Some books are to be tasted, others to be swallowed, and some few to be chewed and digested.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Tác giả: Sebastian Fitzek
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Die Therapie
Dịch giả: Phan Ba
Biên tập: Lê Huy Vũ
Số chương: 63 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1521 / 15
Cập nhật: 2017-05-20 09:13:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15
ng có thể nhìn thấy anh ấy. Mặc dù ông ở cách anh ấy 462 km đường chim bay và gần 50 dặm nước nằm ở giữa họ, ông vẫn có thể nhìn thấy anh ấy. Anh ấy và cái bungalow. Ông không cần gì nhiều hơn là tiếng động từ điện thoại của anh ấy, để hình dung ra được người thám tử tư trong ngôi nhà nghỉ cuối tuần ở rừng Sacrow. Sau cú điện thoại vừa rồi, Viktor đã ngay lập tức gửi anh ấy đến đó để xem xét tình hình. Và để kiểm chứng câu chuyện của Anna.
“Bây giờ tôi đang ở trong bếp”.
Đế cao su giày thể thao của Kai kêu ken két, được truyền qua làn sóng viễn thông cho đến tận Parkum.
“Thế nào? Có gì lạ không?” Viktor kẹp ống nghe vào giữa vai và cằm rồi mang cái máy nặng nề đến xô pha. Thế nhưng dây điện thoại hơi ngắn nên ông không thể ngồi xuống được mà phải đứng lại ở giữa phòng có lò sưởi.
“Tôi không nhìn thấy gì đặc biệt cả. Cứ theo mùi và bụi thì anh chị đã không tổ chức tiệc vui chơi ở đây từ lâu lắm rồi”.
“Bốn năm”, Viktor trả lời ngắn gọn và biết rằng hây giờ Kai đang cắn vào lưỡi.
“Xin lỗi”.
Đoạn đường ngắn từ ô-tô xuyên qua rừng đến bungalow đã làm cho người đàn ông 120kg đổ mồ hôi. Anh ấy cầm chiếc điện thoại di động sang cạnh miệng, mặc dù vậy nó vân kêu rồ rồ trong điện thoại của Viktor khi anh ấy thỉnh thoảng lại thở hổn hển vào ống nghe trong lúc nói.
“Thế này, cho tới bây giờ thì điều duy nhất không ổn ở đây là tấm kính vỡ ở cửa sau. Nhưng tôi không tin là hư hỏng này có thể có liên quan như thế nào đấy đến Josy. Có hay không có câu chuyện của Anna”.
“Tại sao?”
“Vì dấu tích còn quá mới. Cửa sổ mới vừa bị đập vỡ cách đây vài ngày chứ không phải trước đây hàng tháng, đừng nói là trước đây nhiều năm”.
Trong khi Viktor đặt câu hỏi kế tiếp của ông, Kai mở tất cả tủ và tủ lạnh ra.
“Làm sao người ta có thể nhận ra từ mảnh kính là cửa sổ bị vỡ lúc nào?”
“Không phải từ mảnh vỡ. Từ sàn nhà. Sàn quanh cửa sau được lót gỗ. Nếu người ta đập kính trước đây đã lâu thì gỗ phải có dấu vết tác động của thời tiết. Cái lỗ to đến mức mưa, tuyết và bụi bẩn bay vào dễ dàng. Nhưng toàn bộ chỗ lối vào đều khô ráo và phủ bụi như phần còn lại của căn nhà. Ngoài ra, tôi cũng không nhìn thấy sâu bọ mà...”
“Được rồi, được rồi. Tôi tin anh”.
Viktor lại bước đến chiếc ghế điện thoại ở cạnh lò sưởi, vì cái máy cầm trên tay bắt đầu trở nên quá nặng.
“Trong ảo ảnh của Anna, Charlotte bảo cô ấy vào trong bungalow để xem xem có thiếu thứ gì không. Anh có thể kiểm tra việc này được không?”
“Anh nghĩ phải làm như thế nào hở Viktor? Tôi không có danh sách đầy đủ của các đồ vật trang bị nội thất của anh chị. Có lẽ là thiếu cái máy đánh kem sữa trong bếp? Hay là tranh Picasso trọng phọng khách? Làm saọ mà tọi biết được? Thế nào đi nữa thì trong tủ lạnh không có bia, nếu như ý anh là thế”.
