Số lần đọc/download: 365 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:41:51 +0700
Chương 17: Chạy Trốn
N
hân Mĩ về nhà Cát vũ trong tâm trạng ngổn ngang. Mọi đồ dùng ở nơi đây cô đều thu dọn sạch sẽ không một dấu tích. Cát Vũ ngồi ngoài sô pha. Cậu đã hút gần hết cả một bao thuốc. Hút đến nỗi cổ họng bỏng rát vậy mà sao tâm trạng không hề được kéo xuống?
Nhân Mĩ xách túi đi ra phía cửa. Cô không hề có ý quay đầu lại chào anh một câu.
Choang!!
Chiếc gạt tàn trên bàn giờ đây mỗi nơi một mảnh. Ánh mắt Cát Vũ hằn học, giận dữ nhìn về phía Nhân Mĩ. Cô ấy cứ thế mà đi, cô ấy ngay cả một lời chào cũng chẳng thèm nói với cậu. Rốt cuộc là cậu đã làm sai chuyện gì? Chẳng lẽ cậu đã sai lầm khi yêu cô ấy ư?
- Em có giỏi thì thử đi xem!
Nhân Mĩ cụp đôi mắt xuống. Đôi hàng mi rung động đến ủy mị. Câu nói này khiến cô thấy thương cảm nhiều hơn là sợ hãi:
- Có gì mà em không dám chứ?
Cát Vũ đứng lặng thinh nhìn người con gái mình yêu đang đứng phía cửa. chỉ vài phút nữa thôi, cô ấy sẽ rời xa cậu? Phải làm gì để níu giữ cô ấy lại đây? Đến bây giờ cậu mới phát hiện ra, Nhân Mĩ chưa bao giờ thuộc về cậu cả. Trái tim của cô ấy không toàn vẹn khi ở bên cậu. Nó được đặt ở một nơi nào đó rất xa, rất xa mà cậu không thể với tới được. Cát Vũ cứ đứng như thế cho tới khi Nhân Mĩ thực sự đã biến mất sau cánh cửa màu trắng kia. Cánh cửa. Nơi cất giấu những ước mơ về một gia đình hạnh phúc. Cánh cửa, nơi mà cậu đã những tưởng Nhân Mĩ đã thuộc về mình nhưng để rồi bây giờ, chính cánh cửa này là thứ khép lại bao ước mơ, bao hoang tưởng của cậu. Hết thật rồi.
Cát Vũ ngồi thụp xuống ghế. Ánh mắt lạnh như băng cô độc và giận dữ. Đôi vai rộng cứng nhắc như chống chọi với cơn đau. Cát Vũ lẩm bẩm, giọng mang đấy nỗi cừu hận sâu xa:
- Nhân Mĩ. Tôi đã nói nếu em rời bỏ tôi...Tôi nhất định sẽ hận em.
Màn đêm buông nhạt nhòa. Căn phòng tĩnh lặng chỉ còn hơi thở.
Nhân Mĩ trở về kí túc xá. Cô nằm bệt xuống giường, không muốn ngủ, không muốn ăn. Trông cô giờ đây tiều tụy đến đáng thương. Nước mắt rơi không làm vơi đi cảm giác đau đớn đang ngập tràn trong tim. Ngay cả khi cô quyết định rời bỏ anh thì anh vẫn không bao giờ quên ý nghĩ đã độc chiếm được cô. Thật tàn nhẫn. Anh ấy là người mà cô ghét nhất trên thế giới này....và cũng là người mà cô yêu tha thiết nhất trên thế gian này. Kể từ bây giờ, sẽ học cách hận anh.
Rồi Nhân Mĩ đưa tay xoa bụng mình, nơi đây cất giấu một sinh linh nhỏ bé. Đó là cái mà cô cảm thấy rất khó xử. Nước mắt lại rơi khi chạm tay vào, cô có thể cảm nhận được dòng chảy sinh mệnh đang ngập tràn trong người cô. Một sức sống mãnh liệt như thế này làm sao cô có thể đang tâm vứt bỏ được chứ?
- Con yêu! Mẹ phải làm sao với con đây?
*************
Học bổng Oxford.
Thứ mà các sinh viên hằng mơ ước. Nó là một quá trình gian khổ, rèn luyện.
Đại học Oxford.
Được chọn làm trường học phù thủy trong Harry Potter. Nằm tại thành phố Oxford của Anh. Theo xếp hạng của The Times năm 2007, thì đây là đại học cổ kính nhất nước Anh, có lịch sử hơn 800 năm
Nhân Mĩ nộp đơn xin học bổng. Trong lòng vẫn ngổn ngang tâm trạng. Cô đứng ở cửa đầy lưỡng lự. Kiên đứng bên cạnh thúc giục:
- Sao thế? Em không muốn à? - Giờ đây, người con gái trước mặt cậu đã không phải là "đại tỉ" nữa rồi.
Nhân Mĩ nhìn Kiên. Rồi cô quay người bỏ đi. Cô không thể, nếu làm như vậy đứa con trong bụng cô sẽ phải vứt bỏ sao?
Kiên vội vàng chạy đến giữ tay cô. Tại sao cô ấy lại bỏ đi? Có phải không muốn đi cùng cậu không?
Nhân Mĩ ngước đôi mắt nhìn Kiên.
- Em...Đứa con này, em thật sự không muốn vứt bỏ.
