Anyone who says they have only one life to live must not know how to read a book.

Author Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Mr Thích
Số chương: 120 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3006 / 39
Cập nhật: 2014-12-04 16:38:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22 - 24: Lập Chí
hìn ánh mắt của cha Diệp Không hoàn hồn nói thêm:
- Phụ thân hiện tại đầu óc của hài nhi đã minh mẫn, cũng muốn có tiền đồ. Hôm nay muốn được phụ thân truyền thụ võ công tương lai có thể vì phụ thân phân ưu, vì Diệp gia xuất lực. Phụ thân yên tâm, hài nhi nhất định đông luyện tam chí hạ luyện tam phục *, sẽ cham chỉ học hỏi nhiều hơn, cố gắng khắc khổ, tuyệt nhiên không bao giờ bôi nhọ danh dự đao pháp của Diệp gia.
(* ý nghĩa đại khái là sẽ chăm chỉ khổ luyện quanh năm, không lúc nào ngưng nghỉ)
- Ngươi không thể yêu cầu một việc khác sao? Diệp lão gia vô tình cự tuyệt Diệp Không.
Diệp Không vẫn không từ bỏ ý định, quật cường nói:
- Phụ thân, chẳng phải phụ thân vừa nói nếu hài nhi thắng sẽ đáp ứng yêu cầu của hài nhi sao?
Diệp lão gia khoát tay nói:
- Không phải là ta nuốt lời, mà tai tư chất của ngươi quá kém, hơn nữa ngươi đã quá tuổi luyện võ, nếu sớm hơn vài năm. Diệp lão gia thoáng dừng lại rồi nói tiếp:
- Năm nay ngươi cũng đã mười hai tuổi, xương cốt đã định hình hết rồi, nếu học võ công để bảo về mình thì còn có thể. Đạo trong võ công một đường có chỗ phát triển thì có cố gắng đến mấy cũng khó có thể thành châu báu. Cho dù bất kể võ sư nào dạy ngươi kết quả cũng đều như thế mà thôi.
Những lời này như sấm sét giữa trời quang, đánh trúng Diệp Không một phát choáng váng. Hắn vốn muốn theo võ đạo xuất đầu, hiện tại hoàn toàn không có cơ hội, hắn biết tại Thương nam đại lục này nếu không luyện võ thì không bao giờ nổi danh được.
Diệp lão gia thấy vậy cũng an ủi:
- Ngươi cũng không cần phải buồn bã như vậy, vi phụ thấy ngươi mồm miệng lanh lợi, đầu óc minh mẫn, chi bằng vứt võ học văn, làm một tay cẩm tú văn vẻ, tương lai khảo thi cái công danh, cũng có thể tiến dần từng bước, phụ tá quân vương làm rạng danh tổ tông.
Nghe Diệp lão gia nói thế chúng đệ tử nhìn nhau thở phào nhẹ nhõm, trong mắt lộ ra thần sắc vui mừng. Xem ra ai cung không muốn bị thằng ngốc này đè ép, Bọn họ đâu biết rằng luyện võ vô vọng, Diệp Không sắp đi đến một nấc thang huy hoàng hơn, đó chính là tu tiên đại đạo.
Tại võ trường, Diệp Không không có yêu cầu Diệp lão gia vấn đề khác, bất quá Diệp lão gia phân phó cho quản gia tăng lên mỗi tháng hai mươi lượng bạc tiền tiêu hàng tháng cho hắn.
- Không thể cho. thằng đần đó cắn đến sớt da cỏ tay của đại ca, hắn cần phải bồi thường để chúng ta mua thuốc.
Diệp Vũ quay lại phòng nghiêm giọng ngăn cản. Diệp Văn đứng bên vừa băng tay vừa nói:
- Đúng vậy, như vậy hỗn đãn quả thực quá không biết xấu hổ, rõ ràng đứng dưới lôi đài còn nói không có thua, còn cắn người! Càng là vô sỉ.
Diệp Vũ lại cười nhạo:
- Thằng ngốc kia, rõ ràng còn không biết xấu hổ lại muốn cha truyền võ nghệ cho hắn, thật sự là không biết lượng sức, cũng không rằng tư chất của mình hết sức kém cỏi.
