩy ma quái của tâm hồn. Nhiều lần, vào những thời kỳ phiền muộn và mệt mõi, chàng muốn ngừng lại. Hạ cánh buồm phiên lưu, ghé vào một bến đậu. Xây dựng bên trên mái đầu gió bão một mái nhà ấm, trải rộng dưới chân giang hồ một cái gì, bất cứ một cái gì kìm giữ được chàng lại, để chàng thôi đi, thôi sống nhịp sống cũ, ra khỏi vùng gió bão, tìm vào một nơi chốn bình yên và đứng lại
Mỗi lần cố gắng, là một lần thất bại. Không có một yếu tố mới mẻ nào đến với chàng, tại sao lại thấy cần thiết tìm đến một đổi thay? Nhớ lại lần đi theo một người đàn bà đẹp sang tận đất Lào, khi trở về, mẹ chàng đã tạ thế, sự hối hận dầy vò tâm trí Phủ, chàng thôi đi được ít lâu. Nhưng chỉ được một ít lâu mà thôi. Sau đó, cái chết cuả mẹ thọat đầu là một sự hối hận, về sau lại như một sức mạnh đẩy chàng ngã sâu thêm nữa vào chuyển dịch. Riêng lần này, Phủ thầm hy vọng chàng đổi thay được cuộc đời. Thay đổi được cuộc đời chàng, chỉ có tình yêu, mối tình yêu lớn, thứ tình yêu đảo lộn định mệnh, cháy bùng như một ngọn lửa hoá thân. Phủ tưởng chàng đã bắt gặp được tình yêu ấy, nhờ đó, chàng sẽ thôi sống cho chàng, để sống cho một người.Hy vọng cuối cùng tưởng đã nằm trong tầm tay, hy vọng cuối cùng chỉ là một ảo tưởng qua những ngón tay thoát đi như một cánh khói.
Phủ ném mạnh điếu thuốc lá, đứng dậy. Phút này tâm trí chàng đã thấp thoáng những hình ảnh cũ. Những đêm của hộp đêm, hè đường, trong cơn say, màu rượu sóng sánh trong đáy ly chuếnh choáng, những chiếc cầu thang lượn vòng dẫn lên những nơi có đàn bà, âm nhạc và những chuỗi cười thê lương vang động trong đêm khuya rạc rời và chán chường. Bước từng bước một trên sân ga mưa bay mà Phủ cứ cảm tưởng như đang bước dần về, bước trở lại với những ngày tháng cũ.
Năm phút sau, chàng đã ngồi yên trong một đáy toa. Mưa chợt ngớt đi, rồi mưa lại ào ào. Mưa như một điệu ca trầm và buồn trên những mái toa tầu, mưa vây lấy Phủ, mưa đưa chàng lên đươ`ng. Nhìn xuống, sân ga Huế đã thưa vắng dần dần. Phủ nghĩ chắc chàng là người cuối cùng lên tàu, và chắc tàu cũng sắp chạy. Phủ đặt va ly ở bên cạnh ty tay lên, chàng ngả đầu vào thành ghế, khép kín cổ áo và nhắm mắt lại
Tiếng còi hú lên một hồi dài, nhiều hồi dài. Phủ vẫn nhắm nghiền mắt Lòng chàng thoáng một chút vương vương ngậm ngùi. Chàng nói thầm trong đầu: Vĩnh biệt Huế.
Bỗng một tiếng người kêu lớn ở dưới sân ga: "Cô kia đi đâu" làm Phủ mở mắt
Nếu có những lúc người ta tưởng sự thật là chiêm bao, lẫn chiêm bao cùng sự thật, con mắt nhìn thấy những hình ảnh cụ thể mà tưởng là ảo gíac mong manh, và sự bàng hoàng bởi không chờ đợi và không hy vọng làm tê liệt moị phản ứng, làm sửng sờ moị cử chỉ, thì cái trạng thái ngẩn ngơ lạ lùng này đã đến với Phủ. Bằng cái chàng vừa thoáng thấy ngoài khung kính mờ hơi nước đọng, dưới sân ga.
Linh không nghe thấy tiếng người kêu nàng đứng lại, nàng không nghe thấy gì hết, ngoài tiếng còi kêu dài, báo hiệu con tàu sắp lăn bánh, ngoài tiếng trái tim nàng đập mạnh trong ngực như muốn vỡ tung ra vì hồi hộp.
Linh chạy dọc theo con tàu, mái tóc nàng bay ngược theo chiều gió thổi mạnh, tà áo lụa trắng phần phật cuốn lấy bước chân Linh cuống quýt, khuôn mặt nàng căng thẳng sự sống để trần dưới mưa, nước mắt Linh ràn rụa cùng với nước mưa trời, Linh chạy trong dòng đau đớn muôn hàng lướt thướt, Linh chạy trong miệng son hé mở, đôi mắt kinh hoàng, thần kinh bốc cháy. Lòng nàng như tê đi, nàng sống một trạng thái tuyệt vọng cực điểm đến kêu thét lên thành tiếng. Nhưng khi đến cửa ga, còn nhìn thấy con tầu đứng đó, dưới màn mưa ào ào nặng hạt, Linh biết cuộc đời nàng còn hy vọng, nhưng hy vọng đó chỉ còn thu vào một số giây phút quyết liệt và ngắn nguỉ vô ngần.