“Xin cứ bắt đầu với phòng của Josy đi”, Viktor phớt lờ lần nói đùa. “Nó nằm ở cuối hành lang, đối diện với phòng tắm”.
“Xin tuân lệnh”.
Đế giày cao su của Kai không còn kêu kèn kẹt nữa, vì chúng không còn dẫm lên gỗ lát mà lên sàn bằng đá. Viktor nhắm mắt lại và cùng đếm trong đầu 15 bước chân mà người thám tử tư cần để đi đến cánh cửa nhựa.
Trên một tấm biển nhựa có dòng chữ “Bạn bè được hoan nghênh” mà bây giờ anh ấy có thể đọc được trong ánh sáng của chiếc đèn pin, trước khi anh ấy mở cửa. Tiếng kẽo kẹt của bản lề cửa báo hiệu cho Viktor biết rằng ông đã đoán đúng.
“Đến rồi”.
“Thế nào?”
“Tôi đang đứng ở ngưỡng cửa và nhìn vào. Tất cả đều bình thường”.
“Tả cho tôi nghe anh thấy những gì đi”.
“Một phòng trẻ em bình thường. Một chiếc giường đơn với một cái màn treo đã ố, song song với cửa sổ. Trước giường là một tấm thảm Flokati. Hiện là một chung cư cho ve, nếu như tôi được phép đưa ra nhận xét này. Đoán đấy là nguồn gốc của cái mùi hôi mốc ở đây”.
“Anh còn nhìn thấy gì nữa?”
“Một tấm tranh của Ernie và Bert. To đùng và được lồng kính, có khung đen. Nó được treo ở nơi mà người ta nhìn thấy ngay lập tức khi nằm trên giường”.
“Đó là...”
Viktor dùng mu bàn tay chùi một giọt nước mắt từ khóe mắt phải và nuốt xuống phần còn lại của câu nói để Kai không nghe được giọng đã khàn đi của mình.
... quà tặng của tôi.
“Đó là Phố Vừng [1], tôi biết, và ngay khi người ta bước vào thì ở ngay bên tay trái là cái kệ Ikea không thể thiếu được với những con thú nhồi bông. Một con voi Steiff, nhân vật nào đó của Disney...”
“Khoan nào, khoan nào, khoan nào...”, Viktor ngắt lời người thám tử tư.
“Cái gì cơ chứ?”
“Trở lại giường lần nữa đi. Nằm xuống đấy”.
“Anh là sếp mà”.
Ba bước chân. Sột soạt. Ho. Rồi Kai lại nói vào điện thoại di động.
“Hy vọng là cái giường chịu nổi tôi. Mấy cái lò xo đã phàn nàn rồi đấy”.
“Được rồi. Bây giờ bắt đầu lại từ đầu. Anh nhìn thấy gì?”
“Thế này nhé, bên trái là rừng. Tôi đoán là vậy vì cửa kính bẩn. Và như tôi đã nói rồi đấy: Thẳng ra phía trước thì tôi nhìn thấy bức tranh ở trên tường”.
“Ngoài ra không còn gì cả à?”
“Bên phải là cái kệ và...”
“Không, không phải,” Viktor ngắt lời anh ấy. “Ngay trước anh. Ở đấy không còn gì khác sao?”
“Không. Và bây giờ tôi đề nghị với anh một điều nhé...”. Một tiếng ồn ngắn ngủi trong đường dây nuốt mất hai từ của Kai.
“Tôi... bây giờ lại... trên giường, được không?”
“Được”.
“Và bây giờ chấm dứt trò chơi đi. Bây giờ anh nói cho tôi biết tôi cần phải nhận ra những gì trong căn phòng này đi”.
“Được thôi. Đợi tôi tí nhé”.