Nói đến chuyện này, Diệp Văn nở nụ cười:
- Thằng ngốc kia tưởng thật sự là tốt đẹp, thật là tức cười, ngươi không phát hiện cái vẻ thất vọng biểu lộ lúc đó của hắn đâu, ha ha...
Diệp Văn cười cười, làm động tới cánh tay bên trên chỗ đau, hắn hừ lạnh một tiếng, trong mắt ánh lên sự hận thù nói:
- Thằng đần, ta sớm muộn cũng sẽ tìm ngươi tính sổ.
Lúc này mẹ của bọn hắn, Nhị nương nói:
- Hai mươi lượng bạc hay là đưa cho hắn, đừng làm cho tướng quân nổi giận, gần đây các ngươi gần đây trước mặt tướng quân các ngươi đều tỏ ra lễ phép, ha ha.Ta hôm nay thế nhưng mà thăm dò được một tin tức quan trọng.
Diệp Văn cùng Diệp Vũ cảm thấy hứng thú mà hỏi:
- Tin tức gì vậy?
Chỉ thấy ba cái đầu dựa vào lại với nhau, Nhị nương thì thầm, chỉ thấy hai huynh đệ mặt mày hớn hở, trong mắt tràn đầy vẻ hâm mộ.
- Cho nên tới đây các ngươi chớ đi chọc thằng ngốc kia làm gì, cứ an tâm, nghe lời đi, cứ ở nhà, mẹ cho các ngươi bồi bổ, tranh thủ cho các ngươi đều có tư chất.
- Tốt lắm!.
Trong phòng Tam nương, cũng diễn ra cảnh tượng giống hệt.Diệp Long nằm ở trên giường rên hừ hừ rồi chửi bới Diệp Không.
- Mẫu thân, cái thằng Diệp Không kia thật sự là đáng giận, ngườii nên báo thù cho con.
Diệp Hổ cũng là nghiến răng nghiến lợi nói:
- Đúng vậy, mẫu thân, mẫu thân phải báo thù cho ca ca, thằng ngu kia hiện tại đã trở nên xảo trá ngoan độc, rõ ràng phụ thân đều không có trách phạt hắn, thật sự là đáng giận.
Tam nương cũng là người tập võ, tính tình so Nhị nương thì hào sảng hơn chút ít mắng:
- Đồ vô dụng! Chính mình đánh không lại, lại để,lại để cho một nữ nhân như ta ra mặt, như vậy thì các ngươi làm nên trò trống gì?
Diệp Long kêu rên nói:
- Mẫu thân, không phải con đánh không lại, là hắn sử dụng gian kế phạm quy.
Tam nương lại nói:
- Nghe các ngươi nói, thì thấy rõ Diệp Không không ngốc rồi, còn rất xảo trá ngoan độc, cho nên các ngươi nên thân thiện với hắn.
Tam nương quan sát tình hình của nhi tử lại thấp giọng nói:
- Các ngươi phải nên động não, thằng ngốc kia tuy đã thông minh, thế nhưng lại đắc tội Nhị nương, tóm lại cứ để cho bọn hắn đấu đấu đá với nhau. Các ngươi có hiểu không? Cái con mụ xú yêu phụ kia cũng muốn được tướng công yêu thích cho nên chỉ cần Nhị nương kia bị lật thuyền... thì mẫu thân này chẳng phải sẽ làm chủ nội viện sao?
Hai nhi tử giờ mới hiểu được, liền vội vàng gật đầu khen:
- Ah! Biện pháp của mẫu thân rất hay.
Tam nương đắc ý cười cười, có nhỏ giọng nói:
- Hôm nay mẫu thân thăm dò được một tin tức quan trọng...
o O o
Diệp Không đều không biết mình như thế nào mà Diệp lão gia lại từ chối, hắn đã bị lão cho một phen đả kích e rằng lệch tư tưởng rồi.
Học võ không có tiền đồ. Nói cách khác mong ước của hắn tại Thương Nam đại lục muốn diễu võ dương oai, thúc ngựa giơ roi, đã thành bọt nước.
Vứt bỏ võ theo văn, làm một tay cẩm tú văn vẻ? Cái này lại càng là vô nghĩa, đừng nhìn hắn trong suốt trận đấu nói đạo lý rõ ràng, kỳ thật hắn là người không thích học tập, bằng không hồi còn ở địa cầu hắn còn chưa học hết cấp hai mà lại bỏ học.
