C
hiều đó, bọn nó lại lươn đến trung tâm thương mại, còn một số thứ cần phải mua. Bọn nó xem đủ thứ, bút, vở, thứ gì còn thiếu là mua ngay. Chợt Mia reo lên:" Anh Nick kìa, còn đám bọn họ nữa!" Ba đứa kia cùng quay ra. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn thì tâm trạng liền biến đổi. Nó tức giân, Dania đau lòng, Nastia cảm thấy gai mắt. Có mỗi mình Mia là hớn hở thôi! Đám bọn hắn đứng cách bọn nó không xa, bên cạnh Nicko và Kin đều có một cô gái. Người đứng cạnh Kin thì Nastia biết, là con nhỏ nước mắt cá sấu hôm ở shop, nhìn thấy cô ta là cô lại nhớ đến lúc bị cậu mắng xối xả vào mặt, máu nóng lại bốc lên đỉnh đầu. Cô gái bên cạnh Nicko là người mà nó cực ghét, cô ta là bạn gái của anh, anh biết mình có hôn ước mà vẫn qua lại với con nhỏ đó, lần này chọc nó giận thật rồi! Dania nhìn Nicko và cô gái kia ôm nhau thân thiết mà trong tim như có ngàn vạn kim đâm. Anh, chưa bao giờ đối xử với cô như vậy, luôn luôn là lãnh đạm, thờ ơ. Cô thích anh từ nhỏ, nhưng anh chưa từng để ý đến cô. Không muốn tiếp tục nhìn nữa, cô quay sang nhìn vào cái móc điện thoại hình con gấu, nhưng đôi tay run run đã tố cáo rằng cô không hề bình tĩnh. Nó nhìn con bạn thân mà đau lòng. Lúc này hắn đã nhìn thấy nó, liền đưa tay lên vẫy:" Hê, Sophia!" Mấy người kia cũng quay lại. Nhìn thấy nó và Dania, anh có chút khó xử. Đột nhiên nó lao đến, đẩy cô gái kia ra, rồi ôm cứng lấy Nicko, làm nũng nói:" Hai, hai làm gì ở đây vậy?" Nicko có chút bất ngờ, vuốt tóc nó, cười nói:" À, anh đi chơi chút đó mà!" Thư- tên cô gái kia- bị đẩy ra, cô ta có chút tức giận, nhưng vẫn giữ nụ cười hiền lành nhìn nó:" Chào em, chị là Minh Thư!" Nó đánh giá cô ta từ trên xuống dưới, rồi ngước lên hỏi:" Anh, cô ta là ai vậy?" Nicko khó xử nhìn nó, nhìn Minh Thư rồi Dania, rốt cuộc hít một hơi, anh nói:" Bạn gái anh!" Niềm hi vọng trong mắt Dania vụt tắt, cô cười tự giễu, rồi nói với nó:" Sophia, chúng ta về thôi,. ta mệt!" Cũng không đợi nó trả lời, cô xoay bước bỏ đi, mỗi bước đi mà giống như đang chạy trốn. Nó vội vàng đuổi theo, mà nó theo thì hai đứa kia cũng theo cùng, vậy là cả bọn ra về. Nicko nhìn theo. Vừa rồi, dù chỉ trong chốc lát, nhưng anh cũng nhận ra, nét hi vọng mong manh trong mắt Dania vụt tắt. Trái tim, dường như có chút đau đớn, như bị ai bóp xé.