Kiên thở dài rồi ôm Nhân Mĩ vào lòng an ủi:
- Giữ nó lại thì em có học được không? Sau này em vẫn có thể có lại nó, chắc chắn nó sẽ hiểu cho em.
Nhân Mĩ cảm thấy sống mũi cay cay. Đứa trẻ này không hề có tội. Người có tội là cô, chính cô là người sai lầm khi đưa nó đến thế giới này, để rồi giờ đây lại khiến nó trở lại cái thế giới âm u lạnh lẽo.
- Hãy cho em giữ nó đến khi sang Anh. Chỉ như vậy thôi cũng đủ rồi.
Kiên không nói gì. Coi như đấy được gọi là ngầm chấp thuận đi. Cô ấy cũng đã quá đau khổ rồi, nếu bây giờ vứt bỏ đứa bé này thì cũng không khác gì giết đi chính cô. Cậu sẽ để cho cô ấy thời gian, thời gian để cô ấy nhận ra đằng sau cô ấy luôn là cậu, đằng sau cô ấy là người sẽ đem lại hạnh phúc cho cô ấy.
1 tháng sau.
Nhân Mĩ là người học không tồi, ngoại ngữ không phải là tệ nếu không nói là tốt. Cô nhanh chóng giành được học bổng. Tuy vậy nhưng khi trải qua quá trình ấy cô cũng như bị rút cạn sinh lực. Quả là gian khổ.
Cát Vũ như bốc hơi khỏi thế giới này sau khi anh ấy tốt nghiệp. Nhân Mĩ không còn nhìn thấy hình dáng cao ngạo đứng mỗi khi đứng trước cô nữa. Không còn nhìn thấy ánh mắt tựa băng tuyết của anh ấy nữa, không còn được anh ấy ôm vào lòng mà gọi tên nữa, không còn được nghe anh ấy hát mỗi khi cô mất ngủ nữa, không còn gì cả...
Nhân Mĩ đang thu dọn hành lí, cô chuẩn bị rời khỏi trường. Khánh Lâm mặt mày tiu nghỉu đi vào:
- Nghe nói cậu và Cát Vũ đã...
Nhân Mĩ tay vẫn gấp quần áo bỏ vào vali. Cô không nhìn Khánh Lâm nói:
- Phải. Sau này sẽ là người dưng.
- Vì thế mà cậu mới xin học bổng Oxford hay sao?
Nhân Mĩ khựng người lại. Câu nói này há chẳng phải bảo cô là muốn chạy trốn hay sao? Mà cũng đúng là như thế. Cô đang chạy trốn, chạy trốn khỏi cái nơi đầy ắp những kỉ niệm này. Trong thâm tâm có một ý nghĩ chỉ cần rời xa nơi này thì cô nhất định sẽ không đau khổ nữa, cô nhất định sẽ quên anh nhanh thôi.
- Sang đấy thì vẫn phải nhớ đến bọn này. Thùng Mail của mình vẫn trống hoác. - Lương Chi nói vẻ tiếc nuối.
Nhân Mĩ cười nhẹ. Cô xúc động ôm chầm lấy hai người bạn. Tuy ở cùng nhau không lâu nhưng trong lòng cô họ như chị em tốt từ lúc nào không hay.
- Biết rồi mà. Đợi khi mình về, nhất định sẽ tìm các cậu.
- Được.
- Được.
Bỗng điện thoại của Nhân Mĩ rung lên. Là mẹ Cát Vũ. Chẳng nhẽ bà ta còn sợ cô đeo bám Cát Vũ không chịu buông nữa sao?
- Có chuyện gì thế ạ?
Cô cảm tưởng phía đầu dây bên kia vang lên một tiếng cười nhẹ lạnh lùng.
- Tôi chỉ muốn bào cho cô biết. 3 tháng nữa Cát Vũ nhà tôi sẽ làm đám cưới với Bảo An. Nếu cô không bận gì thì có thể đến dự.
Chiếc điện thoại trong tay như sắp rơi xuống. Bà ta cố tình làm cho cô không có đường quay về bên cạnh Cát vũ.
- Cháu sang Anh du học. Nhờ cô gửi lời chúc mừng đến anh ấy hộ cháu.
Bà Vy vẫn không buông tha:
- Ồ! Được. Chỉ sợ rằng nó đang hạnh phúc mà không để ý gì đến lời chúc mừng của cô thôi.
- Nếu không còn việc gì nữa thì cháu xin cúp máy ạ!
Nhân Mĩ thẫn thờ ngồi xuống. Anh ấy sẽ cưới người con gái khác. Lời hứa của anh ấy ngày trước vẫn còn văng vẳng bên tai cô:
- Đợi khi tôi tốt nghiệp xong nhất định sẽ cưới em làm vợ.
Vậy mà giờ đây, người cùng anh ấy bước đi trên con đường dài sau này lại là người con gái khác. Người con gái đã từng hại cô. Nỗi đau càng ngày càng lớn. Phải làm sao mới trấn tĩnh được. Biết rằng anh ấy sẽ không còn quan tâm đến cô nữa, anh ấy có lẽ đã quên cô thật rồi, nên mới cưới Bảo An không suy nghĩ như vậy. Những năm tháng qua đối với anh ấy có lẽ là tựa mây trôi.
Điều này làm Nhân Mĩ càng muốn rời xa nơi này. Phải chạy thật xa, xa đến khi nào cô không thể nhìn thấy anh ấy nữa, xa đến khi nào mà cô vẫn có thể mỉm cười mỗi khi nhớ đến anh ấy.