Hắn cảm thấy trước mắt trống rỗng, tuyệt vọng cực độ. Bất quá trở lại nhà mình, nhìn xem lão nương đang tha thiết chờ mong, hắn đành phải cố gắng nét mặt tươi cười, tùy cơ ứng phó.
Diệp Không trong lòng chán nản, sáng sớm cũng không có khí thế hăng hái, mang theo một thân thương thế, trả lời đối phó với mẫu thân vài ba câu qua loa, ăn một ít cơm trưa, rồi chui vào trong phòng mình ngẩn người ra.
Buổi chiều, quản gia Diệp Tài tới, đem cái quyết định bổ sung ngân lượng báo cho Trần Cửu mẫu biết, thế nhưng Diệp Không cũng không có đi ra.
Tuy nhiên Nhị nương,Tam nương đều vì tin tức bí mật kia mà tạm thời yên tĩnh, có thể do Diệp Không thật sự là bị Diệp lão gia đả kích, trong nội tâm lúc này uể oải thế nào không cần nói thêm nữa, cũng không có tâm tư tranh đấu với người khác, chỉ suốt ngày ngây người trốn ở gian phòng giống người mất trí.
Trần Cửu mẫu nhìn thấy nhi tử của mình như vậy, nhưng cũng không dám quấy rầy, đã đến chạng vạng,Trần cửu mẫu gọi hắn ra ăn cơm tối, Diệp Không vẫn không có đi ra ngoài.
Trần Cửu mẫu cũng không dám quấy rầy nhi tử, đành tự mình mang theo thau cơm đi lấy cơm.
Phụ trách phòng ăn là một nữ nhân béo mập, tuy xấu, nhưng nàng rất thẳng thắn, một mực vẫn hận Diệp Tướng quân không coi trọng mình. Mà ngay cả Trần Cửu Nương xấu như vậy mà vẫn cho tướng quân một hài tử. Thế nên nàng tự nhiên đối với Trần Cửu mẫu tuyệt đối không khách khí. Trần Cửu mẫu thấp giọng nói:
- Cho nhiều một tý nha, Không nhi của nhà ta hôm nay lại bị thương, muốn ăn nhiều một tý đấy!
Nữ nhân béo hừ một tiếng châm chọc nói:
- Thì đã sao? Nhi tử ngươi được khôi phục sự sủng ái rồi hả? Đã nghĩ là có thể cưỡi trên đầu chúng ta sao?
Trần Cửu mẫu không để ý con mắt chăm chú nhìn vào bên trong chậu thịt kho tàu nói:
- Không đúng, không đúng, Mã tỷ, ta chính là muốn bồi bổ cho nhi tử mà thôi.
Mã tỷ liếc qua cười lạnh nói:
- Ăn nhiều bánh bao bổ não đấy.
Rồi thò tay theo trong chậu lấy mấy cái bánh bao lạnh ném tới. Trần Cửu muốn nói thêm mấy câu, nhưng cuối cùng vẫn là cầm cơm cùng bánh bao đi ra. Còn có thể như thế nào đây? Những người này đều là quản sự đấy, đều không thể trêu vào, đừng xem bọn hắn là hạ nhân, ai cũng có thể là họ hàng thân thuộc với các phụ nhân trong nhà đấy, Mã tỷ là đồng hương của cửu phu nhân rất được cửu phu nhân sủng ái, cho dù bẩm báo tướng quân thì chẳng lẽ mang bộ dáng xấu xí của mình đi sao?
Trở lại tiểu viện, đem mấy cái bánh bao lạnh trở về, gõ cửa phòng nhi tử, đặt thức ăn lên bàn. Diệp Không suy tư cả buổi chiều, càng nghĩ càng buồn rầu.
- Học cái võ công tự bảo vệ mình có thể, muốn tại võ đạo để phát triển tương lai là tuyệt đối không thể.
- Cho dù trả giá nhiều hơn nữa cố gắng hơn nữa, cũng khó thành châu báu.
Hai câu nói này đã đạp tắt hy vọng của Diệp Không. Hắn cảm thấy thất vọng, uể oải, nản lòng thoái chí.