Viktor nhắm mắt lại, để có thể đi ngược trở lại tốt hơn nữa. Trở lại Sacrow. Chỉ trong một phần của một giây, ông đã ở đấy: Ông mở cửa trước, cởi giày ra và đặt chúng vào tủ đựng giày Ấn Độ ở hành lang, ông vẫy tay chào Isabell đang nằm trên chiếc đi-văng Rolf Benz màu trắng trước lò sưởi và đọc tờ Gala. Ông ngửi thấy mùi hương của những cành thông đang bị đốt cháy. Ông cảm nhận được sự ấm cúng mà căn nhà đang tỏa ra, khi những cư dân hài lòng đang sống ở bên trong nó. Và ông nghe được tiếng nhạc vang ra từ căn phòng ở phía sau. Ông chậm rãi cởi chiếc áo khoác và đi đến chỗ Josy. Tiếng nhạc to lên. ông xoay tay nắm cửa, và khi vừa mở cửa ra, ông bị ánh sáng chiếu qua cửa sổ làm cho lóa mắt trong giây lát. Và rồi ông nhìn thấy con ông. Josy ngồi cạnh cái bàn trang điểm trẻ con của em và đang thử loại sơn móng tay màu vàng cam vừa mượn được từ người bạn gái thân nhất. Nhạc to đến mức em không nghe thấy ông đang đi đến. Kênh truyền hình đang được bật là...
“Thiếu cái gì?”, Kai cắt ngang dòng suy nghĩ của ông. Viktor mở mắt ra.
MTV.
“Một máy truyền hình”.
“Một máy truyền hình?”
“Đúng vậy, hiệu Sony”.
“Không có. Không có nó ở đây”.
“Và một cái bàn trang điểm ở bên cạnh với một cái gương pha lê tròn”.
“Không có. Không có trong phòng này”.
“Đó là những cái thiếu”.
“Một bàn trang điểm trẻ em và một cái máy truyền hình? Đừng giận tôi nhé Viktor, nhưng trông không giống như trộm cắp bình thường đâu”.
“Chính thế. Vì đây không phải là một vụ trộm cắp bình thường”.
Mà là vì câu chuyện của Anna có liên quan đến Josy. Như thế nào đấy. Và tôi sẽ tìm ra điều đó.
“Rõ rồi. Nhưng anh không muốn gọi điện báo cảnh sát sao, Viktor? Dù thế nào đi chăng nữa thì cũng đã bị mất trộm”.
“Không. Chưa. Nhưng bây giờ xin anh hãy kiểm tra hộ các phòng khác. Ngoại trừ anh còn thấy gì lạ trong phòng của Josy”.
“Thế này...”. Lại sột soạt trong ống nghe, và Viktor đoán rằng Kai đang gãi ở phía sau đầu. Nơi duy nhất mà anh ấy còn có nhiều tóc.
“Cái gì?”
“Bây giờ có thể là nghe có vẻ ngu ngốc lắm...”
“Cứ nói”.
“Tôi nghĩ là phòng này thiếu nhiều hơn một món đồ”.
“Cái gì nữa?”
“Bầu không khí”. Kai ho hồi hộp.
“Thế nào kia chứ?”
“Vâng. Tôi không có từ nào tốt hơn. Nhưng tôi không phải là người thính mũi nếu như không nghe theo bản năng của tôi. Và nó nói với tôi rằng đây không phải là phòng của một cô gái mười hai tuổi”.
“Hãy giải thích đi!”, Viktor yêu cầu.
“Tuy chính tôi không có con gái, nhưng Laura cháu gái tôi tuần tới sẽ tròn mười ba. Lần cuối khi tôi đến thăm cháu thì phòng của cháu là một vương quốc hoàn toàn riêng tư của cháu. Ở trên cửa không phải là “Bạn bè được hoan nghênh”, mà là “Cấm vào””.
“Josy không như thế đâu. Con tôi không có nổi loạn”.
“Tôi biết. Nhưng ở chỗ Laura thì tường đầy áp phích của những ban nhạc nam. Gương nhét đầy vé vào cửa của những buổi biểu diễn nhạc pop mà cháu nó đã đi xem. Ở bên cạnh của những tấm bưu thiếp mà bạn trai lớn tuổi hơn đã gửi về từ Mallorca. Anh có hiểu tôi muốn nói gì không?”
Thiếu một cái gì đó.
“Không”.