Qua khung cửa kính một toa tầu, đôi mắt mở lớn đến đứt kẻ vì tìm kiếm của Linh chợt nhìn thấy một khuôn mặt nghiêng nghiêng, đang cúi xuống như ngủ. Phủ, Phủ kià. Chàng ngồi đó. Chàng, ánh sáng của đời nàng, đóa mặt trời chiếu soi vào cuộc sống tối tăm phiền muộn của nàng, người yêu dấu đời đời kiếp kiếp của nàng, còn ngồi đó. Sự vui mừng thảng thốt của Linh thật là vô bờ bến. Linh quay phắt lại, chạy bay lên cửa toa. Gía lúc đó có rừng dài cản lối, có núi cao án ngữ, có giòng sông băng qua thành sự cách trở đôi bờ, có mặt biển dàn ra thành sự chia lìa bốn hướng, những bước chân có tình yêu sô đẩy của Linh cũng vượt băng qua. Thoang thoáng chung quanh Linh, suốt hai bên hành lang con tầu, là những con mắt kinh ngạc. Nhưng Linh không thèm chú ý tới, nàng bước qua những tiếng càu nhàu, những lời bực tức. Nàng chen lấn tất cả, xô ngã tất cả mà bước đi.
Đến trước cửa toa, Linh đứng lại. Phủ ngồi đó, chàng nhìn nàng ngạc nhiên và chưa kịp đứng dậy Linh đã chạy xô vào. Một người ngồi ở cửa toa duỗi chân chắn lối mà Linh không hay. Nàng thấy dưới chân bỗng có sự chắn vướng mạnh mẽ. Nhưng Linh không gượng được. Đà chạy ném bắn người nàng về phía trước. Linh kêu lên một tiếng khẽ trong cổ họng và thấy nàng ngã lao vào Phủ vừa đứng lên, đà ngã kéo luôn Phủ ngã xuống.
"Một đôi mắt yêu dấu mở lớn, ở gần thật gần; nhìn thấy mênh mông như một vòm trời long lanh và sâu thẳm. Tôi không thể bỏ được vòm trời ấy, đó là quê hương đời tôi, nơi tôi là người và tìm thấy mình trong tình yêu đón đợi. Một mái tóc loà xoà, ở gần, thật gần, nhìn thấy như một cánh rừng yêu dấu: Tôi không thể đánh mất được cánh rừng này, nơi hạnh phúc sẽ giam cầm tôi, nhưng tôi ưng thuận bằng tất cả sức mạnh sự giam cầm ấy. Một hơi thở, tôi đã từng uống bằng những cái hôn dài, một vòng tay tôi đã từng được ôm chặt, để thấy mình được nhỏ lại trong che chở và yêu thương, cảm tạ Trời Phật, cảm tạ Thượng Đế cho con tàu chưa chạy, cho tôi đến kịp, cho chàng còn đó, cho tôi nắm giữ được, khi tưởng rằng đã mất, hy vọng đầu tiên và cuối cùng của đời tôi".
Linh ngã xuống và thấy nàng nằm gọn như thế, trong cánh tay Phủ. Tiếng chàng đẫm ấm rót thành một giòng mật vào tai, rất nhỏ, rất thầm, như một tiếng cười dịu dàng:
- Em lại ngã vào anh, thấy chưa?
Linh vùi đầu vào vai Phủ. Nàng gật và nàng dàn dụa nước mắt.
- Em ngã vao anh lần này là lần thứ ba, nhớ không Linh?
Linh vùi đầu vào vai Phủ sâu hơn. Nàng gật và nàng nức nở khóc.
- Lần đầu ở một hàng lang Toà án. Lần thứ nhìn ở một hè đường. Lần thứ ba trên một toa tàu sắp khởi hành. Ba lần ngã vào nhau như thế này, người ta cười cho đấy, biết không?
Linh cảm thấy một bàn tay vuốt nhẹ lên mái tóc nàng. Và tiếng chàng:
- Nhìn xem, người ta đang cười chúng mình.
Nhưng Linh lắc đầu, nàng vẫn khóc, nàng muốn được khóc nức nở như thế này mãi trên vai chàng, ai cười cũng mặc, nàng không cần, không sợ nữa. Không bao giờ nữa đâu, chắc chắn như thế, em không bao giờ chịu để cho anh đi, em không hiểu tại sao anh lại viết thư cho em những giòng vĩnh biệt, nhưng em sẽ đi theo anh đến cuối đời, và anh không bao giờ bỏ đi được nữa.
- Đừng khóc nữa, em.
Nhưng Linh khóc. Nàng sung sướng và nàng phải khóc, phải khóc.
Linh nằm im để cho Phủ từ từ dìu nàng ngồi thẳng dậy.