- Ở đây so với địa cầu còn kém xa.
Hắn đã không muốn tiếp tục ở chỗ cái đại lục này nữa, hắn bắt đầu tìm cách quay về. Bất quá tại đây không có gì Triệu cô nương cho hắn một chưởng, hắn nói thầm, có phải hay không khi chết liền có thể xuyên việt qua thế giới này? Nếu không... Ta thử tự sát một phát nhỉ.
- Chết cũng muốn làm ma đói.
Xem xét đồ ăn, cơm trắng nóng hổi, nhìn nhìn lại bên trên đồ ăn, là thức ăn cùng loại với rau cỏ màu xanh xanh. Mặc dù không có thịt, ăn vào cũng thấy ngon miệng, có thể ăn lấy ăn để, đột nhiên hắn nghĩ đến một cái gì đó.
Diệp Không thả chiếc đũa trong tay ra, mở cửa ra khỏi phòng, giờ phút này ánh trăng đã treo cao, có thể bầu trời còn chưa tối, thế cho nên ánh trăng mang theo ánh sáng màu đo đỏ, ở trên địa cầu hắn chưa bao giờ nhìn thấy khung cảnh mỹ lệ đến thế.
- Đáng tiếc chính mình còn không được ở lại bao lâu để thưởng thức.
Diệp Không cảm thán rồi đẩy của gian phòng của Trần cửu mẫu bước vào.
- Không nhi.
Trần Cửu mẫu càng hoảng sợ, vô ý cầm cái bánh bao lạnh trong tay hướng về phía hắn. Con mắt Diệp Không thoáng chút trợn tròn. hắn vào trong này, là bởi vì hắn đoán được lão nương nhất định là đang ăn tối, cho nên muốn vào để mời lão nương ra ngoài cùng hắn ăn những món ăn kia.
Nhưng ai biết lão nương thậm chí ngay cả cơm trắng đều không có, trốn ở trong phòng để gặm bánh bao lạnh!
Diệp Không lửa giận ngút trời nói:
- Mẫu thân, sao mẫu thân lại ăn cái này?
- Không có việc gì,không có việc gì, mẫu thân thích ăn bánh bao.
Trần Cửu mẫu dường như sợ nhi tử không tin, lại dùng sức gặm mấy miếng bánh bao, có thể là do đã để cách đêm cho nên bánh bao sớm đã cứng lại, không nuốt được, nước mắt nàng liền trào ra.
Tuy đây không phải là mẫu thân của hắn, chưa nói đến tình cảm, trông thấy cảnh tượng này Diệp Không không thể nhịn nổi. Diệp Không quay đầu lại định đi:
- Tiên sư cái thằng đầu bếp! Lão tử đi chém chết bọn hắn!
- Không được! Không nhi, mẫu thân không sao, con cũng đừng đi gây chuyện, chỉ cần con hiếu thảo thế là đủ rồi. Trần Cửu mẫu nhào tới ôm cổ nhi tử, rưng rưng cầu khẩn nói:
- Mẫu thân biết con đang không vui, thế nhưng mà Không nhi, con mới mười hai tuổi, con đấu sao lại bọn chúng, mẫu thân hiện tại lo lắng nhất là con. Mẫu thân ăn khan uống khổ cũng có thể, nếu như con có chuyện không hay xảy ra, mẫu thân làm thế nào sống được nữa đây...
Trần Cửu mẫu nói xong, nước mắt đã rơi như mưa. Diệp Không mới vừa rồi còn nghĩ đến tự sát để trở về địa cầu, nhưng khi chứng kiến hình ảnh vừa rồi, hắn phát hiện mình tàn nhẫn đến cỡ nào! Không! Ta muốn sống sót! Dùng tính mạng Diệp Không sống sót. Chẳng những thế còn muốn sống thật tốt, còn muốn cho những kẻ ác độc vô lương các người trả giá thật nhiều!
Diệp Không cắn răng, chậm rãi ngẩng đầu, phảng phất đem cái gì đó ngạnh sanh sanh toan nuốt xuống. Cơn tức này thật sự không nuốt trôi, thế nhưng mà hắn đã cố nuốt xuống rồi, mà giờ khắc này hắn, cũng xác đinh được tín niệm của mình, đem chút ít uể oải cùng chán chường lúc buổi chiều toàn bộ đều phá tan đánh nát!