“Đây không phải là gian phòng của một thiếu nữ mới lớn bắt đầu lên đường để khám phá dần thế giới, Viktor ạ. Ở đây không có ảnh của sao cắt ra từ tờ Bravo, mà ở đây có những nhân vật từ Benjamin Blümchen [2] ở trên kệ. Rồi còn Phố Vừng nữa, Viktor, tôi xin anh. Cháu gái tôi có một bức ảnh của Eminem ở trên tường chứ không phải của Ernie”.
“Eminem là ai?”
“Thấy chưa. Đó là cái tôi muốn nói. Tay đấy là ca sĩ nhạc rap. Anh không thật sự muốn biết lời ca của hắn nói về đề tài nào đâu”.
“Tôi vẫn chưa hiểu anh muốn nói gì”.
“Rằng ở đây thật sự thiếu cái gì. Ở đây không có sáp nến trong chai rượu vang đỏ. Không có hộp tráp nhỏ cho những lá thư tình đầu tiên, và đúng là thiếu cái bàn trang điểm”.
“Lúc đầu thì anh nói rằng đấy là một phòng trẻ em hết sức bình thường”.
“Đúng là vậy, nhưng mà là phòng của một bé gái tám tuổi. Lúc đấy Josy đã mười hai”.
“Anh quẽn rằng đây chỉ là một nhà nghỉ cuối tuần thôi. Nó chưa được trang bị đầy đủ”.
“Có thể là vậy”. Kai thở phì phò rồi bắt đầu đi. “Anh hỏi tôi có thấy gì lạ không. Tôi chỉ trả lời thôi”.
Viktor nghe tiếng cửa được đóng lại. Hình ảnh bất chợt biến mất khỏi trí tưởng tượng của ông. Mối liên kết qua không khí đến Kai và ngôi nhà nghỉ cuối tuần bị cắt đứt như một cuốn phim cũ.
“Bây giờ anh đi đâu thế?”
“Xin lỗi, nhưng tôi phải đi tiểu gấp đây. Tôi sẽ gọi lại ngay”.
Trước khi Viktor có thể phản đối, liên lạc kỹ thuật với Kai cũng bị cắt đứt. Anh ấy đã cúp máy.
Viktor đứng như trời trồng bên cạnh cái điện thoại ở lò sưởi và cố nhận ra một mối liên quan.
Thông tin của Kai có ý nghĩa gì? Cánh cửa mới bị nậy ra. Căn phòng không phù hợp với một thiếu nữ?
Ông không tiếp tục suy nghĩ về những câu hỏi này được, vì Kai lại gọi điện như đã hứa, tuy nhanh hơn dự đoán.
“Viktor?”
Cứ đoán theo tiếng ồn xung quanh thì anh ấy đã ra khỏi bungalow và bây giờ đang đứng trước căn nhà trong rừng.
“Có chuyện gì thế? Tại sao anh lại đi ra. Tôi chưa...”
“Viktor!”, ông bị ngắt lời. Lần này giọng nói của viên thám tử tư mang vẻ thúc giục hơn. Gần như không kiềm chế. Và điều đấy làm cho ông lo sợ.
“Anh sao thế?”
“Tốt hơn là bây giờ chúng ta phải gọi điện báo cảnh sát”.
“Tại sao? Có chuyện gì thế?”
Josy.
“Ở đây có ai đó đã vào phòng tắm. Chỉ cách đây vài giờ thôi, vì dấu vết còn rất mới”.
“Trời ơi, Kai. Dấu vết gì vậy?”
“Máu. Trên gạch men. Trong bồn rửa mặt. Trong bồn cầu vệ sinh”.
Kai thở khó nhọc.
“Cả cái phòng tắm đầy máu”.
Chú thích:
[1] “Phố Vừng” (“Sesam Street”) là tên của một bộ phim truyền hình dành cho trẻ em ở lứa tuổi chưa đến trường. Ernie và Bert thuộc trong số các nhân vật nổi tiếng nhất.
[2] Benjamin Blümchen là một nhân vật trong loạt truyện nghe dành cho trẻ con của Elfie Donnelly, thuộc trong số các truyện nghe nổi tiếng.
Đảo Trị Liệu Bíẩn Đảo Trị Liệu Bíẩn - Sebastian Fitzek Đảo Trị Liệu Bíẩn