Bỗng nhiên, trong tiếng mưa ào ào dội vào khung kính một hồi còi vang lên, hồi còi bay lên thật cao trong mưa. Linh nín khóc, lắng nghe còi tàu và tiếng bánh khởi sự lăn đi, chậm chạp từng vòng trên đường sắt.
- Tàu đi rồi
Những bánh sắt dưới chân lăn mau hơn. Con tàu bắt đầu lắc lư cái nhịp điệu của đường trường. Linh soay người, nằm nghiêng, mái tóc nàng loà xoa` trên vai Phủ, và nàng nhìn ra thành phố Huế. Vĩnh biệt tuổi nhỏ. Vĩnh biệt quá khứ. Linh không muốn nhìn thấy Huế nữa. Nàng nhắm nghiền đôi mắt lại, để cho những gịot lệ cuối cùng lặng lẽ trào ra. Nàng cảm thấy sự rung chuyển dữ dội của con tàu đang gia tăng tốc lực, nàng ôm lấy Phủ. Thật chặt. Như cầu cứu, như ẩn trốn, và trong khoảng khắc đó, tât' cả Huế đã bị ném trả típ tắp về phía sau của con tàu lao đi trong mưa.
- Đến đâu rồi anh?
- Chân đèo Hải Vân
- Bây giờ đến đâu rồi anh?
- Qua đèo Hải Vân.
- Đừng bao giờ anh viết cho em những lá thư như thế nữa, nghe anh.
Phủ cúi xuống. Chàng kéo áo choàng đắp lên vai cho người yêu, và Linh ấm áp cưạ mình dưới làn vải áo.
- Em có lạnh không?
- Lạnh, nhưng anh đắp áo lên cho em, anh ôm lấy em, và em không lạnh nữa.
- Vì yêu em mà anh bỏ đi như thế đấy, em có biết không?
- Không biết.
Phủ cười:
- Em trốn đi theo một người đầy những tai tiếng xấu xa như anh thế này, em không sợ dư luận sao!
- Không sợ. Sợ. Nhưng em không sợ nữa.
- Không sợ gia đình?
- Có. Nhưng sợ mất anh hơn. Anh ơi!
- Gì thế em?
- Nói cho em biết đi. Nói ngay cho em biết.
- Nói gì?
- Nói anh không coi em như một trò đùa. Nói anh sẽ không bao giờ tàn nhẫn với em, đừng tàn nhẫn với em tội nghiệp.
Phủ cúi xuống gần hơn. Chàng không trả lời mà hôn Linh. Cái hôn dài, nồng nàn, bằn bặt không biết qua bao nhiêu dặm đường. Bên ngoài, vùng trời mưa dầm của Huế đã bỏ lại thật xa, sau lưng đèo Hải Vân, và con tàu lao xuống một vùng đồng bằng phẳng tắp.
- Ngày mai, chúng mình ở Sàigòn.
- Dạ. Linh nói thầm như hơi thở.
Nàng ngước mắt lên nhìn khuôn mặt người yêu. Hàng mi dài và cong vút động đậy như một cánh bướm mỏng. Còn tàu lao đi. Linh nằm thật yên. Tay nàng tim` kiếm tay Phủ dưới làn áo. Và nắm chặt lấy. Trời sáng trong và con tàu lao đi.
Sáu tháng sau ngày Linh bỏ nhà trốn đi với người yêu vào Sàigòn, một buổi chiều đi làm về, Dụ nhận được một lá thư của Phủ. Chàng vừa đọc vừa tủm tỉm cười:
Tôi để tội cho cậu đấy nhé. Ai cho phép cậu được trao cái thư sớm hơn 24 giờ đồng hồ? Ai cho cậu cái quyền được can thiệp vào cuộc đời người khác? Cậu có biết rằng đời tôi đã thay đổi lớn lao và ghê gớm như thế nào về cái hành động tự ý của cậu không? Ngày nào ra Huế rồi biết tay tôi. Sẽ ném cậu xuống sông Hương cho xác nổi lên dưới chân núi Ngự.
Dụ cười thành tiếng khi đọc đến một đọan khác, ở cuối trang nét chữ mềm mại, không phải nét chữ của Phủ:
Anh Dụ,
Cảm tạ anh đã không giữ lại cái thư cho đến lúc một chuyến tàu chở một người đi rồi mới trao lại cho em. Cảm tạ anh đã không nghe lời anh Phủ dặn. Anh ấy doạ ném anh xuống sông Hương ư? Sông Hương nhỏ hẹp lắm, không chết đuối được đâu anh đừng sợ. Anh là ân nhân của em đó, anh Dụ. Em đã đọc thư. Bây giờ thì anh thấy rồi, em đã nghe theo lời khuyên của anh và không bao giờ hối hận.
Dụ gập lá thư cất vào túi áo, nhìn ra Huế vàng thẫm dưới nắng chiều. Chàng nghĩ đến Linh, đến Phủ, đến những người yêu nhau, đến dư luận, đến sự màu nhiệm cuối cùng sáng loá của một tình yêu, và chàng nói:
- Mùa mưa dầm đã hết.
Sàigòn tháng 6-1964