- Cừu hận, cũng là một loại động lực.
Thật lâu sau, hắn thổ ra một ngụm trọc khí, hai nắm đấm nắm chặt cũng theo đó buông ra.
- Mẫu thân yên tâm đi, cuối cùng có một ngày, ta muốn cho bọn hắn hiểu rõ, đã ăn của ta là phải nhả ra, cầm của ta là phải trả lại, khi dễ của ta... Là hối hận cũng không kịp!
Ban đêm Thương Nam đại lục nếu so với địa cầu càng thêm sáng ngời mà yên lặng. Ánh mặt trăng sáng đã xuyên thấu qua vô số chỗ rách ở trên cửa sổ giấy, chiếu thẳng xuống mặt đất ngay bên cạnh giường ngủ, lốm đa lốm đốm từng vệt sáng mờ ảo, làm cho người ta cảm thấy có chút hàn ý.
Bất quá cảm xúc nhớ nhà của hắn cũng không có duy trì quá lâu, đã quyết định muốn ở lại đại lục lạ lẫm và tàn khốc này, vậy cho nên hắn muốn thu liễm toàn bộ cảm xúc này lại, thậm chí hắn còn muốn quên đi cái thân phận là người địa cầu của mình, dung nhập chính mình vào cái thế giới mới này, vì chính mình giành lại một tia tôn nghiêm cùng hạnh phúc.
Diệp Không ngồi xếp bằng ngồi ở trên giường, hắn đã thích ứng với không khí của Thương nam đại lục, không hề có cảm giác khó chịu, bất quá hắn y nguyên có thể cảm giác ra linh khí trong không khí.
Rất rõ ràng, so sánh với ban ngày, thủy thuộc tính linh khí tràn đầy không ít, mộc thuộc tính linh khí cũng có chút gia tăng, thổ thuộc tính không thay đổi, mà hỏa thuộc tính cùng kim thuộc tính yếu ớt đến cơ hồ không thể cảm giác được chút nào.
Diệp Không suy đoán, vậy đại khái nguyên nhân là ở chỗ, hắn là do phần linh khí mỏng manh địa cầu, tựu giống như một người trường kỳ sống trên cao nguyên thiếu dưỡng khí, đột nhiên đi vào bình nguyên dưỡng khí dồi dào trong lành, cái loại cảm giác dầy đặc đông đúc này đương nhiên muốn vượt qua một bình nguyên bình thường rồi.
Diệp Không đột nhiên cảm giác được chính mình cũng không phải cái gì cũng kém, chính mình so với người Thương Nam đại lục có cảm giác về linh khí nhạy cảm hơn nhiều, cái này có phải hay không đây chính là điểm mấu chốt để mình có thể bắt tay vào tu luyện. Nhưng mà hắn phải bắt đầu từ chỗ nào đây?
Đã từng xem qua rất nhiều tiểu thuyết tiên hiệp cùng võ hiệp, hấp thu linh khí Ngũ Hành để tuy luyện bản thân, đoạt Thiên Địa tạo hóa được hưởng tiên duyên. Những chuyện này Diệp Không cũng biết, những cái tiểu thuyết kia đều ghi rất rõ ràng, hít vào linh khí rồi cất chứa trong cái gì đan điền, đợi đến lúc cần sử dụng, đem linh khí phát ra, không phải là làm như vậy sao?
Cho dù luyện không thành tiên nhân, ta cũng luyện được nội công, hoặc là khí công, đả thông hai mạch Nhâm Đốc, vậy cũng được, luyện được vài năm làm võ lâm cao thủ, hành tẩu tứ phương, hành hiệp trượng nghĩa, lại lưu lạc trong giang hồ một phen, còn có ai dám khinh thị ta và lão nương của ta nữa?
Bất quá cái việc này nói thì đơn giản, thế nhưng khi bắt đầu cũng không phải là đơn giản như vậy.
Hấp thu thiên địa linh khí, hấp thu như thế nào? Hít sâu? Đoạt Thiên Địa tạo hóa, đoạt như thế nào? Còn có hai mạch Nhâm Đốc ... Tiểu thuyết không có chăm chú xem, bạn thân còn thật sự không biết hai mạch Nhâm Đốc ở chỗ nào?
- Mặc kệ, đánh trước tính sau!
Diệp Không đối với kiểu ngồi xếp bằng trong tu luyện thì cũng biết đôi chút do thi thoảng xem phim và đọc tiểu thuyết từ hồi còn ở địa cầu, hắn liền vừa nhớ lại vừa thực hành luôn, ngồi xếp bằng ở trên giường, đôi thủ chưởng đặt ở trên gối tâm hướng lên trên, điều chỉnh hô hấp, tâm vô tạp niệm, chậm rãi tiến vào trạng thái nhập định.
Khoan hãy nói, tự dưng bảo nhập định thì thật khó khăn, muốn vào nhập cái loại nầy giống như ngủ nhưng không phải ngủ, trong đầu không có cái gì tạp niệm, còn không thì rất dễ dàng.
Bất quá Diệp Không cũng là người có tâm trí vô cùng kiên định, đã kiên trì tin tưởng, không có nghĩ miên man tới những cái khác, bài trừ tất cả tạp niệm, cố gắng trìm vào minh tưởng.
Không biết đã qua bao nhiêu thời gian, Diệp Không ngồi đến mức hai chân có chút run lên, trong ý nghĩ buồn ngủ cũng bất giác bốc lên, mí mắt dường như có ngàn vạn cân đè xuống, hận không thể thoáng một cái liền ngã xuống giường nằm ngáy o..o..., lúc này mới khoái hoạt. Diệp Không cố gắng gạt bỏ những ý niệm đang sinh ra trong đầu:
- Kiên trì đến cùng chắc là thắng lợi. Cổ nhân treo tóc lên sàn nhà, lấy bút nhọn chống cổ để giữ sự tỉnh táo cho mình. ta hôm nay cũng không được thua kém cổ nhân a.
Diệp Không lại bò lên trên giường nhỏ, ngồi xếp bằng xuống. Lại qua không biết bao nhiêu thời gian, Diệp Không đã tự đâm vào đùi mình vài châm, vết máu tí ti đem vải thô dán xuống thành một cái vòng tròn nhỏ. Có thể Diệp Không còn đang kiên trì, hắn không tin, chính mình kiên trì nhập định như thế mà lại không có tác dụng gì sao.
Lại là một canh giờ nữa trôi qua, trong mơ mơ màng màng, Diệp Không rốt cục lần thứ nhất tiến nhập một loại trạng thái nửa mê nửa tỉnh, khí tức của hắn bằng phẳng, chậm chạp mà có tiết tấu, đầu óc của hắn tinh tường, nhưng lại lại rỗng tuếch, cái gì đều không muốn, hắn hai mắt hơi mở, có thể trông thấy cảnh tượng mờ mờ ảo ảo trước mắt.
Hắn cũng không biết mình đang ở nơi nào, cảm giác đây là một mảnh hỗn độn hư không, bốn phía được che phủ bởi sương mù, nhìn không thấy bên ngoài, mà trong không gian lại không không đãng đãng. Diệp Không sửng sốt một chút, tranh thủ thời gian nhìn lại chính mình, phát hiện mình đã biến thành một quả cầu bạch sắc.
Cái này là hồn phách của mình! Mình trong lúc nhập định, vậy mà đi tới thời gian lần trước lúc cùng kẻ đần kia phát sinh đại chiến đoạt xá. Diệp Không không rõ tại sao phải lại tới đây, cũng không biết hồn phách của con người đến cùng là có hình dạng như nào, dù sao chắc có lẽ đây cũng không phải là khí hải đan điền, hơn phân nửa là trong óc hoặc là Tử Phủ.
Đột nhiên, hắn phát hiện trong không gian cũng không phải chỉ có hắn một mình hắn, ở phía trên hắn, có một mảnh kim quang đang phát sáng!
Đó là cái gì? Diệp Không liền bay tới.
Chỉ thấy kim quang kia treo cao tại trong không gian, không tính là lớn, cũng không tính là nhỏ, ước chừng so với linh hồn kẻ đần trước lớn hơn một chút, bất quá độ sáng rất cao, kim mang lập lòe, phảng phất trong không gian như có một vòng mặt trời đỏ.
Diệp Không lại biết vật kia khẳng định không phải là mặt trời, bởi vì vật phát ra kim quang kia có hình dáng dẹt dẹt, cảm giác giống một quyển sách. Trong đầu của ta tại sao có thể có sách thế này? Diệp Không nghĩ lại suy đoán của mình cảm thấy buồn cười. Khi mà hắn bay đến kim quang phía trên không kia, hắn liền kinh ngạc:
- Ông trời...ơ...i! Đúng là một quyển sách! Trong đầu của ta có một quyển sách!
Phát hiện này lại làm cho Diệp Không giật mình không thôi, thậm chí so với lúc hắn đi vào Thương Nam đại lục còn giật mình hơn, hắn nghĩ đến vỡ đầu cũng không hiểu được cuốn sách kia làm thế nào lại đi vào bên trong đầu mình được, nếu như có thể nhét thêm nhiều một chút, lúc đi thi Đại học có thể ăn gian rồi!?
Thế nhưng đáng tiếc đại lục này căn bản cũng không cần kỳ thi Đại Học, huống chi, quyển sách này chính là do cơ duyên xảo hợp mới tiến vào đầu hắn, sách khác là tuyệt đối không thể đi vào.
Điều làm cho Diệp Không mừng rỡ không thôi chính là, bìa ngoài phía trên sách này có bốn chữ to màu ánh kim lóng lánh hết sức rõ ràng, "Phù chú bách khoa toàn thư" (Phù Chú Đại Toàn) . Bìa mặt phần dưới còn có một loạt chữ nhỏ "Long Hổ chân nhân lưu" .
Diệp Không còn tưởng rằng sách này vốn là tồn tại sẵn trong đầu kẻ đần kia, hiện tại xem ra không phải, xem ra Long Hổ chân nhân nhất định cùng cái Long Hổ tương mệnh quán kia có liên quan với nhau.
Xem ra, Triệu cô nương một chưởng đem mình đánh tới thế giới khác, vẫn có chỗ hữu dụng.
Diệp Không trông thấy quyển sách này, thoáng có chút kích động lên rồi, cho dù hắn là người ngu cũng hiểu rõ, quyển sách có thể chui được vào người ta, bản phù chú sách vở nhất định không là phàm phẩm, nói không chừng đây chính là yếu tố quyết định giúp hắn có chỗ đặt chân tại Dị Giới này, mà không khéo còn giúp hắn quét ngang Thương nam đại lục này ấy chứ!
Hắn có chút không thể chờ đợi được nữa rồi, muốn mở ra nhìn trang sách một chút, sách này ở bên trong đến cùng ghi lại lấy những loại phù chú gì, đối với chính mình có hữu dụng hay không đây?
Thế nhưng mà rất nhanh hắn lại cao hứng không nổi rồi, bởi vì hắn phát hiện, chính mình vậy mà không thể mở nổi quyển sách này.
Hắn hiện tại chỉ là một đoàn quang cầu, cũng không có tay chân, bất quá cái này cũng không ảnh hưởng đến việc hắn lật sách, chỉ cần ý niệm khẽ động, sách này bìa mặt sẽ nhấc lên.
Chỉ là hắn phát hiện sách này trang thậm chí có sức nặng thiên quân, mặc hắn sử dụng hết khí lực từ lúc còn bú sữa mẹ đến giờ, cái bìa sách kim quang màu xanh kia cũng chỉ là nâng lên một ít phiến sách, sau đó, lại không có gì ngăn cản được liền hạ xuống.
- Tiên sứ cái củ cải! Ta cũng không tin chỉ một trang sách ta cũng không mở ra được!
Bất quá đây không phải thời điểm giận dỗi, Diệp Không dốc sức liều mạng cố gắng, nhưng quyển sách vẫn ngoan cố không chịu mở ra, hơn nữa việc nhấc bìa sách lên thôi cũng càng ngày càng nhỏ, đến cuối cùng vậy mà ngay cả việc làm hé mở bìa sách hắn cũng ko thực hiện nổi.
Diệt Hồng Trần
Cuồng Đồ Tu Tiên
-- o --
Cuồng Đồ Tu Tiên Cuồng Đồ Tu Tiên - Vương Tiểu Man Cuồng Đồ Tu Tiên